64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ăn mì xong An Hữu Trân liền đặt tiền lên bàn, sau đó lôi kéo Trương Nguyên Ánh rời đi. Trước khi ra cửa còn gọi bà chủ vào dọn dẹp, chờ bà chủ đuổi ra đến nơi thì An Hữu Trân và Trương Nguyên Ánh đã đi xa.

"Hiện tại chị thật sự là cổ đông của tiệm mì này rồi sao?"

"Đúng a! Chính bởi vì chị là cổ đông, nên nhất định phải đưa tiền, ký nợ đều không được. Phải như vậy thì cuối năm chị mới có thể thu về tiền lãi a!"

Trương Nguyên Ánh cười, lườm cô một cái, An Hữu Trân cũng cười híp mắt.

Kỳ thật, cô thật sự chỉ muốn giúp đỡ người phụ nữ trung niên kia một chút. Trương Nguyên Ánh ở xa một mình thật sự không dễ dàng, bà chủ có thể đối tốt với nàng, cũng xem như là duyên phận. An Hữu Trân trân trọng tất cả mọi người và sự việc có liên quan đến Trương Nguyên Ánh, cô cảm thấy sự xuất hiện của Trương Nguyên Ánh đối với mình xem như là một loại cứu vớt. Cho nên cô càng phải trân quý, dù là mảy may cũng không nỡ buông tay. Thế nhưng con người đều là như vậy, càng để ý lại càng lo được lo mất, cô là như thế thì Trương Nguyên Ánh sao lại không phải đây?

An Hữu Trân lái xe chở Trương Nguyên Ánh đến cái cửa hàng lần trước. Dừng xe xong, An Hữu Trân lấy ra một cái thẻ đưa cho Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh cười như không cười hỏi

"An tổng đây là có ý gì?"

"Hắc hắc, trước đó chị vô tình làm một vài việc chọc giận phu nhân, hiện tại nhất định phải làm chút chuyện để phu nhân thư thái! Kỳ thật thẻ này đã sớm làm, đoạn thời gian trước vừa lấy về. Khi đó đưa cho em khẳng định em sẽ không nhận, hiện tại thì vừa vặn"

"Làm sao chị biết hiện tại em muốn nhận nó?"

"Bởi vì hiện tại em vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận a! Không tốn tiền sao lại không nhận, hơn nữa so với chị em lại càng bình tĩnh hơn. Vạn nhất có một ngày chị không đủ kiên định cho người khác tiêu xài làm sao bồi thường cho phu nhân a? Một khi nghĩ như vậy em liền sẽ muốn nhận"

An Hữu Trân cười hì hì giải thích

Thế nhưng Trương Nguyên Ánh biểu lộ nghiêm túc, nghĩ nghĩ rồi nói ra

"An Hữu Trân, em đi cùng với chị, không phải bởi vì tiền của chị hay là vì thân phận cùng địa vị của chị. Tiền em kiếm được không nhiều như chị, nhưng cũng đủ để chính bản thân em sống vui vẻ thoải mái. Em không phải là người có ham muốn quá mạnh với vật chất, nhưng em rất để ý đến người yêu của em cùng với em có tâm linh phù hợp hay không. Dù cho em biết chị nói vậy chỉ là nói đùa, nhưng em cũng muốn nói cho chị biết, em sẽ không cho rằng chị như vậy, cũng sẽ không đối đãi với tiền như thế. Chỉ cần là thứ chị cho em, em cảm thấy so với tấm thẻ này đều là trân quý hơn nhiều, đây mới là thứ em muốn."

Nghe Trương Nguyên Ánh nói xong, An Hữu Trân cũng thu hồi khuôn mặt đùa giỡn, cô nhìn người phía trước, vuốt ve góc cạnh chiếc thẻ trong tay, nói nghiêm túc

"Phu nhân, lời nói này của em khiến chị hiện tại liền muốn kéo em đi công chứng, đem toàn bộ tài sản đều chuyển sang tên em, sau đó đem em một mực buộc vào bên người, không ai cướp đi được, đoạt cũng không đi!"

Trương Nguyên Ánh phốc cái bật cười, xoa bóp vành tai An Hữu Trân:

"Đầu óc chị làm sao nghĩ nhiều chuyện như vậy a! Em chỉ nói những lời đó làm sao lại khiến chị xúc động đến như vậy? Thật phục chị!"

An Hữu Trân cười híp mắt ôm chầm lấy Trương Nguyên Ánh, hôn một chút

"Phu nhân, chị không thể rời bỏ em. Em cũng tuyệt đối đừng rời bỏ chị, được không?"

Trương Nguyên Ánh tựa vào bả vai An Hữu Trân, tìm một tư thế thoải mái tựa ở trong ngực cô

"Nhìn chị biểu hiện đi!"

"Chị cam đoan sẽ không tiếp tục PS hình gợi cảm của em nữa"

An Hữu Trân lời thề son sắt, đổi lấy một trận ngắt véo của Trương Nguyên Ánh.

Hai người náo loạn một lát mới xuống xe. Đi ở bên ngoài, hai người đều nghiêm chỉnh ghê gớm, ai cũng nghĩ không ra trong âm thầm hai người có thể giống như đứa nhỏ em cắn tôi một cái tôi hôn em một chút, chơi quên cả trời đất.

Thế nhưng tiếp đó An Hữu Trân liền phiền muộn, phu nhân không phải đến dạo phố, rõ ràng là đến gây chuyện a!

"Cùng phu nhân đi shopping cảm giác thật tốt a!"

"Có tương đối mới biết được phải không..."

"..."

"Phu nhân a, bộ y phục này không tệ em thử đi a?"

"Chị giúp người khác chọn quần áo đều dùng ánh mắt này a? Khổ cực Trịnh tổng còn có thể mua nhiều như vậy"

"..."

"Phu nhân, tiệm này phong cách không tệ, vào xem nha"

"Cửa hàng quá nhỏ a"

"..."

"Phu nhân ưa thích khăn quàng cổ?"

"Có thể nói vậy!"

"Bình thường không có thấy em sử dụng a!"

"Thời điểm đó chị không có thời gian nhìn a "

"..."

"Phu nhân, bông tai này rất thích hợp với em, nhìn rất đẹp!"

"Không cảm thấy quen mắt sao?"

"Quen mắt?"

"Lúc sinh nhật Trịnh Tuyết Lan mang bộ này a"

"Phu nhân,chị không có chú ý a...."

"Không phải lúc đó chị khen Trịnh Tuyết Lan đeo bộ bông tai kia rất đẹp sao? Chị khen người khác đều không để tâm như vậy a?"

"..."

An Hữu Trân hiện tại khóc không ra nước mắt. Phu nhân nhà cô là cố ý ăn no mây mẩy rồi đến ngược cô đó a!!!

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy bộ dạng An Hữu Trân ỉu xìu như quả cà thì âm thầm buồn cười. An Hữu Trân tưởng rằng sự việc dễ dàng như vật liền cho qua a? Mặc dù trên nguyên tắc không tính là làm sai, nhưng sai vẫn là sai! Ai bảo cô không chuẩn bị báo cáo. Yêu cầu An Hữu Trân báo cáo Trương Nguyên Ánh có thể nói không ra miệng, cho nên nàng mới cố ý kích thích An Hữu Trân.

An Hữu Trân đi theo sau lưng Trương Nguyên Ánh, không dám nói tiếp nữa, thận trọng bồi tiếp. Trong lòng lại một mực lầm bầm, người này nha! Tính sổ chuyện nhỏ! Tổng dùng lời ép buộc người! Đây là muốn làm gì? Làm gì a? Làm sao quay mặt một cái liền không nhận người? Mới vừa rồi ai còn cảm động ghê gớm chủ động ôm mình, chủ động hôn mình? Dưới ban ngày ban mặt, tại trong cư xá cứ hào phóng như vậy. Không biết người ta cũng là nữ, cũng biết thẹn thùng a! Bên kia vừa cho xong táo ngọt, bên này liền bắt đầu chính sách chỉnh mình. Quá khi dễ người! Quá khi dễ người!

Oán niệm An Hữu Trân càng phát càng nhiều, cái miệng đều vểnh lên. Bên cạnh Trương Nguyên Ánh đang thử y phục, từ trong kính quan sát An Hữu Trân, tận lực kìm nén không cười.

Nhân viên phục vụ trong tiệm thẳng tắp nhìn Trương Nguyên Ánh, thật xinh đẹp rất có khí chất phụ nữ a! Nhưng lực chú ý của mỹ nữ dường như cũng không đặt tại việc lựa chọn quần áo mà đặt tại trên người phụ nữ tóc ngắn có chút uể oải bên cạnh.

Bên trong tiệm, một nhân viên rất có ánh mắt, chọn hai kiện quần áo đưa cho An Hữu Trân

"Tiểu thư, hai kiện này rất phù hợp với ngài, có muốn thử một chút hay không?"

An Hữu Trân mở to hai mắt nhìn, nhân viên phục vụ không biết sống chết mà tiếp cận. Làm gì! Làm gì a! Không nhìn thấy cô đang cố gắng giả làm không khí đứng tại nơi này sao? Nhân viên phục vụ bị cô trừng đến không hiểu được, nhất thời đứng tại chỗ không biết phải làm sao cho tốt. Trương Nguyên Ánh ở một bên thật sự nhịn không được liền đi đến, tiếp nhận quần áo trong tay người bán hàng, tại trên người An Hữu Trân so qua lại

"Ân, cũng không tệ lắm, đi xem thử một chút"

An Hữu Trân sửng sốt một chút, sau đó giống như được đại xá, mãnh liệt gật đầu, chân chó tiếp nhận quần áo vội vàng tiến vào phòng thử đồ. Vừa rồi cùng nhau đi tới, An Hữu Trân nhìn thấy mấy bộ quần áo cũng không tệ, thế nhưng Trương Nguyên Ánh chỉ nhìn liếc qua liền đi, An Hữu Trân cũng không dám cứng rắn lưu lại thử a! Ngay cả điện thoại vang, Trương Nguyên Ánh đều quay đầu trừng cô! Về sau An Hữu Trân dứt khoát khoá máy. Lúc này phu nhân có thể đồng ý cho mình thử đồ một chút, nhanh, phải nắm bắt cơ hội!

Trương Nguyên Ánh ngồi ở một bên nhìn An Hữu Trân, trong lòng buồn cười ghê gớm. An Hữu Trân một khi bị uỷ khuất liền sẽ lộ ra bộ dạng động vật nhỏ, để cho nàng càng muốn khi dễ! Bất quá lúc này khi dễ cũng không sai biệt lắm, Trương Nguyên Ánh thế nhưng hiểu được thấy đủ thì dừng lại. An Hữu Trân mặc dù sủng người, nhưng cũng rất có cá tính. Đem cô chọc giận, Trương Nguyên Ánh cũng không có gì tốt, nàng cũng không sợ cái gì khác, chỉ sợ An Hữu Trân xuất ra mấy thủ đoạn hèn hạ kia...nhất là trên giường!

An Hữu Trân đi ra, Trương Nguyên Ánh nhìn qua một lượt, gật gật đầu. Thế là An Hữu Trân vui sướng tiếp tục đi thử một bộ quần áo khác. Vừa rồi một đoạn đường đi dạo đến đây, Trương Nguyên Ánh cũng chọn được mấy cửa hàng phù hợp với An Hữu Trân. Chỉ bất quá vì trừng phạt cô mới không cho cô thử! Lúc này không sai biệt lắm, một hồi lại mang cô đi mấy tiệm kia tham quan vậy

"Phu nhân, làm sao em toàn chọn đồ cho chị a! Chính em chỉ mới mua có hai kiện "

Trương Nguyên Ánh lần nữa quẹt thẻ, An Hữu Trân cầm quần áo lên, hai người hướng đi ra ngoài. Bắt đầu từ cửa tiệm kia trở đi, Trương Nguyên Ánh cơ hồ đều không tiếp tục thử qua đồ, lại giúp An Hữu Trân chọn y phục. Phàm là cảm thấy không tệ, Trương Nguyên Ánh đều quẹt thẻ mà mua. Mà lại dùng thẻ của mình, tấm thẻ kia của An Hữu Trân được nàng đặt trong giỏ, căn bản không dùng đến.

"Chị cũng đã lâu không có mua y phục. Khánh Ly nói gần đây nàng cũng bận rộn, không có thời gian giúp chị chọn. Vậy liền để em trong lúc có thời gian rảnh trang điểm cho chị một chút"

"Ngược lại nàng sẽ từ chối"

Trương Nguyên Ánh lườm cô một chút, An Hữu Trân xem xét tranh thủ tiếp một câu

"Nhưng ánh mắt của phu nhân so với nàng thì tốt hơn nhiều! Mấy thứ này chị đều yêu thích!"

Trương Nguyên Ánh nhếch miệng lên, không để ý đến cô trực tiếp đi phía trước. Lúc này An Hữu Trân xem như minh bạch, phu nhân nhà cô không phải đến để ép buộc cô, cũng không phải đến để trừng phạt cô, mà là chuyên tâm mang cô đi mua quần áo. Mình vừa rồi oán thầm phu nhân như vậy, thật sự là không nên, không nên a!

"Vì sao không sử dụng cái thẻ chị đưa cho em?"

"Y phục của chị từ nay về sau tự em đến quản lý, tiền tự nhiên cũng là em trả"

"Vậy chị kiếm tiền làm gì a?"

"Sinh hoạt không cần tiền a? Liền như chị, chi tiêu lớn như vậy, chính mình cũng không biết quản lý tài sản"

An Hữu Trân nghe xong lập tức cao hứng. Trương Nguyên Ánh nói "sinh hoạt", nghe thật sự dễ chịu a ! An Hữu Trân linh quang loé lên, phu nhân muốn là sinh hoạt thực sự, như vậy cô đương nhiên phải có điều gì biểu thị! An Hữu Trân đem đồ vật đổi sang tay khác, trống đi một cái tay liền tiến lên một bước, giữ chặt tay Trương Nguyên Ánh.

"Phu nhân, về sau chị đi đâu, đi với ai, sớm chuẩn bị báo cáo với em"

Trương Nguyên Ánh rốt cuộc nghe được điều muốn nghe, nàng dừng bước lại, cười nhìn An Hữu Trân. An Hữu Trân dùng ánh mắt hỏi ý kiến nàng, Trương Nguyên Ánh ngoắc ngoắc ngón tay, An Hữu Trân hiếu kì nghiêng thân qua thăm dò, Trương Nguyên Ánh ôm lấy cổ An Hữu Trân đưa lên một nụ hôn, sau đó quay người rời khỏi. Để lại An Hữu Trân một người đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng phu nhân nhà cô càng đi càng xa.

Hai người mua không sai biệt lắm, đang muốn chuẩn bị rời đi

"Nguyên Ánh"

Hai người quay đầu lại, là Nghiêm An

"Nghiêm phó, ngài khoẻ!"

An Hữu Trân cùng anh ta gật đầu, Nghiêm An cũng cùng An Hữu Trân gật gật đầu

"Nguyên Ánh, nghe nói em khôi phục công tác, chúc mừng a!"

Trương Nguyên Ánh lúng túng nở nụ cười

"Cám ơn"

Hiện tại nàng phi thường phiền muộn! Nàng một mực không nói cho An Hữu Trân việc bị đình chỉ công tác, nghĩ là có thể giấu diếm qua đi, làm sao lại để Nghiêm An nói lộ ra...!

Ánh mắt đảo qua An Hữu Trân, An Hữu Trân duy trì lễ phép, mỉm cười chăm chú nhìn Nghiêm An, nhìn không ra được cái gì

"Hi vọng sớm ngày nhìn thấy em trên máy bay"

"Ừm"

Nghiêm An không biết nói cái gì. An Hữu Trân khí tràng rất mạnh, có cô đứng ở một bên, anh ta có chút không biết nên làm cái gì.

"Lần trước sinh nhật Nguyên Ánh, Nghiêm phó hỗ trợ không ít, vẫn muốn cùng ngài nói lời cám ơn"

"Không cần khách khí"

An Hữu Trân gật gật đầu

"Há, hai người tiếp tục dạo phố đi. Tôi đi trước"

"Tốt, có cơ hội cùng nhau ăn cơm"

"Được"

Nghiêm An cùng Trương Nguyên Ánh gật gật đầu, sau đó rời đi.

An Hữu Trân một tay cầm đồ vật, một tay lôi kéo tay Trương Nguyên Ánh, trong lòng Trương Nguyên Ánh lúc này có chút không dám chắc, nàng không nghĩ nói cho An Hữu Trân biết, ai lại nghĩ đến sẽ gặp Nghiêm An a! An Hữu Trân biểu lộ nhàn nhạt, cái gì nhìn đều đoán không ra. Trương Nguyên Ánh cảm thấy hoặc là cô bây giờ đang tự mình tiêu hoá cái tin tức kia, hoặc là đang tức giận.

Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân thật ra bên trong đều có một loại quật cường cùng kiên trì. Lần này bởi vì ăn dấm mà nổi lên tranh chấp, điều này khiến Trương Nguyên Ánh ý thức được hai người nếu muốn ở chung lâu dài, còn muốn học cách nhường nhịn và bao dung. Cùng người mình yêu phân cao thấp có ý nghĩa gì đâu?

Nghĩ đến cái này, Trương Nguyên Ánh dừng lại, nắm tay An Hữu Trân kéo lại một chút. An Hữu Trân dừng bước lại quay đầu nhìn nàng, trong mắt Trương Nguyên Ánh lộ ra uỷ khuất, cứ như vậy nhìn nàng, cũng không nói chuyện. An Hữu Trân nhìn một lát, cuối cùng thua trận, cô không chịu được ánh mắt Trương Nguyên Ánh như vậy. Thở dài, An Hữu Trân đi lên trước

"Em bị đình chức?"

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu

"Em nói cùng người khác đổi ngày nghỉ, thật ra là bị tạm thời cách chức?"

Trương Nguyên Ánh lại gật gật đầu

"Đình chức nhưng em lại lo lắng chị một đầu bận rộn công việc, lại phải lo lắng cho em, cho nên vì vậy không cho chị phân tâm em mới không nói cho chị biết?"

Trương Nguyên Ánh y nguyên gật gật đầu

"Thế là em tìm Hứa Phóng Nhân nhờ hỗ trợ?"

Vẫn là gật đầu

"Ngày đó em cùng anh ta ăn cơm chính là vì cảm ơn chuyện này?"

Vẫn như cũ gật đầu

An Hữu Trân bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn Trương Nguyên Ánh, bảo cô phải làm sao bây giờ? Cô là người yêu của nàng a, có việc cũng không biết cùng cô nói! Còn đi tìm người khác! Nhưng nghĩ lại, Trương Nguyên Ánh có phương thức giải quyết vấn đề của nàng, cũng kiên trì với nó, nếu như không gặp được cô, nàng cũng sẽ làm vậy. Huống chi đoạn thời gian kia đúng là thời gian cô bận rộn nhất, nàng là đau lòng cô không muốn để cho cô phân tâm cho nên mới tự nghĩ biện pháp giải quyết. Đạo lý là như vậy, thế nhưng nghĩ như thế nào trong lòng đều cảm thấy khó chịu, khó có thể nói là vì đau lòng Trương Nguyên Ánh hay là bởi vì Trương Nguyên Ánh không có hướng cô xin giúp đỡ.

Trương Nguyên Ánh đương nhiên hiểu rõ tâm tư An Hữu Trân, xem xét ánh mắt đau lòng của cô, nhưng bên trong còn lộ ra chút không hài lòng, tâm cảm thấy khẽ động. Mau tới trước chủ động nhào vào trong lòng An Hữu Trân, tay vòng eo An Hữu Trân.

"Chị làm sao thông minh như vậy a! Người khác chỉ nói vài câu, chị liền đem nhân quả trước sau đều nghĩ rõ ràng!"

An Hữu Trân không nói chuyện

"Hứa Phóng Nhân nói xem như lần này thiếu anh ấy hai cái nhân tình, anh ấy đem chị tính cả vào"

An Hữu Trân nhíu nhíu mày, Trương Nguyên Ánh cẩn thận chờ đợi phản ứng của cô. Mỹ nhân trong ngực, An Hữu Trân coi như không cao hứng cũng không thể làm gì a! Nhất là phu nhân thường ngày luôn có vẻ rụt rè hôm nay đã chủ động lấy lòng nhiều lần, còn là trong một số trường hợp cố kỵ, chính là vì muốn để cho An Hữu Trân biết nàng không thèm để ý ánh mắt thế tục, đây cũng là trấn an tốt nhất đối với An Hữu Trân. Phu nhân cũng đã làm đến mức độ này, cô còn khó chịu cái gì a!

Thờ dài, An Hữu Trân hai tay cầm túi mua sắm vây quanh Trương Nguyên Ánh, tại trên đầu nàng hôn một cái

"Chị là người yêu của em, lần sau có việc nhất định phải nói với chị, được không? Nếu không một chút cảm giác thành tựu đều không có!"

Trương Nguyên Ánh nghe qua lời này liền biết An Hữu Trân đã bỏ qua, thế là mỉm cười đứng dậy, tại bên tai An Hữu Trân nói xong một câu liền cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, chỉ lưu lại An Hữu Trân một người cứ thế đứng tại chỗ, mắt mở thật to nhìn bóng lưng Trương Nguyên Ánh.

"Chỉ có chị xem qua dáng vẻ em ở trên giường, dạng này còn chưa đủ có cảm giác thành công sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro