65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm nhận được cuộc điện thoại ngoài ý muốn kia, An Hữu Trân đang họp, nghe báo cáo hạng mục trong khoảng thời gian này

"An tổng, tôi là Kiều. Cao tổng gặp tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện, tình huống không tốt lắm"

An Hữu Trân nghe xong cả người đều khẩn trương lên

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Một giờ trước. Tại trên đường Tân Hải, một chiếc xe từ trong ngã ba đột nhiên lao ra, trực tiếp đụng phải xe Cao tổng"

"Người lái xe đâu?"

"Ở cục cảnh sát, hiện tại cảnh sát đã tham gia vào"

"Cung cấp cho cảnh sát một số manh mối, bao gồm cả hạng mục Kim Sa đặc biệt đang trong tay Lam tỷ"

"Dạ, đã rõ"

"Cảnh sát bên kia ai quản"

"Bành phó phụ trách"

"Tôi sẽ đặt vé máy bay chuyến sớm nhất"

"Được. Tôi đi sân bay đón ngài"

"Ừm"

Cúp điện thoại, An Hữu Trân gọi Amy lập tức đặt trước vé máy bay, sau đó cấp tốc chỉnh lý mạch suy nghĩ, an bày công tác gần đây

"Hữu Trân, chúng ta cùng đi qua đi"

"Đúng vậy a. Có việc cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau a"

Lưu Gia Vân biết tin liền vội vàng nói, một bên A Tả cũng phu hoạ theo. Cao Lam xảy ra tai nạn xe, đây chính là đại sự.

"Mọi người cũng nghe tôi điện thoại,trước để Amy cùng tôi qua đó"

Trong văn phòng, An Hữu Trân vội vàng ký tên vào mấy phần tài liệu. Vừa rồi đã điện thoại cho Trương Nguyên Ánh, để cho nàng giúp mình thu thập mấy bộ quần áo vào vali, A Thành cũng đã chạy qua lấy.

Sau khi Trương Nguyên Ánh nghe chuyện này, trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng rất rõ ràng Cao Lam đối với An Hữu Trân trọng yếu đến mức nào, không chỉ đề bạt trong công tác, còn đối với An Hữu Trân tình cảm cũng rất sâu.

Về sau An Hữu Trân biết việc Cao Lam gửi đến bưu kiện, cô giải thích với nàng rất nhiều việc, từ vừa mới bắt đầu nhận biết Cao Lam, đến về sau như thế nào giống như thân nhân. An Hữu Trân sợ trong lòng Trương Nguyên Ánh uỷ khuất, cho nên giải thích rất rõ ràng, liền sợ Trương Nguyên Ánh trong lòng còn có khúc mắc. Trương Nguyên Ánh nghe xong cười cô chuyện nhỏ xé to, còn nói có cơ hội nhất định đi bái phỏng Cao Lam, lúc ấy An Hữu Trân nghe đặc biệt cao hứng.

Thế nhưng, lần nữa nghe nói đến Cao Lam, lại là tin tức nàng xảy ra tai nạn xe đang nằm bệnh viện.

Thanh âm An Hữu Trân trong điện thoại rất gấp, tình thế rất nghiêm trọng. Trương Nguyên Ánh cân nhắc đến An Hữu Trân đi Đài Bắc mặc dù phải trực tiếp đi bệnh viện, nhưng lấy thân phận Cao Lam, đồng dạng đi bệnh viện thăm viếng nhất định còn có rất nhiều nhân vật cao cấp khác. Mặt khác, nghe An Hữu Trân nói nhà ngoại Cao Lam tại Đài Bắc rất có thực lực, bởi vậy trong lúc đang giúp An Hữu Trân chọn quần áo, phần lớn Trương Nguyên Ánh lựa chọn quần áo đứng tuổi một chút. Trường hợp như thế, ăn mặc ổn trọng và thành thục rất quan trọng. Nghĩ nghĩ lại xếp vào mấy bộ quần áo đơn giản một chút, vạn nhất cô muốn trông coi Cao Lam, ăn mặc dễ chịu cũng rất trọng yếu.

Xe A Thành đứng ở cổng công ty, An Hữu Trân mở cửa xe, lúc nhìn thấy Trương Nguyên Ánh ngồi ở bên trong, quả thực kinh ngạc

"Làm sao phu nhân lại ở chỗ này?"

"Em đi chung với chị"

"Cùng đi? Em không đi làm a?"

"Xin nghỉ"

An Hữu Trân gật gật đầu, ngồi vào trong xe, Amy mở cửa xe bên tay lái phụ ngồi vào, quay đầu mỉm cười cùng Trương Nguyên Ánh chào hỏi

"Trương tiểu thư, lại gặp mặt"

"Gọi tôi Nguyên Ánh đi"

"Được"

"Xin nghỉ không có sao chứ?"

An Hữu Trân có chút bận tâm mà hỏi. Dù sao Trương Nguyên Ánh mới khôi phục việc làm, như vậy có tốt không? Trương Nguyên Ánh nhìn qua cô cười trấn an, An Hữu Trân cũng không hỏi lại. Không ngừng có điện thoại gọi tới, thân phận của cô thật sự không còn cách nào.

Mấy người vội vàng chạy đến sân bay, rất nhanh liền lên máy bay. Kể từ sau khi máy bay cất cánh, An Hữu Trân nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh. Lần này hành trình có Trương Nguyên Ánh làm bạn, trong lòng An Hữu Trân xác thực an tâm hơn nhiều.

Nghề nghiệp của Trương Nguyên Ánh là tiếp viên trưởng, cho nên đối với việc chiếu cố hành khách nàng hiểu rất rõ, nhất là chiếu cố An Hữu Trân vị hành khách này, Trương Nguyên Ánh lại càng tự tin. Vì chiếu cố tâm tình An Hữu Trân, đăng ký về sau, nàng nhanh chóng sắp xếp xong xuôi tấm thảm, đồ uống, đồ ăn các loại. Hiện tại đầu óc An Hữu Trân có chút loạn, chuyện xảy ra quá đột ngột, để cho người ta trở tay không kịp. An Hữu Trân chậm rãi lấy lại tinh thần, đem lực chú ý đặt ở trên người Trương Nguyên Ánh.

"Phu nhân, đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng một chỗ đi máy bay"

"Đúng vậy a"

"Em xin phép nghỉ thật không có vấn đề gì chứ?"

"Vậy chị liền giúp em nói với Fanny một chút chứ sao"

"Cám ơn phu nhân"

"Hữu Trân, đừng quá khẩn trương. Hết thảy đều sẽ khá hơn"

An Hữu Trân mặt ngoài không có thay đổi gì, nhưng từ một số động tác nhỏ của An Hữu Trân nàng có thể biết hiện tại cô là mười phần lo nghĩ.

"Phu nhân, chị thật sự có chút sợ hãi"

Trương Nguyên Ánh lần đầu tiên nghe An Hữu Trân nói sợ hãi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, ưu thương trong ánh mắt An Hữu Trân làm cho lòng nàng sinh không đành lòng. Trương Nguyên Ánh chủ động áp vào trong lòng An Hữu Trân, có thể làm ấm tâm cô cũng chỉ có nhiệt độ của nàng đi.

An Hữu Trân ôm sát Trương Nguyên Ánh, đúng vậy a, lúc hết thảy đều trở nên không xác định, tựa hồ chỉ có người trong ngực là xác định. An Hữu Trân cảm thấy may mắn lần này Trương Nguyên Ánh bồi cô cùng đi, nếu không đoạn đường này cô đều muốn chịu đủ loại dày vò, nhất là gần đây vì sự kiện tranh cử An Hữu Trân rất thẹn với Cao Lam. Nếu như Cao Lam có xảy ra gì ngoài ý muốn, An Hữu Trân chỉ sợ cả đời đều phải gánh vác một phần tiếc nuối.

Cảm giác được An Hữu Trân thất thần, Trương Nguyên Ánh biết hiện tại trong lòng An Hữu Trân nhất định không dễ chịu. Nàng muốn nói chút gì phân tán lực chú ý của An Hữu Trân

"Hữu Trân, chị lúc nào thì thích em?"

"Hả?"

"Cùng với chị cùng nhau ngồi trên máy bay, có một loại cảm giác vật đổi sao dời. Còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp mặt không?"

An Hữu Trân cười, cô xoa bóp cánh tay Trương Nguyên Ánh

"Cho tới bây giờ chưa hề quên qua a"

"Nói một chút đi"

"Hồi ức của hai chúng ta khẳng định không giống nhau"

"Vì sao?"

"Lần đầu tiên chị gặp em cũng không phải trên máy bay"

"Hả?"

Trương Nguyên Ánh ngồi dậy, lời nói của An Hữu Trân khiến nàng rất kinh ngạc. Không phải ở trên máy bay sao?

An Hữu Trân cười đem Trương Nguyên Ánh ôm trở lại trong ngực

"Đúng vậy! Là xa xa thoáng nhìn. Ngày đó chị ghé qua Anh Hàng đưa đồ ăn cho Fanny, tụi chị hẹn gặp ở bên cạnh toà nhà tổng hợp"

"Chỗ chị hay đưa em?"

"Ân"

"Trách không được chị chuyên môn đứng ở một cái vị trí ẩn nấp như thế. Nguyên lai chị đã sớm đi qua"

An Hữu Trân cười, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi nói tiếp

"Tính tình Fanny em cũng biết, luôn luôn gấp gấp gáp gáp. Ngày đó thời gian của chị đang gấp, dừng xe liền hướng toà nhà tổng hợp mà đi, vừa vặn em từ trên bậc thang xuống tới. Ngay lúc đó ánh sát mặt trời chiếu ở trên người em, em ăn mặc một thân đồng phục, đẹp đến nổi để cho người ta quên luôn hô hấp. Trùng hợp Fanny ở phía sau gọi lại em, hai người nói mấy câu. Chị nhìn nàng đi ra, liền cũng không tiếp tục đi vào"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó liền là không lâu sau ở trên máy bay gặp em cùng Hiền Thư, lúc vào khoang máy bay chị liền nhận ra em, nhưng trước đó là đứng ở xa xa nhìn. Ngày đó ở trên máy bay, trợ thủ của chị gọi em muốn một lon bia, lúc em đi qua ở khoảng cách gần nhìn thấy em, nhịp tim lúc ấy rất nhanh"

"Vậy làm sao chị biết tên của em, còn hỏi Hiền Thư?"

"Fanny nói, ngày đó chị đưa đồ cho nàng xong, liền hỏi vừa rồi người nàng gọi lại có phải Kim Hoa không, nàng nói không phải, là Trương Nguyên Ánh. Chị nói là chị nhận nhầm người"

Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn An Hữu Trân, An Hữu Trân cuối đầu nhìn nàng một cái, cười rất đắc ý.

"An Hữu Trân, chị làm sao giảo hoạt như thế a?"

"Vậy lần đầu tiên em nhìn thấy chị có cảm giác gì a?"

"Lúc ấy ở trên máy bay, Hiền Thư xem chọn trúng chị. Sau đó không ngừng nói về chị. Em lúc đầu cũng không chú ý, chịu không được nàng ở bên tai một mục lải nhải, cho nên tìm cơ hội nhìn một chút. Lúc ấy không có cảm giác được cỡ nào đặc biệt, không hiểu vì cái gì Hiền Thư đặc biệt yêu thích"

"Khó trách trợ thủ của chị muốn một lon bia, em nhìn chị với ánh mắt lộ rõ đánh giá"

"Chị vẫn rất mang thù! Loại chi tiết như vậy vẫn nhớ rõ!"

"Mỗi chi tiết chị đều nhớ rõ, thật sự."

Khó trách nói phụ nữ yêu thích dỗ ngon dỗ ngọt, Trương Nguyên Ánh cảm thấy mặc cho là ai, chỉ sợ đều chạy không khỏi lời nói của An Hữu Trân. Thời gian rất nhanh tại hồi ức của hai người ôn nhu mà vượt qua.

Máy bay hạ cánh, mấy người vội vàng xuất quan. Kiều đã chờ sẵn ở bên ngoài. Anh ta an bày mọi người vào ở một cái khách sạn cách rất gần bệnh viện, bỏ xuống hành lý, An Hữu Trân liền mang Trương Nguyên Ánh cùng Amy vội vàng chạy đến bệnh viện.

Cách cửa kính, An Hữu Trân trông thấy Cao Lam mang theo máy thở, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh. Tóc Cao Lam tán loạn hất lên, trên mặt có vài chỗ bị thương dán băng gạc. Cả người lộ ra già nua, tiều tuỵ rất nhiều, đây là bộ dáng An Hữu Trân chưa từng thấy qua. Cao Lam mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ tỉ mỉ xem xét dung nhan của mình, thế nhưng hiện tại nàng nằm ở trên giường, vô thanh vô thức, trong lòng An Hữu Trân khổ sở cực kì.

Bác sĩ nói đầu Cao Lam bị va đập, dẫn đến hôn mê nghiêm trọng, lúc nào tỉnh lại không thể xác định. Trong bệnh viện tới không ít người, có người nhà Cao Lam, có đồng nghiệp trong công ty. Ngoại trừ cùng con trai Cao Lam có quen biết một chút, An Hữu Trân đối với nhà ngoại của nàng cũng không hiểu rõ. Lúc sau cùng con trai Cao Lam nói qua, cậu ấy sắp từ Mỹ trở về, ngày mai mới có thể tới. Cùng mấy người trong công ty bắt chuyện qua, nói một vài câu, tâm tình An Hữu Trân hiện tại rất thấp, nghĩ đến Cao Lam không biết sẽ hôn mê bao lâu, trong lòng liền nồng đậm đau thương.

Mấy người bình thường có quan hệ khá tốt với An Hữu Trân hẹn cô ra ngoài một quán cà phê cạnh bệnh viện ngồi một chút, An Hữu Trân minh bạch bọn họ nhất định là nói ra suy nghĩ của mình.

"Phu nhân, chị muốn đi ra ngoài một lúc, em để Amy dẫn em đi ăn một chút gì, nếu cảm thấy mệt thì về khách sạn trước nha"

"Ân, không cần lo lắng cho em. Chị đi mau đi"

An Hữu Trân gật gật đầu, nắm chặt tay Trương Nguyên Ánh lại, quay người rời đi

Mấy người tìm một gian phòng ngồi xuống, đây đều là người thân cận bên người Cao Lam, mọi người đều ngầm hiểu ý lẫn nhau. Hiện tại Cao Lam hôn mê bất tỉnh, rất nhiều việc đều sẽ gặp phải đại biến số. Mấy người họ nhất định phải thương lượng một chút xem tiếp theo phải làm sao bây giờ, nhất là An Hữu Trân muốn tham gia tranh cử bộ trưởng hạng mục, Cao Lam không ở đây, càng muốn bàn bạc kỹ hơn. Tán gẫu qua một số công việc trong tay gần đây, mấy người đồng loạt đem ánh mắt tụ về trên người An Hữu Trân

Khâu bộ trưởng bộ phận nhân sự hỏi

"An Hữu Trân, sự việc tranh cử bên kia cô tính làm thế nào?"

"Làm từng bước"

"Hữu Trân, cô là hi vọng của mọi người chúng tôi, ngàn vạn lần phải toàn lực ứng phó a!"

An Hữu Trân do dự một chút, gật gật đầu

"Thế nhưng hiện tại Lam tỷ hôn mê bất tỉnh, tôi sợ Vương tổng bên kia mượn cơ hội gây sự"

Có người nói

"Lo lắng vô dụng, binh tới tướng đỡ, nước tới đấp bờ vậy"

"Đúng vậy a, còn có mấy người chúng tôi, bọn họ muốn gây sóng gió cũng không dễ dàng như vậy"

An Hữu Trân nghe bọn họ tôi một lời ngươi một câu, vẫn luôn không nói gì.

"An Hữu Trân, cô cũng nói một chút ý nghĩ đi. Hiện tại cũng nên có người thay mặt Cao Lam ra mặt cân đối một ít chuyện, lấy thân phận của cô, nhìn qua lại càng thích hợp"

"Thù thúc, tôi đề nghị mọi người đừng quá mức chú ý đến việc tranh cử bộ trưởng. Lần trước tôi đã đem việc Vương tổng tiết lộ văn bản tài liệu cơ mật giao cho chủ tịch, bởi vậy, hiện tại Lam tỷ gặp chuyện như vậy, Vương tổng bên kia nếu như động tác quá lớn, cũng là khiêng đá tự đập chân mình, ngoại trừ gây cho mọi người bên ngoài phản cảm, không có ý nghĩa quá lớn"

Mấy người gật gật đầu. Lần trước trong buổi họp An Hữu Trân sử dụng đòn sát thủ hoàn toàn chính xác khiến người ta kinh ngạc, nhưng chuyện này rất nhanh bị phong toả, chỉ có cực ít một số người biết. Cao Lam tự nhiên hết sức cao hứng, An Hữu Trân là hạt giống tốt, cái này ai nấy đều thấy được. Cho nên chuyện tranh cử chức bộ trưởng, tất cả mọi người đều nguyện ý xuất lực trợ giúp.

"Trước mắt phối hợp cảnh sát điều tra, cũng tích cực liên lạc bác sĩ thích hợp mới là điều cần làm. Lam tỷ không ở đây, chúng ta phải đem tất cả các hạng mục cùng công việc làm thật tốt, lúc này bất kỳ cái nào sơ hở đều sẽ trở thành nhược điểm cho người khác nắm bắt. Coi như Lam tỷ hiện tại tỉnh lại, cũng không có khả năng lập tức trở lại tập đoàn công tác, rất nhiều việc chúng ta vẫn phải đứng vững. Nhất là tôi bên kia, hạng mục tiến hành đến giai đoạn thứ hai, rất mấu chốt"

"Ân, tôi đồng ý với An Hữu Trân. Vị trí bộ trưởng hạng mục, coi như An Hữu Trân không có lên làm, căn cứ tình huống hiện tại xem như thế nào cũng không đến Vương tổng bên kia. Lại nói, lấy tình huống phát triển hiện tại của tập đoàn mà nói, hạng mục trong tay An Hữu Trân mới là mấu chốt, tương lai lợi nhuận tăng trưởng rất có thể xuất phát từ nơi này, cho nên tuyệt đối đừng để được cái này mất cái khác."

"An Hữu Trân a, cô khổ cực. Bên này có mấy người chúng tôi, cô yên tâm. Hạng mục bên kia, cô phải nắm chắc tốt"

"Ân, yên tâm đi"

Mấy người lại bàn về vấn đề tình trạng của Cao Lam, hiện tại xem ra tình huống xác thực làm cho người khác lo lắng. Mọi người nhiều năm qua mưa gió cùng đi qua, ngoại trừ tương quan về lợi ích, quan hệ cá nhân cũng thật tốt. Gặp chuyện như vậy, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu. Nhưng là thiên tai, ai cũng không có cách. Chỉ cảm thán hiện tại thời điểm mẫn cảm, Cao Lam gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy, thật là không khéo

"Vì cái gì cảnh sát nhanh như vậy đã tham dự?"

An Hữu Trân hỏi

"Chiếc xe kia thắng xe không ăn, chủ xe nói mấy hôm trước mới từ chỗ sửa xe lấy xe về, sẽ không có vấn đề"

"Nói đúng là có thể chủ xe bên kia gặp cái sự tình gì đó, mà Lam tỷ nơi này là ngoài ý muốn?"

"Không loại trừ khả năng như vậy"

"Lúc tai nạn xe phát sinh, trên xe chỉ có một mình Cao tổng. Nàng cũng không cho người ta gọi điện thoại, chạy bình thường, chiếc xe kia đột nhiên lao ra, một điểm phòng bị đều không có, trực tiếp liền bị đụng phài. Cho nên tình huống cụ thể lúc đó mọi người không hiểu rõ."

An Hữu Trân cau mày, cô biết Lam tỷ thời gian này đang cùng bên đối tác hạng mục Kim Sa đặc biệt đàm luận về một cái hạng mục khác, lần này cùng một nhà máy xí nghiệp nội địa cạnh tranh, nghe nói là thế lực đằng sau nhà máy xí nghiệp kia giao thoa, rất phức tạp. Những năm này cũng một mực hoạt động tại một số quốc gia Trung Đông. Hành Nhất đột nhiên liên quan đến khu vực Trung Đông, bản thân điều này liền để An Hữu Trân hoang mang. Cô hỏi qua Cao Lam, Cao Lam chỉ nói là một cái vốn liếng dân gian cùng chính phủ nơi đó hợp tác hạng mục, công khai đấu thầu, không có vấn đề gì.

Nhưng làm kinh doanh đều hiểu rõ, làm việc rất kiêng kị đột nhiên đến một nơi mới, phong thổ đều chưa quen thuộc, mà hơn nữa tình thế quốc tế hiện tại rất phức tạp, không có chính phủ ủng hộ, một mình qua bên kia khai triển hạng mục, mạo hiểm cực lớn. Cao Lam nói đó là một cơ hội, bởi vì hiện tại Hành Nhất gặp phải áp lực chuyển đổi hình thức cực kì lớn, bởi vậy một mặt tập đoàn rất xem trọng hạng mục trong tay An Hữu Trân, một mặt khác cũng muốn lợi dụng thực lực trong lĩnh vực tìm kiếm chút đột phá.

Thế nhưng An Hữu Trân thuỷ chung không quá quan tâm, trong điện thoại thường xuyên dặn dò Cao Lam không nên quá mệt mỏi, mọi thứ cũng không cần bản thân tự mình làm, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút. Mỗi lần Cao Lam đều nói chỉ cần An Hữu Trân đừng trêu tức nàng thì cái gì đều tốt. Trước mắt gặp phải chuyện này, trực giác An Hữu Trân liền cho rằng là hạng mục bên kia xảy ra vấn đề. Trong nội tâm cô có chút nghi ngờ có phải đối thủ xí nghiệp kia làm hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro