35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cũng tốt, tôi đi chiêu đãi khách. Chờ một chút thật sự còn muốn thỉnh giáo, hi vọng An tổng có thể chỉ điểm một chút"

"Ồ! Là phương diện nào đây?"

"An tổng cũng biết trong tay chúng tôi có một hạng mục thành quả nghiên cứu phát minh tại thành phố T,liên quan đến làm như thế nào để chuyển hoá sức sản xuất, bởi vì Tân Nguyên không quá lành nghề, cho nến muốn nghe An tổng chỉ điểm"

An Hữu Trân buông xuống chân mày, suy nghĩ một chút. Trịnh Tuyết Lan nói như vậy rõ ràng lộ vẻ như Tân Nguyên không đủ khả năng tiến hành hạng mục kỹ thuật nghiên cứu phát minh này, chẳng lẽ muốn cùng nhau hợp tác? An Hữu Trân không thể không thừa nhận Trịnh Tuyết Lan hoàn toàn có năng lực, tối thiểu nàng biết như thế nào biến bị động thành chủ động. Thứ nhất biết dùng việc hợp tác để khơi dậy lòng hiếu kỳ của An Hữu Trân, thứ hai phòng ngừa An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh bởi vì "mâu thuẫn" vừa rồi rời đi trước. Nghĩ đến đây, An Hữu Trân ngẩng đầu nở nụ cười

"Chỉ giáo thì không dám nhận, cùng nhau thảo luận lại là có thể"

"Vậy một lúc nữa gặp lại"

Từ lần tiếp xúc này, Trương Nguyên Ánh liền hiểu được Trịnh Tuyết Lan là dạng người biết cách sử dụng thủ đoạn để đạt được mục đích, dạng người này sẽ không dễ dàng nhận thua hoặc chịu thua. Mặc dù đối với công tác của An Hữu Trân không quá hiểu rõ, nhưng lần trước An Hữu Trân vì hạng mục lớn tại Thành phố T gặp trục trặc mà bận rộn một đoạn thời gian, điều này có thể lí giải hạng mục này đối với An Hữu Trân và Hành Nhất đều rất quan trọng.

Sự bảo hộ của An Hữu Trân rõ ràng làm Trịnh Tuyết Lan bất mãn, thế là nàng chuyển đổi sách lược "công sự" đến ngăn chặn An Hữu Trân, một phương diện có thể đem sự việc vừa rồi hoá giải, ở phương diện khác cũng "bức" mình cho hai người bọn họ không gian nói chuyện riêng. Trương Nguyên Ánh hiểu rõ tâm tư của nàng, không phải là không có biện pháp, mà đơn giản là Trương Nguyên Ánh khinh thường cùng người khác tranh giành người yêu. Là của mình chính là của mình, không cần dùng thủ đoạn đi minh tranh ám đoạt. Thế là nàng quay đầu đối với An Hữu Trân nói

"Nếu không một lúc nữa em đi trước, hai người ở lại trò chuyện?"

An Hữu Trân lắc đầu đáp

"Chị kêu A Thành để xe lại, còn cậu ấy về trước. Trịnh tổng sẽ không ngại, dù sao chỉ là bằng hữu cùng nhau nói chuyện phiếm mà thôi. Đúng không Trịnh tổng?"

Trịnh Tuyết Lan bảo trì mỉm cười .

"Đương nhiên, Trương tiểu thư không cần khách khí, chúng ta một hồi gặp. Chúc hai người chơi vui vẻ"

Nói xong cùng hai người gật đầu, quay người rời đi. Khoé mắt Trịnh Tuyết Lan nhìn thấy Trương Nguyên Ánh từ đầu đến cuối duy trì lạnh nhạt, mỉm cười nhìn mình. Trịnh Tuyết Lan ý thức được, Trương Nguyên Ánh cũng không phải một người phụ nữ bình thường.

Sau khi Trịnh Tuyết Lan rời đi, An Hữu Trân cười ha hả nhìn Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh liếc cô một cái

"Phu nhân thật sự lợi hại"

"Ai là phu nhân!"

"Em a"

Trương Nguyên Ánh nở nụ cười gằn, không để ý đến An Hữu Trân, trực tiếp đi đến khu nghỉ ngơi, An Hữu Trân thấy vậy vội vàng đuổi theo

"Chị đi làm việc của chị đi, em sẽ chiếu cố tốt bản thân".

Nhìn thấy An Hữu Trân một tấc cũng không rời mình, Trương Nguyên Ánh bất đắc dĩ nói. An Hữu Trân lắc đầu

"So với ứng phó những người kia, chị càng muốn cùng một chỗ với phu nhân"

Trương Nguyên Ánh cười như không cười lườm An Hữu Trân một chút, tiếp lời

"Không nhìn ra được, An tổng vẫn rất có nhân duyên"

"Hắc hắc, tạm được."

"Chị cho là em đang khen chị sao?"

"Em nói cái gì chị đều cảm thấy êm tai"

"..."

An Hữu Trân da mặt dày lại xuất hiện! Trương Nguyên Ánh không để ý đến cô, nhìn về phía đám người, xuyên thẳng đến Trịnh Tuyết Lan. Trương Nguyên Ánh hiểu rõ, những việc này có thể chỉ là mới bắt đầu.

Bữa tiệc tiến hành được một nửa, Trịnh Tuyết Lan tìm đến An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh, dẫn hai người đến thư phòng trên lầu. Gian phòng bên trong đốt lư hương, trà cũng đã được pha sẵn.

An Hữu Trân cười nói

"Trịnh tổng có lòng"

Trịnh Tuyết Lan nhếch miệng lên, bởi vì có câu nói này, tâm tình đêm nay cuối cùng cũng tốt lên rất nhiều

"Hai vị mời ngồi, nếu chúng ta đã quen biết, xưng hô không ngại tuỳ ý một chút. Hai người gọi tôi là Tuyết Lan hoặc Joy đều được"

"Tốt, Joy cũng gọi tôi là Hữu Trân được rồi"

Trương Nguyên Ánh chỉ mỉm cười không nói chuyện, hiển nhiên tại nơi này không cần mình tỏ thái độ.

Trịnh Tuyết Lan thay ba người châm trà ngon, nhẹ nhấp một hơi, nói ra

"Hữu Trân, tôi nói thẳng. Trước đó mua kỹ thuật ở Thành phố T, chúng tôi tạm thời cũng không đủ sức tiến hành thành quả hoá mở rộng. Nhưng chúng tôi biết tập đoàn Hành Nhất tại Thành phố T thành lập nghiên cứu phát minh bình đài, tương lai lấy kỹ thuật sáng tạo cái mới làm trọng điểm. Phương diện này chính là điểm yếu của Tân Nguyên"

An Hữu Trân ngửi thử hương trà, lại nhấp mấy ngụm mới đem chén trà bỏ xuống

"Tân Nguyên không có năng lực lại không có kế hoạch tiến hành kỹ thuật nghiên cứu phát minh, vì sao đột nhiên ra tay dùng giá cao mua đứt hạng mục kỹ thuật này đây?"

"Kỹ thuật nghiên cứu phát minh đang dần dần trở thành mấu chốt phát triển của các xí nghiệp,chúng tôi hiện tại không có đủ năng lực, không có nghĩa sau này trong tương lai cũng vậy. Huống chi, hôm nay thị trường phát triển nhiều như thế, một công ty độc chiếm thị trường là không thể nào. Không ngại cùng tìm đối tượng phù hợp mà hợp tác, mạnh mẽ cùng liên hợp. Điều này cùng yêu đương kết hôn tựa hồ có cùng một đạo lý, tôi nói có đúng không?"

"Ý của cô là vì muốn cùng hợp tác mà biểu lộ thành ý lớn nhất bằng cách cố ý mua lại hạng mục kỹ thuật này sao?"

Trịnh Tuyết Lan cười nháy mắt máy cái, trả lời

"Thế nào,cô cảm thấy tôi đủ thành ý không?"

An Hữu Trân cầm lấy ấm trà, tự châm cho mình thêm chút trà. Giờ phút này cô có chút để ý đến cảm thụ của Trương Nguyên Ánh, Trịnh Tuyết Lan lời nói ra rõ ràng như vậy, bên trong lại mang theo mấy tầng ý nghĩa. Đã tỏ rõ thái độ muốn tiến hành hợp tác thương nghiệp, lại một câu hai ý nghĩa biểu đạt "thành ý" của mình, còn có cái ví dụ vừa rồi, An Hữu Trân có chút thất thần, cô thực sự buồn bực, không phải Trịnh Tuyết Lan luôn sinh sống ở Mỹ sao? Làm sao có thể đối với một câu nói Hán ngữ chứa nhiều hàm ý nắm giữ tốt như vậy!

Để bình trà xuống, An Hữu Trân quay đầu nhìn Trương Nguyên Ánh, ánh mắt Trương Nguyên Ánh lạnh lùng cùng ôn nhu nhìn lại, nàng cũng không cần biểu lộ quá nhiều, vẻn vẹn phần lạnh nhạt này liền có thể khiến An Hữu Trân yên tâm. Cô nhìn Trương Nguyên Ánh mỉm cười một chút, quay đầu cùng Trịnh Tuyết Lan tiếp tục nói

"Thành ý của Joy khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Chỉ có điều, hiện tại chúng tôi đang thay đổi kế hoạch ban đầu, dù sao hạch tâm (hạch tâm = hạt nhân) kỹ thuật của hạng mục này cũng đang nằm trong tay Tân Nguyên, điều này đối với sự phát triển trong tương lai của chúng tôi cũng không phải hoàn toàn có lợi. Bởi vậy, phải chăng việc hợp tác cần phải bàn bạc lại. Cô vừa rồi dùng yêu đương để ví von, tôi thật ra cảm thấy thật sự giống đến mấy phần. Chỉ bất quá, trên thương trường buôn bán, thường để tâm quá nhiều đến lợi ích, tôi ngược lại hi vọng Joy cũng thận trọng một chút"

An Hữu Trân cũng là nói thật, bởi vì Trịnh Tuyết Lan đã thẳng thắn nói ra kế hoạch của Tân Nguyên như vậy, An Hữu Trân cảm thấy thay vì nói năng vòng vo không bằng lấy thành thật mà đối đãi.

Lúc này, điện thoại Trịnh Tuyết Lan kêu lên, là nhóm bạn bè đang tìm nàng. An Hữu Trân mượn cơ hội lập tức nói ngay

"Chuyện hợp tác chúng ta hôm nào lại nói tiếp. Hôm nay là sinh nhật của cô, vẫn là nên vui vẻ tận hưởng"

Trịnh Tuyết Lan nhìn ánh mắt chân thành của An Hữu Trân, nhất thời có chút hoảng hốt. Cách trong chốc lát nàng mới gật gật đầu nói

"Vậy cũng tốt, ngày khác tôi sẽ đi bái phỏng"(bái phỏng=thăm hỏi)

"Lúc nào cũng hoan nghênh. Thời gian không còn sớm, tôi cùng Nguyên Ánh cũng đi về trước. Lần nữa chúc cô sinh nhật vui vẻ. A, đúng rồi, đây là lễ vật của chúng tôi, hi vọng cô sẽ thích"

Nói xong, An Hữu Trân đưa ra một hộp quà hình chữ nhật

Trịnh Tuyết Lan cười tiếp nhận

"Tôi còn tưởng là không có quà nữa chứ!"

"Sao lại như thế được. Mới vừa gọi người đưa đến"

Trịnh Tuyết Lan mở ra giấy gói, là một cái cài áo tạo hình độc đáo

"Rất xinh đẹp, tôi rất thích, cám ơn"

"Không cần khách khí, là Nguyên Ánh chọn, nàng so với tôi có mắt thẩm mỹ hơn"

Hai người cùng Trịnh Tuyết Lan hàn huyên vài câu, ba người liền đi xuống lầu.

Chờ trở lại nhà, An Hữu Trân liền cởi áo khoác, nằm ngửa ở trên giường, hít sâu mấy hơi nói

"Mệt mỏi quá! Rốt cuộc cũng về đến nhà!"

Trương Nguyên Ánh vội vàng tự lo việc của mình, xế chiều ngày mai nàng phải bay đến S thị. An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đang thu dọn đồ đạc, bất giác nhếch miệng lên. Hai người trên đường trở về, ngẫu nhiên sẽ nói vài câu, nhưng đều không nhắc đến sự việc của Trịnh Tuyết Lan, đây chính là điểm mê người của một người phụ nữ thành thục.

An Hữu Trân đứng dậy đi tắm, sau đó pha trà, mở ra bản bút ký bắt đầu làm việc. Trương Nguyên Ánh sửa soạn xong đồ đạc, cũng đi tấm rửa. Tắm gội để nước giội rửa trên người rồi rơi xuống đất khiến tâm tình Trương Nguyên Ánh buông lỏng chút ít, mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi một trận tỷ thí diễn ra, vẫn làm cho Trương Nguyên Ánh cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đây cũng chính là lí do nàng không muốn cùng người khác tranh giành.

Nàng hiểu rõ tâm tư An Hữu Trân, cô muốn cho mình cơ hội tìm hiểu một chút công việc của cô, sinh hoạt cùng bằng hữu, đối thủ bên người....Trước đây không thích người có sự nghiệp quá to lớn, lúc này cảm thấy cuộc sống của họ thật sự quá phức tạp, nhưng hiện tại đã lựa chọn An Hữu Trân, những chuyện này sớm muộn phải thích ứng.

Mặc dù An Hữu Trân chưa từng nói ra, thế nhưng Trương Nguyên Ánh hiểu rõ, An Hữu Trân biết chỉ điểm đến thì dừng*, chuyện còn lại cô sẽ xử lý tốt. Nghĩ đến đây, Trương Nguyên Ánh nhếch miệng lên, người kia thật không phải che chở người nhà bình thường như vậy đâu!

*câu nói quen thuộc của những người đấu võ trên lôi đài, điểm đến chỗ yếu thì dừng đánh.

Vừa sấy khô tóc, Trương Nguyên Ánh chỉ nghe thấy An Hữu Trân ở trong phòng khách cùng người khác nói chuyện điện thoại, tựa hồ là công tác lại xảy ra phiền toái gì, An Hữu Trân có chút nóng nảy.

"Vì cái gì trước đó không nghĩ tới khả năng này?....là do có người động tay hay vẫn là do kỹ thuật của bản thân?...Phải tốn bao lâu?...Không được, thời gian quá dài!....Đại diện bên A nói thế nào?..."

An Hữu Trân cau mày đứng trước cửa sổ, ôm lấy tay gọi điện thoại, Trương Nguyên Ánh đi qua, cầm lấy ly trà đã lạnh trên bàn, một lần nữa đổi ly khác. An Hữu Trân phát hiện động tĩnh sau lưng, cô nắm chặt lại tay Trương Nguyên Ánh, bỏ điện thoại ra, nhỏ giọng nói

"Làm ồn đến em sao?"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, tay vuốt ve cánh tay An Hữu Trân, nhỏ giọng đáp

"Đừng làm việc quá muộn, em đi ngủ trước"

An Hữu Trân gật gật đầu, hôn lên trán Trương Nguyên Ánh một cái. Xoay người tiếp tục gọi điện thoại, thanh âm so với lúc nãy nhỏ đi rất nhiều.

Ngủ một lát, chăn bị xốc lên, bên người liền thêm một người. Lập tức bị ôm vào lồng ngực, hương trà quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, Trương Nguyên Ánh không có hoàn toàn tỉnh ngủ liền một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại, An Hữu Trân đã không có ở đây. Trương Nguyên Ánh theo trực giác nhìn về tủ đầu giường, ấm chén cùng tờ giấy quen thuộc. Ánh nắng xuyên thấu qua song sa (song sa=rèm cửa sổ) chiếu lên giường, Trương Nguyên Ánh giơ cánh tay lên, đầu ngón tay sờ nhẹ hình dáng mặt trời chiếu qua song sa, nàng hơi nhớ nhung An Hữu Trân. Rút ra tờ giấy, Trương Nguyên Ánh xem hết liền ngồi dậy, An Hữu Trân đi Đài Bắc. Máy bay cũng vừa mới cất cánh!

Sáng sớm An Hữu Trân liền đi máy bay đến Đài Bắc. Tối hôm qua Lưu Gia Vân gọi điện thoại nói lúc tổ nghiên cứu phát minh làm số liệu mô hình tại phương diện kỹ thuật dung hợp gặp vấn đề.

Toàn phương án kế hoạch cũng không thể thực hiện, điều này làm một nhóm người đều lo lắng. Sáng sớm hôm nay An Hữu Trân cùng Lưu Gia Vân mang theo hai người tổng công chạy đến tập đoàn, tìm bộ phận kỹ thuật mở hội thảo nghiên cứu. Hết thảy mới ngủ được 3 giờ, giờ phút này đầu An Hữu Trân có chút mơ hồ đau.

Đột nhiên biến hoá làm rối loạn bước đi của An Hữu Trân, nguyên bản cô dự định cùng Trương Nguyên Ánh hảo hảo tâm sự chuyện ngày hôm qua, nói cho nàng ý nghĩ của mình, tiếp theo An Hữu Trân sẽ xử lý tốt chuyện này. Hôm qua thời điểm nhìn thấy Trương Nguyên Ánh nói ra tình cảm của nàng còn chưa kịp nói gì thì hiện tại người đã ở trên không trung cách mặt đất 3 nghìn thước. Thật sự đáng buồn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro