Chương 37: Sao mỗi lần làm chuyện xấu đều bị bắt gặp vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Chaeyoung đi, Suzy vẫn quay phim như thường lệ.

Hiện tại Suzy đã bị đảo ngược thân phận với Shin Ae.

Cảnh Jang quý phi bị tước mất thân phận quý phi, khi Shin Ae nhìn Suzy, trong ánh mắt còn mang theo tia đắc ý.

Cảnh này theo như kịch bản, Shin Ae sẽ cho Suzy một cái tát.

Vốn cũng muốn tát thật mạnh, nhưng tay vừa vung lên, lại bắt gặp ánh mắt như dã thú của Bae Suzy, chân cô ta lại nhũn cả ra.

Đạo diễn thấy không có động tĩnh gì, kéo tai nghe xuống quát: "Cắt! Seo Shin Ae, cô làm cái gì vậy? Chỉnh đốn lại ngay, quay lại."

Cơ mặt Shin Ae co rúm hết cả lại, nói: "Chị Suzy, trên kịch bản viết như vậy, chị cũng đừng trách em."

Suzy nhún vai: "Tôi cũng đâu có nói không để cô đánh, cô cứ thoải mái đi."

Shin Ae cười giả tạo: "Vậy em xin lỗi..."

Chưa nói hết đã bị Suzy ngắt lời: "Chỉ cần sau đó, cô vẫn muốn giữ lại tay cô là được."

Nụ cười trên gương mặt Shin Ae lập tức cứng đờ, Suzy tóm lấy tay cô, cười nói: "Chậc, bàn tay đẹp thế này, chặt đi thì tiếc lắm."

Đạo diễn hô chuẩn bị bắt đầu, Suzy liền hất tay Shin Ae ra.

Cô ta lạnh hết cả sống sưng, cảm thấy Bae Suzy tuyệt đối không phải nói bừa, cô ta thật sự quá độc ác.

Nói hết lời thoại là tới đoạn cô đánh Suzy, cô cắn răng vung một cái tát, căn bản không hề chạm vào mặt, Suzy cũng phối hợp, lật mặt sang một bên, như thể nhận lấy một cái tát trời giáng.

Đạo diễn coi như thông qua cảnh này, Suzy đứng dậy cười xấu xa: "Cũng biết điều đấy."

Shin Ae căm giận trừng mắt nhìn cô, vung tay xoay người rời đi.

Cô bước nhanh hơn, giơ chân ra chắn Shin Ae liền ngã sấp mặt xuống đất.

"Cô, cố tình ngáng tôi!!?"

Suzy gật đầu: "Phải, tôi cố tình đấy, cô tới mà đánh tôi này."

Nhìn Shin Ae chạy mất, Suzy cũng vui vẻ hơn, cô xoay người, thấy Lee Soo Hyuk đang đứng sau lưng mình.

"Sao lần nào gặp cô, cô cũng đang làm chuyện xấu vậy?"

Suzy vờ ngây thơ: "Vì tôi là người xấu mà, chú phải cẩn thận đấy."

Soo Hyuk: ...

Cảnh đóng cặp cuối cùng của hai người là cảnh trong lãnh cung.

Suzy rời khỏi cung điện hoa lệ, không trang điểm lộ ra gương mặt tiều tụy, nàng hỏi hoàng đế: "Bệ hạ, bao nhiêu năm qua, trong lòng người có từng yêu thiếp một chút nào không?"

Soo Hyuk diễn vai hoàng đế, đứng ngoài cửa nhìn bằng ánh mắt phức tạp: "Yên ổn mà sống tại đây cho tới già, đừng khiến trẫm thất vọng thêm nữa, trẫm sẽ giữ lại mạng cho nàng."

Mắt Suzy đỏ lên, nhưng lại không hề rơi nước mắt, cười một cách thê lương, mỉa mai nói: "Mạng? Thiếp còn có mạng mà sống sao?"

Cung phi bị thất sủng, kết cục sớm hay muộn cũng đều phải chết.

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Nàng chỉ cần tin lời trẫm là được."

Ngẩng nhìn Soo Hyuk, âm thanh mang theo mọi ấm ức cùng căm hận, kèm theo đó còn có cả tình yêu không thể nói thành lời: "Thiếp đã tin người mười năm, còn người thì sao? Đây là kết cục mà người đã ban cho thiếp?"

"Là do nàng gieo gió gặp bão."

Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, cửa cung đóng lại, thân ảnh Suzy biến mất.

Cảnh diễn chung này của hai người diễn xuất rất tốt, nội tâm, tình cảm vô cùng phức tạp, nhưng hai người diễn một lần là qua.

Đạo diễn hô: "Cắt! Rất tốt, tốt lắm, chuẩn bị cảnh sau, các diễn viên khác vào vị trí."

Suzy mặc trang phục diễn đi ra, Soo Hyuk đang ở bên ngoài đợi cô.

"Chaeyoung đâu? Còn ở đây không?"

"Em ấy là cháu chú chứ có phải cháu tôi đâu, sao mà tôi biết."

Soo Hyuk chậm rãi nói: "Tôi khuyên cô nên sớm dứt nó ra thì hơn."

"Chú à, hình như chú quan tâm hơi nhiều rồi đấy."

"Muốn tốt cho cô thôi."

"Không- cần-đâu."

======//======

Suzy không còn nhiều cảnh diễn nữa, đạo diễn tập trung muốn mau quay hết các cảnh quay của cô.

Phân cảnh buổi tối hôm ấy, hình như quay mất cả một đêm.

Lúc nghỉ, đoàn làm phim có chuẩn bị thức ăn đêm: thịt nướng các thứ.

Suzy đang chuẩn bị ăn, Bong Pal lại chạy tới: "Chị, đồ ăn khuya của chị này."

Cô hơi bất ngờ, mở ra xem thì bên trong có canh gà nóng. Nhìn thôi cũng thấy thèm, "Bong Pal, em làm à?"

"Chị, chị đùa gì vậy? Em làm gì có tiền mà mua cái này, em cũng không biết nấu luôn."

"Chị Sooji?"

"Chị Sooji ki bo lắm, chị ấy mà chịu bỏ tiền ra mua mấy thứ này sao?"

"Cũng phải, vậy cái này ai làm?"

"Chị cứ ăn trước đi đã, ăn xong rồi mới có sức mà diễn, chị còn phải quay tới nửa đêm kia kìa."

Đạo diễn đang giục phía bên kia, Suzy vội ăn bát canh nóng rồi nhanh chóng chạy cho kịp các cảnh quay.

Quay liên tục nhiều ngày, ngày nào cũng mệt tới nỗi về tới nhà đặt người xuống là ngủ luôn.

Thấy vai diễn của mình cũng tới hồi kết, ngày quay cuối cùng cũng kết thúc.

Vai Jang quý phi bị ban cho cái chết, hoàng đế đưa rượu độc tới, trong đôi mắt Jang quý phi hiện lên một tia không cam lòng, thù hận tới khắc cốt ghi tâm, nàng ném chén rượu xuống đất, dùng khoảng thời gian cuối cùng trước khi rượu độc phát tác để nguyền rủa: "Nếu có kiếp sau, ta sẽ khiến gia tộc của ngươi nước mất nhà tan."

Lãnh cung đóng cổng lại, Jang quý phi quay người, phút chốc cả lãnh cung phát hỏa, ánh lửa đỏ rực cả phía chân trời - Jang quý phi chết.

Bae Suzy - Đóng máy.

Vì nhiệm vụ quay phim của cả đoàn đều rất nặng nhọc nên đạo diễn cũng chỉ tổ chức buổi lẽ đóng máy đơn giản cho cô.

Đạo diễn Hong rất khen diễn xuất của Bae Suzy, ông ta tự tay đưa cho cô một cốc bia, nói với cô: "Luyện tập diễn xuất nhiều vào, sau này có cơ hội, hi vọng lại có thể cùng hợp tác."

"Cảm ơn đạo diễn, em sẽ cố gắng."

Suzy uống một ngụm bia, các diễn viên và các quản lý trong đoàn tới tạm biệt cô, cô cũng cảm ơn họ.

Thời gian nghỉ của nhân viên trong đoàn không nhiều, một bữa tiệc đóng máy nhỏ thời gian cũng rất ngắn, uống bia, ăn chút đồ rồi ai nấy cũng lại phải trở về quay phim tiếp.

Soo Hyuk chờ tới khi xung quanh Suzy ít người rồi mới đi tới.

Anh vẫn mặc đồ diễn, đội mũ vua, mặt mũi sáng sủa, tôn quý bất phàm.

"Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này có cơ hội hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với cô."

Lời này không khác với đạo diễn là mấy, rất lấy lệ.

"Được thôi."

Soo Hyuk do dự một hồi mới nói: "Park Chaeyoung và cô, chuyện của hai người, tôi cũng không hỏi nữa, nhưng... sẽ không có kết cục gì đâu."

"Kết cục gì cơ?"

"Cô tự hiểu đấy."

Suzy: "...."

Rõ ràng là đang trêu ghẹo cô.

Bên ngoài có người gọi Soo Hyuk, bảo anh tới quay phim.

Anh móc từ trong ống tay áo ra một tấm danh thiếp nhét vào tay cô: "Có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi."

Danh thiếp đơn giản, chỉ in tên Lee Soo Hyuk, phía dưới là một dãy số.

Suzy bĩu môi, muốn ném đi, nhưng thấy ở phía dưới có vẻ như là số điện thoại riêng của anh, có lẽ sau này sẽ có lúc cần dùng.

"Tạm biệt nhé."

Soo Hyuk buông một câu rồi đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro