40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Nguyên Ánh một bên thu dọn hành lý để ngày mai về thành phố T, một bên khóc đến đỏ mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Trương Nguyên Ánh khóc từ lúc bắt đầu yêu đương với An Hữu Trân. An Hữu Trân bởi vì dự án, ngay cả tiệc sinh nhật của nàng cũng không thể tham gia. Nghĩ đến đây, Trương Nguyên Ánh đau lòng một trận, nước mắt lại rơi càng nhiều. Dù An Hữu Trân giải thích thời gian này là giai đoạn vô cùng quan trọng trước khi hợp tác, hơn nữa vị trí bộ trưởng của dự án này còn trống, dự án này là lợi thế cho việc tranh cử của cô. Nhưng Trương Nguyên Ánh nghe cô trái một câu Tân Nguyên, phải một câu Trịnh Tuyết Lan, liền cảm thấy trong lòng buồn không chịu được.

Lý trí tự nói với nàng nên thông cảm cho An Hữu Trân, nhưng về tình cảm Trương Nguyên Ánh càng ngày càng cảm giác như nàng rơi vào một loại trạng thái chịu đựng. An Hữu Trân không phải đối xử không tốt với nàng, thật ra rất tốt. Thế nhưng Trương Nguyên Ánh cảm thấy An Hữu Trân bắt đầu không quan tâm nàng, nàng trước đây luôn không thích người chú trọng sự nghiệp, hiện tại quả nhiên, Trương Nguyên Ánh cảm giác mình chính là tự làm tự chịu.

Tới gần cuối năm, hai người đã gần một tháng không gặp mặt rồi. Sinh nhật Trương Nguyên Ánh ngay trước tết một tuần, các đồng nghiệp thân thiết bình thường đã sớm lập kế hoạch mở tiệc chúc mừng sinh nhật Trương Nguyên Ánh vào ngày này, nhưng khi Trương Nguyên Ánh gọi điện thoại cho An Hữu Trân còn đang Đài Bắc, An Hữu Trân nói vào ngày đó phải tham gia cuộc họp hằng năm của tập đoàn, không thể quay về, bởi vậy không có cách nào đến tiệc sinh nhật Trương Nguyên Ánh. Trương Nguyên Ánh vừa nghe vành mắt liền đỏ, rất nhiều uỷ khuất thoáng cái xuất hiện. cảm xúc mờ mịt mấy ngày qua rốt cục đến giới hạn, nàng nỗ lực nuốt nước mắt, thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được tí tách rơi. Trương Nguyên Ánh gắt gao cắn môi khóc, không một tiếng động, nàng lần đầu tiên dập điện thoại An Hữu Trân.

An Hữu Trân gọi lại rất nhiều lần, Trương Nguyên Ánh vẫn từ chối không nghe, sau đó thẳng thừng tắt máy. Ngày hôm sau, Trương Nguyên Ánh sưng mắt lên máy bay về thành phố T.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đến sinh nhật Trương Nguyên Ánh. Buổi tối 7 giờ, tiệc sinh nhật bắt đầu. Nghiêm An đặt một phòng riêng tại quán bar, đồng nghiệp quan hệ tốt thường ngày đều xuất hiện, có còn Fanny mang bạn trai cùng Hứa Phóng Nhân cũng tới, Hứa Phóng Nhân còn dẫn theo biểu muội Tô Thiền của anh ta.

Trương Nguyên Ánh đối tiệc tùng cũng không hứng thú lắm. An Hữu Trân sáng sớm gọi điện thoại vẫn nói bận bịu. Trương Nguyên Ánh kỳ thực muốn cùng An Hữu Trân cùng tổ chức sinh nhật. Trương Nguyên Ánh quá khứ chưa từng để ý đến sinh nhật, nhưng là năm nay không giống, sinh nhật đầu tiên sau khi hai người yêu nhau đã không thể bên nhau, điều này làm cho Trương Nguyên Ánh dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Trương Nguyên Ánh vừa xuất hiện, mọi người dồn dập chúc mừng sinh nhật. Nghiêm An vui vẻ nhất, tiêu sái đi xung quanh an bài cái này cái kia. Mọi người nói giỡn với hắn, mỹ nhân thì khó theo đuổi, hôm nay phải biểu hiện thật tốt nha.

Trương Nguyên Ánh một bên cùng mọi người tán gẫu, một bên xem điện thoại di động. Lúc ăn tối gọi điện thoại An Hữu Trân không tiếp, sau đó còn tắt luôn điện thoại. Làm trong một khoảnh khắc Trương Nguyên Ánh thậm chí suy nghĩ có phải An Hữu Trân sẽ đột nhiên trở về hay không. Thế nhưng, mọi người vui chơi càng ngày càng cao hứng, vừa nhìn lại thời gian, hơn một giờ trôi qua, Trương Nguyên Ánh thở dài, xem ra lãng mạn này nọ quả nhiên chỉ có trong phim!

"Mọi người xin mời im lặng, đã đến lúc thổi nến! Chúng ta xin mời nhân vật chính của hôm nay ước nguyện và thổi nến!"

Trong tiếng vỗ tay mọi người, ánh đèn nhạt dần, hộp bánh mở ra, Nghiêm An đẩy xe bánh ga tô sinh nhật chậm rãi đi vào,

"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ —— chúc bạn sinh nhật vui vẻ ——" mọi người cùng nhau vỗ tay hát lên sinh nhật ca, Trương Nguyên Ánh bị vây quanh ở giữa, con mắt nhìn chằm chằm ánh nến, trong lòng tất cả đều là An Hữu Trân.

"Nguyên Ánh, em ước đi!" Nghiêm An đi tới bên người Trương Nguyên Ánh, ôn nhu nói. Hiền Thư bên cạnh không nhịn được lườm anh ta một cái, Nghiêm An này có thể không phá không khí như thế không! Không chỉ có Hiền Thư nghĩ như vậy Fanny cũng giống vậy. Nàng giơ tay nhìn động hồ, đã 8 giờ rưỡi rồi!

Trương Nguyên Ánh nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy nhau để ước. Nàng mở mắt ra, một hơi thổi tắt nến, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ngay lúc mọi người hoan hô chúc mừng sinh nhật, cửa mở, giám đốc đi tới, cười nói mọi người,

"Xin lỗi các vị, quấy rối một hồi. Hôm nay là sinh nhật Trương tiểu thư, có vị khách mời cố ý chuẩn bị một món quà đặc biệt, xin mọi người đi đến đại sảnh. Mời tới bên này." Nói xong, mở cửa mời mọi người đi với hắn.

Mọi người tràn đầy lòng hiếu kỳ, hưng phấn dị thường, ai vậy! Quà đặc biệt! Có người trêu ghẹo Nghiêm An có phải là cậu ta hay không, Nghiêm An mỉm cười không lên tiếng, trong lòng cũng đang nghi ngờ.

"Anh, là anh sao?"

Tô Thiền nhỏ giọng hỏi Hứa Phóng Nhân, Hứa Phóng Nhân cũng lắc đầu một cái.

"Buổi chiều không phải em theo anh mua lễ vật sao."

"Em cho là anh nghĩ thông suốt rồi nên bắt đầu tiến công! Em không thích nam nhân lấy lòng Nguyên Ánh tỷ một chút nào!"

"Hắn gọi Nghiêm An."

"Chức vụ là gì?"

"..."

Mọi người rất nhanh theo giám đốc đi tới hội trường, giờ khắc này đèn sảnh rất mờ, giám đốc bố trí một sân khấu lớn đối diện, mọi người sau khi ngồi xuống. Ánh đèn tắt hoàn toàn, trong chờ mong của mọi người, một bóng người đi lên sân khấu, tiếng đàn ghi ta dễ nghe vang lên, sau đó, một giọng nữ trầm thấp bắt đầu hát,

There was once a broken man

Who walked a lonely road

And gave up all his dreams

Một ánh đèn êm dịu chiếu đến chính giữa sân khấu, dáng người quen thuộc rơi vào mắt Trương Nguyên Ánh. Nàng không thể tin được nhìn chằm chằm người gảy đàn ghita, che miệng lại.

And I was once this broken man

And just refused to see

I was lost amongst the clouds that wouldn't fade

I was searching but I didn't take the time

I was down and out and feeling so afraid

I love you!

The way that you turned me around and chased away my blue

I love you!

The way that you changes my world when I'm with you

Là bài I love you của Stewart Mac, đây là ca khúc duy nhất mà Trương Nguyên Ánh download trong điện thoại.

Trương Nguyên Ánh không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm An Hữu Trân, bất tri bất giác, lệ rơi đầy mặt. Mọi người chìm đắm bên trong giọng nữ êm tai, tình cờ có người nhìn về phía Trương Nguyên Ánh, thế nhưng ánh đèn quá tối không thấy rõ.

Hiền Thư cũng ngay lập tức nhận ra An Hữu Trân trên sân khấu. thân thể Trương Nguyên Ánh bên cạnh mơ hồ run rẩy để Hiền Thư cũng cảm thấy viền mắt có chút ướt, Hiền Thư nhẹ nhàng nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh đang nắm thành quyền. Cô biết khoảng thời gian này An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đặc biệt là lần thứ hai An Hữu Trân cùng Trịnh Tuyết Lan lên tạp chí, cùng với lúc An Hữu Trân nói không thể tham gia tiệc sinh nhật Trương Nguyên Ánh sau đó, dáng vẻ mất mác của Trương Nguyên Ánh làm cho cô rất đau lòng. Có điều những oán niệm này đều biến mất trong nháy mắt lúc nhìn thấy An Hữu Trân thâm tình đàn hát, An Hữu Trân này!

Người trên sân khấu đứng lên đi tới khán đài bên dưới. Vừa đi vừa đàn hát, cô đi tới trước mặt Trương Nguyên Ánh, hát câu cuối cùng.

I love you!

The way that you changes my world when I'm with you.

Tất cả mọi người ngây ngốc, đây là màn tỏ tình giữa hai nữ nhân sao? Lại là nữ nhân đẹp trai có khí chất như vậy!

Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn An Hữu Trân đứng trước mắt, trong lòng đã co lại thành một đoàn, thật ra là do quá mức cảm động. Điều ước lúc nãy bỗng nhiên thành hiện thực, người nàng nhớ mong như từ trên trời rơi xuống, giờ khắc này ôm đàn ghi ta, mỉm cười đứng trước mặt nàng, có thể nào khiến người ta không kích động! Trương Nguyên Ánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, nước mắt ầm ầm rơi xuống.

Nhìn Trương Nguyên Ánh khóc, An Hữu Trân nhanh chóng đem đàn ghi ta đưa cho người bên cạnh, không để ý ánh mắt người chung quanh, đem nàng ôm vào lòng. An Hữu Trân ôm thật chặt, thấp giọng dụ dỗ.

"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ! I love you."

Trương Nguyên Ánh nắm chặt áo An Hữu Trân, tất cả nhớ nhung, tất cả mất mác đều hóa thành nước mắt. Chính là muốn khóc cho cô xem, làm cho cô biết cô khi dễ nàng rất nghiêm trọng!

Ôm lấy người trong lồng ngực khóc run rẩy, An Hữu Trân cực kỳ đau lòng.

"Chị đã trở về, cùng em tổ chức sinh nhật. Chị cũng sẽ không tiếp tục đi lâu như vậy được không? Sau đó chị sẽ luôn ở bên cạnh em, để em muốn gặp chị lúc nào cũng được. Em bay đi đâu, chị cũng sẽ ở nhà chờ em. Có được hay không?"

An Hữu Trân ôn nhu dụ dỗ bên tai Trương Nguyên Ánh, âm thanh mềm mại trầm thấp truyền đến, để Trương Nguyên Ánh ngoại trừ muốn ôm chặt trước mắt người này ra cái gì cũng không muốn làm.

Nàng lung tung đem nước mắt lau lên áo An Hữu Trân, trầm giọng nói: "Gạt người!"

An Hữu Trân nhanh chóng nói.

"Không gạt em, chị lúc nào đã lúc nào gạt em đâu!"

"Chị ngày hôm nay liền lừa em, chị nói chị bận, còn không tiếp điện thoại của em!"

An Hữu Trân có chút mắc cười, đây là Trương Nguyên Ánh luôn lạnh lùng bình tĩnh của ngày thường nói ra sao! Này rõ ràng là đang làm nũng a! Nhưng là Trương Nguyên Ánh như vậy để An Hữu Trân cảm thấy trong lòng mêm mại, thật giống như bị cái gì vồ một hồi, đau lòng lại yêu thương.

Giờ khắc này người chung quanh vẫn còn có chút không kịp phản ứng, một người phụ nữ tỏ tình với đệ nhất mỹ nữ Trương Nguyên Ánh, mà hai người lại đang ôm nhau.

Đối với tình huống như vậy, người khác nhau phản ứng cũng khác nhau.

Nếu nói là ở đây ngoại trừ người trong cuộc, Hiền Thư thuộc diện xúc động nhất. Nhìn hai người bên cạnh ôm nhau thân mật, nước mắt Hiền Thư cũng không khống chế được mà rơi. Cô thật lòng thay Trương Nguyên Ánh cảm thấy hạnh phúc, cũng mang cảm giác đau thương như có như không. Nhưng là, nhìn hai người không một tiếng động tuyên thệ yêu thương với nhau, Hiền Thư cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Fanny hiện tại vô cùng kiêu ngạo, bởi vì là nàng giúp An Hữu Trân sắp xếp màn chúc mừng sinh nhật đầy cảm xúc này. Trong đại sảnh khách mời đã sớm rời đi, ngày hôm nay An Hữu Trân bao trọn cả nơi này cho Trương Nguyên Ánh tổ chức sinh nhật.

Nghiêm An đến bây giờ còn sững sờ nhìn hai người ôm nhau, anh ta thật sự không thể tin được mắt mình. Nếu như trước mắt là một nam nhân, Nghiêm An cũng sẽ không kinh ngạc như giờ phút này. Trương Nguyên Ánh thế nhưng thích nữ nhân!

Tô Thiền từ thời điểm An Hữu Trân đi xuống sân khấu liền nhận ra cô. Lần trước đi nhà Trịnh Tuyết Lan, lúc buồn chán phát hiện một quyển tạp chí trên giá sách Trịnh Tuyết Lan, mở ra vừa nhìn chính là scandal An Hữu Trân cùng Trịnh Tuyết Lan, bên trong còn có một tấm hình An Hữu Trân tóc ngắn. Xuất phát từ hiếu kỳ, Tô Thiền điều tra tư liệu liên quan với An Hữu Trân. Bởi vậy, lúc An Hữu Trân ôm đàn ghi ta đi xuống đài, đi qua bên cạnh mình, Tô Thiền lập tức nhận ra được.

Thế nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, chị dâu lý tưởng trong lòng mình dĩ nhiên cùng An Hữu Trân là một đôi! Nàng xem biểu ca bên cạnh, phát hiện vẻ mặt Hứa Phóng Nhân khá bình tĩnh, thậm chí còn mang vẻ cười nhạt.

Kỳ thực ở đây không chỉ có nhân viên của hãng hàng không, một bàn cách đó không xa còn có Vân Khánh Ly, Amy cùng A Thành. Bọn họ theo An Hữu Trân cùng đi máy bay trở về, giúp An Hữu Trân bố trí hội trường, chỉ là không ai nghĩ tới Trương Nguyên Ánh sẽ khóc không thành tiếng, An Hữu Trân sẽ trước mặt mọi người ôm Trương Nguyên Ánh như vậy, hai người công khai.

An Hữu Trân vỗ nhẹ Trương Nguyên Ánh, ôn nhu dụ dỗ nói:

"Chị không lừa em, chị thật sự không dự định chạy hai đầu như vậy. Chuyện này một tí chị về nhà giải thích cho em. Hiện tại, bảo bối, đừng để chị đứng ở chỗ này làm trò được không? Em giúp chị giới thiệu với đồng nghiệp của em một chút a, không thì thật xấu hổ."

Trương Nguyên Ánh xì cười một tiếng, An Hữu Trân lúc nào da mặt cũng dày, còn biết xấu hổ a! Trương Nguyên Ánh buông An Hữu Trân ra, An Hữu Trân hai tay nâng mặt Trương Nguyên Ánh, dịu dàng lau sạch nước mắt.

Giờ khắc này ánh mắt An Hữu Trân như hoà như có hồ nước. Mọi người cũng đều thức thời làm bộ như không nhìn thấy, dưới sự chỉ huy của Vân Khánh Ly, nhạc nhẹ nhàng vang lên, người phục vụ không ngừng đưa rượu cùng đồ ăn nhẹ.

Trương Nguyên Ánh điều chỉnh tâm tình, xoay người có chút ngại ngùng nhìn mọi người. Đang suy nghĩ làm sao giới thiệu hai người, Fanny đúng lúc đứng dậy cầm lấy micro, hắng giọng nói rằng:

"Chào các vị! Tôi trân trọng giới thiệu bạn tốt của tôi cùng mọi người, An Hữu Trân! Hôm nay là sinh nhật Nguyên Ánh, anh hùng bất vấn xuất xứ, nói chung tôi đều là bạn thân thiết. Đương nhiên, An Hữu Trân nói rồi, tất cả chi phí đêm nay cô ấy đều phụ trách, vì thế mọi người cứ vui chơi thoả thích!"

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô, mọi người đối với nữ nhân có thể làm cho băng sơn mỹ nhân kích động đến khóc vô cùng tò mò, thế nhưng Fanny đã nói trước rồi nên không thể hỏi, cũng sẽ không suy nghĩ thêm nữa. Thế nhưng mặc kệ như thế nào, người ra tay hào phóng lại hát hay, lãng mạn như thế đều sẽ được hoan nghênh vô cùng, mọi người rất nhanh cùng An Hữu Trân trò chuyện.

Vân Khánh Ly cùng Amy, A Thành cũng ngồi ở một bên, vui cười hớn hở xem trò vui. An Hữu Trân cùng hai đại mỹ nữ thu hút sự chú ý của người khác, thỉnh thoảng sẽ có người lại đây tiếp lời tán gẫu. A Thành vẻ ngoài lạnh lùng cũng hấp dẫn một ít nữ tiếp viên hàng không độc thân chú ý.

Bầu không khí càng ngày càng nóng, An Hữu Trân lúc này đã theo người liền XXX hai hàng bom, đánh một vòng qua cửa. Trương Nguyên Ánh ngồi ở vừa có chút lo lắng nhìn, nàng nhớ tới lần trước ở bệnh viện, An Hữu Trân nói cô tửu lượng cũng không tốt lắm. Hiền Thư còn đứng bên cạnh An Hữu Trân ứng phó, đồng thời nhìn một đám gia hỏa đối diện không có lòng tốt.

Có người uống nhiều rồi, la hét để An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh uống rượu giao bôi, bầu không khí lập tức nóng lên. Trương Nguyên Ánh nhìn qua vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng thật ra là do ánh đèn mờ, trên mặt cô đỏ ửng chưa từng biến mất qua. An Hữu Trân tuy rằng vững như núi thái sơn ai đến cũng không cự tuyệt, thế nhưng uống nhanh như vậy cũng làm cho đầu cô bắt đầu ngây ngất rồi.

Giữa tiếng la hét ầm ỉ của mọi người, An Hữu Trân lặng lẽ nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh, mỉm cười nhìn nàng. Ánh mắt An Hữu Trân giờ khắc này sáng lấp lánh, không giống hồ nước, nhưng tựa như ánh sao. Trương Nguyên Ánh cảm giác nàng nếu tiếp tục nhìn thì sẽ thành thất lễ, nhanh chóng dời mắt.

Hiền Thư lúc này đã sớm uống đến đầu lưỡi mơ hồ, mơ mơ màng màng nghe mọi người thúc giục Trương Nguyên Ánh, cô đột nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng:

"Không cho bắt nạt Nguyên Ánh nhà em! Muốn cái gì, em đến!"

"Được thôi ~~"

"Hiền Thư! Người ta hai miệng uống rượu giao bôi, em không muốn xem náo nhiệt a!"

"Hiền Thư em là muốn cùng An Hữu Trân uống hay là muốn cùng Nguyên Ánh uống a!"

m thanh trêu ghẹo liên tiếp vang lên. Vân Khánh Ly nhìn Hiền Thư say lờ đờ cũng vui vẻ, tiểu nha đầu này rất thú vị! Sau đó đẩy đẩy A Thành, nháy mắt ra dấu, để cật ta đi tới cứu trận. A Thành liếc mắt nhìn không nhúc nhích, Vân Khánh Ly có chút kỳ quái, nam chưa kết hôn nữ chưa gả, sợ cái gì a! cơ hội thật tốt a!

A Thành trong lòng có chút không biết nói gì, Hiền Thư đẹp không thua gì Trương Nguyên Ánh, mặc dù khí tràng không bằng Trương Nguyên Ánh, thế nhưng tràn đầy sức sống, rất hấp dẫn người. A Thành lúc bắt đầu xác thực một mực chú ý Hiền Thư, chỉ bất quá cậu ấy phát hiện Hiền Thư ánh mắt đều là treo ở trên người An Hữu Trân. Cậu ta hiểu rõ sức hấp dẫn của sự trầm ổn nội liễm trên người An Hữu Trân, ngoài hấp dẫn Trương Nguyên Ánh, với Hiền Thư sợ là càng giống như thuốc nghiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro