Công chúa nước Anh là phủ thủy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eleanor's POV-
Có ai đó gõ cửa nhẹ và đẩy cửa ra. Tôi lăn lộn trên giường tôi và ngước lên nhìn. Mẹ tối lắc đầu bất lực khi nhìn thấy tối. Khi bà ấy bước tới, tôi nhìn thấy bà ấy đang mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, mở rèm cửa sổ và nói:
"Một cô nương không bao giờ nên ngủ lâu như vậy." Bà ấy nhắc nhở tôi. Tôi nhìn vào đồng hồ, đã 10 giờ sáng
"Mẹ à, mới mười giờ sáng."
"Điều đó không có nghĩa là con nên ngủ tiếp. Nào." Bà ấy nói, đẩy chăn của tôi ra. Tôi trèo ra khỏi giường và đi đến
phòng tắm, tôi thay váy và bà sửa tóc cho tôi.
Mẹ và tôi đã đi bộ trên cầu thang dài dẫn xuống phòng ăn. Phòng ăn là phòng lớn nhất trong cung điện của chúng tôi, được thiết lập với một chiếc bàn nhỏ cho gia đình năm người của chúng tôi. Cha tôi ngồi ở phía trước của
bàn, một tay cầm tờ báo và tay kia cầm
tách trà. Em gái và anh trai tôi vừa ăn vừa cố gắng không bị ngủ gật trong bát của họ. Khi tôi ngồi xuống cạnh bố, tôi nghe thấy một tiếng rắc lớn, một số người đã hết lên
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bố tôi hỏi và đứng dậy. Cửa được mở ra, và một ông già với bộ râu rất dài, đeo kính và mặc áo choàng đứng ở lối vào.
"Ngươi là ai? Làm sao ngươi vào được! Vệ binh!" Bố tôi hét lên.
Người đàn ông cười toe toét, nhún vai.
"Đừng hét lên, thưa đức vua. Các lính canh sẽ không đến. Họ có thể đang gặp rắc rối, ngay bây giờ. "Anh ta cười.
"Ý của ngươi là? Ngươi là ai!" Bố hét lên khi lướt qua mọi ngóc ngách, tìm kiếm dù chỉ là một vệ binh trong vô vọng
"Tên tôi là Albus Dumbledore. Tôi là hiệu trưởng trường Hogwarts- phù thủy và pháp sư. Và con gái ông là một phù thủy. " Người đàn ông giải thích.
"Phù thủy! Ngươi đang nói cái quái gì vậy, toàn những điều xằng bậy !" Mẹ
hét lên.
"Con gái của bà là một phù thủy." Ông ấy lặp lại và đi lại gần chúng tôi.
"Con gái chúng tôi không phải là phù thủy," Mẹ nói, nghe có vẻ bị xúc phạm. Người đàn ông, hoặc cụ Dumbledore, không quan tâm lời nói của mẹ tôi, quay sang tôi:
"Công chúa Eleanor, cái này là dành cho cô," Ông nói, một lá thư xuất hiện trên bàn trước mặt tôi. Tôi cầm lấy nó bằng đôi tay run rẩy. Nó đã luôn ở đó trước đây? Tôi đã chưa bao giờ nhìn thấy nó? Tôi mở niêm phong và rút tờ giấy ra. Có bốn con vật có vẻ được coi là huy hiệu của trường. Một con sư tử, một con rắn, một con đại bàng và một con lửng. Tôi lướt ngón tay của tôi trên chúng, tự hỏi chúng có nghĩa là gì.
Ngôi trường phù thủy và phù thủy Hogwarts.
Hiệu trưởng: Giáo sư Albus Dumbledore
Công chúa Eleanor Maxwell thân mến,chúng tôi vui mừng thông báo với bạn rằng kể từ khi bạn bước sang tuổi 11 năm nay, bạn đã được nhận vào trường phù thủy và phù thủy Hogwarts.
Học sinh sẽ tìm thấy một danh sách kèm theo tất cả các thiết bị cần thiết.
Học kỳ sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đang chờ sự xác nhận của bạn, muộn nhất là ngày 31/8
Trân trọng,
Giáo sư McGonagall
Phó Hiệu Trưởng.
Bố giật lấy bức thư khỏi tay tôi, gần như xé toạc nó. Ông ấy đang có cùng những suy nghĩ mà chúng tôi đã lướt qua trong đầu. Tại sao lại người đàn ông này tuyên bố rằng tôi là một phù thủy? Các lính canh ở đâu? Và tại sao không có ai ngăn cản ông ta ?
"Eleanor, đưa anh chị em của con lên lầu," Bố nói
"Nhưng mà-"
"Đi!" Bố nói. Tôi ký tên và gật đầu, liếc nhìn người đàn ông ăn mặc kỳ dị một lần nữa trước khi đi lên lầu
Đã một giờ kể từ khi tôi bị ép lên lầu. Những người giúp việc không cho phép tôi làm trái theo lệnh của mẹ và bố. Tôi mở cửa và nhìn ra bên ngoài một lần nữa trước khi cô hầu gái lắc đầu với tôi.
"Bây giờ tôi có thể đi ra được không?" Tôi hỏi khi ngồi trên sàn nhà cạnh cửa.
"Không, tôi xin lỗi thưa công chúa, nhưng nhà vua đã nói để cho ngươi ở lại đây." Cô ấy nói khi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.
"Không sao đâu Gretchen. Con bé có thể ra rồi" Bố tôi nói. Người giúp việc
cúi đầu trước khi chạy đi.
"Cụ Dumbledore đang ở trong phòng ăn. Đã đến lúc phải ra ngoài và nói chuyện với ông ấy, ". Bố nói, đẩy cửa ra nhiều hơn một chút, nắm tay tôi
"Vâng, thưa bố," tôi nói, đứng dậy và nắm lấy tay ông, ông dẫn tôi đi xuống tầng dưới, đến phòng ăn.
Người đàn ông ngồi uống một tách trà và ăn một chiếc bánh nhung đỏ, ông ấy có vẻ thích thú.
"Làm sao để cái bánh này có màu đỏ?" Ông ấy hỏi mẹ.
"Chỗ của ngài không có bánh đỏ sao, Dumbledore?" Mẹ vừa nói vừa nhấm nháp trà. Bố dẫn ra ghế, buộc tôi phải ngồi đối diện với cụ Dumbledore.
"Ta phải trả lại cái này cho con," Dumbledore nói, và đưa lá thư ra trước mặt tôi
"Mọi người đang nói về cái gì vậy? Hogwarts là cái gì?" Tôi hỏi,
"Đó là trường học dành cho phù thủy và pháp sư-"
"Con không phải phù thủy," tôi nói, cắt lời ông
"Đó là con, tại sao ta ở đây nếu con không phải là phù thủy?" Dumbledore
cười khúc khích.
"Nó có an toàn không?" Bố hỏi,
"Chúng tôi không thể để bất cứ điều gì xảy ra với Eleanor. Con bé sẽ cai trị vương quốc này''. Mẹ tôi giải thích.
"Tất nhiên, tôi có thể đảm bảo với bà, không có nơi nào an toàn hơn Hogwarts,". Dumbledore nói. Ông nhìn đồng hồ trước khi đứng dậy.
"Tôi phải đi, nhưng tôi có thể coi nó như một lời đồng ý không?" . Dumbledore hỏi. Bố và mẹ tôi khẽ gật đầu
"Ổn thôi"
"Tuyệt vời, ta sẽ gặp cháu vào ngày đầu tiên của tháng Chín." Ông ấy nói, trước khi ông ấy từ trong tay áo lấy ra một cây gậy, búng cổ tay rồi biến mất. chúng tôi thở hổn hển, nhìn vào nơi ông đã biến mất, nhưng không có ai
ở đó.
"Ông ấy đã làm thế bằng cách nào?" Mẹ hỏi, nhưng không ai có câu trả lời cho bà ấy

_________________________________________

Sau một vài tuần kể từ khi nhận được sách gửi cho tôi, mang theo thợ may trong cung điện để may cho tôi một số áo choàng, và một người đàn ông tên
Olivander đến và chọn một cây đũa phép với tôi, ngày đầu tiên tháng 9 đã tới. Tất cả chúng tôi đều thức dậy sớm vào buổi sáng hôm đó và tôi mặc một chiếc quần jean, một chiếc áo len đen trơn, người giúp việc đã giúp tôi buộc tóc đuôi ngựa. Chúng tôi đã có một bữa sáng yên tĩnh, không muốn thảo luận
trường học trước những người bảo vệ và những người giúp việc
____________________
"Bố," tôi nói, khi người lái xe lấy túi xách của tôi ra và một con cú đen
Dumbledore đã gửi
"Dạ?" Tôi đưa cho anh ta tấm vé, chỉ vào nơi nó có ghi 9 3/4.
"Có ga nào mang số 9 3/4 không?" Anh nhíu mày bối rối trước khi lắc đầu.
"Dumbledore chưa từng nhắc tới nó?"
"Chúng ta có nên về nhà không?" Mẹ hỏi khi bọn trẻ bắt đầu ngọ nguậy từ
tay bà ấy, cố gắng được tự do và chạy vào nhà ga.
"Không, chúng ta chỉ cần nhìn xung quanh. Chúng ta có thể tìm ra nó," bố nói, đưa cho tôi vé. Người lái xe đến và đưa những đứa trẻ đi, nói với chúng tôi rằng anh ấy sẽ đợi trong xe cho
"Cảm ơn, Austin. Chúng tôi sẽ trở lại trong thời gian ngắn." Bố nói khi chúng tôi bắt đầu bước vào. Mọi người đi ngang qua chúng tôi cho chúng tôi những cái nhìn kỳ lạ hoặc thắc mắc
họ sẽ nhìn thấy chúng tôi từ đâu. Chúng tôi phớt lờ họ, cố gắng tìm kiếm
"Mẹ ơi, ga 9 3/4 đến ngay." Tôi nghe ai đó nói. Ba trong số chúng tôi quay lại. Một gia đình gồm những người cho thuê, bốn người trong số họ có xe đẩy, trong khi một người phụ nữ nắm tay một cô gái nhỏ.
"Xin lỗi," tôi nói, bước tới chỗ người phụ nữ.
"Sao vậy,con yêu?" Cô ấy nói,
"Cô có thể cho con biết nơi để tìm thấy ga 9 3/4 được không ạ?"
"Con cũng là sinh viên năm nhất à?" Cô hỏi. Tôi gật đầu.
"Đúng vậy, con không tìm được."
"Được rồi, cô có thể để Fred chỉ cho con" Cô ấy nói, đặt tay lên vai, và chỉ vào một cặp song sinh
"Con không phải Fred!"
"Ta xin lỗi George, tiếp tục", người phụ nữ nói, khi tôi và gia đình anh ấy
cười khúc khích.
"Con chỉ nói đùa thôi, con là Fred!" Anh ta hét lên trước khi bắt đầu chạy.
"Nó sẽ va vào tường," Mẹ thì thầm, nhưng sau đó anh ấy đã vượt qua
bức tường. Chúng tôi thở hổn hển, chớp mắt nhiều lần, cố gắng xem anh ta ở đâu. Không còn.
"Anh ta đi đâu vậy?" Tôi hỏi,
"Đến lượt của con, cứ tiếp tục đi. Nhưng bố mẹ bạn không thể đi qua, nó không dành cho Muggles. Người phụ nữ giải thích.
"Muggles là gì?" Bố hỏi, nghe có vẻ bị xúc phạm.
"Những người không có phép thuật. Chúng ta sẽ để con ở đây, vì vậy con có thể nói lời tạm biệt." Người phụ nữ nói trước khi rời đi với các con. Tôi ôm bố mẹ tôi tạm biệt và nói rằng tôi sẽ gửi thư cú họ ngay khi tôi có thể.
Tôi nắm chặt chiếc xe, hít một hơi thật sâu và chạy về phía bức tường.
Xin đừng đụng! Xin đừng đụng!
Tôi nghĩ trước khi cảm thấy một luồng gió thổi qua và nghe thấy tiếng còi tàu. Tôi mở đôi mắt của tôi và nhìn thấy Hogwart's Express. Tôi bước lên tàu và cố giao đồ đạc của mình cho người đàn ông, nhưng con cú của tôi giận dữ lao vào tôi.
"Mình đang đưa bạn đi, Oliver, đừng lo lắng." Tôi bật cười khi bế nó lên. Nó
gật đầu trước khi nhắm mắt và tựa đầu vào lồng. Tôi bước lên tàu. Mọi người chạy qua, tìm chỗ ngồi và bạn bè.
Tôi phải đi đâu bây giờ? Tôi nghĩ khi nhìn vào các ngăn, có quá nhiều người và tôi không muốn làm phiền họ. Tôi thở hổn hển khi va chạm vào ngực ai đó. Oliver giận dữ bay đến cạnh tôi, khi tôi xoa đầu một cách đau đớn
"Ôi!" Một cậu bé rên rỉ. Cậu ấy có mái tóc vàng rực rỡ nhất mà tôi từng thấy.
Cậu ta đã mặc chiếc áo choàng có vẻ bằng chất liệu thông thường và đôi mắt xanh xám của cậu ta trừng trừng nhìn tôi.
"Mày có biết mày đang đi đâu không?" Cậu ta hỏi, hai người đứng bên cạnh kéo cậu ta đứng dậy
"Tôi quan sát xem tôi sẽ đi đâu? Cậu đã va vào tôi," tôi cáu kỉnh, đứng dậy và kiểm tra Oliver.
"Mày có biết tao là ai không?" Cậu ta hỏi.
"Mày có biết tao là ai không?" Tôi chế giễu.
"Mày hẳn phải là một người sinh ra từ muggle," anh ấy nói,
"Và cậu khá phiền phức. Tôi phải đi ngay bây giờ." Tôi đi ngang qua cậu ấy,
hầu như không liếc nhìn lần thứ hai.
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy một khoang nơi có một cô gái với màu nâu to và tóc xù đang ngồi. Cô ấy nhìn chằm chằm ra cửa sổ khi tôi gõ cửa.
"Mình có thể ngồi đây với bồ không? Những toa khác đã đầy đủ rồi." Tôi đã giải thích. Cô ấy gật đầu.
"Ừ, vào đi. Nhìn bồ quen quen. Chúng ta gặp nhau chưa?" Cô hỏi. Tôi lắc đầu khi tôi ngồi xuống đối diện với cô ấy và đặt Oliver vào đất bên cạnh chân tôi.
"Không, có lẽ là không. Tên bồ là gì?" Tôi hỏi,
"Hermione Granger," Hermione nói khi đưa tay ra.
"Eleanor Maxwell." Hermione bắt đầu thở hổn hển, trước khi tôi có thể bắt tay cô ấy, đứng dậy, bắt đầu cúi chào. Mặt tôi bắt đầu nóng lên khi tôi lắc đầu.
"Làm ơn, không có gì đâu. Bồ ngồi đi." Tôi thì thầm.
"Tôi rất xin lỗi, tôi đã không nhận ra công chúa ,"
"Không sao đâu, thành thật mà nói,mình không muốn mọi người biết, bồ cứ gọi mình như hồi nãy là được rồi." Tôi nhún vai.
"Vậy bồ thực sự là một phù thủy? Mình cũng là muggleborn." Cô ấy giải thích.
"Bồ đã học gì chưa? Mình có một số cuốn sách để đọc qua vào mùa hè."
"À , đây lần thứ hai mình nhận sách, mẹ nói sẽ tốt hơn nếu mình bắt đầu nghiên cứu trước. Mình nghĩ mình thích độc dược nhất. "
"Ồ, tuyệt vời-"
"Xin lỗi," một cậu bé mũm mĩm với mái tóc đen và đôi mắt nâu nói.
"Bồ có nhìn thấy một con cóc không? Mình đã làm mất nó." Anh ấy đã giải thích,
"Không, xin lỗi," tôi nói, cậu ấy trông đau lòng cho con vật cưng đã biến mất của mình.
"Chúng mình có thể giúp. Tên bồ là gì?" Tôi hỏi
"Neville Longbottom, tên con cóc của mình là Trevor," Cậu ta nói. Hermione và tôi đã dành phần còn lại của chuyến tàu để giúp Neville tìm thấy con cóc của mình.
Sau khi chúng tôi xuống tàu, và một người đàn ông khổng lồ tên là Hagrid
đã giúp chúng tôi lên trên thuyền, và chúng trôi về phía Hogwarts. Chúng tôi đã được hướng dẫn để đi đợi ở sảnh vào. Một người phụ nữ trông rất nghiêm khắc với áo choàng sẫm màu và đeo kính bước tới.
"Chào mừng đến với Hogwarts. Trong giây lát, các con sẽ đi qua những cánh cửa này và tham gia cùng bạn học của mình, nhưng trước khi có thể ngồi vào chỗ của mình, các con phải được sắp xếp vào các Nhà. Đó là Gryffindor, Hufflepuff, Ravenclaw, và Slytherin. Khi ở đây, các con sẽ kiếm được điểm cho Nhà của mình, trong khi bất kỳ hành vi vi phạm quy tắc nào sẽ bị mất
điểm. Vào cuối năm, Nhà có nhiều nhất được trao giải.Cúp Nhà, một vinh dự lớn, hy vọng mỗi người trong số các con- "
"Trevor!" Neville hét lên sau khi một con cóc lớn nhảy tới trước mặt Giáo sư
McGonagall,cậu ta chăm chú nhìn Giáo sư McGonagall một cách lo lắng và nhanh chóng rời đi, trông có vẻ nhẹ nhõm.
"Buổi lễ sẽ bắt đầu trong giây lát. "Giáo sư McGonagall nói, trước khi
quay lại và bước vào bên trong những cánh cửa lớn.Chúng tôi kiên nhẫn đợi Giáo sư McGonagall quay lại. Cuối cùng, cánh cửa mở ra và Giáo sư McGonagall dẫn chúng tôi vào trong
Có bốn chiếc bàn dài có các học sinh có màu áo choàng khác nhau. Cuối hành lang đó là một chiếc bàn nhỏ hơn đối diện. Trần nhà trông giống như bầu trời đêm với những ngọn nến nổi xung quanh mỗi bàn, thắp sáng căn phòng.
"Nó không có thật, trần nhà. Nó chỉ mê hoặc khi trông giống như bầu trời đêm. Mình đọc về nó trong Hogwarts, Lịch sử phép thuật. "Hermione giải thích.
"Trước khi chúng ta bắt đầu, Giáo sư Dumbledore muốn nói vài lời,"
Giáo sư McGonagall nói. Cô ấy đứng cầm một mảnh giấy da trong một tay, và có một cái mũ trông thô thiển trên bàn.
"Chào mừng các trò bước vào niên học mới tại Hogwarts.Trước khi các trò nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn"
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay. Sau đó, khi chúng kết thúc, Giáo sư
McGonagall đọc tên đầu tiên.
"Hannah Abbot ."
Tôi kiên nhẫn chờ đợi tên mình được xướng lên. Hermione đã được được sắp xếp vào Gryffindor.
"Draco Malfoy," Giáo sư McGonagall gọi, cậu bé thô lỗ từ trên tàu với mái tóc vàng rực rỡ, tự tin bước đến ghế đẩu. Trước khi mũ chạm vào đầu nó, nó hét lên.
"Slytherin!" Cậu ta nhoẻn miệng cười, tiếng vỗ tay vang lên
"Công chúa Eleanor Maxwell của Anh." Giáo sư McGonagall gọi. Tôi co rúm người khi đầu mọi người đều quay về phía tôi. Tôi nghĩ tôi đã nói với Mẹ để đảm bảo rằng họ không gọi tôi là Công chúa. Tôi xấu hổ nghĩ khi đi về phía chiếc ghế đẩu. Tôi đã nghe mọi người
thì thầm và chỉ vào tôi. Tôi ngồi trên ghế, Giáo sư McGonagall đặt chiếc mũ lên đầu tôi.
"Ồ, một công chúa? Chưa bao giờ ở Hogwarts trước đây, hãy xem, nào, thông minh, nhưng không dành cho Ravenclaw, Hufflepuff sẽ không phù hợp, Gryffindor? Có thể, nhưng không, không, tathấy điều gì đó tốt hơn cho con. Nhưng mà Muggleborn, ôi ta phải làm gì đây? Ta nên làm gì? Không, không, con là một thủ lĩnh bẩm sinh, hoàn hảo cho Slytherin. Được rồi
:Slytherin!" Nó kêu lên. Có một số lời cổ vũ từ Slytherin, khi chiếc mũ được nâng lên khỏi đầu tôi. Tôi đã đi qua
bàn, nhìn thấy một chỗ trống bên cạnh một cô gái có mái tóc vàng dài.
"Xin chào, mình là Daphne Greengrass," cô ấy nói, tôi lắc đầu.
"Xin chào, mình là Eleanor,"
"Bồ thực sự là Công chúa?" Một cô gái với mái tóc đen ngắn hỏi.
"Pansy!" Daphne cáu kỉnh,
"Xin lỗi. Nhưng bồ?" Pansy hỏi.
Tôi gật đầu. "Đúng."
"Thật tuyệt! Bây giờ chúng ta là bạn thân của nhau?" Cô hỏi.
Tôi cười và gật đầu khi Daphne bắt đầu giới thiệu tôi với người khác của cô ấy
bạn bè. Theodore Nott, Blaise Zabini, và cậu trai tóc vàng thô lỗ, người
cau có với tôi.
"Ăn thôi! "Blaise ra dấu khi thức ăn xuất hiện. Khi chúng tôi ăn xong thức ăn và không ai có thể ăn thêm một miếng nữa, huynh trưởng dẫn chúng tôi xuống cầu thang đến phòng sinh hoạt chung, nơi anh ấy nói mật khẩu và chỉ cho chúng tôi vào bên trong.
Huynh trưởng nữ đã chỉ cho chúng tôi đến ký túc xá của chúng tôi, nơi chúng tôi đã được chia phòng. Pansy, Daphne và tôi đều ở chung phòng, nơi tất cả chúng tôi đều ngủ gục sau khi thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro