38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"An tổng, không vòng vo nữa, tôi muốn trực tiếp thuyết minh mục đích đến đây của tôi. Tôi đại diện Tân Nguyên, thành tâm muốn cùng hợp tác với Hành Nhất mở rộng nghiên cứu phát triển dự án 'ZZZ'. Không biết ý An tổng thế nào?"

An Hữu Trân mỉm cười nói: "Trịnh tổng, thứ tôi nói thẳng, Tân Nguyên cũng không có thực lực xây dựng nghiên phát 'ZZZ, cho dù là hạng mục hợp tác, cũng khuyết thiếu... ít nhất... Là kinh nghiệm. Thế nhưng tôi xem Trịnh tổng trái lại vẫn tràn đầy vẻ tự tin."

Trịnh Tuyết Lan nhìn An Hữu Trân mỉm cười đáp: "Tân Nguyên quả thực không có năng lực tự mình nghiên cứu phát triển , nhưng là chúng tôi trong tay có Hành Nhất rất cần kỹ thuật độc quyền. Có cái này, Hành Nhất tiếp tụcnghiên cứu phát triển xem như cá gặp nước. Cũng không cần lại gánh chịu kỹ thuật dung hợp bất đồng mang đến mạo hiểm cùng kỹ thuật bỏ vốn cao. Mà Tân Nguyên chúng tôi cũng có thể mượn cơ hội này, mở rộng phạm vi nghiệp vụ. Tất cả mọi người là business is business, đối với song phương đều có lợi, cớ sao mà không làm?"

"Trịnh tổng nói chính là cùng Hành Nhất hợp tác, nhưng không chỉ có đề bạt vị trí Tân Nguyên ở trong nghề, lại còn cho các người nguyên vẹn cơ hội đi xây dựng tự mình nghiên cứu phát triển đoàn, tương lai lại làm hạng mục liên quan . Thật có thể nói là là nhất cử lưỡng tiện. Thế nhưng đối với Hành Nhất mà nói, thực không dám giấu diếm, chúng tôi từ ban đầu sẽ không dự định cùng hợp tác. Thực tế mà nói Hành Nhất bất luận thực lực, tài lực, nhân lực hay là cái khác, đã đủ để đảm nhiệm được cái hạng mục này, đã không cần tài chính bên ngoài, cũng không cần nhân tài từ ngoại lai. Ngay cả là T Đại học kỹ thuật hoà hợp thất bại, chúng tôi cũng không phải không có lựa chọn khác. Cho nên, ý muốn hợp tác của Trịnh tổng chúng tôi chỉ có thể bày tỏ sự cảm ơn."

Trịnh Tuyết Lan nghe thế, trong lòng căng thẳng. Giả bộ ! Cô đang giả bộ a! Hiện tại hạng mục tiến triển tới trình độ nào mọi người trong lòng biết rõ ràng. Lúc này Tân Nguyên vứt tới cành ô-liu, không chỉ có thể giải quyết khẩn cấp hạng mục, lại có thể vững chắc địa vị An Hữu Trân. Nàng thì không tin An Hữu Trân sẽ nhìn không ra những việc này đối với cô có lợi.

Mặc dù là bản thân cho An Hữu Trân có lợi, thế nhưng Trịnh Tuyết Lan cũng không phải là chịu kết quả không tốt. Nàng chỉ là mong muốn An Hữu Trân có thể chịu hợp tác, như vậy hai người cũng có thể có nhiều hơn cơ hội tiếp xúc. Chỉ bất quá Trịnh Tuyết Lan dù sao cũng là thương nhân, làm việc sao có thể chỉ lo một mặt. Thời khắc mấu chốt xuất thủ, không chỉ càng dễ thúc đẩy hợp tác, còn có thể mượn cơ hội này nâng giá cả lên, cái bàn cờ này Trịnh Tuyết Lan đã tìm cách thật lâu.

Thế nhưng nàng không rõ An Hữu Trân vì sao như thế gạt bỏ dự án hợp tác, lúc An Hữu Trân ở Đài Bắc, Trịnh Tuyết Lan cũng đã ở đó. Nàng một mực cùng Hành Nhất tập đoàn các đổng sự câu thông, muốn từ cấp trên thuyết phục bọn họ đồng ý hợp tác án. Thế nhưng không nghĩ tới Cao Lam chính là không mở miệng, không nói có đồng ý hay không, chỉ nói cân nhắc xem, sau đó liền không có kết quả. Khiến cho Trịnh Tuyết Lan một chút biện pháp cũng không có.

Nàng thậm chí nghĩ, có phải An Hữu Trân đã nhận ra cái gì hay không, bởi vì bài xích mình mà phản đối hợp tác. Cái ý nghĩ này khiến nàng phi thường chán nản, thế nhưng mặc kệ mà đến lại tràn đầy ý chí chiến đấu ! Sự việc cho tới bây giờ cũng không thể đơn giản là có thể xong.

"Thế nhưng tôi nghe nói kỹ thuật T Đại dung hợp cũng không dễ dàng."

An Hữu Trân gật đầu: "Hoàn toàn chính xác. Chúng tôi cũng là đã làm rất nhiều dự định, thế nhưng hiện tại gặp phải chút vấn đề. Cùng lúc bên chúng tôi nỗ lực giải quyết, thế nhưng nếu trong thời gian có hạn vẫn còn chưa tiến triển mà nói, tôi nghĩ tôi chỉ hảo suy xét bỏ đi"

"Bỏ đi? Bỏ đi toàn bộ hạng mục?"

Trịnh Tuyết Lan rất không ngờ An Hữu Trân sẽ như vậy nói, lẽ nào An Hữu Trân để lại đường rút? Ngoại trừ A đại còn cái phương án khác ?

An Hữu Trân khóe miệng hơi cong lên: "Trịnh tổng, tôi nghĩ đây là chuyện nội bộ của Hành Nhất, không tiện tiết lộ bên ngoài. Mong cô hiểu cho."

Trịnh Tuyết Lan xấu hổ, bản thân nhất thời nóng ruột buột miệng nói ra. Nàng có chút tự trách bản thân, sao đối mặt với An Hữu Trân, suy nghĩ đã bị nắm như vậy! .

"Ahh, xin lỗi, là tôi quá mạo phạm . Dù sao ngoại trừ công việc liên quan ra, tôi cùng An tổng dù sao vẫn chính bạn học cũ! Nhìn thấy lão bằng hữu trong lòng vui vẻ, vui vẻ này liền đường đột ! Mong cô thứ lỗi."

Song phương còn nói một lát, An Hữu Trân giữ thái độ chắc chắn thà rằng buông tha cũng không cân nhắc hợp tác, khiến cho Tân Nguyên chút biện pháp cũng không có.

"Uhm, như vậy đi, buổi trưa Trịnh tổng cùng các vị lưu lại dùng cơm. Dù sao cũng là bạn học, chúng ta vừa lúc tự nói chuyện cũ."

Nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị kết thúc đàm phán

"An tổng, như vậy đi. Nếu như là bởi vì giá cả kỹ thuật của chúng tôi quá cao, tôi có thể điều chỉnh thích hợp một chút. Thế nhưng hy vọng cô có thể một lần nữa cân nhắc hợp tác. Dù sao đối với Hành Nhất mà nói có thể tiết kiệm nhiều chi phí không cần thiết."

An Hữu Trân đứng, mỉm cười như cũ ngồi ở trên chỗ ngồi nhìn xuống Trịnh Tuyết Lan, dừng một hồi mới nói: "Trịnh tổng này phần thành ý, quả thực khiến người ta cảm động. Bằng không tôi nêu giá cả thích hợp, mua lại cái kỹ thuật này của Tân Nguyên thì sao? Như vậy Tân Nguyên cũng ổn kiếm bất bồi*."

(* Kiếm được lợi nhuận không hề lỗ vốn)

Trịnh Tuyết Lan rốt cục có chút giận, nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói: "An tổng thật biết nói đùa. Cái kỹ thuật này chính là Tân Nguyên chuẩn bị thật lâu mới quyết định mua lại, tất nhiên là có giá trị quan trọng. An tổng nói như vậy, là đoạt người yêu ahh."

An Hữu Trân cúi đầu cười cười, Trịnh Tuyết Lan này, cũng là một người nói dối nói không đỏ mặt. Nụ cười cô càng thêm xán lạn đối với đang ngồi bên dưới nói: "Đã như vậy, chúng ta vẫn là trước đi ăn ôn chuyện, việc này về sau lại nói."

Nói xong thì dẫn đầu hướng ra phía ngoài đi. Trịnh Tuyết Lan vừa đi vừa suy tư, lúc này bất luận An Hữu Trân thật không nghĩ hợp tác hoặc không muốn hợp tác, cũng không có thể mạo hiểm phong kín cửa hợp tác, phải để lối thoát mới được

Vì vậy, sau khi ngồi xuống, Trịnh Tuyết Lan không hề đề hợp tác chuyện, mọi người thực sự bắt đầu nhắc tới chuyện thời đại học. Bữa ăn tiến hành đến một nữa, An Hữu Trân tiếp một cuộc điện thoại, sau đó luôn miệng xin lỗi, nói có một việc quan trọng nhất thiết phải đi, để Amy lại thiết đãi.

Trịnh Tuyết Lan trong đầu thở dài, An Hữu Trân đây là cố ý ! Thế nhưng trước khi An Hữu Trân đi, phải xác định cô có hay không thực sự không muốn hợp tác. Vì vậy đứng lên đi tới An Hữu Trân bên cạnh, nói: "An tổng, còn có chuyện tôi muốn nói, thế nhưng hiện tại cô vội vàng đi trước. Buổi tối có thời gian không? Đàm phán xong xuôi cô mới quyết định chuyện hợp tác cũng không muộn."

An Hữu Trân giả vờ ngạc nhiên, cô nhìn Trịnh Tuyết Lan vẻ mặt rối rắm, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu nói: "Như vậy đi. Cô chọn một chỗ nói cho thư ký tôi biết, buổi tối tôi cũng không bận, sẽ đến, chúng ta gặp nói chuyện sau."

Nhìn bộ dáng An Hữu Trân, Trịnh Tuyết Lan tức mà không biết nói sao, thế nhưng lại không có biện pháp

An Hữu Trân bị Vân Khánh Ly gọi đi định thời gian gặp mặt dặn xét duyệt ngành liên quan lãnh đạo, chủ yếu là để lãnh đạo đồng ý tăng thêm một phương án đấu thầu. Mấy người trò chuyện với nhau thật vui, bên này bữa tiệc vừa chấm dứt, An Hữu Trân lập tức gọi người chuẩn bị tài liệu mau chóng cho chính phủ.

Bên hạng mục gọi điện thoại tới, nói Trịnh Tuyết Lan buổi tối tại thánh thành làm chủ ăn vãn trà. An Hữu Trân dặn dò một phen, liền lái xe đi về nhà. Bởi vì Trương Nguyên Ánh nói nấu đồ ăn ngon cho mình, cho nên An Hữu Trân buổi trưa hai bữa đã cố ý không ăn nhiều, liền chờ về nhà ăn mỹ vị

-- - - - - -

Vừa vào cửa, mùi thức ăn phả vào mặt An Hữu Trân .

"Làm cái gì ! Thơm vậy !"

Trương Nguyên Ánh vừa thấy An Hữu Trân trở lại, hướng cô chớp mắt mấy cái: "Tất nhiên là đồ ăn ngon"

An Hữu Trân vui vẻ, từ phía sau ôm lấy Trương Nguyên Ánh, chôn ở cổ hít một hơi thật sâu: "Vẫn là thức ăn ở nhà là tuyệt nhất"

Trương Nguyên Ánh biết An Hữu Trân gần đây rất vất vả, nàng cọ cọ khuôn mặt An Hữu Trân : "Thỏa mãn chị không được, thỏa mãn dạ dày của chị thì không thành vấn đề ." Trương Nguyên Ánh nói xong, cảm thấy trong lời có chút không đúng, một tia đỏ hồng bò lên trên khuôn mặt

An Hữu Trân có chút ngây ngốc, này, đây là ám chỉ cái gì?! Cô biết Nguyên Ánh đây là yêu thương mình. Bất quá nàng không phải sợ mình 'nhẫn' khó chịu nên chọn cách khác bồi thường đấy chứ?

"Em thấy chị đã gầy một chút rồi này. Công việc làm không xong thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

"Tuân lệnh, bà xã!"

"Đi thay quần áo, lập tức được ăn"

Thay đổi quần áo, An Hữu Trân đi tới bên cạnh bàn dài ngồi xuống, nhìn thân ảnh Trương Nguyên Ánh bận rộn trong phòng bếp. Mùa đông ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào, mặc dù ngoài cửa sổ gió lạnh rung, bên trong lại một mảnh ấm áp. Trên bếp nồi canh ùng ục ùng ục tỏa hơi nóng, bên tai vang lên tiếng thái rau, bóng dáng Trương Nguyên Ánh thướt tha trong phòng bếp lúc ẩn lúc hiện. Nàng đeo tạp dề, tóc đơn giản cột lên, có một vài sợi tóc buông xuống bên khuôn mặt, nàng thỉnh thoảng lấy tay vén lên một bên.

Hóa ra đây là cảm giác gia đình. An Hữu Trân ngây ngẩn nhìn Trương Nguyên Ánh, tình cảnh này,tốt đẹp khiến người ta hốc mắt cay cay.

Canh nấu xong, An Hữu Trân giúp đỡ bưng thức ăn xới cơm, hai người ăn ý giống như vợ chồng nhiều năm, thỉnh thoảng bắt gặp trong ánh mắt là hạnh phúc cười.

"Bà xã tay nghề thật tốt !"

"Ăn nhiều một chút, bổ thịt."

"Ahh, buổi tối chị còn phải ra ngoài, có việc cần."

Trương Nguyên Ánh gật đầu, suy nghĩ một chút hỏi: "Là Trịnh Tuyết Lan?"

An Hữu Trân gật đầu, đem chuyện hợp tác án đơn giản nói một chút. Trương Nguyên Ánh tiếp tục ăn, không nói chuyện.

"Rõ ràng là thừa dịp bên chị gặp nguy nên sấn tới. Cho rằng như vậy chị sẽ cảm tạ cô ấy, sau đó vội vã chấp nhận hợp tác. Thế nhưng việc này cô ấy tính nhầm rồi."

Trương Nguyên Ánh hiểu Trịnh Tuyết Lan là có thủ đoạn, chỉ là An Hữu Trân sẽ như thế nào đánh trả? .

"Vậy chị định làm sao bây giờ?"

"Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân ." < Câu này nói nom na là 'gậy ông đập lưng ông'>

"Chị sẽ cùng cô ấy hợp tác sao?"

An Hữu Trân dừng một chút, sau đó gật đầu. Trương Nguyên Ánh không nói nữa, An Hữu Trân gắp đồ ăn bỏ vào trong bát Trương Nguyên Ánh, sau đó lại xới cho mình đầy một chén cơm, từng ngụm từng ngụm ăn. Trương Nguyên Ánh nhìn cô ăn như hổ đói nhịn không được hỏi: "Chị buổi trưa không phải ăn hai bữa sao?"

"Nhận được điện thoại của em nói nấu đồ ăn ngon nên cũng chỉ ăn sáng mấy miếng, chờ về nhà ăn! Hơn nữa buổi tối cũng không thể ăn, một hồi muốn đi gặp A Tả, có một số việc còn phải làm rõ một chút."

"Chị coi mình là lạc đà?"

"Ặc.."

An Hữu Trân bị nghẹn, làm Trương Nguyên Ánh một trận cười to.

Buổi tối An Hữu Trân mang theo A Tả cùng Vân Khánh Ly đến Thánh Thành gặp Trịnh Tuyết Lan, cùng còn có hai vị khác bên Tân Nguyên. Mọi người hàn huyên vài câu, An Hữu Trân hỏi: "Trịnh tổng, trước cô nói còn có lời chưa nói, ở đây không người ngoài, cô không cần ngại cứ nói thẳng."

"Là như thế này. Dương Văn Thành chuyện tôi cũng nghe nói, thực sự đáng tiếc ! Người như vậy ngay cả sự chuyên nghiệp thường ngày cũng không có, còn có thể trông cậy làm ra cái gì thành quả kỹ thuật ! Tôi biết cô gặp khó khăn xuất thủ, việc này tôi đã an bài người tìm được lãnh đạo của bọn họ, trực tiếp đem hắn rời khỏi T Đại. Cô đừng có cái gì ý nghĩ gánh nặng, tôi thuần túy là nhìn không được. Đương nhiên bất luận kết quả gì Tân Nguyên chúng tôi sẽ gánh chịu, An tổng cứ yên tâm đi."

An Hữu Trân nhìn Trịnh Tuyết Lan, nở nụ cười, nâng chung trà lên: "Vậy cảm tạ Trịnh tổng ra tay trượng nghĩa. Tôi lấy trà thay rượu, kính Trịnh tổng một ly"

"Uhm"

An Hữu Trân uống xong buông ly, tiếp tục : "Trịnh tổng dụng tâm lương khổ, này phần tình nhất định phải trả ."

Trịnh Tuyết Lan liếc mắt nhìn An Hữu Trân, bỗng nhiên cười nói: "An tổng cùng tôi không cần khách khí ! Hai chúng ta ngay cả tạp chí cũng đã cùng lên trang bìa, cũng không cần phân giới hạn rõ ràng như vậy"

An Hữu Trân lập tức hiện ra bộ dáng khổ não: "Trịnh tổng cũng hại khổ tôi. Sau khi trở về nhà người kia của tôi náo loạn thật nhiều ngày."

Lời này vừa nói ra, mọi người trên bàn sửng sốt một chút lập tức bật cười. Vân Khánh Ly vẫn duy trì mỉm cười, dưới bàn lại đá An Hữu Trân một cước. Người này là sao thế này ! Tình cảm cá nhân có cần thiết nói ra như vậy sao ! Huống chi vừa nói như thế, người khác đều biết An Hữu Trân có người yêu, trên thương trường đều là ra vẻ, có phần bất tiện ! Chẳng lẽ cô ấy thật đúng là định không phải Trương Nguyên Ánh không cưới a ! Sớm đã đi xuống bước này, cô muốn tìm đường chết sao !

"Ôi, xem ra hôm nào tôi phải đến nhà tự mình giải thích, miễn cho cho An tổng nhiều phiền phức!"

"Tuyết Lan, cô như vậy cũng không phải là giúp tôi, mà là hại tôi a!"

Người trên bàn lập tức bật cười

Trịnh Tuyết Lan đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói An Hữu Trân, An Hữu Trân hiển nhiên biết chuyện Dương Văn Thành là Tân Nguyên gây ra. Lúc này như vậy nói ngấm ngầm hại người, là đang nhắc nhở mình không nên quá mức. A, chỉ bất quá, An Hữu Trân, cô là tôi coi trọng ! Hơn nữa lần này hợp tác là tình thế bắt buộc !

Nhìn Trịnh Tuyết Lan trong mắt cảm xúc không ngừng biến hóa, A Tả huých nhẹ tay An Hữu Trân, nghiêng người qua nói: "Tiểu nha đầu có vẻ nhất phó tình thế bắt buộc!"

An Hữu Trân cười cười không nói gì.

Mọi người lại nói đùa một hồi, Trịnh Tuyết Lan bỗng nhiên nghiêm túc nói: "An Hữu Trân, nói thật ra, vì sao không chịu đáp ứng hợp tác?"

An Hữu Trân làm bộ trầm tư một chút, mới nói: "Trịnh tổng, chúng ta tính một chút. Theo Tân Nguyên nói ra giá cả, phí tổn bộ phận đã vượt quá hạng mục báo cáo dẫn quá nhiều, chúng tôi không bằng không làm."

"Không biết An tổng cái này báo cáo dẫn có hay không tính đi vào Tân Nguyên bỏ vốn kỹ thuật thích hợp cùng Australia toàn bộ chợ số định mức?"

"Hiện tại thị trường quốc tế cũng không tốt. Hơn nữa hạng mục gặp phải không ít trắc trở, trong quá trình này chúng tôi cũng nhiều lần dò xét, cho nên cũng có chútphương pháp phải điều chỉnh theo. Bởi vậy, thời gian tới kết quả chuyển hóa phương diện, chúng tôi không hề chỉ quan tâm phát triển đất nước, mà là chuyển hướng 'Khu vực liên quan đến chính quốc gia."

Trịnh Tuyết Lan vừa nghe nhất thời có điểm phát điên, làm cái gì ! bộ phận hạng mục tìm ra tin tức rõ ràng nói là Hành Nhất ở hạng mục này tương lai chủ yếu nhằm vào thị trường Australia! Vì thế Trịnh Tuyết Lan cố ý qua bên kia bố trí hơn một tháng ! Hiện tại An Hữu Trân thế nào lại biến thành quốc gia Đông Bắc Á! Lừa người hay là thực sự?! Trịnh Tuyết Lan nhìn thoáng qua bộ phận quản lí hạng mục mình mang đến, chỉ liếc mắt, liền khiến hắn mồ hôi lạnh ứa ra

An Hữu Trân giả vờ không phát hiện trước mặt "Đao quang kiếm ảnh", lại tiếp tục nói rằng:

"Trịnh tổng đối với hạng mục này có vẻ như có hứng thú, cũng đầu tư không ít tinh lực. Cô đương nhiên cũng biết chúng tôi hiện tại kỹ thuật gặp vấn đề khó khăn, nếu như tôi lại tiếp tục bỏ vốn khắc phục khó khăn, mạo hiểm quá lớn. Bởi vậy tôi đã báo cáo lên lãnh đạo cuối tháng trước nếu vẫn không có tiến triển, liền buông tha cho T Đại, đổi cái khác phương thức. Hơn nữa thành tựu công nghệ mới chuyển sang các nước châu Á khác, càng phù hợp xu thế phát triển kinh tế nước ta thời gian tới."

Trịnh Tuyết Lan câm bặt , lời nói của An Hữu Trân này khiến nàng phân biệt không được thật giả. An Hữu Trân một người có bụng dạ như vậy, có thể đơn giản như vậy nói ra sự thật sao ! Làm cho Trịnh Tuyết Lan khó hiểu chính là An Hữu Trân ngoại trừ một lần uyển chuyển ngỏ lời qua giá cả cao ra, không còn có đề cập vấn đề trả giá.

Trịnh Tuyết Lan nguyên lai kế hoạch cho dù An Hữu Trân mở miệng mặc cả, bản thân cũng tuyệt không mở miệng. Thế nhưng An Hữu Trân hoàn toàn không để cho nàng cơ hội này, dĩ nhiên nói thẳng muốn buông tha phương án ! Lẽ nào bản thân thực sự làm cho An Hữu Trân nóng nảy, khiến cô ấy thà rằng hạng mục tổn thất cũng không tiếp nhận hợp tác sao?

Trịnh Tuyết Lan có chút hoang mang, cô ấy không nói lời nào, cấp dưới cũng chỉ có thể không ngừng cùng vài người Hành Nhất hàn huyên. Thẳng đến kết thúc, cũng không ai nhắc lại chuyện hợp tác.

= = = =

An Hữu Trân kết thúc xã giao đã 11 giờ. Dừng xe, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên đèn vẫn còn sáng. An Hữu Trân lấy từ ghế ngồi phía sau một đóa hoa, bước nhanh vào nhà. Mở cửa phòng, Trương Nguyên Ánh còn ngồi trên sô pha đọc sách.

Chìa khoá chuyển động âm thanh khóa cửa truyền đến Trương Nguyên Ánh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường 11 giờ. Khóe miệng cong lên, người này coi như tự giác !

"Bà xã đại nhân đến gần đây chút"

An Hữu Trân nói. Trương Nguyên Ánh đi tới, An Hữu Trân cười tủm tỉm nhìn cô, cũng không nói gì

"Uống rượu ?"

An Hữu Trân cười lắc đầu

"Này làm sao vậy?"

"Lại đây, gần chút nữa"

Trương Nguyên Ánh hướng đến gần cô một chút nữa. An Hữu Trân từ phía sau xuất ra một bó hoa tu-líp hồng sắc vô cùng xinh đẹp, 9 nhánh. Trương Nguyên Ánh có chút kinh ngạc, liền theo sau là vui vẻ. Nàng thật cao hứng, cực kỳ vui vẻ.

Trương Nguyên Ánh tiếp nhận, nhỏ giọng nói tiếng "Cảm ơn", trên mặt tràn nở nụ cười hạnh phúc.

Nhìn Trương Nguyên Ánh bộ dáng vui vẻ , An Hữu Trân có loại cảm giác thỏa mãn. Cô rất thích Trương Nguyên Ánh tươi cười, cho dù là hoa tu-líp đỏ tươi cũng không bằng nụ cười của bà xã đại nhân

"Về trễ là vì mua hoa dỗ em à?"

"Hoa là đã sớm dự định tốt. Trở về trên, nhớ em là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất! Bất quá chị hướng phu nhân cam đoan, bất luận xã giao cái gì, tuyệt đối không vượt quá 11 giờ sẽ về nhà, được chứ?"

Nguyên Ánh nét mặt vui cười nhìn An Hữu Trân không nói gì. An Hữu Trân bị nhìn như vậy có chút thẩn thờ, cô vươn tay muốn ôm đối phương, người kia nhanh chóng lui lại phía sau một chút. An Hữu Trân nheo mắt, nhướn mày, lộ ra nụ cười xấu xa. Nguyên Ánh không muốn cùng nháo liền mở miệng:

"An Hữu Trân, chị sao lại tự nhiên dỗ ngọt người ta vậy chứ?"

"Bà xã, chị chỉ là muốn em hài lòng thôi."

"Tin chị mới là lạ ! Hiền Thư nói chị sẽ luôn dỗ ngọt mọi người"

"Đó là bởi vì em ấy đối với em mà nói là người quan trọng. Huống hồ đối mặt Hiền Thư trong lòng em vẫn có áy náy, nếu chị không giúp được cái khác,... ít nhất ... Dỗ ngọt em ấy coi như là ra phần sức lực đi !"

Trương Nguyên Ánh bỗng nhiên tiến đến véo chặt lỗ tai An Hữu Trân: "Tại sao nói ra cái gì chị cũng trả lời được hết như vậy?"

"Chị đây là nắm thời cơ biểu hiện lòng trung thành cùng bà xã đại nhân à !"

"Chị thế nào biết điểm mấu chốt của em là về muộn không vượt quá 11 giờ ? Em không nhớ là chúng ta thảo luận qua chủ đề này?"

"Em cũng nói đây là điểm mấu chốt , rất nghiêm trọng ahh! Sao có thể chờ đại nhân nói chứ ! Điểm ấy tự giác không thể được sao ! Ai! Ai ! Đừng véo đừng véo !"

Trương Nguyên Ánh chỉ biết An Hữu Trân rất là miệng lưỡi ! "Nói thật đi !"

"11 giờ cũng là giới hạn của chị ! Chị nghĩ có bà xã đại nhân bên cạnh, sẽ không nên trở về nhà quá muộn.".

Trương Nguyên Ánh nhìn cô một lát, buông lỏng tay, nhẹ nhàng nắm bắt vành tai: "Thực sự?"

An Hữu Trân vẻ mặt ủy khuất mãnh mẽ gật đầu. Trương Nguyên Ánh nhìn cô dạng này cảm thấy chính mình hình như đang khi dễ tiểu động vật, suy nghĩ một chút, đến gần, một cái hôn rơi vào môi An Hữu Trân.

An Hữu Trân vừa muốn tế phẩm, Trương Nguyên Ánh cũng rất nhanh chóng lui lại. An Hữu Trân mở to hai mắt, Ôi thần linh ơi đây là hồ ly câu dẫn người trong truyền thuyết sao @@ ! Tiếp viên trưởng Trương vứt một mị nhãn cho cô liền xoay người rời đi, lúc An Hữu Trân muốn lên phía trước một bước chuẩn bị ôm người, liền bay tới một câu nói thản nhiên: "Đổi giày."

An Hữu Trân ngốc tại chỗ, Trương tiếp viên trưởng thật là phúc hắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro