Chương 13: Đừng mơ tưởng việc gả cho nhà họ Park nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chaeyoung về đến nhà đã thay một bộ quần áo khác, tay xách một cái túi đi vào phòng khách.

Hơn 11h đêm, phòng khách nhà họ Park vẫn có người đang nói chuyện.

"Chaengie về rồi đấy à?"

"Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?" - Chaeyoung lười biếng trả lời.

"Còn không phải là-"

Park phu nhân còn chưa nói hết, người đứng bên cạnh bà đã dịu dàng lên tiếng:

"Chaeyoung em về rồi, hôm nay chị không có việc gì nên đến thăm bác gái xem thế nào, thế là mải nói chuyện quên hết cả thời gian."

Chaeyoung nhìn lướt qua Woohee, coi cô ta như kẻ vô hình:

"Mẹ, mẹ lớn tuổi thế rồi mà còn thức khuya, mẹ thấy nếp nhăn trên mặt chưa đủ à?"

"Ôi ôi, thật thế à con?"

"Con mệt rồi, con lên phòng ngủ đây."

Park phu nhân kéo Chaeyoung đứng lại: "Này, con đợi tí đã. Woohee đến nhà mình đợi con lâu lắm rồi đấy"

"Tự cô ta muốn đến, liên quan gì đến con?"

Từ trước đến giờ Chaeyoung chưa từng để ý đến cô ta, chẳng qua mấy năm trước cô ta từng giúp đỡ Park phu nhân một lần, nên mới  giành được hảo cảm của bà, sau này là cũng tự cô ta tung tin đồn cô ta là vị hôn thê của cô.

Chaeyoung cũng lười chẳng thèm đính chính lại, nhưng ả Woohee này lại kiên nhẫn đến đáng sợ, dù cho ba năm này Chaeyoung coi cô ta như không khí.

Nhưng cô ta vẫn cứ bày ra cái vẻ giống như tình cảm giữa cô ta và cô rất ổn định để cho người ngoài lầm tưởng mối quan hệ của họ rất tốt đẹp.

"Ôi trời ơi, cổ con làm sao thế này? Ai cắn đây? Còn cả cái..."

Xung quanh vết thương vẫn còn in dấu son môi đỏ chói, thế này rõ rành rành là vừa đi cặp kè lêu lổng với gái về mà? Ăn xong còn chưa chùi mép đã về nhà rồi!

Sắc mặt của Park phu nhân không hề dễ nhìn một chút nào, mày nhăn tít lại quay sang nhìn Woohee, thấy mặt mũi cô ta trắng bệch, run lẩy bẩy, nhìn là đủ biết chịu đả kích lớn đến nhường nào.

"Con xem con đấy, càng lớn càng chẳng ra làm sao, đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Có bạn gái rồi thì phải biết điều một chút chứ!"

Chaeyoung chịu hết nổi quay người lên lầu: "Con lên đây, sau này mẹ đừng để những người không liên quan vào nhà nữa."

"Này Chaengie, con ăn nói kiểu gì thế hả?"

Chắc hôm nay tâm trạng nó không tệ mới có thể lải nhải vài câu với bà, nếu nó mà không vui thì đến nhìn bà nó còn chẳng thèm nữa là...

Park phu nhân ngại ngùng nói với Woohee:

"Vậy thôi Woohee à, hay là con về trước đi vậy...."

"Bác ơi, con muốn nói mấy câu với Chaeyoung, con không trách em ấy, em ấy không thấy đau. Nhưng con đau lòng lắm bác ạ..." - Woohee chớp đôi mắt đỏ.

Park phu nhân nghe vậy liền cảm thấy thật có lỗi:

"Con đúng là một đứa trẻ hiền lành lương thiện, mấy con yêu tinh ngoài kia sao có thể so bì được, sao nó lại... Thôi con lên phòng đi, đừng chọc giận nó, nếu  không người gặp xui xẻo là con đấy."

"Vâng, bác yên tâm."

=====//=====

Chaeyoung quẳng cái túi giấy trong tay xuống đất, để lộ một đôi giày cao gót nữ màu đen, đây chẳng phải là đôi giày mà Suzy đã "bỏ quên" trên xe hay sao?

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Chaeyoung lại mang nó về.

Trong đầu cô lại hiện lên cái cảnh Suzy vứt áo sơ mi của cô vào trong thùng rác, cười nhạo chính mình: "Đáng lẽ phải vứt vào sọt rác mới đúng."

'Cốc Cốc'

"Ai?"

"Chaeyoung, là chị, cổ em bị thương rồi có đau không? Chị vào bôi thuốc cho em nhé."

"Ai cho phép cô lên đây, cút."

"Chaeyoung, chị đứng ngoài cửa nói mấy câu với em thôi, được không?" - Woohee cắn môi.

Năm nay cô đã 29 tuổi rồi, sắp 30 đến nơi rồi, chưa kể còn lớn hơn Chaeyoung, cô thật sự không đợi nổi nữa, cô  rất sợ hãi mỗi nhìn vào gương, cho dù đã rất tốn công sức bảo dưỡng nhưng khóe mắt cô đã bắt đầu có vết nhăn.

"Bae Woohee, tôi khuyên cô nên bỏ cái tư tưởng có chết cũng gả vào nhà họ Park đó đi, cô mà xứng?"

Ba năm nay, Chaeyoung luôn coi thường cô, nhưng chưa bao giờ nói thẳng thừng như thế này, rằng cô không thể bước vào nhà họ Park.

Trái tim Woohee như bị vỡ thành từng mảnh, cô ta đẩy cửa bước vào phòng:

"Park Chaeyoung, tại sao em lại không thể chấp nhận chị? Chị có chỗ nào không tốt? Em nói đi, chị sẽ sửa, sửa đến khi em hài lòng mới thôi..."

"Ai cho phép cô mở cửa phòng tôi?" - Chaeyoung quay phắt lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Woohee:

Woohee bị doạ sợ đến mức run rấy:

"Chaeyoung... c-chị... không cố ý đâu..."

Nói rồi cúi gằm mặt xuống thì nhìn thấy túi giấy dưới chân của Chaeyoung.

Cô ta khiếp sợ nhìn cái túi đó, cô ta là phụ nữ, đương nhiên không thể nào nhận nhầm được

Đó là một đôi giày của phụ nữ !!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro