chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì chap khá dài nên tui chia nhỏ ra.
----------

Vào thời điểm nghỉ giữa hiệp của vòng loại Kanagawa, tỷ số cách biệt giữa Shohoku và Ryonan là 26-32.
Bằng ấy người trong phòng nghỉ, với bờ vai run run, thở hổn hển, và quá nhiều chuyện xảy ra khiến tim đập loạn xạ không thể bình tĩnh lại. Bao gồm cả Pheromone của Alpha tỏa ra bởi những va chạm ở nửa hiệp đầu.

Lúc này, Mitsui vẫn đang hò hét giữa các thành viên, cố gắng làm ổn định tinh thần của đội bằng cách cổ vũ họ. Ồn ào, nhưng là một Beta thật đáng ghen tỵ. Rukawa Kaede trùm đầu bằng chiếc khăn đẫm mồ hôi, và pheromone của các Alpha khác trong phòng gần như biến thành vật thật, như con dao đang đục khoét dây thần kinh của hắn. Mùi khó chịu mãi không hết.

Hắn vừa nhìn đi chỗ khác, quả lông đầu màu đỏ tình cờ ở phía đối diện hắn, để lại cho hắn bóng lưng. Yasuda cúi xuống an ủi cậu, nói câu muôn thuở "tiếp tục cố gắng trong hiệp hai", vỗ vỗ vai của con khỉ nào đó đang thất vọng – chưa kịp nói xong, bỗng một tiếng "đùng" cắt ngang sự ồn ào ở đó.

Một đám người chậm rãi nhìn thủ phạm, Sakuragi lúc này đưa tay thành nắm đấm, lập tức "bang, bang" mấy cái vào tủ sắt đựng đồ. Một người có kinh nghiệm hòa giải đứng ra nói "Không được đụng đầu"

Sakuragi oán hận nhìn chiếc quạt trên tay Ayako, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Thằng này đang nghĩ cái quái gì vậy?, Rukawa choàng chiếc khăn lên vai và đứng dậy "Bớt giận cá chém thớt đi."

Khuôn mặt tức giận của Sakuragi nhanh chóng che khuất tầm nhìn của hắn, "Mày nói cái gì?!"

Đó có thể không phải là điều thích hợp để nói trong cuộc tranh cãi. Khoảnh khắc Sakuragi va vào hắn, những mùi khó chịu đó đã biến mất hoặc được che đi. Thay vào đó là hương hoa anh đào rất nhẹ, đối lập hoàn toàn với sự to lớn của chủ nhân nó, xoa dịu những cảm xúc lộn xộn của Rukawa.

Nhưng, trong mắt người khác, hắn vẫn mang bộ mặt vô cảm đó, thốt ra những lời đáng ghét: "Thằng thua cuộc."

Gần hơn một chút, thêm một chút nữa. Phòng nghỉ lại trở nên ồn ào, Sakuragi vung nắm đấm như vũ bão, Rukawa lạnh lùng nhìn cậu vì đã để mất điểm do phòng ngự không tốt trong hiệp một.

Tôi trêu tức người này vì cậu ta tụt lùi, hay tôi thèm khát pheromone của cậu ta. Ý tưởng này không thể không bật ra trong đầu hắn.

Có một điều Rukawa biết mà Sakuragi không biết: hắn biết Sakuragi Hanamichi là một Omega từ lần đầu họ gặp nhau.

Khi ấy hắn bị quấy rầy, đang thất thần trên sân thượng, gió thổi bay vết máu trên mặt, cúi xuống nhìn đàn anh nằm dưới đất, thì cánh cửa sau lưng mở ra. Một người với mái tóc đỏ lòe loẹt xuất hiện từ phía sau, với bốn người đi theo. Tóc đỏ vừa đến đã hỏi đủ thứ, Rukawa nhìn cậu chằm chằm, thầm nghĩ: Hôm nay gặp đủ thứ chuyện vớ vẩn rồi.

Sự ngây thơ không phải thứ cần có khi đang trả thù mục tiêu nào đó, và một Omega cao hơn cả Alpha đã đến nhìn hắn như tình địch.

Khi còn học trung học, Rukawa Kaede đã phân hóa, một Alpha được kì vọng, đồng thời, các giác quan của hắn được khuếch đại, cơ quan cảm nhận pheromone của hắn trở nên nhạy cảm hơn người thường: Kể cả khi người khác sử dụng thuốc ức chế, hắn vẫn có thể ngửi thấy pheromone của họ.

Đó không phải là vấn đề lớn – đó là những gì ban đầu hắn nghĩ, hắn tiếp tục đi học, nhưng bất cứ nơi nào có A hay O, Rukawa buộc phải ngâm mình trong đống pheromone không thể nhận thấy. Thế giới như đống hỗn độn, và hắn dần ghê tởm khả năng này.

Khi suy nghĩ này lên đến đỉnh điểm, đó là trong trận bóng giữa trường cấp hai Tomigaoka và trường cấp hai số 4. Thời điểm tốt nghiệp gần tới, hơn nữa phần lớn cầu thủ đều đã hoàn thành quá trình phân hoá, không thể để thua, vì ngăn cản Rukawa Kaede tiếp tục ghi điểm, sẵn sàng cử ba Alpha cùng chặn hắn. Hơi thở từ đội đối phương đã ám ảnh hắn, và sau một trận giao tranh cam go, hắn đã phá vỡ thế bế tắc bằng một cú dunk. Vào cuối trận đấu, lòng bàn tay của Rukawa dính đầy máu chảy ra từ móng tay của hắn.

Rukawa Kaede, cũng là một Alpha, không thể miễn nhiễm với ảnh hưởng của pheromone, và việc trở nên cáu kỉnh khi bị kích thích là một phản ứng sinh lý khó tránh khỏi. Mặc dù Chúa ban cho hắn khả năng nhạy bén để tiếp nhận pheromone, nhưng điều đó lại tước đi cơ hội sử dụng chất ức chế để tránh các nguồn gây nhiễu trên sân - ngay cả khi hắn dùng quá liều chất ức chế, hắn vẫn có thể ngửi thấy những mùi hương còn sót lại đó.

Nếu nó ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, cậu có thể thử các loại thuốc theo đơn này. Vị bác sĩ được phụ huynh hắn mời, vừa nói vừa đẩy danh sách đến trước mặt Rukawa Kaede, hắn nhìn lướt qua thì phát hiện toàn là thuốc bị cấm trong thi đấu.

Nó không quan trọng, kể cả như vậy, tôi vẫn có thể trở thành người mạnh nhất.

"Này, đồ kiêu ngạo!" Cậu chàng tóc đỏ nắm cổ áo hắn.
Đó là lần đầu tiên tôi ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ như vậy.

Rukawa nhìn thẳng vào mắt người kia, không có gì sai với điều đó, nó tỏa ra từ cậu ta. Dù không hề phù hợp

"Tao là Sakuragi Hanamichi năm nhất, nhớ kỹ đấy!"
Rukawa nhìn qua cậu và nhìn bốn người theo sau, họ có biết boss tồi của họ là một Omega không?
Quên đi, chuyện đó không liên quan gì đến tôi, "tôi đã quên rồi".

Lần gặp đầu tiên kết thúc bằng một trận đánh nhau giữa hai người. Đây là lần đầu tiên Rukawa trải qua những cú đấm và cú đá đau đớn như vậy, và đó cũng là lần đầu tiên hắn nghi ngờ liệu "siêu năng lực" của mình có sai gì hay không.
Người này thật sự là Omega sao?

Với những nghi ngờ như vậy trong đầu, hắn đã đến xem cuộc thi giữa Sakuragi Hanamichi và Akagi Takenori, đó là một màn tung hứng hề hước của một tên nghiệp dư và cú dunk cuối cùng bằng vũ lực, điều này thực sự chẳng thanh lịch chút nào. Không ngờ, thằng nhóc bịp bợm này lại có thể được cho vào đội bóng rổ. Khi Hanamichi Sakuragi nói "đánh bại đội trưởng" và đi đến chỗ hắn không theo lề lối gì, hương hoa anh đào quen thuộc lại lan tỏa.

Tham gia đội bóng để theo đuổi một cô gái cũng là Omega? Đồ ngốc, một tên ngốc đang sỉ nhục bóng rổ.

Hóa ra cả hai thực sự không hợp nhau. Mặc dù Rukawa Kaede, người không để tâm đến gì khác ngoài giấc ngủ và bóng rổ, không muốn tranh cãi gì với Sakuragi Hanamichi, nhưng con khỉ đỏ luôn có cách để tìm ra lỗi, và thậm chí còn tiến triển từ khiêu khích thành đấu khẩu giữa hai người đã trở thành một điều thường xuyên xảy ra.

Ngoài học tập và bóng rổ, Akagi còn phải kỷ luật bộ đôi năm nhất rắc rối, sau khi dặn dò các thành viên thu dọn bóng rổ, anh nói với hai cầu thủ đang che lấy đầu mình: "Tối nay hai đứa dọn sân tập."

"Tại sao lại là tui với con cáo hôi này chứ!"

"Chia buồn, Sakuragi." Miyagi hạnh phúc ôm lấy vai Sakuragi.

"Không ngăn nổi hai đứa mất. Rukawa gọi chú là đồ ngốc rồi chú đã nhảy vào đánh nó." Mitsui Hisashi đi ngang qua, "Vòng loại sắp bắt đầu rồi, đừng để bị đuổi khỏi sân vì đã đánh nhau đấy."

"Tui không phạm sai lầm cấp thấp như vậy đâu." Sakuragi khịt mũi.

"Vậy thì vất vả rồi, hai người." Ayako đi tới, trong tay cầm một tờ đơn, "Miếng dán ức chế trong ngăn tủ chung của phòng thay đồ đã dùng hết, nhớ tới phòng y tế lấy mấy hộp, và chỉ cần đưa cái này cho bác sĩ của trường."

"Tui đã đi lấy nó vào tuần trước, làm thế nào mà sử dụng hết nhanh như vậy được?" Miyagi Ryota cúi xuống gần hơn.

Là một Beta, Mitsui Hisashi không hiểu nỗi đau khổ của họ, anh đặt tay lên ngực và nói: "Alpha các cậu rắc rối thật đó."

Dù sao thì bóng rổ là môn thể thao dựa vào chiều cao và thể chất, và rất nhiều alpha hiếm hoi trong trường đang hoạt động ở đây. Ngoài Akagi và Miyagi, còn có hai thành viên nhỏ hơn cũng là Alpha.

Và ...
Sakuragi ngay lập tức quay lại, và úp "nồi", "Chắc chắn là con cáo đã lấy nó! Lãng phí tài nguyên."

"Không liên quan đến tao." Rukawa Kaede nhìn cậu với đôi mắt vô cảm.

Ayako nhanh chóng giải quyết ổn thỏa: "Cứ đi lấy đi, không có gì to tát." Thấy hai người không nảy sinh ý định đánh nhau, cô cũng chào mọi người rồi rời đi.

Khi sân tập rộng lớn chỉ còn lại hai người, bên ngoài trời đã tối. Sakuragi đi lấy cây lau nhà một cách quen thuộc, đẩy cửa phòng tắm ra, xách xô và lấy nước, tất cả chỉ trong một lần.

"Này."

Sakuragi sửng sốt, "Mày làm gì vậy? Muốn đánh nhau hả!"

Rukawa giật lấy cái xô trong tay cậu, miễn cưỡng tỏ ra thiện chí, "Tại sao bảng tên học sinh của mày lại ghi Beta?"

"Cái gì? Tại sao gì chứ?" Sakuragi khó hiểu nhìn hắn, nghi ngờ rằng não hắn đã bị vỡ bởi "quả bóng trượt tay", "Bởi vì tao là Beta."

"Ồ." Rukawa xoay vai và bước ra ngoài. Vẫn còn trong kì nhiệt sao? Hắn nghĩ.

Lúc này, Sakuragi mới sực tỉnh, "Này, cáo, tao muốn hỏi, tại sao bảng tên của mày lại viết Alpha?" "

"Hả?" Lần này đến lượt Rukawa bối rối.

"Không phải là động vật sao?"

"..." Không cần nhìn cũng biết biểu tình của người phía sau xấu hổ cỡ nào. Rukawa Kaede thầm lẩm bẩm liệu mình có nghe nhầm hay không.

Khi việc dọn dẹp sắp kết thúc, Rukawa đi thay miếng dán ức chế rồi quay lại, liếc nhìn Sakuragi, "Tốt hơn là mày nên mang theo miếng dán ức chế đi." Nói xong, hắn cảm thấy mình nói nhiều quá.

Sakuragi không có phản bác ngay, bĩu môi suy nghĩ ba giây rồi hùng hồn, "Không cần nói, tao biết, tao sẽ bảo vệ Haruko thật tốt."

...Đồ đại ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro