82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên giường bệnh, hai người bởi vì vị trí gần một góc khuất, cũng không có chú ý tới người đứng ở cửa.

Trương Nguyên Ánh bị một màn trước mắt kích thích đến đầu óc phát sốt, quả muốn xông qua đi kéo hai người ra!

An Hữu Trân rất nhanh đã đẩy Trịnh Tuyết Lan ra, quở trách nói:

"Tuyết Lan, đủ rồi!"

Nhưng hai người vẫn duy trì tư thế, Trương Nguyên Ánh nắm chặt quyền, móng tay thật sâu đâm vào trong thịt cũng không thấy đau. An Hữu Trân đột nhiên nhìn về phía cạnh cửa, đầu óc ông một chút. Cô lập tức dùng cánh tay chống lên, muốn đứng dậy. Trịnh Tuyết Lan theo ánh mắt của cô cũng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Trương Nguyên Ánh trên mặt không chút biểu tình đứng ở nơi đó tự lúc nào.

Trương Nguyên Ánh lạnh lùng nhìn hai người một chút, mở miệng nói ra:

"Nằm xuống, muốn làm gì!"

An Hữu Trân nghe xong động tác cứng đờ, Trịnh Tuyết Lan cũng sững sờ, lập tức ngượng ngùng đứng dậy, biểu lộ rất là xấu hổ, nhưng vẫn lộ ra một cỗ quật cường. Trương Nguyên Ánh một thân đồng phục tiếp viên hàng, khí tràng cường đại, khí chất băng lãnh như muốn đông cứng An Hữu Trân, khiến cô không nhịn được muốn đứng lên thoát khỏi nơi này. Ánh mắt Trương Nguyên Ánh lạnh như băng bắn thẳng đến An Hữu Trân, An Hữu Trân khẩn trương nuốt một chút nước bọt,

"Phu nhân..."

"Vì sao té xỉu?"

"Gần đây quá bận rộn, không có chuyện gì."

Trịnh Tuyết Lan liếc mắt, lui sang một bên. Trương Nguyên Ánh thả hành lý trong tay xuống, trực tiếp đi qua chỗ An Hữu Trân. Ánh mắt An Hữu Trân chăm chú nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh, theo khoảng cách càng ngày càng gần, nhịp tim cũng càng lúc càng nhanh. Tâm thần bất định, khẩn trương, nhưng còn có vẻ hưng phấn, An Hữu Trân thầm mắng mình chính xác có chút biến thái, nhưng là ai bảo nhiều ngày không gặp, vừa xuất hiện liền là một thân đồng phục lãnh mỹ nhân chứ!

Nhìn thấy ánh sáng phức tạp trong mắt An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh rất dễ dàng đọc đã hiểu "Nội dung" bên trong. Tuy tức giận trong lòng khó bình, nhưng khi nhìn gò má gầy xương của An Hữu Trân thì đều tan biến, sắc mặt tái nhợt, Trương Nguyên Ánh đau lòng vượt lên hơn cả bất mãn, nàng đến gần, đưa thay sờ sờ trán của cô.

Nhiệt độ cùng xúc cảm thoải mái để An Hữu Trân tự giác nhắm mắt lại, ngay khi tay Trương Nguyên Ánh muốn rút về, An Hữu Trân bắt lấy tay Trương Nguyên Ánh đặt ở trên trán, nắm thật chặt, không cho động. Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân dạng này, cảm thấy mềm nhũn. Ngầm thở dài, người trước mắt, vô luận như thế nào, cũng không thể phủ nhận cô chính là yếu điểm trong lòng nàng.

Nhiều ngày không thấy, loại tưởng niệm kia vốn đã khắc sâu như vậy. An Hữu Trân mở mắt nhìn thấy Trương Nguyên Ánh, hai người yên lặng ở giữa tương và vọng, tràn đầy tưởng niệm.

Trịnh Tuyết Lan hốc mắt đỏ lên, nàng đứng dậy không nói một câu, mở cửa rời đi. Trong phòng chỉ còn lại có hai người, An Hữu Trân đưa tay vừa muốn sờ lên mặt Trương Nguyên Ánh, liền bị tránh tránh né.

"Phu nhân, "

"Chị không cần giải thích, em hiểu."

"..."

Trương Nguyên Ánh nghĩ nghĩ, nói ra:

"Thật nhiều ngày không gặp mặt, em rất nhớ chị, rất nhớ rất nhớ. Nhưng khi nhìn thấy chị hôn một người khác, trong lòng em cũng rất đau rất đau. Vừa rồi cửa không khóa, em ở người cửa ra vào nghe được cuộc đối thoại của hai người, có lẽ không hoàn chỉnh, nhưng mà em cũng có thể hiểu được đại khái. Chuyện này, chúng ta ngày mai rồi nói sau. Hiện tại chị cũng cần nghỉ ngơi, em cũng cần nghỉ ngơi. Khi vừa xuống máy bay, nghe tin từ Vân Khánh Ly, em liền trực tiếp chạy tới đây. Lời của hai người cùng... Nụ hôn kia, để cho em hiện tại có chút...," Trương Nguyên Ánh dừng một chút, lập tức nở nụ cười, "Được rồi, nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi nói sau."

"Phu nhân..."

"Không cần giải thích, thật đó."

Trương Nguyên Ánh lần nữa cắt ngang An Hữu Trân, nói ra.

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh mỉm cười, trong lòng cảm thấy chát. Nhưng là trên mặt nàng rõ ràng mệt mỏi để An Hữu Trân ý thức được hiện tại hoàn toàn không thích hợp nói chuyện gì, thế là gật gật đầu,

"Vậy em ở chỗ này nghỉ ngơi hay là về nhà?"

"Đương nhiên ở chỗ này."

"Được."

Trương Nguyên Ánh nằm ở bên cạnh An Hữu Trân ở trên giường, An Hữu Trân ngủ thiếp đi. Trương Nguyên Ánh mở to mắt, nàng thẳng tắp nhìn trần nhà, trong đầu tất cả đều là những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này. Nàng ngồi dậy, một chùm ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Trương Nguyên Ánh nhìn chằm chằm chùm sáng kia, lần nữa lâm vào trong trầm tư.

Bầu trời bắt đầu sáng tỏ, khi ánh trăng bị ánh nắng đầu tiên trong ngày đánh tan, Trương Nguyên Ánh mới nheo mắt lại, tia nắng kia có chút chướng mắt. Nàng ngồi ở bên giường An Hữu Trân, nhìn thấy An Hữu Trân ngủ say, bất tri bất giác đã trôi qua mấy giờ. Nàng đứng lên, ngồi yên bất động quá lâu thân thể cứng ngắc truyền đến một trận nhói nhói, nhưng là đầu óc lại dị thường thanh tỉnh.

Trương Nguyên Ánh xoay người đi rửa mặt, An Hữu Trân rất nhanh liền tỉnh lại. Một đêm này An Hữu Trân ngủ không được tính là rất tốt, cô luôn luôn nằm mơ, thế nhưng nội dung trong mộng lại một chút cũng không nhớ nổi. Trương Nguyên Ánh thay đồ, nàng tùy ý chải đầu tóc, thỉnh thoảng vén vài lọn tóc hơi rủ xuống ra sau tai, An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh như thế này, trong lòng nhịn không được rung động. Tình yêu là gì, tình yêu là bất kể ở bên cạnh một người bao lâu, vẫn tâm vẫn vào những lúc lơ đãng mà rung động.

Trương Nguyên Ánh quay đầu nhìn An Hữu Trân đã sớm tỉnh lại trên giường, thấy cô nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn nóng như hỏa liệt, tuy ban nãy không quay đầu nhìn, nhưng Trương Nguyên Ánh lại có thể cảm giác được rõ ràng.

"Nghỉ ngơi đỡ hơn chưa? Nếu có thể em sẽ đi làm thủ tục xuất viện."

"Há, không có vấn đề."

"Vậy chị thu thập một chút đi."

"Được."

An Hữu Trân rất nhanh rời giường. Cô có chút ngoài dự liệu, mặc dù cô cũng rất muốn lập tức xuất viện, nhưng là không dám nói đi ra. Không nghĩ tới Trương Nguyên Ánh nhanh như vậy liền để nàng xuất viện. An Hữu Trân biết nụ hôn ngày hôm qua sẽ không dễ dàng qua đi, nhưng cô không biết Trương Nguyên Ánh sẽ giải quyết cô như thế nào.

Rất mau đã làm xong thủ tục, Trương Nguyên Ánh không có thông tri bất luận kẻ nào, nàng và An Hữu Trân đón xe về nhà.

"Buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi một chút đi, em ra ngoài mua thức ăn, hôm nay chúng ta đều nghỉ ngơi, ở nhà làm một chút đồ ăn."

"Há, tốt. Chị và em cùng đi."

"Chị ở nhà, em đi là được, rất nhanh sẽ về."

Đơn giản thu thập một chút Trương Nguyên Ánh liền ra cửa. An Hữu Trân sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, phản ứng của Trương Nguyên Ánh quá nằm ngoài dự liệu của cô, phảng phất chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, nhưng là tối hôm qua Trương Nguyên Ánh rõ ràng đã nói, hôm nay nói ra suy nghĩ của mình.

Trương Nguyên Ánh nấu canh gà, làm mấy món An Hữu Trân thích ăn. Thế nhưng khi hai người ngồi trước bàn ăn, lại đều chậm chạp không động đũa.

Trương Nguyên Ánh giúp An Hữu Trân múc một chén canh,

"Trước uống canh đi, bổ một chút."

"Được."

An Hữu Trân cầm chén lên ừng ực uống mấy ngụm liền, sau đó liếm liếm bờ môi, cầm chén đưa cho Trương Nguyên Ánh, cười nói:

"Uống ngon thật! Thêm một chén nữa!"

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy bộ dáng của nàng bật cười, lại cho cô thêm một chén nữa. Vừa buông xuống, An Hữu Trân liền cầm lấy bát của Trương Nguyên Ánh, cũng giúp nàng múc thêm một chén nữa.

"Phu nhân chiếu cố chị một đêm, lại bận rộn hơn nửa ngày, khổ cực, em cũng nên uống."

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân, không hề động, cứ việc mỉm cười, nước mắt nhưng dần dần mơ hồ ánh mắt. Nàng không có dịch chuyển ánh mắt, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm An Hữu Trân đối diện.

Nhìn thấy Trương Nguyên Ánh dạng này, An Hữu Trân trong lòng đông lạnh. Có một số việc, bất luận như thế nào làm bộ, cũng không có khả năng xem như không có phát sinh. thế giới tình cảm của Trương Nguyên Ánh chính là thuần túy như vậy, An Hữu Trân sao có thể ôm may mắn vào tâm lý chứ?

"Thật xin lỗi, Nguyên Ánh."

Trương Nguyên Ánh cầm khăn tay lau đi nước mắt sắp rơi xuống,

"Ăn cơm trước đi."

Hai người yên lặng ăn cơm xong, ai cũng không có đi thu thập, chỉ ngồi tại chỗ trầm mặc. Nửa ngày, An Hữu Trân mở miệng,

"Em nói có lời muốn nói với chị, em nói đi?"

Trương Nguyên Ánh gật gật đầu, nói ra:

"Chúng ta ra phòng khách ngồi đi."

Hai người đứng dậy đi vào phòng khách, Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân song song ngồi xuống sô pha, Trương Nguyên Ánh nói:

"An Hữu Trân, áp lực của chị quả thật quá lớn. Sự nghiệp em không thể giúp, nhưng một khi có liên quan tới chuyện của chúng ta, em đều sẽ nghĩ hết cách để giải quyết."

An Hữu Trân nhìn thấy hôm nay Trương Nguyên Ánh quá bình tĩnh, chuyện này chỉ có thể nói rõ trong nội tâm nàng đã nghĩ kỹ hết thảy. An Hữu Trân quay đầu nhìn nàng,

"Em muốn làm sao giải quyết?"

"Chị té xỉu, cùng làm việc có quan hệ, cũng cùng với chuyện vẫn luôn đè nén trong lòng chị có quan hệ."

"Chuyện nào?"

Trương Nguyên Ánh đối đầu với ánh mắt của An Hữu Trân, dừng một chút, nói ra:

"Tháng trước ở B thị Hứa gia tổ chức tụ hội."

An Hữu Trân trong lòng giật mình,

"Chị vẫn cho rằng người bạn gái đi cùng Hứa Phóng Nhân hôm đó là em đi? Bởi vì chị đã trông thấy em, đúng không?"

An Hữu Trân nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói chuyện.

Trương Nguyên Ánh nhìn thẳng phía trước, nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng là nàng biết tay mình đang run, nàng tiếp tục nói:

"Người khác đều đang nói bạn gái Hứa Phóng Nhân là một tiếp viên hàng không, rất xinh đẹp, Video trên mạng đều có, hai người nhìn qua rất xứng đúng không? Thế nhưng chị từ lúc mới bắt đầu đã nghi hoặc, càng về sau nhìn thấy em, chị ngay cả gọi em lại cũng đều không có, tự mình tránh đi, sau đó nhận định em đã nói dối đối với chị. Chị cảm thấy em bồi Hứa Phóng Nhân có mặt ở tụ hội, là nhận lấy danh phận bạn gái của anh ấy. Sau đó em không đề cập tới, chị liền không hỏi. Đem tất cả khí, tất cả thương đều nén ở trong lòng. Lại thêm chị ở Đài Bắc bận rộn như vậy, cho nên chị mới có thể mê muội đến nghiêm trọng. Chị là trong lòng một mực đè ép một cỗ lửa đúng không? Thậm chí ở Đài Bắc, chị là cố ý để cho mình bận rộn như vậy? Trịnh Tuyết Lan nói chị một mình ngẩn người, trong điện thoại miễn cưỡng vui cười, đều là phát sinh sau lần hội tụ đó, đúng không. Thế nhưng là, nếu như ngày đó chị không có sớm đi, chị hẳn là nhìn thấy Hứa Phóng Nhân mời bạn gái khiêu vũ, người xuất hiện là Hiền Thư, cũng không phải là em."

An Hữu Trân trừng lớn mắt nhìn thấy Trương Nguyên Ánh, kinh ngạc đến hô hấp cũng quên. Trương Nguyên Ánh không cần nhìn cũng biết, nàng cười khổ một cái, giơ ngón tay lên, lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mắt, tiếp tục nói:

"Ngày đó là em bồi Hiền Thư cùng đi, Hứa Phóng Nhân giúp em rất nhiều, là cấp trên của em cũng là bạn của em. Em đáp ứng chị sẽ tìm anh ấy nói rõ ràng, em cũng xác thực đã làm như vậy. Về sau anh ấy là thật không có biện pháp, cho nên em cùng Hiền Thư thương lượng, để Hiền Thư giả trang bạn gái của anh ấy. Vì cho Hiền Thư tăng thêm lòng dũng cảm, em mới theo em ấy cùng đi. Cả đêm em đều lẫn trong đám người, nhưng chính do trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác bị chị trông thấy."

An Hữu Trân thời khắc này tâm lạnh buốt, cô siết chặt nắm đấm, một câu cũng nói không nên lời.

Trương Nguyên Ánh bỗng nhiên cười cười,

"Nếu không phải nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trịnh Tuyết Lan và chị, em còn không nghĩ tới chuyện này đâu. em cũng rất tò mò, vì cái gì về sau chị có vẻ là lạ, đinh ninh kiểu gì cũng sẽ hỏi em một số vấn đề không hiểu thấu."

"Chị "

"Em tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ rõ ràng hẳn là do chuyện như vậy. Lúc ấy hẳn là do Trịnh Tuyết Lan dẫn chị tới, chị tới Hứa gia nói chuyện hợp tác, đúng không."

An Hữu Trân nhẹ gật đầu.

"Chuyện này em giải thích rõ rồi, chuyện còn lại, em sẽ giải thích luôn. Cũng chính là khối tâm bệnh khác của chị, chuyện em muốn đi New Zealand."

An Hữu Trân giờ phút này xấu hổ đến cực điểm, mặc kệ Trương Nguyên Ánh giải thích như thế nào đi nữa, An Hữu Trân ý thức được, ý nghĩ trước đó của mình khẳng định là sai, mà còn là mười phần sai.

Trương Nguyên Ánh cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại cho Fanny.

"Chị Fanny, là em, Nguyên Ánh. Em muốn nói với chị, danh sách đi New Zealand, giờ em còn có thể báo danh không? Danh sách sau cùng đưa đi rồi sao?"

An Hữu Trân sững sờ nghe, đầu óc trống rỗng. Cái gì gọi là còn có thể báo danh? Trương Nguyên Ánh trước đó không có ý định đi ư? Vậy nàng đang chuẩn bị cho kì thi gì?

"À em quyết định tiếp nhận đề nghị của mọi người, em muốn báo danh, em sẽ mau chóng đem phiếu báo danh send cho chị. Thật xin lỗi, trước đó khiến chị bận lòng...cũng không phải đột nhiên nghĩ thoáng, chỉ là cảm thấy bây giờ đúng thời điểm, chị còn bận, em không còn chuyện khác, cứ như vậy đi, gặp lại."

Trương Nguyên Ánh đặt điện thoại di dộng xuống, quay đầu nhìn về phía An Hữu Trân, mấy câu cuối cùng Trương Nguyên Ánh chỉ thều thào nói, bởi vì nàng đang liều mạng chịu đựng không khóc. Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của An Hữu Trân, nước mắt Trương Nguyên Ánh rốt cuộc khống chế không nổi, từng giọt từng giọt rơi xuống, nước mắt càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi Trương Nguyên Ánh bịt miệng lại, khóc không thành tiếng.

An Hữu Trân giơ tay lên, muốn ôm lấy Trương Nguyên Ánh, thế nhưng khi vươn tay ra lại dừng ở giữa không trung, hai mắt cô mê mang, đầu óc trống rỗng, thẳng đến chán nản rũ tay xuống cánh tay. An Hữu Trân đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay,

"Thật xin lỗi thật xin lỗi "

Trương Nguyên Ánh thật vất vả hòa hoãn cảm xúc xuống, lau nước mắt trên mặt, tiếp tục nói:

"Em vẫn luôn đối với tâm lý học cảm thấy hứng thú, hãng hàng không liên kết với New Zealand, huấn luyện không thừa nhân viên, về sau thông qua khảo hạch, có thể sẽ tiến vào làm việc trong văn phòng. Như vậy em cũng không cần tiếp tục bay trên bầu trời nữa, đến mức thường xuyên rời xa chị. Chị bởi vì tương lai của chúng ta mà cố gắng, em cũng có thể làm được. Em rất thích bay trên bầu trời, rất yêu quý công việc tiếp viên hàng không này, nhưng mà, vì chị, vì tương lai của chúng ta, em nguyện ý từ nay về sau rời khỏi bầu trời. Nhưng khi Khánh Ly send ảnh chụp chị ở Đài Bắc bận rộn, còn nói cho em biết tình hình của chị gần đây, tâm em đau, thật vô cùng đau lòng. Em bắt đầu hoài nghi cách làm của mình có phải là đúng hay không, chị hiện tại khổ cực như vậy, sự nghiệp vừa cất bước là thời điểm khó khăn nhất, em hẳn là nên bồi tiếp chị mới đúng. Điều chị cần chính là có em làm bạn, mà không phải thứ khác. Cho nên em quyết định từ bỏ lần báo danh này, dù sao về sau cũng vẫn có cơ hội, Hứa Phóng Nhân, còn có rất nhiều người đều khuyên em đừng từ bỏ, nói chuyện một lần lại một lần, thế nhưng em đã quyết định từ bỏ. Nhưng em vẫn luôn ôn thi thăng chức, là bởi vì nghĩ thành tích này một lúc nào đó vẫn sẽ hữu dụng, em lợi dụng cơ hội thi thăng chức lần này lưu điểm thành tích tốt một chút trong hồ sơ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra. Bởi vì tính chất công việc của em, căn bản không có khả năng có khối lớn thời gian ôn tập cùng tham gia thi kì thi này. Em từ bỏ cơ hội lần này, tựa như chị khi đó vì em từ bỏ tranh cử ở Hành Nhất. Chị lúc đó cũng không có nói với em về chuyện tránh cử, bởi vì sợ em thấy có áp lực. Em không có nói cho chị, cũng vì vậy. An Hữu Trân, chị làm việc luôn tự cho là mình đúng, nhưng đổi lại lúc em làm, vì sao chị liền không thể tin em, tin vào tình cảm của chúng ta chứ?"

An Hữu Trân giờ phút này đã khó mà kiềm chế giọng của mình, nước mắt theo khe hở không ngừng rơi trên mặt cô. Trương Nguyên Ánh đưa tay vuốt tóc An Hữu Trân, thở dài nói:

"Chị nói chị tin tưởng em, chị nói chị yêu em, thế nhưng sự thật thì sao? Trịnh Tuyết Lan nói rất đúng, chị bước cùng em quá mệt mỏi. Chị có quá nhiều tâm cơ, quá nhiều ngờ vực vô căn cứ, lại có quá nhiều sự khôn ngoan. An Hữu Trân, chị rất ưu tú, ưu tú đến mức em cảm thấy tự ti, cảm thấy không xứng với chị. Thế nhưng...chị biết không, kỳ thật năng lực của em cũng không tệ. Trình độ tiếng Anh của em có thể cùng người ngoại quốc tùy ý nói chuyện với nhau, cho nên điện thoại của chị cùng khách ngoại quốc em nghe đều hiểu được. Có khi chị nói tiếng Anh sai, em cũng nghe ra được. Còn có, em có bằng thạc sĩ về tâm lý học, là học vị do em hoàn toàn dựa vào chính mình cố gắng dành được. Công việc của em, a, hôm nay em cũng nên khoác lác về chính mình một chút, phóng nhãn trước toàn giới hàng không, nói đến tiếp viên trưởng có năng lực, em cũng thuộc dạng có một không hai. Bao nhiêu công ty đứng đầu đều săn đón em, thế nhưng em không đi. Trọng yếu nhất, em cảm thấy bởi vì em là một người chân thành và trung kiên. Đối với đồng sự, đối với khách hàng, đối với bạn bè, đối với người thân, đối chị, em đều có thể không chút nào trái lương tâm mà nói, em chân thành đối đãi tất cả mọi người. Thế nhưng... "

An Hữu Trân đột nhiên quay người ôm lấy Trương Nguyên Ánh, cô lắc đầu,

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thật xin lỗi! Nguyên Ánh, thật xin lỗi! Thật xin lỗi"

Trương Nguyên Ánh dựa vào lòng An Hữu Trân, hiện tại, trong lòng đã đau đến muốn ngừng thở, Trương Nguyên Ánh nắm thật chặt quần áo An Hữu Trân, người khiến cho người ta vừa yêu vừa giận này, em nên nắm bắt chị như thế nào bây giờ!

Qua hồi lâu, chờ nước mắt trên mặt hai người đều ngưng, Trương Nguyên Ánh rốt cục rời đi cái ôm ấm áp của An Hữu Trân, nàng nhìn An Hữu Trân, lần nữa mở miệng nói:

"Trịnh Tuyết Lan hôn chị, chị biết em vì sao không nghe chị giải thích không?"

An Hữu Trân nháy đôi mắt vô thần, lắc đầu.

"Bởi vì, em biết chị cố ý."

".."

"Bằng vào năng lực tự kiềm chế của chị, chỉ cần chị không muốn, Trịnh Tuyết Lan căn bản không có cơ hội, bất luận là đưa chị về nhà, hay là hôn chị. Chị sẽ không để cho mình say đến cấp độ bất tỉnh nhân sự, cho nên hôm đó chị vẫn có thể khống chế trọng lượng của mình, không có toàn bộ dựa vào người cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể một mình đưa chị lên lầu. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, đối với cân nặng của chị, em hiểu rõ thông số hơn bất kì ai. Chị chỉ muốn mượn cô ấy đi xò xét em, đúng không. Tối hôm qua cũng giống như vậy, chị ngã bệnh, dùng trình độ mẫn cảm chị vốn có, không có khả năng không biết em đứng ở ngoài cửa. Em từ dưới máy bay đến cửa bệnh viện xuống xe, từng hành động đầu gửi nhắn tin cho chị, cho nên, lúc ấy, chị hẳn là đoán ra được em không sai biệt lắm đang ở ngay ngoài cửa đi. Về phần nụ hôn kia, có lẽ đột nhiên, có lẽ Trịnh Tuyết Lan nói tất cả mọi người bên cạnh đều thích chị, chị dùng mị lực của chị, xoay tay thì có thể có được niềm tin của tất cả mọi người, em công nhận, đây là bản lãnh của chị. Thế nhưng đối với em, chị An Hữu Trânng bộ dạng trên thương trường của mình đối sử với em, chị cảm thấy như vậy đối với em là công bằng sao?"

Sau khi trầm mặc thật lâu, Trương Nguyên Ánh nói lần nữa:

"Trong khoảng thời gian này em biến đổi đến ngay cả mình cũng không nhận ra mình. Qua tất cả mọi chuyện sự sáng suốt và bình tĩnh cũng không biết đi đâu rồi. Em chỉ biết lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ, nhu nhược tự ti, em không ngừng muốn tìm được chìa khoá phá giải, thế nhưng là thủy chung tìm không thấy. Trong chút tình cảm còn sót lại, em đã triệt để mất phương hướng. Em sợ hãi thừa nhận khuyết điểm của mình, sợ hãi đối mặt sự chân thực của chính mình, khẩn trương cùng bất an để cho em càng ngày càng mệt mỏi. An Hữu Trân, em biến thành như bây giờ, hoàn toàn không xứng đáng với chị."

"Đừng nói nữa, Nguyên Ánh! Van em! Là chị sai rồi! chị sai rồi! Là chị quá ích kỷ! Là chị quá đa nghi ! Là chị! Là chị!"

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, nàng nhẹ nhàng nâng mặt An Hữu Trân lên, chậm rãi tới gần, môi dán lên môi. Nhưng chỉ chỉ là chạm vào nhau, mùi vị quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, cảm giác quen thuộc. Thế nhưng, rốt cuộc xâm nhập không được nữa, Trương Nguyên Ánh nhắm mắt lưu lại nước mắt.





"Xin thông báo làn của chuyến bay ch9805, đã mở. Mời quý hành khách đến cổng số 15 làm thủ tục lên máy bay. "

"Uy? An Hữu Trân."

"Lam tỷ."

"Nguyên Ánh đã lên phi cơ."

"Dạ, cám ơn chị đưa em ấy đi."

"Hữu Trân "

"Lam tỷ, chị đã đáp ứng em không hỏi."

"Ai, em a! Lúc nào thì đến Đài Bắc?"

"Chờ em đánh xong trận này."

"Tự mình chú ý thân thể có biết không!"

"Biết, chị cũng thế. Qua trận này em sẽ qua thăm chị."

"Tốt, chị chờ em."

Cúp điện thoại, An Hữu Trân đứng trước cửa sổ thủy tinh, ngước đầu nhìn lên bầu trời. Nguyên Ánh, hi vọng em thuận lợi đến bên kia. Những chuyện khác chị đều có thể đáp ứng em, duy chỉ có một chuyện là không thể.

Chị sẽ không dễ dàng thả em đi như vậy, Nguyên Ánh, hẹn gặp lại ở New Zealand.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro