31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân đưa mắt nhìn về phía A Thành, đặt ly rượu xuống, mặt lạnh nhìn ba người Dương Văn Thành nói.

"Hiểu lầm đều được giải quyết, vậy tôi liền đem người đi. Hôm nay tiệc chiêu đãi không tính, lần khác tôi sẽ tự mình mời Dương chủ nhiệm"

Dương Văn Thành giờ phút này chỉ ước An Hữu Trân có thể lập tức rời đi, vội nói.

"An tổng ngài đừng khách khí. Ngài đi thong thả!"

An Hữu Trân ánh mắt lộ ra một loại lệ khí, nhưng rất nhanh liền che đậy xuống. A Thành cùng hai người đi theo hỗ trợ đỡ Vân Khánh Ly, Lưu Gia Vân cùng hai người đi cùng, lập tức mang người rời đi.

"An tổng, mấy người kia có cần hay không..."

"Không cần. Người không có việc gì là tốt rồi, bất quá lần sau nếu còn cùng bọn hắn tiếp xúc, cậu nhớ mang người đi cùng Vân Khánh Ly"

"Được"

Lúc này Vân Khánh Ly có chút tỉnh lại, mở cửa xe ngồi chồm hổm trên mặt đất nôn mửa không ngừng. An Hữu Trân cởi áo khoác, choàng trên người Vân Khánh Ly, A Thành lấy nước khoáng cùng khăn tay ra.

"An tổng, để tôi tới giúp đi"

An Hữu Trân lắc đầu, tiếp nhận đồ vật trong tay A Thành, nói.

"Mấy người các cậu đem Lưu Gia Vân cùng hai người kia đưa đến khách sạn, sắp xếp hai gian phòng đi. Vân Khánh Ly tôi sẽ chăm sóc, các cậu đi trước đi"

"Được"

Vân Khánh Ly nôn đến nổi dạ dày có chút chua. An Hữu Trân giúp nàng lau miệng, lau sạch sẽ mới đỡ nàng vào trong xe.

Vân Khánh Ly cau mày dựa vào cửa sổ, giờ phút này ý thức đã thanh tỉnh lại rất nhiều.

"Cám ơn."

"Mình đưa cậu về nhà"

Thời điểm đi ngang qua tiểu khu nhà Trương Nguyên Ánh, đột nhiên Vân Khánh Ly bắt đầu đau dạ dày. An Hữu Trân có chút lo lắng, hỏi nàng có muốn đi đến bệnh viện hay không. Vân Khánh Ly lắc đầu, nhưng sắc mặt lại trắng bệch. Lúc này điện thoại vang lên, là Trương Nguyên Ánh.

"Thế nào?"

"Nguyên Ánh, em mau cầm hai bộ quần áo xuống lầu, chị đang ở dưới lầu. Khánh Ly nói đau dạ dày, chị đưa nàng đi bệnh viện, em cũng đi theo đi, hỗ trợ chăm sóc nàng một chút"

Trương Nguyên Ánh cúp điện thoại, rất nhanh chạy xuống lầu. Trước tiên hai người đem Vân Khánh Ly đỡ đến băng ghế sau, Trương Nguyên Ánh cũng theo vào. Làm việc trên máy bay nhiều năm, cũng thường tiếp xúc với một số bệnh nhân đột nhiên bộc phát bệnh nặng. Trương Nguyên Ánh thử kiểm tra tình trạng Vân Khánh Ly một chút, không ổn. Nàng ngẩng đầu đối với An Hữu Trân nói

"Nhanh đi đến bệnh viện! Phía trước rẽ trái, đi lên trên cầu"

An Hữu Trân không dám trì hoãn, đạp chân ga chạy xe nhanh về hướng bệnh viện. Vân Khánh Ly đau đến phát run, Trương Nguyên Ánh cầm quần áo bao lấy nàng thật chặt, một bên giúp Vân Khánh Ly lau mồ hôi, một bên cố gắng cùng nàng trò chuyện, giúp nàng bảo trì tỉnh táo. Hỏi rõ ràng nàng lúc nãy đã ăn cái gì, có phải nàng bị dị ứng với loại thực phẩm nào.

Trên đường đi, An Hữu Trân gọi điện thoại đến bệnh viện, chờ An Hữu Trân vừa đến, bệnh viện liền sắp xếp tốt nhân viên tiếp nhận.

An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh ngồi tại hành lang, An Hữu Trân kéo chặt quần áo Trương Nguyên Ánh, sờ sờ mặt nàng, nhìn chóp mũi nàng đã đỏ bừng, có chút đau lòng hỏi.

"Có lạnh hay không?"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, có chút bận tâm hỏi.

"Sự việc đã giải quyết chưa?"

An Hữu Trân gật đầu, đem chuyện đã xảy ra đơn giản một lần kể lại, Trương Nguyên Ánh có chút lo lắng hỏi.

"Như vậy có đắc tội đối phương hay không?"

"Đụng đến người của chị, chị sẽ cho hắn biết sẽ có hậu quả gì"

Trương Nguyên Ánh cảm giác được toàn thân An Hữu Trân cứng ngắt. Giờ phút này An Hữu Trân trên người toả ra một loại khí tức băng lãnh, cùng với An Hữu Trân trước kia hay cười đùa không đứng đắn dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trương Nguyên Ánh có chút bận tâm, nàng nắm chặt tay An Hữu Trân, lại phát hiện tay An Hữu Trân đã lạnh buốt.

An Hữu Trân quay đầu nhìn Trương Nguyên Ánh, nhìn vào bên trong ánh mắt ôn nhu của nàng, thời gian dần trôi qua, biểu lộ trên mặt An Hữu Trân cũng không còn cứng ngắc. Cô nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh, nhẹ kéo lại nhẹ bóp lấy, nói

"Đừng lo lắng. Không có chuyện gì"

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu, lúc này bác sĩ đẩy cửa đi ra.

"Dạ dày bệnh nhân bị xuất huyết, hiện tại đã được khống chế. Không quá nghiêm trọng nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện để theo dõi"

"Được, cảm ơn bác sĩ"

A Thành cùng Amy cũng chạy đến, vội vàng đi làm thủ tục nhập viện. Tất cả cùng nhau thu xếp tốt mọi việc, mấy người ngồi tại phòng bệnh cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.

An Hữu Trân lúc này mới giới thiệu mọi người với nhau.

"Tôi giới thiệu một chút..."

Mọi người đều nhìn theo An Hữu Trân, An Hữu Trân tự nhiên đặt tay sau thắt lưng Trương Nguyên Ánh.

"Đây là Trương Nguyên Ánh.Hai người này là thư ký của chị Amy và tài xế riêng A Thành, hai người bọn họ đã làm việc với chị thời gian dài"

Ba người nhìn nhau gật đầu mỉm cười.

Trương Nguyên Ánh có chút xấu hổ cùng với tâm thần bất định, An Hữu Trân giới thiệu mặc dù ngắn gọn, lại hoàn toàn nói rõ quan hệ thân mật của hai người. Điểm này từ ánh mắt của A Thành và Amy có thể nhìn ra được. Bọn họ cùng Trương Nguyên Ánh vui vẻ chào hỏi, trao đổi cũng rất chân thành.

A Thành ra ngoài mua chút thức uống nóng trở về, Amy đưa thức uống cho Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân,sau đó đối An Hữu Trân noí

"An tổng, chị cùng Trương tiểu thư về nghỉ trước đi. Em cùng A Thành ở lại đây chiếu cố Nhạc phó tổng"

"Đúng vậy,đã rất muộn. Tình huống Lưu phó tổng cũng không có gì đáng ngại, cô ấy cũng cần thời gian nghỉ ngơi, hai người về trước đi. Chúng tôi ở lại đây, hai người cứ yên tâm" A Thành cũng nói

An Hữu Trân lắc đầu

"Chờ nàng tình lại rồi nói"

"Thế nhưng tác dụng của thuốc tê khi nào thì hết cũng không biết được"

"Tôi không yên lòng. Khánh Ly tính tình quá hiếu thắng, không đến nổi không chịu đựng được nàng sẽ không để lộ yếu thế. Đêm nay biến thành bộ dạng này, tôi cũng có trách nhiệm. Không nhìn thấy nàng tỉnh lại, tôi trở về nghỉ ngơi cũng không yên tâm"

Amy đối mặt với Trương Nguyên Ánh mỉm cười, trở về chỗ ngồi. Mấy người đều không nói thêm gì nữa.

Trương Nguyên Ánh phát hiện An Hữu Trân trước mặt cấp dưới lại khôi phục về bộ dạng tỉnh táo, là một người rất biết kiềm chế, từ trên mặt cô căn bản nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, rất ít nói, nhưng lại tản ra khí thế của một người lãnh đạo. Điều này cùng tuổi tác của cô tựa hồ rất không phù hợp, nhưng lại cảm thấy là điều hiển nhiên. Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc này An Hữu Trân tạo cho người khác cảm giác thật xa cách, nhưng lại rất hấp dẫn.

An Hữu Trân nhẹ giọng hỏi Trương Nguyên Ánh có đói bụng hay không, Trương Nguyên Ánh mỉm cười lắc đầu. An Hữu Trân lúc này mới nói

"Một hồi Khánh Ly tỉnh lại, không có chuyện gì, chúng ta liền đi ăn chút gì rồi về nhà"

Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng trong phòng bệnh an tĩnh, ngoại trừ Vân Khánh Ly đang mê man, mọi người còn lại đều nghe thấy. Trương Nguyên Ánh có chút ngượng ngùng nhìn sang Amy cùng A Thành, hai người bọn họ đều đang cúi đầu nhìn điện thoại
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh liền biết ý tứ của nàng, duỗi tay cầm chặt tay Trương Nguyên Ánh, dùng vẻ mặt vui vẻ trấn an nàng.

Một lát sau, Vân Khánh Ly trên trường giật giật, tỉnh lại. An Hữu Trân nhanh tiến lại.

"Khánh Ly, cảm thấy thế nào?"
Vân Khánh Ly mấp máy môi, trông thấy An Hữu Trân, miễn cưỡng cười cười

"Không có việc gì, không chết được"

"Còn cậy mạnh?"

Vân Khánh Ly nhìn xem mọi người trong phòng, đối An Hữu Trân cười noi

"Chà, nhóm người thân tín đều tới! Chỉ còn thiếu Gia Vân cùng A Tả! Ngay cả gia quyến cũng dắt đến luôn."

"Còn có thể nói nhảm tức là không có việc gì"

An Hữu Trân cười nhìn qua Vân Khánh Ly nói

"Đừng có dùng ánh mắt dạng này nhìn mình, tránh cho người ta hiểu lầm"

Mặt Vân Khánh Ly trắng bệch nhưng vẫn không quên nháy mắt trêu đùa An Hữu Trân. Vừa mới nhìn thấy trên đùi Vân Khánh Ly có ba bốn vết bầm, An Hữu Trân có chút cười không nổi,

"Cậu nghỉ ngơi thật tốt, cho cậu nghỉ phép một tuần. Cái gì cũng không cần quản, để mình xử lý"

Trương Nguyên Ánh cũng đi đến, từ trong phản ứng của An Hữu Trân có thể nhận ra được trong lòng An Hữu Trân, Vân Khánh Ly rất quan trọng. Vân Khánh Ly rất xinh đẹp, mà lại rất khôn khéo, nhưng loại khôn khéo này lại không khiến người ta chán ghét.
Vân Khánh Ly nhìn sang Trương Nguyên Ánh, mỉm cười nói.

"Cám ơn"

Trương Nguyên Ánh gật đầu mỉm cười

"Đừng khách sáo. Bác sĩ nói dạ dày chị bị xuất huyết, cần phải điều trị thật tốt"

Vân Khánh Ly nhìn sang An Hữu Trân nói.

"Hữu Trân, phí điều trị cậu thanh toán sao?"
Mọi người trong phòng bật cười.

"Khánh Ly, mấy ngày này để Amy và A Thành ở đây"

"Cậu bên kia không có vấn đề chứ?"

"Không có. Cậu mau chóng đem thân thể chữa trị cho khỏi. Ngày mai mình sẽ sắp xếp một bác sĩ Trung Y nổi tiếng đến đây xem cậu một chút"

"Lại phải uống thuốc Đông y sao?"

"Ừm. Không có thương lượng"

Vân Khánh Ly nhìn Trương Nguyên Ánh chen ngang lời An Hữu Trân hỏi.

"Hữu Trân, cậu nhanh một chút giới thiệu cho mình"

"À, đây là Trương Nguyên Ánh"

"Là "người kia" sao?"

An Hữu Trân cười gật đầu, Vân Khánh Ly cũng trở lại bộ mặt xáng lạng vui vẻ. Chỉ có điều loại "xáng lạng" này nhìn qua có hơi kinh dị...

Nói thêm vài câu, An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh chuẩn bị rời đi.

"Cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mình đến thăm cậu"

"Được"

Ra đến bên ngoài, gió nổi lên, càng lạnh hơn. An Hữu Trân nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh ôm chặt cánh tay An Hữu Trân, hai người tựa sát vào nhau, bước chân tăng tốc hướng bãi đỗ xe mà đi.

"Hô, lạnh quá!"

Vừa vào trong xe, Trương Nguyên Ánh liền ra sức chà xát hai tay. An Hữu Trân mở điều hoà, sau đó kéo Trương Nguyên Ánh qua, ôm lấy nàng.

"Thật có lỗi với em. Đã trễ thế này còn bắt em chịu khổ cùng chị"

"Có thể cùng một chỗ với chị làm một chút chuyện cũng rất tốt. Chỉ có điều, đột nhiên như vậy xuất hiện trước mặt đồng nghiệp của chị, có vấn đề gì hay không?"

"Mấy người đó đều là "chiến hữu" tốt của chị"

"Chiến hữu?"

"Ừm, bọn họ đều được chị một tay đề bạt, đi theo chị vào Nam ra Bắc"

"Vậy chị đối với bọn họ còn nghiêm túc như vậy!"

"Chị nghiêm túc sao?"

Trương Nguyên Ánh từ trong ngực An Hữu Trân ngẩng đầu, cười như không cười nhìn cô. An Hữu Trân bị nhìn có hơi lúng túng, buông Trương Nguyên Ánh ra, sờ mũi một cái

"Chúng ta đi ăn chút đồ ăn nóng đi. Chịu khổ cả đêm rồi"

An Hữu Trân lái xe đến khách sạn Thánh Thành. Vừa đậu xe vừa nói

"Nhà hàng này điểm tâm tối không tệ, dẫn em đến ăn thử"

"Chúng ta ăn mặc như thế này, không sao chứ?"

An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh, bên trong đang mặc áo ngủ, bên ngoài chỉ khoác thêm chiếc áo choàng dài, nhịn không được vui vẻ.

"Ở đây có rất nhiều người a!"

Trương Nguyên Ánh trừng mắt nhìn cô

"Dù sao cũng không ai nhận ra em, cũng không phải như chị An tổng, không phải mới được lên tạp chí sao?"

An Hữu Trân ngơ ngác nhìn Trương Nguyên Ánh, đây là đang ghen sao? Băng sơn mỹ nhân Trương tiếp viên trưởng đang ghen sao?

Trương Nguyên Ánh vũ mị* đến cực hạn liếc mắt đưa tình nhìn An Hữu Trân, quay người xuống xe. An Hữu Trân lập tức đè lại lồng ngực mình, ai u, trái tim nhỏ bé của mình!

*Vũ mị: duyên dáng đáng yêu-từ điển hán việt

An Hữu Trân mấy bước thì đuổi kịp Trương Nguyên Ánh, giữ chặt tay nàng. Trương Nguyên Ánh dãy dụa, nhưng An Hữu Trân lại càng không buông tay, hai người vừa đi vừa âm thầm phân cao thấp, mặt ngoài là một bộ dạng không có việc gì.

Vừa tiến vào cửa, một người nhìn bộ dạng có lẽ là quản lý liền tiến lên tiếp đón, mỉm cười nói.

"An tổng, đã lâu không gặp"

An Hữu Trân hướng người nọ gật đầu

"An tổng có gì cần, tôi sẽ sắp xếp"

"Chúng tôi đến ăn điểm tâm tối"

"Hai vị?"

"Đúng"

"Tôi hiện tại đi an bày vị trí"

"Giúp tôi tìm chỗ yên tĩnh một chút"

"Được"

Quản lý rời đi, Trương Nguyên Ánh nhỏ giọng cảnh cáo nói

"Buông tay! Hai chúng ta ăn mặc như vậy đã đủ kì quái, đừng kéo em"

An Hữu Trân vui vẻ, hài lòng mà nói

"Vậy thì có vấn đề gì? Lần đầu mặc như vậy, tốt xấu gì chị cũng phải đi theo bên cạnh mỹ nhân, chứng minh hai chúng ta là cùng một chỗ. Mỹ nữ mặc cái gì đều xinh đẹp, chị đi theo để được thơm lây mà"

"..."

Trương Nguyên Ánh yên lặng trừng mắt An Hữu Trân, người này không chỉ không đứng đắn, da mặt còn dày hơn!

"Thu hồi ánh mắt mê hoặc của em có được hay không? Lúc nãy không phòng bị đã bị em làm cho "bị điện giật" a! Hiện tại trái tim vẫn còn đập loạn nhịp đây! Em còn tiếp tục như vậy, chị thật sự muốn khi dễ em!"

Con mắt An Hữu Trân nhìn chằm chằm con số trên bảng thang máy đang dần giảm xuống, vẻ mặt lưu manh vừa cười vừa nói.

Trương Nguyên Ánh trợn to hai mắt, không thể tin những gì mình vừa nghe được. Đây thực sự là An Hữu Trân băng lãnh nghiêm túc lúc nãy trong bệnh viện sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro