81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai tuần, An Hữu Trân trở lại thành phố T.

Mấy người ngồi ở trong văn phòng An Hữu Trân, An Hữu Trân ngồi ở vị trí chủ tọa, Trịnh Tuyết Lan ngồi đối diện cô, những người còn lại tản ra ngồi ở chung quanh.

"Vì cái gì cự tuyệt?"

Trịnh Tuyết Lan hỏi, giọng nói rõ ràng bất mãn.

"Cũng không thể cứ dựa vào Lam Tỷ?"

An Hữu Trân bình tĩnh nói.

"An Hữu Trân, mượn lực mà đi đạo lý đơn giản như vậy cô không rõ?"

"Tuyết Lan, Viễn Dương đưa ra điều kiện cũng bất lợi cho sự phát triển trong tương lai công ty của. 30% cổ phần, rất nhiều. Nếu như tương lai có biến động về tài chính, như vậy cổ quyền bị pha loãng quá nhiều , đến lúc đó phong hiểm càng lớn hơn."

Trịnh Tuyết Lan trừng mắt với An Hữu Trân, nửa ngày không nói chuyện.

An Hữu Trân đứng dậy đi đến bên cửa sổ, gần đây trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, đã muốn cân nhắc vấn đề phải chăng nên đi Đài Bắc , lại phải thành lập nhân mạch mới, còn phải củng cố mối quan hệ trong giới kinh doanh, những chuyện này chỉ có thể do An Hữu Trân tự mình đi làm, hơn một tháng qua, cả người cô gầy hốc hác đi. Đầu An Hữu Trân gần đây hay xuất hiện tình trạng choáng váng, nhưng do thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ lại nặng, cô đã không để ý tới nhiều như vậy.

Amy phối hợp với An Hữu Trân ở Đài Bắc, cơ hồ thừa hưởng toàn bộ việc hậu cần, cũng mệt mỏi đến sắp hỏng. Một lần ở thành phố T, An Hữu Trân cho nàng về nghĩ ngơi, để cho nàng một tuần sau mới cần phải đến giao ca.

Đưa tiễn Amy xong, An Hữu Trân trực tiếp trở lại công ty. Bên này còn có rất nhiều việc phải làm, nhà máy thiết bị điều chỉnh thử đều đã kết thúc, sản phẩm chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành. Quan trọng nhất chính là, An Hữu Trân cự tuyệt hợp tác với viễn dương, công ty này phải tiếp tục ở thành phố T phát triển nghiệp vụ, mà trước mắt, muốn thoát ra khỏi cục diện chật vật này rất khó. Nhưng An Hữu Trân tin tưởng, đồ tốt đều cần thời gian cùng kiên nhẫn mới có thể đổi lấy.

Từ bỏ đến Đài Bắc phát triển, đã khiến Trịnh Tuyết Lan vô cùng bất mãn, nhưng những người khác vẫn luôn tán đồng.

Vân Khánh Ly từng nói:

"Quan hệ ở Thành phố T mặc dù không bằng Đài Bắc, nhưng dù sao cũng là nơi thuộc về mình. Huống chi có A thị, Y thị làm hậu thuẫn, chúng ta phải có kiên nhẫn. Trong khoảng thời gian này là khó khăn nhất , thế nhưng khi chịu qua được, kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy cầu vồng ."

"Lý tưởng và tín niệm chúng ta đều có, nhưng mà hiện tại một cơ hội tốt như vậy, cứ bị bỏ lỡ thì thật đáng tiếc! Nếu ở Đài Bắc thành lập mạng lưới tiêu thụ cũng không tệ, chí ít chúng ta trực tiếp có thể tự phát triển bộ phận này. So với ở thành phố T, Đài Bắc bất luận là vị trí địa lý hay vẫn là chính sách, tài chính càng có lợi cho sản phẩm của chúng ta được tiêu thụ!"

Trịnh Tuyết Lan không đồng ý nói ra.

"Nhưng thị trường lớn nhất vẫn ở nội địa. Trung Quốc đáng quật khởi, nó đã trở thành nơi kinh tế lớn thứ hai thế giới, thị trường tốt như vậy không khai thác, làm gì nhất định phải bỏ gần tìm xa chứ! Quốc tế khủng hoảng tài chính cũng còn chưa kết thúc, hiện tại các loại mâu thuẫn nhao nhao hiển hiện, nhân dân tệ đổi đôla tỉ suất hối đoái cũng không vững vàng, muốn làm theo ý cô chỉ sợ bước chân bước quá gấp đi!"

Vân Khánh Ly vẫn kiên định giữ ý kiến phản đối.

"Tôi cũng cảm thấy ở lại thành phố T thích hợp hơn, nghiên cứu phát minh cùng quá trình hình thành sản lượng này có thể giảm bớt không ít áp lực đến từ phương diện tiêu thụ bên ngoài ."

Lưu Gia Vân nói.

Mấy người càng nói càng kích động, giọng cũng càng lúc càng lớn. Đột nhiên, bịch một tiếng! An Hữu Trân ngã xuống đất ngất đi!

"An Hữu Trân!"

"An Hữu Trân!"

DÀNH CHO BẠN

Mb66 | đăng ký nhận +66k | thưởng nạp đầu 8.888tr - nạp rút nhanh
Thêm...
298
75
99


Mấy người bị dọa sợ, Lưu Gia Vân cùng A Tả mau tới trước, đỡ An Hữu Trân dậy.

"Mau gọi 120!"

"Trước tiên đặt cô ấy nằm ngang!"

Nhạc Lịn Uyển hô.

Mấy người luống cuống tay chân. An Hữu Trân đột nhiên té xỉu, mọi người lập tức đều luống cuống!

Xe cứu thương chở An Hữu Trân, Trịnh Tuyết Lan cùng A Tả, những người còn lại ngồi trong xe A Thành một đường đi vào bệnh viện. Vân Khánh Ly gọi vào điện thoại Trương Nguyên Ánh, nhưng tắt máy. Biết nàng có khả năng đang làm việc, liền lưu lại tin nhắn loại, để cho nàng vừa mở máy thì lập tức nghe được. Sau khi vài bác sĩ kiểm tra qua toàn diện, An Hữu Trân bị trực tiếp đưa vào phòng bệnh hạng nhất.


Bác sĩ nói An Hữu Trân bởi vì mệt nhọc quá độ, thiếu máu cơ tim tạo thành hôn mê tạm thời, cần nghỉ ngơi cho khỏe. Kiểm tra ra các chỉ tiêu đều nói lên thân thể An Hữu Trân đang ở vào tình trạng nghiêm trọng, còn có thiếu máu, bác sĩ dặn dò nhất định phải chú ý.

Mấy người ngồi trong phòng bệnh , chờ đợi An Hữu Trân tỉnh lại. Nhìn thấy trên giường bệnh An Hữu Trân sắc mặt tái nhợt, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu. Đôi mắt Trịnh Tuyết Lan đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường một mực cố gắng chịu đựng nước mắt không chảy xuống. Mọi người nhìn ra tình cảm Trịnh Tuyết Lan dành cho An Hữu Trân, nhưng lúc này có thể nói cái gì đây?

Khi An Hữu Trân tỉnh lại, đã là đêm khuya.

"Tôi sao lại ở đây?"

Giọng nói khàn khàn truyền đến, mọi người vội vàng vây quanh. An Hữu Trân vừa mở mắt liền phát hiện không ổn, trước đó không phải ở văn phòng họp sao, làm sao đảo mắt liền tới nơi xa lạ này.?

"Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Có khát nước khônh?"

"Còn khó chịu hơn không?"

An Hữu Trân thấy dáng vẻ lo lắng của họ, đoán được nhất định là mình đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi bị gì?"

"Cô té xỉu!"

"Ở văn phòng sao?"

"Ừm, chị dọa mọi người!"

An Hữu Trân nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại. Lúc ấy cô đang đứng bên cửa sổ, giọng mọi người tranh chấp khiến cô cảm thấy đau đầu, cảm giác hôn mê truyền đến, An Hữu Trân dùng sức hai tay bắt lấy bệ cửa sổ giữ vững thân thể, phía ngoài ánh nắng phi thường chướng mắt, An Hữu Trân lúc đầu muốn kêu mọi người im lặng, thế nhưng vừa mở to miệng, tựa hồ còn chưa kịp phát ra tiếng, thì đã mất đi ý thức. Lúc tỉnh dậy, đã phát hiện mình nằm ở một nơi lạ lẫm.

Trịnh Tuyết Lan ấn rung chuông đầu giường, rất nhanh anh họ bác sĩ của nàng đến .

Anh ta giúp An Hữu Trân kiểm tra một chút,

"An Hữu Trân, cô nên nghỉ ngơi thật tốt, không thể lại mệt nhọc như thế."




An Hữu Trân gật gật đầu,

"tôi đã biết, cám ơn."

"Trong phòng bệnh tốt nhất đừng lưu quá nhiều người, cô ấy không sao rồi. Bất quá các người sắp tới có thể đốc xúc cô ấy ăn chút đồ ăn dinh dưỡng."

"Cám ơn bác sĩ."

"Tuyết Lan, em cũng phải

chú ý thân thể, nhìn em cũng không tốt lắm."

"Em không sao."

Anh họ nàng liếc mắt,

"Không thích nhất chính là loại nữ cường nhân như hai người!"

Anh nói xong thì tranh thủ thời gian rời khỏi.

Khi Trương Nguyên Ánh vội vàng đi vào cửa bệnh viện, đã là rạng sáng . Máy bay hạ cánh xuống thành phố T, Trương Nguyên Ánh liền nhận được tin của Vân Khánh Ly. Một khắc khi biết An Hữu Trân té xỉu nằm viện, Trương Nguyên Ánh cực sợ. Nàng nắm thật chặt điện thoại, hô hấp dồn dập, ngay rương hành lý trong tay ngã xuống mặt đất cũng không biết. Khi nàng lấy lại tinh thần, liền kéo rương hành lý tiến thẳng đến bệnh viện.

Tìm tới phòng bệnh, cửa không khóa, vừa muốn đẩy cửa ra, bên trong liền truyền đến tiếng nói,

"Cô là bởi vì Trương Nguyên Ánh đúng không?"

"..."

"Không nói lời nào là có ý gì?"

"Tuyết Lan, tôi lập nghiệp không riêng gì vì chính tôi."

"Động lực lập nghiệp của cô chủ yếu là vì Trương Nguyên Ánh."

"..."

"Thế nhưng An Hữu Trân, cho dù vì tình yêu của cô, cô đi tới bước này, nhưng là, cùng cô đi bước này còn có mọi người! Không phải chỉ có tình yêu của cô! Chính cô gánh chịu những nổi khổ và mệt mỏi, hiện tại đã áp lực lớn đến cấp độ té xỉu, cô cảm thấy mình thật vĩ đại có phải hay không! Cô có nghĩ qua cảm nhận của chúng tôi không? Cô là hạch tâm, cô ngã xuống, chúng tôi làm sao bây giờ? Cô cảm thấy cô phải có trách nhiệm đối với Trương Nguyên Ánh, vậy chúng tôi thì sao? Cô đối với chúng tôi đã có trách nhiệm rồi hả? An Hữu Trân, cô như vầy không cảm thấy quá ích kỷ sao?!"

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Trương Nguyên Ánh đang do dự có nên đẩy cửa tiến vào hay không, trong phòng lại truyền tới tiếng nói chuyện, Trương Nguyên Ánh dừng lại,

"Cô vì Trương Nguyên Ánh từ bỏ Hành Nhất, một mình đi ra lập nghiệp, trong này bị bao nhiêu khổ chính cô cũng rõ ràng! Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội có thể ở Đài Bắc phát triển nghiệp vụ, cô lại lần nữa bởi vì cô ta cứ như vậy mà từ bỏ! Cô có đường tắt không đi, trở về bên này, trông coi thành phố T, cô có biết hay không rất có thể không đợi được, cuối cùng cô sẽ bị thị trường chèn chết trước! An Hữu Trân, cô làm tổng giám đốc tập đoàn lâu như vậy , trên thị trường thay đổi bất ngờ cô rõ ràng hơn so với tôi, cô liền vì chính tình yêu của mình, vì biểu hiện chính cô là người vĩ đại, cô cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội phát triển sự nghiệp! Cô..."

"Tuyết Lan, cơ hội ở Đài Bắc rất tốt, nhưng tôi cũng đã nói, điều kiện của viễn dương thật sự không ổn ."

"Cô không cảm thấy gượng ép sao? Coi như tài chính tương lai có thể như vậy, chỉ cần chúng ta ngay từ đầu cân nhắc tỉ lệ cổ phần ký trên hợp đồng ký là được rồi, cô cảm thấy cô lý sao?!"

"Tỉ lệ cổ phần sẽ bị pha loãng gấp đôi, một khi đưa ra thị trường, sẽ càng thêm nguy hiểm. Xem ra cũng không ổn."

"An Hữu Trân! Tôi không hiểu cô vì cái gì không phải Trương Nguyên Ánh thì không thể! Nàng đã không giúp được sự nghiệp của cô, cũng không phải người ôn nhu hiền lành như cô hy vọng, cô vì sao thà chết chỉ trông coi một cái cây!"

"Không phải tử thủ, đây là trách nhiệm."

"Trách nhiệm? Cô như bây giờ thì xem là có trách nhiệm rồi?"

"Tuyết Lan, tôi đã khiến Nguyên Ánh uỷ khuất. Tất cả những điều tôi hứa đều không làm được, là bởi vì sự nghiệp ảnh hưởng rất nhiều đến quan hệ của chúng tôi. Em ấy không nguyện ý đem những thứ này nói cho tôi biết, nhưng tôi đều biết."

"Vậy thì thế nào? Ai không nói? nỗ lực của tôi không thể ít hơn so với nàng! Tôi biết cô sớm hơn so với nàng! Rõ ràng là tôi thích cô trước! Vì lý tưởng của cô, tôi không tiếc dùng toàn bộ quan hệ, tài chính, còn có tôi tự mình tới giúp ngươi! An Hữu Trân, bình tĩnh mà xem xét, tôi còn làm gì chưa đủ?"

Trương Nguyên Ánh nắm chặt lan can, nàng cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích. Trương Nguyên Ánh đang đợi An Hữu Trân trả lời, nhưng là chậm chạp không có tiếng gì phát lên.

"An Hữu Trân, cô lần nào sinh bệnh không có tôi ở bên cạnh cô? Lần nào có việc không phải tôi giúp cô? Cô không cảm thấy tôi so Trương Nguyên Ánh càng thích hợp với cô hơn sao? Tình yêu là cái gì mỗi người đều có lý giải khác nhau, nhưng ở trong mắt của tôi, nguyện ý vì cô nỗ lực hết thảy, nguyện ý cùng cô một vượt qua tất cả, cái này mới gọi là tình yêu. Cô nhìn đoán không ra đi, Lưu Gia Vân thích cô. Cô còn đoán không ra sao? Vân Khánh Ly cũng đối với tình cảm của cô không giống nhau! An Hữu Trân, cô có bản lĩnh khiến tất cả người bên cạnh đều thích cô, thế nhưng là vì cái gì cô luôn luôn muốn đi truy tìm những người rõ ràng không hợp với cô! Cô không mệt sao? !"

"Tuyết Lan, tình yêu không phải cảm kích, cũng không phải lý trí quyết định hợp hay không hợp."

"An Hữu Trân, cô và tình yêu cô dành cho Trương Nguyên Ánh, khiến cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy mệt mỏi!"

"Hai người cùng một chỗ, không phải chỉ có kích thích ban đầu, khi tình cảm trôi dần về sau sẽ hợp thành một dòng nước...."

"Dòng nước? Hai người tính cách không hợp, sự nghiệp cũng không thể giúp đỡ lẫn nhau, cô nói cho tôi biết, dùng cái gì để hợp thành một dòng nước? ! Cô vì nàng hi sinh sự nghiệp của chính mình, vì nàng nhịn nhiều khổ như vậy cũng không mệt mỏi, có bao nhiêu đều căn bản không cần thiết, cũng là bởi vì nàng cho nên cô liền phải khư khư chống cự tiếp! Cô cho rằng tôi nhìn mà đoán không ra sao? Nếu như giữa cô và Trương Nguyên Ánh thật như lời cô nói, nhất nhất tin tưởng lẫn nhau, yêu say đắm, như vậy cô vì cái gì còn chú ý Hứa Phóng Nhân đến vậy! Cô nói điều kiện của viễn dương không ổn, vậy thì được rồi, tôi hỏi cô, B thị Hứa gia muốn hợp tác với cô, cô vì cái gì không cần suy nghĩ liền cự tuyệt! Còn không phải bởi vì cô để ý quan hệ giữa Hứa Phóng Nhân với Trương Nguyên Ánh! Thế nhưng, những điều này cô có nói với Trương Nguyên Ánh sao?! Cô chỉ giấu ở trong lòng, mình chú ý, sau đó làm bộ như hào phóng lắm! Mất đi hai lần cơ hội, cô nói cho tôi biết, thượng thiên còn có lý do gì thiên vị cho cô nữa, còn muốn cho cô cơ hội thứ ba! Cũng bởi vì cái sự không tin tưởng đáng chết ấy của cô! ! !"

"Làm sao cô biết chuyện của Hứa gia?"

"Tôi làm sao biết? Đó cũng là thân thích của nhà tôi! Tôi có thể không biết hả!"

"Có phải do cô thuyết phục Hứa gia hợp tác với chúng tôi?"

"Bằng không thì sao họ chịu hợp tác?"

"..."

"An Hữu Trân, tôi nhìn bộ dáng này của cô, đặc biệt đau lòng có biết không! Lần trước gặp mặt, mắt cô đều là hào quang, đứng ở trong đám người cho dù không nói lời nào, cũng để cho người ta khó mà xem nhẹ, trên người cô tán phát khí tràng liền có khả năng hấp dẫn người khác muốn tới gần cô. Thế nhưng ở hiện tại, cô hãy tự xem một chút chính mình! Gầy muốn thoát tướng ! Đây là An Hữu Trân đã từng tự tin tiêu sái trước kia sao ! Cô với Trương Nguyên Ánh yêu nhau, tôi có thể chúc phúc cô, tôi tự nhủ chỉ cần cô hạnh phúc, tôi tình nguyện làm bằng hữu canh giữ ở bên cạnh cô. Thế nhưng là, tôi nhìn không thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô! Cô cho rằng trốn được ánh mắt của người khác sao? Bao nhiêu lần cô nhìn điện thoại đến ngây người? Bao nhiêu lần cô nghe xong sự tình có quan hệ tới Trương Nguyên Ánh thì lại ngẩn người? Bao nhiêu lần cùng Trương Nguyên Ánh trong điện thoại làm bộ vui vẻ, cúp điện thoại liền một câu cũng không nói? Đây chính là hạnh phúc mà trong miệng cô vẫn hay nhắc tới hả?"

"Tuyết Lan..."

Trương Nguyên Ánh cảm thấy nhịp tim phi thường kịch liệt, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, nước mắt ngay trong hốc mắt đảo quanh, thế mà An Hữu Trân vẫn cứ khư khư chịu đựng.

"An Hữu Trân, không nên hỏi tôi làm sao biết những chuyện này! Tôi chỉ là muốn hỏi , cũng đều là thích cô, tôi có thể nhìn thấy những điều này, vì cái gì Trương Nguyên Ánh không nhìn thấy? Vì cái gì nàng biết rõ cô bận bịu, áp lực lớn, còn giấu cô chuẩn bị đi New Zealand mà không nói cho cô biết! Đây là yêu sao?"

Trương Nguyên Ánh cảm thấy giờ phút này lòng của mình bị hung hăng nhéo một chút, An Hữu Trân nguyên lai biết chuyện về New Zealand, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không hề hỏi nàng.

"An Hữu Trân, tôi không biết trong lòng cô đến cùng nghĩ như thế nào, thế nhưng là, cô có thể hay không cũng hãy nhìn tôi một lần?"

Trương Nguyên Ánh nghe được câu này, lập tức đẩy cửa ra, nàng càng sợ nghe được câu trả lời của An Hữu Trân, bất luận trả lời là cái gì. Thế nhưng là, một màn trước mắt để cho nàng trố mắt đứng tại nguyên chỗ, chỉ thấy Trịnh Tuyết Lan nghiêng thân về phía An Hữu Trân, hôn lên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro