mười lăm'240702

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

240702. Trời quang.

--------------------------

Gửi rùa thân mến.

Hôm nay trời không nắng. Đến lúc tớ đi học về thì mưa to.

Tớ đã trú mưa ở một xưởng kem ở bên đường đấy. Lúc tớ dừng xe lại mới nhận ra ở đó còn có một cặp tình nhân, là bạn học cùng cấp 2. Thì ra chúng nó lại quen nhau lâu đến vậy.

Tớ dừng được một lúc thì phải về, vì chín giờ tớ còn một ca học nữa. Hôm nay tớ còn bị trùng lịch học cơ. Mệt quá.

Tớ nhớ rùa quá. Nhưng mà phải làm sao đây? Tớ phải cố tỏ rằng tớ đang quen người khác, tớ không còn tình cảm nữa.

Tớ buồn quá. Tớ muốn khóc lắm.

Tớ chưa thể tưởng tượng được cảnh gặp lại rùa, tớ chưa sẵn sàng đối mặt với điều ấy đâu.

Làm sao mà tớ có thể tỏ ra bình thường trước người mình thương được?

Thật lòng thì tớ cảm thấy chuyện tình yêu là không nên, nhưng mà rùa ơi, đã là người thì sao có thể không yêu, không mến một người nào?

Sự trân trọng tới muộn của tớ đã không thể đáp ứng được mong muốn của rùa. Tớ từng hối hận rất nhiều về quá khứ mà tớ đã bỏ lỡ và chút nữa thì lãng quên. Nhưng tớ biết điều gì có thể cứu được và ngược lại. Chuyện đã đổ bể tới vậy thì tớ có thể làm gì chứ?

Tình yêu làm sao mà vẹn nổi khi chỉ tới từ một phía?

Cậu thương tớ trước là đến từ một phía, tớ cầu xin cậu quay lại cũng là từ một phía. Tình cảm của chúng ta, từ khi bắt đầu đến tận khi kết thúc, đều chỉ là tình vun một bên.

Nực cười thật đấy.

Tớ phát hiện ra, chuyện chúng mình như kịch bản của mấy bộ phim tình cảm ba xu rẻ tiền vậy.

Nhàm chán và đáng khinh.

...

Tớ biết, tớ không nên gán ghép tình từ đáng khinh tới một câu chuyện thơ mộng và đẹp đẽ như tình cảm. Nhưng tớ chỉ là đang thuật lại chuyện của tớ thôi, đối với tớ, đối với cậu, đối với đôi ta, câu chuyện này  như một chuyện hề đáng khinh và đáng ghét.

Thì, tớ cũng biết là tớ đã làm cậu khổ nhiều. Tớ cũng chưa thể nào đền bù cho cậu được trọn vẹn những ngày tháng mà tớ đã lấy mất. Nhưng tớ sẽ cố, cậu yên tâm, di chúc của tớ có tên cậu.

Tớ đã nói là tớ sẽ dành cho cậu ánh sáng đẹp đẽ nhất, thì tớ chẳng nói ngoa.

Tớ sẽ giật được vòng nguyệt quế rực rỡ ánh vàng, nhưng gượm đã, tớ sẽ chẳng đội nó đâu, tớ sẽ đem vinh quang ấy trao tặng người tớ thương, trao cho cậu rùa của những ngày bồ nguyệt.

Khi mà mặt trời một lần nữa mọc lên từ phía Đông xa xa, linh hồn tớ sẽ lại nhảy nhót ca múa dập dìu cùng với những vệt nắng vàng  giòn tan, khi ấy cũng là lúc tớ sống lại sau một đêm chết lặng với nỗi cô đơn và niềm day dứt đến rỉ máu nơi tim.

Chẳng hay rùa đã quen thêm ai chưa?

Tớ mong là sẽ có một người đến cạnh và thương lấy rùa, mặc cho lúc đấy tớ sẽ đau đến chết đi, nhưng không sao, tớ là tớ mà. Dù có chết đi, tớ vẫn sẽ chúc cho rùa và người rùa thương bên nhau hạnh phúc.

Nhưng mà tớ đau lắm rùa à. Ai mà chịu được cảnh thân ái của mình về bên người chứ?

Tớ chẳng phải người vị tha, nhưng yêu rùa làm tớ nhận ra nhiều chuyện lắm.

Làm gì có cái lẽ ăn không được thì đạp đổ? Nếu mà yêu người ta thật lòng thì chẳng nỡ động đến một cọng lông của người ta chứ đừng nói đến đạp.

Tớ nhớ rùa quá, tớ nhớ giọng rùa, tớ nhớ vòng tay ấm của rùa, tớ nhớ mọi thứ về rùa, tớ nhớ rùa nhỏ từng là người tình của tớ.

Tớ trả em về với tự do rồi, chắc em đang vui lắm.

Bỗng một ngày, tớ hỏi bạn ấy có phải hết tình cảm rồi không, bạn ấy thừa nhận, và thế là mình chia tay.

Tớ đã từng muốn đấm cho bản thân vài cái vì không biết kiên nhẫn, vội vã đi tìm câu trả lời cho câu hỏi mà tự tớ đã biết đáp án.

Ước gì khi đó tớ không tò mò, ước gì khi đó tớ chịu yêu nhiều hơn nữa, ước gì tớ không lạnh nhạt với em một cách quá đáng, ước gì tớ không ghen, ước gì tớ không đòi hỏi ở em sự yêu chiều và chiều chuộng, ước gì tớ không khóc, ước gì tớ hiểu em hơn.

Nhưng tớ đã đi xa, xa khỏi cái phạm vi có thể tìm đường quay lại nơi duy nhất xoa dịu trái tim tan nát của tớ rồi.

... 

Thật lòng thì thế nào chứ? Nếu đến cơ hội cũng không biết nắm thì đem hết ruột gan ra cũng như vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#short