chap 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tham gia vòng loại của tỉnh Kanagawa, ngoài việc chơi bóng rổ, Rukawa Kaede không thể chịu đựng thêm được những thứ lộn xộn khác trong đầu. Shohoku có một trận thắng và một trận thua trước Kainan, và lại đối mặt với Ryonan, huấn luyện viên Anzai lên cơn đau tim phải nhập viện, áp lực không hề nhỏ.

Quay ngược thời gian về thời điểm tạm nghỉ ở phần đầu, cuộc đối đầu do "thằng thua cuộc" gây ra giữa khỉ và cáo đã kết thúc bằng cú đánh 'mua một tặng một' của Ayako. Rukawa Kaede yên lặng ngồi uống nước, nhất định sẽ có thể kiếm lại điểm trong hiệp hai. Hắn nghĩ.

Tóc đỏ quay lưng lại với Rukawa, tự hỏi cậu đang nghĩ gì. Pheromone của Sakuragi Hanamichi cũng kỳ lạ như mái tóc đỏ của cậu: Pheromone của Omega giống như chất xúc tác, ban đầu nó chỉ là chất dẫn dụ để kích thích kì động dục của Alpha, nhưng pheromone của Sakuragi cũng mạnh như cậu, không chỉ làm lu mờ mùi hương của những Alpha khác mà còn có thể khiến hắn bình tĩnh lại. Rukawa đã để ý đến phản ứng của mọi người trong Shohoku, tất cả họ đều coi Sakuragi là Beta, và hắn vẫn là người duy nhất có thể ngửi thấy mùi pheromone của Sakuragi.

Nếu cứ thế này thì cũng không sao. Rukawa đứng dậy, hiệp hai sắp bắt đầu.
Cuộc đọ sức với Ryonan chắc chắn là một cuộc chiến gay cấn, tỷ số được san bằng nhiều lần, may mắn thay, Sakuragi, người để mất đường chuyền trong hiệp một, đã bắt bóng bật bảng và nhiều lần xuất hiện ở những vị trí bất ngờ để cướp bóng, điều này đã trở thành biến số lớn nhất của trận đấu... Cuối cùng, Shohoku đã giành được tấm vé tham dự giải toàn quốc với tỷ số 70-66.

Sakuragi Hanamichi đứng ở vạch ném phạt, xung quanh là những tiếng reo hò ầm ĩ, cậu cười và nói với Kogure: "Nhờ có thiên tài mà anh không cần phải giải nghệ rồi nhé", lúc đó cậu mới cảm thấy vết thương trên trán nhói lên, giống như một lời nhắc nhở về sự thật lúc này vậy. Sakuragi cảm thấy mình rất bận rộn, với tư cách là nhân vật chính của trận đấu, cậu phải an ủi đội trưởng đang còn choáng váng vì chiến thắng, và cậu cũng phải cho bố Anzai xem giấy chứng nhận với tinh thần phấn khích.

Hơn nữa...

Bỗng dưng cậu cảm thấy chóng mặt, như thể bị ai đó ném bóng vào sau đầu, và mí mắt bắt đầu bỏng rát. chuyện gì đã xảy ra thế? Không phải vừa va vào đâu đó chứ? Sakuragi có chút đờ đẫn quay đầu lại, không biết tìm cái gì, cuối cùng bắt gặp một đôi mắt đen láy —— đảo qua các thành viên đang cùng nhau ăn mừng, cậu nhìn thấy Rukawa Kaede thở hổn hển, cùng cậu đứng ở trong sân quan sát mọi thứ.

May mắn thay, cơn chóng mặt không kéo dài lâu, họ thành công giành được chức á quân và chạy đến bệnh viện để báo tin vui cho huấn luyện viên về chiến thắng của mình, sau đó họ bị y tá đuổi ra ngoài vì ném bệnh nhân lung tung. Một nhóm người chen chúc trước bệnh viện, khi họ đang định nói lời tạm biệt, Miyagi đề xuất đến một nhà hàng gần đó để ăn mừng, và mọi người ở Shohoku đều đồng ý.

"Em không đi." Rukawa nói.

Akagi không nói gì, Mitsui Hisashi thất vọng kêu lên, Sakuragi thủ thế, khinh thường nói: "Sau trận đấu thì con cáo nhỏ có mệt mỏi đi bộ không nổi nữa cũng là chuyện dễ hiểu."

"Tên ngốc không ném được bóng."

"Hả?! Mày nói cái gì?"

Cuối cùng, hai người mang vẻ hặm hực bước vào nhà hàng.

Toàn đội đã có mặt, cùng với quản lý và các cầu thủ dự bị, và hơn chục người được chia thành nhiều bàn và ngồi cùng nhau. Phải mất rất nhiều công sức mới gọi được món ăn, khi người phục vụ mang đồ uống ra, Rukawa Kaede đã ngủ gục trên bàn.

Sakuragi nghe Akagi nói "Tôi đãi mọi người bữa này nhé", và nghe Akagi xúc động nhớ lại quá khứ của câu lạc bộ, hình ảnh của khỉ đột trước mắt không khỏi trùng lặp với cô giáo Địa lí đang đứng trước bục giảng. Cậu nghe không nổi nữa, ngáp một cái, đi đến tủ lạnh tìm nước uống, khát quá, nên lấy chai nào uống đây nhỉ? Sakuragi nhìn kỹ, và vươn móng vuốt về phía một cái chai màu xanh đậm: Tửu lượng của thiên tài không phải là quá đủ để giải quyết chuyện này sao?

Kết quả là sau khi nhấp một ngụm, cảm thấy không ngon, Sakuragi đã đặt chai rượu sang một bên sau khi "bah" vài tiếng. Lúc này, Rukawa Kaede tỉnh lại, hắn ngẩng đầu khỏi vòng tay, trên mặt vẫn còn vết đỏ. Sakuragi cảm thấy bộ dạng của hắn ngốc xịt, nhưng tiếc rằng không có máy ảnh để ghi lại bộ dạng xấu hổ này.

Rukawa nói: "Chai nước để trên bàn đâu rồi?"

Ai biết chứ. Biết đâu lại bị vứt đi rồi. Sakuragi liếc nhìn chai rượu bên cạnh, nảy ra một ý tưởng xấu xa, "Khát nước hả? Nãy anh bốn mắt có gọi đồ uống, mày uống cái này đi." và không có thời gian để suy nghĩ thêm. Hắn nhận lấy chai rượu mà Sakuragi đưa cho, ngẩng đầu nhấp vài ngụm.

Có vẻ như nó thực sự khát. Sakuragi chăm chú nhìn hắn, trong lòng nhếch mép cười.

"Khó uống quá." Rukawa nhận xét ngắn gọn.

"Khó uống mà mày vẫn còn uống nhiều vậy." Sakuragi vặn lại theo thói quen, mong rằng Rukawa say xỉn sẽ biến nó thành trò hề, nhưng đối phương không làm theo ý cậu và lại ngủ thiếp đi.

Sakuragi tức giận túm lấy tóc hắn, mắng Rukawa 10.000 lần, cảm thấy thật nhàm chán, liền chuyển sang bàn khác chơi bài.

Khi cậu quay lại với tờ giấy dán trên mặt, Rukawa vẫn đang ngủ ngon lành, điều khác biệt duy nhất là hắn ngủ một mạch và chuyển từ bàn đến ghế sô pha nằm, hai tay và hai chân thon dài của hắn vụng về cuộn tròn, để lộ nửa khuôn mặt đang thở đều.

Sakuragi thấy con cáo thoải mái liền cảm thấy toàn thân khó chịu, lại ngứa chân ngứa tay, vỗ vỗ mặt Rukawa, "Này, khỉ đột kêu mày đứng dậy phát biểu."

Vừa làm xong, cậu cảm thấy hối hận, mình gấy hấn với nó mà nó dửng dưng như không. Vừa định giả vờ như không có chuyện gì, quay đầu bước đi, bị hắn một tay túm lấy góc áo.

"Tao có chuyện muốn nói với mày."

Sakuragi đứng tại chỗ đợi vài giây, nhưng không thấy người phía sau tiếp lời, "Vậy nói đi."

Rukawa Kaede ngay ngắn đứng lên, vẫn là giữ góc áo ấy kéo cậu ra ngoài. Sakuragi nhìn hành động của đối phương, hối hận vì kế hoạch chuốc say thất bại, đồng thời không hiểu sao, chỉ có thể nói: "Đi đâu vậy? Cáo thúi phiền phức."

Đối phương vẫn chưa quay lại, hắn đẩy cửa kính ra, rẽ sang phải rồi lạnh lùng dừng lại.

Sakuragi Hanamichi ôm lấy thân hình quý giá của mình, dựa vào bức tường bên ngoài của nhà hàng, còn chưa kịp đứng đàng hoàng, Rukawa Kaede đã tung một tràng gây sốc: "Mày sắp phát tình rồi."

"Mày nói tao nghe lại?" Mày nói cái gì?" Sakuragi giật giật khoé miệng, nếu như mình nhớ không lầm, chỉ có Omega mới có kì phát tình mà đúng không?

Tên này đang sỉ nhục mình sao? Dựa vào ánh đèn đường nhìn gương mặt của người bên cạnh mình, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng quái dị, "Con cáo này say quắc cần câu rồi à?

"Mày bắt đầu phân hoá rồi."

Phân hoá cái gì? Cậu đã qua độ tuổi phân hoá rồi mà, cậu rõ ràng là một Beta. Sakuragi nhớ lại lớp học sinh lý mà lẽ ra cậu phải học nhưng lại không nhớ gì ở trường cấp hai, và sự kiêu ngạo vừa trỗi dậy yếu đi một chút, "...là do tao va phải ghế thôi."

Rukawa lắc đầu, nói chậm hơn hẳn bình thường.
"Tao có thể ngửi thấy nó."

"Mày ngửi thấy mùi gì cơ?" Sakuragi nhướng mày.

Đối phương đã rất lâu không có động tĩnh, lâu đến mức Sakuragi còn tưởng rằng con cáo mê ngủ này đã ngủ gục tại chỗ, đang định về nhà thì Rukawa đột nhiên lao tới, kẹp Sakuragi vào giữa mình và bức tường.

Sakuragi gần như kích hoạt bản năng tự vệ, tự hỏi không biết có phải mình đang mong đợi con cáo say ngất này làm trò cười cho mình hay không, tay chân cậu cứng nhắc không hề đẩy Rukawa ra.

Rukawa cao ngang với cậu, lúc này hắn đang giữ chặt Sakuragi, nhưng hắn chỉ hơi cúi xuống, cúi đầu xuống ngửi cổ Sakuragi. Hơi thở ấm áp phả vào da thịt, Sakuragi nổi da gà khắp người, "Mày làm cái gì vậy?"

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ đánh cậu ta mất.

"Mày không ngửi được sao?" Cáo hỏi không ngừng.

Mùi gì chứ? Không phải ai cũng có mũi chó như mày đâu.

"Thật thơm, mùi của hoa anh đào."

Sakuragi đang tự hỏi mùi hoa anh đào đến từ đâu, và khi cậu cố gắng tách một chút thì ngửi thấy mùi tương tự vậy trong không khí, đột nhiên cậu cảm thấy yết hầu của mình đau đớn—cậu đã bị cắn .

"Sao lại đánh nhau nữa rồi?" Mọi người ở Shohoku vừa ăn uống no say đồng thanh nói.

Akagi đen mặt lại, "Đúng là không nên để hai đứa này ngồi chung một bàn."

Kogure lập tức giải quyết ổn thỏa, Ayako nhìn mặt Rukawa bị sưng lên, "Sakuragi, nhóc hung hăng quá rồi đấy, khoé miệng cậu ấy chảy máu rồi kìa."

"Hehe, đáng đời." Sakuragi, người vừa cười hề hề vào mặt ai đó, vừa xoa xoa cổ mình.

Vòng loại đã kết thúc, và vài ngày sau khi trở lại trường để tập luyện bình thường, đội Shohoku đã đến Shizuoka để tập huấn, trong khi Sakuragi bị HLV Anzai bỏ lại để tập ném bóng. Mục tiêu 20.000 cú ném rổ không phải là vô lý, may mắn thay, có Quân đoàn Sakuragi và bạn Haruko xinh đẹp ở bên cạnh mình ... Sau khi nhận được quả bóng Haruko ném cho, Sakuragi không khỏi đỏ bừng mặt.

Vào cuối buổi tập huấn đặc biệt ngày hôm đó, Sakuragi đã xem lại đoạn băng video và hiếm khi cảm thấy không buồn ngủ. Cậu bóp chặt cánh tay bị đau, nhìn quanh thấy ba người đang ngủ say, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Yohei đâu. Muộn như vậy rồi mà còn làm gì vậy chứ? Cậu nghĩ, đút tay vào túi quần và bước ra ngoài.

Gió gần hè còn hơi lành lạnh, cây cối hai bên khuôn viên đường xào xạc. Lúc này đã bước vào kỳ nghỉ lễ, ngày thường vẫn có thể nhìn thấy những học sinh về muộn, lúc này chỉ có thể nhìn thấy những chú bảo vệ ở phía xa cầm lủng lẳng chiếc đèn pin trên tay.

Sakuragi ngồi xổm bên lưới hàng rào, trong đầu lại hiện lên những sự việc của bữa tiệc tối, sau đó, con cáo thúi không những không thể hiện gì về hành động tấn công của mình mà còn tỏ ra nhiệt tình chẳng hề giống với nó. Lần đầu tiên 1 đấu 1, con cáo tàn nhẫn đã cho Sakuragi ăn quả đắng suy nghĩ về cuộc đời... Tất nhiên Sakuragi không muốn đối phương thể hiện tình cảm gì, đây chỉ là một bước lùi nhỏ mà một thiên tài phải trải qua trên con đường thành công thôi. Vậy thì tại sao cậu lại cảm thấy hơi chán nản lúc nghĩ về điều đó sau khi Miyagi và Mitsui đã an ủi cậu?

"Đồ ngốc, tao muốn trở thành số một Nhật Bản." Rukawa bỏ lại lời nói, đặt quả bóng xuống, đẩy cửa và bước ra ngoài mà không có thêm động tác nào.

"Sakuragi? Sao cậu ngồi đây khóc vậy?"

"Tui không khóc." Miệng Sakuragi trả lời từng bước một. Cậu cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, và không cần nhìn cậu cũng biết đó là Yohei.

"Nhìn vẻ mặt là biết." Yohei cũng ngồi ở bên cạnh hắn.

"Có chuyện gì sao?" Vẫn như cũ là ngữ điệu của phụ huynh đó.

Sakuragi phủ nhận điều đó, và dựa lưng vào hàng rào, nhìn lên bầu trời.

Hai người yên lặng đếm sao một lúc lâu, khi Yohei đang nghĩ đến việc ngủ ngoài trời ở đây tối nay, Sakuragi nói: "Cậu có nhớ hồi cấp hai có tiết giáo dục giới tính không?"

Yohei suy nghĩ vài giây, "Phải, tớ vẫn nhớ là lúc đó cậu không đến."

"... Giáo viên nói phân hoá lúc bao nhiêu tuổi?" Sakuragi xấu hổ hỏi.

"Từ 12 đến 18 tuổi? Hầu hết mọi người đều phân hoá khi đang học trung học."

"Mười, mười tám tuổi?" Sakuragi hơi lớn tiếng nhắc lại. Điều này không có nghĩa là...

Yohei nói: "Vì vậy, Sakuragi có thể vẫn chưa phân hóa. Tụi tớ nghĩ khả năng cậu phân hóa thành Alpha là rất cao."

"Alpha! Con cáo chết tiệt kia nhất định ghen tị với sự tiến bộ nhanh chóng của tui nên cố tình nói những điều vô nghĩa đó để trấn áp tui."

"Cho nên, sau này nếu cảm thấy không thoải mái, cũng đừng ép bản thân, đến bệnh viện gặp bác sĩ." Yanghei tiếp tục, "Ví dụ như chóng mặt, sốt."

"Ồ!" Sakuragi, người đang đắm chìm trong đó tưởng tượng mình là người mạnh nhất.
Cậu không nghe những gì Yohei nói, và trả lời ậm ừ vài câu.
  
Vào ngày cuối cùng của khóa huấn luyện đặc biệt, Sakuragi, người đã ném được 20.000 quả bóng, gặp mọi người ở Shohoku vừa trở lại trường. Ngay khi họ gặp nhau, Sakuragi đã đắc thắng nói: "Không có thiên tài này thì khốn đốn trước Shizouka chứ gì. Thế là tập huấn thất bại rồi sao? Đáng tiếc—"

Akagi thu lại nắm đấm xuống để chào HLV Anzai đang mỉm cười trong khi Sakuragi chạy xô vào đám người với tiếng "đồ ngốc" theo sau.

Sự tò mò của các đàn anh về tập huấn đặc biệt của Sakuragi đã tăng từ 8 điểm lên 10 điểm do cô nàng Haruko quá kín tiếng. Lúc này, Ayako nói: "Tối nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, hai giờ chiều ngày mai sẽ bắt đầu luyện tập."

Quân đoàn Sakuragi một bên ồ lên hoan hô, Mitsui vỗ vỗ Sakuragi: "Vậy chúng ta xem kết quả trận đấu đi."

Sakuragi gật đầu, hai tay ôm lấy vai anh: "Sắc mặt Ryochin kì thế. Bộ mấy "chú" thua hả."

"Đã bảo là 1 thắng 1 thua mà!" Mitsui nói, "Đừng lo lắng về nhóc đó, kỳ mẫn cảm vẫn chưa hết."

"Kỳ mẫn cảm ?" Mitsui Hisashi nhìn Sakuragi Hanamichi đang nghệt mặt ra, "Chú em còn không biết cả cái này sao?"

"Đồ ngốc." Vừa lúc ấy Rukawa Kaede nói.

Trước khi khuôn mặt ngây ngốc của cậu tràn đầy sự tức giận, Rukawa tiếp tục: "Kỳ mẫn cảm là thời kỳ trạng thái Alpha không ổn định."

"Vì vậy, đừng khiêu khích thằng nhóc Miyagi đó nếu hôm nay chú em không có việc gì." Mitsui nói.

Sakuragi nghĩ đến chiếc răng cửa bị mất của đối phương khi anh bị đuổi ra khỏi đội bóng, và cảm thấy vô cùng lo lắng. Nghĩ lại thì, con cáo hôi là một Alpha, vậy chẳng phải nó cũng có thời kỳ mẫn cảm sao? Thế lúc không ổn định... Xem ra trong cuộc tranh tài toàn quốc, vẫn phải đóng vai trò ổn định mới có thể lật ngược tình thế.

Rukawa nhìn vào khuôn mặt ác ý rồi lại bối rối của Sakuragi, và một chuỗi dấu hỏi chấm lơ lửng trên đầu hắn.

Khi trở về nhà vào ngày hôm đó trời đã tối, Sakuragi nhanh chóng dọn dẹp căn nhà mà cậu đã không ở trong vài ngày, và nấu một bát mì cho mình. Nhà chỉ có mình cậu rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười của trẻ con bên ngoài, và sự cô đơn đã biến mất trong chốc lát lại dâng lên. Lúc này, cửa bị gõ vang, Yohei dẫn đầu bốn người gọi hắn ra ngoài chơi pachinko, Sakuragi lập tức đem buồn phiền bỏ lại sau lưng.

Lần này vận may tương đối tốt, năm người bọn họ sau một hồi đấu trí cùng dũng khí cũng thu hoạch được một ít. Sau lúc tạm biệt nhau ra về, trời đã nhá nhem tối, Sakuragi rẽ vào công viên mà cậu vẫn thường lui tới trên đường đi học về, nơi đó có một sân tập.

Muộn như vậy rồi, chắc không có ai tập đâu nhỉ? Cậu nghĩ, lần này cậu ra ngoài không mang theo bóng rổ, cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây. Khi bước vào, cậu nghe thấy tiếng bóng rổ đập xuống đất, âm thanh này trầm hơn so với những gì cậu nghe thấy trong phòng tập.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người đang rê bóng, rất quen thuộc, rất——

"Cáo hôi!" Sakuragi lao ra, "Mau đấu 1 chọi 1 với tao đi!"

Rukawa Kaede dừng một chút, giống như đang thắc mắc tại sao đột nhiên xuất hiện một con khỉ lông đỏ trong công viên, may mắn thay, hắn đã nhanh chóng chấp nhận sự thật đang diễn ra: "Đến đây."

Sakuragi Hanamichi quyết tâm tận dụng thành quả tập huấn đặc biệt của mình, nhưng ông trời không theo ý muốn của cậu, bình thường cậu ném bóng không cần sự phòng ngự nào, nên chỉ có hai lần ném thành công và một lần chút nữa là vào rổ. Nói tóm lại, thử thách lại thất bại.

Sakuragi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, ít nhất thì lần này cậu không ngồi bệt đó một cách vô hồn, cậu điên cuồng nghĩ về những gì còn thiếu trong bản thân thiên tài của mình.

"Lần này ném rổ chính xác hơn lần trước." Rukawa Kaede ngồi trên băng ghế phía sau, "Đây là thứ mày được tập luyện đặc biệt sao?"

"Hả." Sakuragi quay đầu lại.

"Sao mày lại ở đây muộn thế?" Rukawa hỏi Sakuragi câu hỏi khá riêng tư.

"Tao nên hỏi mày mới đúng."

Rukawa không trả lời, Sakuragi nói: "Tao với đám Yohei ra ngoài chơi rồi đi ngang qua đây, con cáo không có bạn bè như mày không hiểu được đâu."

Lúc này bụi cây bên cạnh phát ra tiếng động, một con mèo đen từ trong đó chui ra. Nó kêu meo meo và đi đến chân của Sakuragi, và dụi dụi vào Sakuragi dưới cái nhìn của Rukawa. Sakuragi đưa tay xoa đầu con mèo, và con mèo đen rừ rừ tỏ ra hài lòng.

Sự xuất hiện của con mèo đen vào lúc này giống như ủng hộ suy nghĩ Rukawa không có bạn bè của Sakuragi.

Đây có phải là đứa nhóc đã gặp trên đường đi học không? Rukawa Kaede nhớ lại lúc đó con mèo đen đã phớt lờ hắn như thế nào, và không muốn thừa nhận sự thật này, "Hai người quen nhau à?"

"Hả?" Sakuragi mất một lúc mới trả lời, "Lúc trước tao từng cho nó ăn." Điều đó lẽ ra đã xảy ra khi cậu còn học trung học, cậu nhìn thấy một quả bóng lông nhỏ gầy guộc vào một ngày mưa, cậu đang phải vật lộn để nuôi sống bản thân vì nghèo khó, và cậu chỉ có thể dành dụm được một ít thịt khô mua ở cửa hàng tiện lợi. Ngày hôm sau, con mèo ấy đã biến mất và con chó to kia cũng không còn nữa, may mắn là sau đó đã gặp nó vài lần, và cuối cùng là bây giờ.

Sakuragi chạm vào bộ lông bóng mượt, có vẻ như cuộc sống của nó đang rất tốt. Cảm nhận được ánh mắt gần như muốn đâm xuyên qua tay mình cách đó không xa, cậu ngẩng đầu nói: "Có con cáo muốn sờ nhóc kìa. Cáo thúi muốn bắt nhóc đi đó."

Rukawa biết rằng đối phương không thể nói điều gì tốt đẹp, Sakuragi tiếp tục: "Dù sao thì mèo cũng không thích chó."

____________
Chap sau có H nha chị iem 😋🤌🏻 với cả là phần cuối của chap 1 nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro