36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này An Hữu Trân đi Đài Bắc phải ở lại ít nhất một tuần. Mà Trương Nguyên Ánh bên kia sau khi bay thành phố S xong còn phải bay đi chỗ khác. Sự xa cách đột ngột đối với chuyện tình cảm vừa xác định của hai người mà nói, so với yêu đương bình thường còn khó khăn hơn.

An Hữu Trân cảm thấy đau đầu nên khi lên máy bay liền đắp chăn ngủ. Mãi đến lúc máy bay hạ cánh cũng không nói chuyện với ai. Lưu Gia Vân cho rằng cô vì lo lắng chuyện tình của dự án và không nghỉ ngơi đầy đủ.

Vừa đến khách sạn, An Hữu Trân liền không thể chờ được mà gọi điện thoại cho Trương Nguyên Ánh nhưng nàng lại tắt máy. Lúc này Trương Nguyên Ánh còn chưa tới thành phố S, An Hữu Trân cảm thấy cảm giác khó chịu khi xa cách này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của cô. Vừa nghĩ tới những tháng ngày hai người ở cùng nhau ít mà xa cách nhiều, An Hữu Trân cảm thấy buồn phiền trong lòng.

Trương Nguyên Ánh giờ khắc này cũng ngồi ngẩn người ở khu nghỉ ngơi, Hiền Thư đi đến đưa cho nàng một bình nước,

"Chị cãi nhau với An Hữu Trân sao?"

"Không có."

"Vậy sao chị lại bày ra bộ dạng thẫn thờ?"

Trương Nguyên Ánh thở dài,

"Chị không nghĩ rằng vừa mới ở cùng nhau liền phải xa cách lâu như vậy. Chị cảm giác có chút không dễ chịu."

"Ai da, lời này là từ mỹ nhân lạnh lùng của chúng ta nói ra sao!"

Trương Nguyên Ánh liếc nàng một cái không lên tiếng. Hiền Thư ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:

"Hai người mới quen nhau mấy ngày liền lưu luyến như vậy rồi ! Xem ra, tình yêu thực sự kỳ diệu, có thể khiến băng cứng hóa thành đầm nước nhu hoà."

"Chị gặp Trịnh Tuyết Lan ngày hôm qua rồi."

"Hả? Chuyện thế nào?"

Tính bà tám của Hiền Thư lập tức nổi lên, con mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh, chờ nàng nói.

Trương Nguyên Ánh đem chuyện ở tiệc tối hôm qua kể sơ lược cho Hiền Thư. Hiền Thư nghe xong, trầm mặc một hồi, nói:

"Trịnh Tuyết Lan này rõ ràng là muốn tranh giành An Hữu Trân mà!"

Trương Nguyên Ánh không lên tiếng.

"Sau đó An Hữu Trân có nói gì với chị không?"

"Còn chưa kịp nói chị ấy liền vội vã đi Đài Bắc rồi."

"Em cảm thấy An Hữu Trân nếu xác định cảm tình với chị, thì chắc trong lòng chị ấy cũng có phần chắc chắn. Người như chị ấy cũng không suy nghĩ nông cạn!"

Trương Nguyên Ánh cười nói:

"Em thật hiểu rõ người ta! Chỉ một đôi bông tai liền mua được em rồi!"

"Em nhận là vì mặt mũi của chị ấy thôi!"

"Thật không? Chị như thế nào lại thấy mắt em đều tỏa sáng cơ chứ?"

Ngày đó An Hữu Trân đưa nàng là một bộ bông tai thủ công tinh xảo, trên bông tai đính một viên mã não tinh xảo, tạo hình phi thường đặc biệt. Hiền Thư liếc mắt nhìn liền yêu thích không rời.

"Ách. . . . . . Dù nói thế nào, hai người phải tập trung phát triển tình cảm mới là quan trọng nhất!"

Trương Nguyên Ánh cười như không cười liếc nàng một cái, nha đầu chết tiệt này, nói lảng sang chuyện khác!

"Chị Ánh, chuyện của hai người tiến triển cũng coi như nhanh, đây là chuyện tốt. Hai người dù cách xa lâu như vậy nhưng cuối cùng cũng sẽ gặp lại."

Trương Nguyên Ánh hơi cười cười, đúng vậy, cuối cùng cũng sẽ gặp lại.

Chờ máy bay hạ cánh xuống thành phố S thì trời đã khuyu. Vừa xuống máy bay lên xe buýt, Trương Nguyên Ánh không thể chờ được mà mở điện thoại, chỉ một chút, âm thanh thông báo, nhắc nhở không ngừng vang lên. Trương Nguyên Ánh không kịp đọc hết, đầu tiên nhắn cho An Hữu Trân nói mình tới rồi.

"Em đến rồi."

"Em mới vừa xuống máy bay à?"

"Ừ. Chị đang làm gỉ vậy?"

Một tấm hình chụp buổi họp được gửi tới, còn có một khuôn mặt ủ rũ chán chường. Miệng Trương Nguyên Ánh nhếch lên, Hiền Thư bên cạnh nhéo nhéo cánh tay nàng, nghiêng người lại thì thầm,

"Này! Kín đáo một chút! Chị sợ người khác không biết chị đang yêu phải không!"

Trương Nguyên Ánh giương mắt cười tủm tỉm nhìn Hiền Thư một chút, không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục gởi nhắn tin. Hiền Thư lườm một cái rồi không để ý tới nàng.

"Chị ăn cơm chưa?"

"Rồi, kêu thức ăn nhanh. Em thì sao? Đói bụng chưa?"

"Em không đói."

"Chút nữa em đi khách sạn hay là về nhà chúng ta?"

Trương Nguyên Ánh nhếch miệng lên, trả lời:

"Đi khách sạn."

"Em có nhà sao không trở về! Đêm mà không về nhà!"

Trong mắt Trương Nguyên Ánh tất cả đều là ý cười.

"Chị làm việc đi. Khi nào đến khách sạn em nói cho chị biết."

"Phu nhân, chị nhớ em."

Nhìn tin nhắn này, Trương Nguyên Ánh tưởng tượng được An Hữu Trân ở đầu bên kia điện thoại đang mang bộ dáng động vật nhỏ, ánh mắt vô cùng đáng thương, trong lòng lập tức cảm thấy mềm mại vô cùng. Trương Nguyên Ánh nghĩ một hồi, vẫn là nhấn vài chữ gửi đi.

An Hữu Trân bên này vừa nghe Lưu Gia Vân cùng người của phòng kỹ thuật thảo luận, vừa nhìn chằm chằm điện thoại. Đinh một tiếng, cô nhanh chóng mở tin nhắn xem, sau đó cười đến mặt mày hớn hở. Trên điện thoại là ba chữ: "Em cũng vậy."

"Đọc được lời của phu nhân, nhất thời huyết máu sôi sục! Tiếp tục làm việc đi, đêm nay ai cũng đừng nghĩ đến việc đi về! Tất cả đều phải ở lại tăng ca hết!"

Trương Nguyên Ánh cười đến nổi vai run lên, Hiền Thư ngắt nàng một hồi.

Chớp mắt đã hơn một tuần lễ trôi qua, An Hữu Trân bên kia vẫn còn đang bận rộn. Nhân viên kỹ thuật cho dù không ngừng tăng ca khắc phục nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề. Cao Lam giờ khắc này ngồi ở văn phòng nhìn An Hữu Trân đối diện, không nói gì. An Hữu Trân gầy đi trông thấy, mắt thâm quầng thấy rõ.

"Hữu Trân, cuối cùng em cố chấp để làm gì? Nếu Tân Nguyên có ý định hợp tác, tại sao chúng ta không chọn bọn họ?"

An Hữu Trân cào cào mái tóc ngắn, cau mày nói:

"Bọn họ rõ ràng cố ý, hơn nữa ra giá rất cao."

"Hữu Trân, ở thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Hiện tại chúng ta gặp khó khan về mặt kỹ thuật, nếu tiếp tục như thế không chỉ hao tổn nhân lực càng ngày càng nhiều, hơn nữa rất có khả năng những cố gắng này cũng sẽ vô dụng, em hiểu được không? Lẽ nào em không hiểu được đạo lý phải dừng lại đúng lúc sao?"

An Hữu Trân vuốt mày, không lên tiếng.

"Chị không hiểu em cuối cùng lo lắng việc gì. Scandal lúc trước Trịnh Tuyết Lan dựng ra, không phải em cũng không có biện pháp giải quyết sao. Vây bây giờ em có ý gì?"

An Hữu Trân bây giờ thực sự đúng là không có lý do gì để cự tuyệt cành ô-liu (biểu tượng hoà bình) của Tân Nguyên. Tân Nguyên thông qua nhiều cách để trực tiếp tìm gặp Cao Lam, đồng thời nhiều lần phái người đến đây nói chuyện hợp tác. An Hữu Trân không phải không biết, nhưng là Tân Nguyên ước lượng giá hạng mục này cao đến mức không hợp lý, sau đó nhân lúc công ty gặp trục trặc kỹ thuật đứng ra nói muốn hợp tác, đây không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao!

Chuyện lúc trước không tính không có nghĩa An Hữu Trân còn có thể tiếp tục bỏ qua những hành động này của Tân Nguyên. Mặc dù An Hữu Trân biết không nên để bụng, nhưng là vẫn không thể cam tâm được. Hiện tại, Cao Lam đều đã tìm đến mình nghiêm túc thảo luận chuyện này, An Hữu Trân nghĩ thầm sợ sẽ tránh không khỏi. Nàng không thể không nghiêm túc xem xét lần hợp tác này.

"Em biết rồi. Trở lại em liền chuẩn bị hợp tác. Thế nhưng em không thể chấp nhận điều kiện Tân Nguyên đòi hỏi, bọn họ nâng giá kỹ thuật này cao như vậy rồi đến hợp tác, rõ ràng quá khinh thường chúng ta."

Cao Lam rốt cục mỉm cười,

"Có biện pháp dự phòng rồi à?"

"Đợi tin tức của em đi."

Cao Lam gật đầu, nàng tin tưởng năng lực An Hữu Trân. Chuyện scandal nàng không có giải quyết khoa trương, mà là lựa chọn làm việc kín đáo, khiến Cao Lam có chút ngoài dự tính. Dù sao người bên Hội Đồng Quản Trị đều bày tỏ nghi hoặc rất nhiều, chuyện này rất có thể trở thành một nhược điểm trong tương lai.

Hơn nữa dự án đang gặp khó khăn kỹ thuật, mà Tân Nguyên lại đúng thời gian đó tìm mình, dễ khiến người ta nghi ngờ An Hữu Trân cùng Trịnh Tuyết Lan trong lúc đó có quan hệ.

Thế nhưng, người này là An Hữu Trân, là người Cao Lam một tay bồi dưỡng, nhìn nàng trưởng thành, Cao Lam biết trí tuệ cùng thủ đoạn của An Hữu Trân. Bởi vậy nàng lựa chọn yên lặng xem tình hình. Thế nhưng không nghĩ tới kéo dài như vậy, phòng kỹ thuật bên kia một điểm tiến triển đều không có, nếu tiếp tục đi xuống chắc chắn sẽ càng nguy hiểm. Mặc kệ hợp hay không hợp, lần này đều nên hợp tác. Nhưng An Hữu Trân lại chậm chạp bất động, bướng bỉnh không chịu nói hợp tác, ngay cả Cao Lam cũng bắt đầu không hiểu An Hữu Trân muốn thế nào.

"Lam tỷ, hôm nay em trở về thành phố T. Chuyện bên này để Lưu Gia Vân xử lý."

"Được. Thế nhưng không thể quá một tháng. Chuyện này nhất định phải làm xong trước năm mới."

"Hiểu rõ. Tân Nguyên đã có thành ý, hợp tác dĩ nhiên sẽ thuận lợi."

Cao Lam nhìn An Hữu Trân một lúc, vẫn không có nói cái gì. Hai người lại nói một chút chuyện không quan trọng, An Hữu Trân liền tạm biệt rời đi.

Ngày hôm nay về thành phố T, Trương Nguyên Ánh đi qua phòng chờ, hướng cửa lên máy bay đi đến. Mọi người đa số đều đối với nữ tiếp viên hàng không rất yêu thích cùng hâm mộ, đặc biệt Trương Nguyên Ánh cùng Hiền Thư rất thu hút sự chú ý, một đường đi tự nhiên thu hoạch không ít ánh mắt.

Hành khách bắt đầu đăng ký, Trương Nguyên Ánh cùng Hiền Thư đứng ở cửa khoang chào. Khi An Hữu Trân đột nhiên xuất hiện, Trương Nguyên Ánh cùng Hiền Thư đều ngây ngẩn cả người. An Hữu Trân cùng hai người gật đầu cười cười liền vào khoang ngồi.

"Chị không phải nói An Hữu Trân đang ở Đài Bắc sao?"

Hiền Thư nhỏ giọng hỏi.

Trương Nguyên Ánh tuy rằng mặt ngoài khôi phục mỉm cười chào đón khách, nhưng lòng đã sớm rối loạn. Rõ ràng trước lúc đăng ký hai người còn nói chuyện, làm sao trong nháy mắt cô lại xuất hiện nơi này?

An Hữu Trân tâm tình rất sung sướng, cô cố ý đi máy bay trước tới thành phố X, sau đó ở phi trường đợi ba tiếng để tặng một niềm vui bất ngờ cho Trương Nguyên Ánh. An Hữu Trân nhớ Trương Nguyên Ánh nhớ tới khó chịu, từ lúc nhìn thấy Trương Nguyên Ánh ở sân bay mặc đồng phục xinh đẹp đi xuyên qua phòng chờ, An Hữu Trân liền cảm thấy cả người toả nhiệt. Trương Nguyên Ánh vóc người quá mức xinh đẹp, đặc biệt là chân rất dài, đường nét vô cùng quyến rũ. Một bộ đồng phục đỏ khiến An Hữu Trân hận không thể tiến lên ôm chặt lấy Trương Nguyên Ánh! Rốt cục đợi được tới lúc đăng ký, khi đến gần nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Trương Nguyên Ánh, trong lòng An Hữu Trân như bị hàng ngàn con mèo quấy phá, đã muốn hôn nàng ngay lập tức!

Trương Nguyên Ánh ngồi một bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vị trí An Hữu Trân. Nàng có chút mắc cười, thế nhưng xung quanh đều là đồng nghiệp, Trương Nguyên Ánh chỉ có thể nhịn. Hơn nữa vào lúc này nhịp tim cũng dần dần ổn định lại, lý trí trở về, Trương Nguyên Ánh bắt đầu cảm thấy nhớ nhung nhiều ngày như vậy tựa hồ sắp phá tan giới hạn kia, để cho mình kích động không thôi. Nhưng ngoài kích động thì nàng không biết mình muốn làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Máy bay bắt đầu vững vàng, đèn phục vụ sáng. Trương Nguyên Ánh vừa nhìn dãy số không nhịn được nhếch miệng lên, quả nhiên là tên kia! Hiền Thư ở bên cạnh lườm nàng một cái,

"Mau đi đi! Hành khách của chị đợi không nổi phải gọi rồi kìa!"

"Đừng nói nhảm!"

Trương Nguyên Ánh nhắc Hiền Thư một câu, vội vã đứng dậy hướng An Hữu Trân đi đến.

Tắt đèn phục vụ, Trương Nguyên Ánh trên mặt mang nụ cười chuyên nghiệp, nhưng âm thanh có chút run run, nàng cúi người nói:

"Xin hỏi ngài có nhu cầu gì?"

"Ạch, có chút rắc rối, có thể giúp tôi một việc hay không, chúng ta đi phòng rửa tay rồi nói?"

An Hữu Trân vẻ mặt có chút lúng túng. Trương Nguyên Ánh cho rằng cô thực sự gặp chuyện gì, nhanh chóng cùng An Hữu Trân đi đến phòng vệ sinh. Vừa vào phòng rửa tay, An Hữu Trân liền quay người khóa cửa. Cô kéo Trương Nguyên Ánh một cái, môi dán tới chặt chẽ. Trương Nguyên Ánh chỉ kịp "ân" một tiếng, liền chìm đắm trong sự tưởng niệm cùng nhiệt tình. Môi An Hữu Trân lành lạnh, hương trà quen thuộc trên người, tiếng hít thở bên tai càng ngày càng nặng cùng nhiệt khí phun ở trên mặt khiến đầu óc Trương Nguyên Ánh dần dần trở nên mơ hồ, nàng cả người mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào trong ngực An Hữu Trân, mặc cô muốn gì cứ lấy.

An Hữu Trân cảm thấy lòng nhung nhớ càng nhiều thêm như dời núi lấp biển mà tới. Rõ ràng người yêu ở ngay trong lòng, nhưng là chính là không nhịn được lại ôm chặt thêm một chút. Cánh môi mềm mại khiến người ta muốn ngừng mà không được, đầu lưỡi An Hữu Trân đẩy hàm răng, tiến quân thần tốc. Đầu lưỡi đảo qua khoang miệng đối phương, An Hữu Trân còn thấy giống như không đủ, ngậm lấy lưỡi Trương Nguyên Ánh kéo về phía mình, chuyên tâm nhấm nháp. Trương Nguyên Ánh chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê tê , đầu óc trống rỗng.

Không khí càng ngày càng mỏng manh, khoang ngực cũng càng ngày đè nén, Trương Nguyên Ánh rốt cục không nhịn được nghiên đầu qua một bên, miệng mở lớn thở dốc. An Hữu Trân một bên vuốt ve người trong lòng, một bên hôn nhẹ chóp mũi, mắt, lông mày Trương Nguyên Ánh, toàn bộ Trương Nguyên Ánh đều hấp dẫn người như vậy, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

"Chị rất nhớ em."

An Hữu Trân thấp giọng nói bên tai Trương Nguyên Ánh.

Hơi nóng phun lên tai cùng giọng nói trầm thấp chọc Trương Nguyên Ánh cho không ngừng run rẩy. An Hữu Trân nhếch miệng lên, nở nụ cười xấu xa, sau đó ngậm lấy vành tai khéo léo. Quả nhiên người trong ngực lập tức cứng lại, An Hữu Trân thực sự không nhịn được, cọ má vào Trương Nguyên Ánh bật cười.

Trương Nguyên Ánh đánh cô một hồi, muốn thoát ra. An Hữu Trân cười hì hì không chịu, hai người náo loạn một hồi.

Trương Nguyên Ánh trên mặt đỏ ửng, sóng mắt lưu động, miệng nhỏ khẽ nhếch, thân thể bởi vì hô hấp dồn dập mà hơi run rẩy, An Hữu Trân lại lập tức cảm thấy khô nóng, gấp gáp hôn tiếp. Trương Nguyên Ánh không cản nổi, bị nàng ôm lấy hôn một lúc. Hai người mới rời nhau ra, thở gấp gáp .

"Chúng ta ở đây lâu quá rồi, phải đi ra thôi."

Trương Nguyên Ánh trên mặt vẫn còn đỏ ửng, thế nhưng giọng nói có chút sốt ruột.

An Hữu Trân cũng biết, vừa nãy sau lưng đã có tiếng nói bên ngoài. Cô lưu luyến không rời, buông Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh quay người soi gương sửa soạn quần áo, An Hữu Trân dựa cửa cười tà.

Trương Nguyên Ánh trừng An Hữu Trân qua gương một chút, An Hữu Trân cau mày lại, giả bộ như lại định hôn Trương Nguyên Ánh. Trương Nguyên Ánh nhanh chóng nghiên người trốn, một bên đẩy An Hữu Trân. Thế nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể vội vàng xin tha.

Hiếm thấy nhìn thấy Trương Nguyên Ánh chịu thua, An Hữu Trân hết sức vui vẻ. Tiến tới hôn mặt nàng một cái mới buông ra. Trương Nguyên Ánh không dám tiếp tục chọc giận cô, bằng không các đồng nghiệp nhất định sẽ nhận ra được có chuyện không ổn. Nàng lần thứ hai kiểm tra bản thân một chút, ngoại trừ son môi đều bị ăn hết, còn lại cũng bình thường.

Nàng xoay người nhìn An Hữu Trân, ánh mắt người kia lại trở nên thâm trầm. Trương Nguyên Ánh nhanh chóng cúi đầu, giúp cô chỉnh y phục bị nhăn. An Hữu Trân tùy ý để Trương Nguyên Ánh chỉnh trang, chỉ là cô nhìn chằm chằm nàng, cảm giác giống như xem mãi cũng không đủ .

"Được rồi, đi ra ngoài đi."

"Xuống máy bay chị chờ em ở cạnh phòng tổng hợp."

Trương Nguyên Ánh gật đầu, mau chóng mở ra cửa phòng đi ra ngoài. An Hữu Trân hít thở sâu mấy lần, mở vòi sen rửa tay một cái, ổn định lại. Đợi một chút mới đi ra ngoài.

Trương Nguyên Ánh sửa lớp trang điểm, trên mặt đỏ ửng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, Hiền Thư đã sớm chú ý tới hai người bọn họ cùng đi vào phòng rửa tay. Nàng hết bận liền tiến tới góp mặt,

"Chị làm chuyện xấu nha !"

Trương Nguyên Ánh bình tĩnh trừng nàng một chút, nhưng trên mặt đỏ ửng tựa hồ lại xuất hiện.

"Hai người thật biết cách chơi kích thích a! Cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía 3 vạn dặm trên không. . ."

Trương Nguyên Ánh vội vã che miệng Hiền Thư, giận dữ trừng mắt nhìn nàng nói không ra tiếng.

Hiền Thư cười đến nổi mặt mày cong cong, hai tay giơ lên tỏ vẻ đầu hàng, Trương Nguyên Ánh mới chịu buông nàng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro