Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng hôm sau, chúng tôi đi ăn sáng, với Malfoy và cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi trên cả con đường.  Tôi phát hiện Hermione ở bàn Gryffindor và
vẫy tay chào cô ấy.
"Chào, Hermione."
"Ồ, xin chào, côn-"
"Eleanor," tôi sửa lại.  Cô ấy gật đầu.
"Eleanor, bồ có khỏe không? Slytherin thế nào?"
Tôi lắc đầu khi nhìn qua vai và thấy nhóm Malfoy nhìn chằm chằm vào tôi. 
"Không, mọi người rất tuyệt. Ngoại trừ tên Malfoy, cậu ta là một kẻ ngốc. Còn bồ thì sao?"  Tôi hỏi.Cô ấy nhún vai.
"Không sao đâu. Các cô gái trong ký túc xá của mình rất tốt, và mình đã gặp một số chàng trai ngày hôm qua. Họ rất tử tế, mình nghĩ mình đã làm Ron sợ. "Cô ấy giải thích, ngập ngừng quay lại nhìn bối rối.
"Có người gọi tên mình hả?"
"Ồ, bồ là người  đến từ nhà ga, người mà mẹ bồ đã giúp mình," tôi nói, khi anh ta đút một thìa đầy thức ăn vào miệng.
"Đúng vậy, rất vui vì bồ đã tìm thấy nó. Mình là Ron Weasley."
"Eleanor Maxwell."
"C-cô-công chúa?"  cậu ấy hỏi.  Tôi cuộn tròn mắt và gật đầu.
"Mình chưa bao giờ gặp một công chúa. Bố lẽ ra phải ở đây. Ông ấy sẽ hoảng sợ. ”Ron cười.
"Tại sao?"
"Ông ấy bị ám ảnh bởi muggles, ông ấy sẽ thích tìm hiểu thêm về bồ."
"Thật thú vị."  Tôi bật cười.  Ron gật đầu, như một cậu bé tóc đen đeo kính
thúc cùi chỏ vào người anh ta.
"Ồ, xin lỗi, đây là bạn của mình, Harry Potter,"
"Mình đã đọc về bồ trong một số cuốn sách lịch sử. Thật tuyệt vời khi được gặp bồ."  Tôi nói,khi anh ấy bắt tay tôi.
"Bồ cũng thế,"
"Eleanor!"  Theo hét lên khắp hành lang.  Tôi đã thở dài
"Hẹn gặp lại các sau. Rất vui được gặp hai bồ", tôi gọi khi chạy trở lại bàn.
"Có chuyện gì vậy?"  Tôi hỏi, ngồi cạnh Daphne.
"Xin lỗi, nhưng bữa sáng đang bắt đầu, vì vậy ít nhất khi bồ muốn ăn thì bồ phải quay lại và ở lại đây, "Daphne nói, khi cô ấy đẩy thức ăn cho tôi.
"Được rồi được rồi."
             _______________________
"Sẽ không có việc vẫy đũa phép ngu ngốc hay những câu thần chú ngớ ngẩn trong lớp học này. Như vậy, ta không mong nhiều người trong số các mi đánh giá cao tính khoa học tinh tế và chính xác nghệ thuật làm thuốc.  Tuy nhiên, đối với những người sở hữu khuynh hướng, ta có thể dạy mi cách làm mê hoặc tâm trí và gài bẫy giác quan.  Ta có thể cho mi biết làm thế nào để  tạo nên sự nổi tiếng, tạo nên sự vinh quang, hoặc thậm chí là cái chết. "
Giáo sư Snape cho biết ông là một người đàn ông có chiều cao trung bình, với mái tóc đen dày gần như che đi khuôn mặt tái nhợt của mình.
"Vậy thì, có thể một số đã đến Hogwarts để sở hữu khả năng đáng gờm đến mức cảm thấy đủ tự tin để không chú ý. "
Ông ấy nói, khi bước lại gần Harry, người đang viết nguệch ngoạc một cái gì đó trong sổ tay.
     "Potter. Một trong hai ... người nổi tiếng mới của chúng ta. Hãy nói cho ta biết. Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, ta được gì?"
       "Rễ bột của cái gì vài dung dịch gì? Harry đưa mắt hỏi Ron, nhưng Ron cũng thộn ra,tay Hermione giơ lên ​​cao, trong khi Harry vẫn im lặng.
"Chà,chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu. Một câu khác, nếu ta bảo mi tìm cho ta một be-zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"
"Con không biết, thưa giáo sư," Harry nói.  Có một nụ cười nho nhỏ trên môi Snape.
   "Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước hay sao". Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cai run rẩy của Hermione
"Vậy sự khác biệt giữa cây mũ thầy tu và bả chó sói?" . Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao xém đụng trần
"Con không biết, con nghĩ chắc là Hermione biết, sao giáo sư không thử gọi bạn ấy."  Vài tiếng cười nổi lên
"Im lặng! Và bỏ tay xuống, đồ ngớ ngẩn !"  Snape cáu kỉnh, Hermione bĩu môi ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực.  Snape quay lại xung quanh và lướt qua đám đông Slytherin trước khi cuối cùng nhìn xuống tôi
"Ồ vâng, Công chúa. Hãy xem những gì trò biết. Hãy nói cho ta biết, câu trả lời là gì?"
  "Thưa giáo sư, lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: cơn đau
của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sỏi là một, còn có tên là cây phụ tử
  "Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào đi?"
  Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt nổi lên. Giọng thầy Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:
"Nhà Gryffindor mất mười điểm vì sự hỗn xược của mi đấy Potter, và cộng thêm mười điểm dành cho Slytherin vì câu trả lời xuất sắc của trò Eleanor"
   Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút
nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia chúng tôi thành từng đôi, giao cho chúng tôi thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt.
  Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiên nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sẽn có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây.
  "Aaaaaaaaaa" một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm-Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mỏ không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải để giày ai lá khoét thành một lỗ. Khi tôi chưa kịp định hình được gì, bỗng có bàn tay kéo tôi ra phía sau, tránh xa khỏi chất độc. Tôi quay lại nhìn, thì ra đó là Malfoy
  "M-Mày có sao không?", cậu ấy ngập ngừng, má có chút... ửng hồng?
  "Mình không sao, cảm ơn bồ nhiều" Tôi đáp
    Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ra chân,thầy Snape quát:
- Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra
khỏi lửa chứ gì?
Ông vun cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bề ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus:
"Đem nó xuống trạm xá"
Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.
- Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng
là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm mười điểm cho nhà Gryffindor.
   Điều này thì quá bất công nên Harry há miệng toan cãi lại, nhưng Ron
đã đá chân nó, thì thào:
- Đừng cãi. Mình nghe nói thầy Snape có thể trở thành vô cùng độc ác
nếu bồ cãi lại ổng.
_________________________________________
DRACO'S POV
    Chúng tôi ngồi ăn tối muộn hơn đêm hôm đó,tôi nhìn quanh bàn Slytherin trước khi nhìn đến Eleanor. Cậu ấy hất mái tóc đen dài qua vai và cười vì điều gì đó Blaise nói. Tại sao cô gái muggleborn này lại ... có sức hút đến vậy?  Tôi là Malfoy!  Điều đó có nghĩa là
một cái gì đó nữa, phải không? Tôi nghĩ khi cắt miếng gà trên đĩa của mình.  Có những tiếng động rít lớn đã khiến cô ấy chú ý.
   "Một muggleborn sẽ làm gì với Ma thuật?"  Tôi hỏi, chỉ vào cô ấy với cái nĩa của tôi.
   "Ý bồ là gì?"  Cô ấy hỏi,
  "Chà, tao nghe nói rằng mày là người lớn tuổi nhất trong số anh chị em của mày. Vì vậy, tao đoán mày sẽ phải cai trị vương quốc, phải không?  Chà, mày sẽ làm gì với giáo dục?  Mày không kiếm được một công việc bình thường, vậy mày sẽ làm gì ở đây? "
  "Vậy nếu mình không thể kiếm được một công việc bình thường thì sao? Mình vẫn có quyền học?"  Cô ấy nói. Tôi nhún vai.
"Ý mình là, vấn đề là gì? Ý mình là, nó không giống như bồ là một Malfoy. Chúng mình có thực thực, bồ biết mà"
  "Tao không nghĩ rằng mày đã đề cập đến vấn đề này trước đây, nhưng mày cai trị bao nhiêu người? ”Tôi quắc mắt nhìn cô ấy khi cô ấy nhấp một ngụm đồ uống.
"Bồ đã đề cập đến điều đó trước đây chưa, Malfoy?"
"Chà, ít nhất thì tao không phải là một cô gái ngốc nghếch."
“Chà, ít nhất thì mình không phải là một tên tóc nhờn,” Maxwell hét lên.  Tôi thở hổn hển khi tôi làm phẳng tóc của tôi ra nhiều hơn.
"Tóc nhờn! Mày còn dám! Tóc của tao mềm mại!"
"Cô ấy không sai," Theo thì thầm
"Theo," tôi cáu kỉnh,
"Xin lỗi."
"Malfoy, chúng ta có thể im lặng và ăn tối được không?"  Maxwell hỏi khi cô ấy lấy  một miếng thịt gà của cô ấy.  Đôi mắt màu hạt dẻ của cô ấy trông như đang phát sáng trong ánh sáng khi cô ấy đã nói.
"Malfoy? Malfoy?"  Cô ấy đã gọi,
"Gì?"  Tôi nói, chớp mắt vài lần.
  "Mình nói rồi, đừng nhìn chằm chằm vào mình và ăn đồ ăn của bồ đi". Cô ấy cười, tôi gật đầu, cố trốn tránh nhìn vào mắt cô ấy suốt buổi tối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro