chap 1.3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sr mng vì mấy hôm nay tui bận quá nên up hơi chậm ;;^;;
------------

Rukawa Kaede chống tay xuống giường, kê gối lên rồi ngồi dậy. Hắn thực hiện một loạt động tác này một cách khó khăn, bởi vì tay trái của hắn đang giữ chiếc khăn lạnh phủ lên mắt. Hắn vẫn còn hơi choáng váng, không biết là do Tsuyoshi Minami ra tay quá nặng hay là dấu hiệu của kỳ mẫn cảm tới.

Dây thần kinh bên trán đột nhiên nảy lên. Hai phút trước, các thành viên đã gọi bác sĩ đến khám cho Rukawa, với tình trạng hiện tại của hắn, một chút pheromone cũng có thể kích thích hắn.

Chấn động não nhỏ vậy sẽ không biến hắn thành đồ ngốc như Sakuragi Hanamichi, mà nó có vẻ là kỳ mẫn cảm.

Trận đấu đầu tiên với Toyotama trong giải toàn quốc có phần không thuận lợi, mặc dù phong cách của Toyotama là công mạnh thủ yếu. Vẻ kiêu ngạo của đối phương hiện lên trong đầu Rukawa Kaede, bất kể như thế nào, hắn vẫn sẽ chơi ở hiệp hai.

Khi Rukawa đang nghĩ lại tình huống trước đó, thì cánh cửa phòng y tế đột nhiên bị đẩy ra. Một cái đầu đỏ lẻn vào, khi thấy trong phòng chỉ có một mình hắn, cậu liền lách vào rồi đóng cửa lại rất nhanh.

Cùng lúc đó, hương thơm thoang thoảng của hoa anh đào cũng bay tới. Rukawa tỉnh táo hơn một chút, nhưng miệng hắn nói ra vẫn đầy ác ý: "Sao mày không nghe hướng dẫn mà đến đây vậy, đồ ngốc thua cuộc."

Sakuragi đứng hình trong vài giây và tạm thời thay đổi ý định thăm ai kia đang bị thương và rời đi ngay.

Thì Rukawa lại nói: "Mày thay khăn cho tao được không?"

Với giọng điệu cầu xin hiếm hoi đó, bỗng dưng Sakuragi quên mất câu chuyện vừa nãy, "Giờ tao mới biết mày không thể làm gì được luôn đấy."

Rukawa nhìn chằm chằm vào cậu đi đến gần giường bệnh, sẵn sàng lấy khăn cho mình. Thời gian tạm nghỉ chỉ có mười phút, hắn cần pheromone của Sakuragi, và không có thời gian để tranh luận với con khỉ này, vì vậy hắn chỉ có thể giở trò đồi bại.

Khoảnh khắc Sakuragi đưa tay ra, Rukawa nắm lấy cánh tay cậu và kéo về phía hắn—Sakuragi không phòng bị đã bị kéo vào ngực hắn. "Đồ cáo già!" Sakuragi định đứng dậy và đánh hắn, nhưng ai ngờ được, ngay lập tức hắn ôm chặt cậu bằng cánh tay mà hắn nói rằng đã ném hàng triệu quả bóng.

Đây là lần đầu tiên hắn ôm chặt như vậy, Rukawa Kaede vùi mặt vào một bên cổ cậu, cảm giác như rơi vào một biển hoa mềm mại.

"Đừng nhúc nhích."

Mày bảo ai đừng nhúc nhích đấy?

"Nó chạm vào vết thương của tao."

Không ngờ câu nói này lại có hiệu quả, Sakuragi thành thật hơn một chút, cậu đứng ở bên giường với tư thế khó xử, nghiêng người để Rukawa ôm vào lòng được. Trong một khoảnh khắc, trong phòng y tế chỉ còn lại tiếng thở của hai người, Sakuragi nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ, "Buông ra, con cáo đáng khinh." Rukawa im lặng, Sakuragi cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn hắn chằm chằm.

Đôi môi mỏng hơi mím lại giống như hờn dỗi sau mỗi lần cãi vã. Không ra thể thống gì cả. Rukawa nghĩ.

"Tao muốn hôn mày." Rõ ràng là cũng không ra thể thống gì.

Cú húc đầu dự kiến không trúng đầu Rukawa, và tất nhiên, nụ hôn cũng vậy. Sakuragi Hanamichi nói "Mày điên rồi" và "Con cáo biến thái", thắt lưng của cậu bắt đầu dùng sức, cố gắng thoát khỏi sự chói buộc của kẻ lừa gạt nào đó.
Tài năng mà câu lạc bộ judo không thể có được lại mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc, Rukawa không muốn gây thêm vết thương nào nên thả lỏng tay ra, "Lần này tao không say."

Sakuragi khó hiểu , "Say cái gì?"

"Lần trước tao muốn hôn mày, nhưng mày lại đánh tao", cắn cổ mà được gọi là hôn à? Mí mắt của Sakuragi giật giật, "Tao nói với mày rồi, đáng đời mày lắm."

"Mày nợ tao một lần."

"Ah, ah, con cáo mày vô lý quá vậy! Sao mày lại muốn hôn tao chứ? Hả!" Sakuragi cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

"Bởi vì tao thích mày."

Cuối cùng, Rukawa Kaede đã bị một tên mặt đỏ cà chua nào đó đánh cho tơi bời trong khoảng thời gian nghỉ giải lao quý giá. Đang trong kỳ mẫn cảm, hắn bình tĩnh kinh người, không có đánh trả, dù sao những cú đấm đá vào người hắn, so với lần đầu gặp mặt cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Trong hiệp hai, Rukawa Kaede nhất quyết thi đấu, hắn dựa vào trí nhớ cơ bắp của mình để lật ngược tình thế và rút ngắn tỷ số, đồng thời chơi một cú sốc khó tin đối với Toyotama. Minami liên tục ghi điểm không thành công, Akagi, Miyagi bị Anzai nhắc nhở đã trở lại phong độ bình thường, mặc dù Toyotama cố đuổi theo điểm số nhưng Shohoku vẫn giành chiến thắng.

Tuy nhiên, lần chiến thắng này không giống như khi họ thắng Ryonan khiến mọi người hào hứng, vị vua Sannoh vẫn đang chờ đợi ở phía trước. Rukawa lau mồ hôi trên trán và tóc, nồng độ hormone bất thường khiến hơi thở của hắn không ổn định, hắn ngẩng đầu lên và cùng các thành viên và huấn luyện viên rời đi. Đó có phải là mạnh nhất không?
  
Buổi tối khi trở về khách sạn, Anzai đưa mọi người xem băng video và phân tích sơ bộ các biện pháp đối phó. Số ít cố gắng bình tĩnh là Rukawa Kaede, mỗi người đều có nỗi bận tâm của riêng mình. Đột nhiên Minami đến đưa thuốc cho Rukawa, có lẽ là vì hối hận, Rukawa cũng không muốn phiền lòng suy nghĩ nhiều, cho nên khi người ta đưa là nhận lấy luôn, rồi trở về ngay.

Sau khi uống thuốc xong, hắn vào phòng khách xem video một lúc, cố gắng di chuyển cái đầu quá tải pheromone của mình, không biết bao lâu sau, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi quen thuộc, thoang thoảng nhưng lại khác hẳn mùi hương bình thường.

Có chuyện gì với tên ngốc đó vậy?

Rukawa Kaede đi theo mùi pheromone trong hành lang, trời đã về khuya, côn trùng kêu trong bụi rậm, gió đêm thổi chầm chậm, không còn nghe thấy tiếng người nữa. Càng đến gần suối nước nóng, mùi hương càng trở nên nồng nặc, khi Rukawa đẩy cánh cửa kéo của phòng thay đồ ra, một làn hương thơm ngát như hoa bao trùm lấy hắn.

Đầu óc trống rỗng trong giây lát, Rukawa không chút suy nghĩ đóng cửa phía sau lại, cả người như bị thiêu đốt. Tên ngốc này đang đến kì nhiệt! Hắn nhanh chóng bước vào và thấy Sakuragi Hanamichi đang cuộn tròn trong một góc được bao quanh bởi tủ quần áo.

"Này, mày còn tỉnh táo không?" Rukawa gần như lao tới nắm lấy cổ tay Sakuragi.

Sakuragi cố gắng ngẩng đầu lên, hai gò má ửng hồng, "Cáo thối..."

Cậu không biết phải làm thế nào để đối phó với cơn sốt cao đột ngột, cậu lúng túng trốn vào nơi sâu nhất của khách sạn, suy nghĩ đến biện pháp đối phó cho trận đấu ngày mai, rồi khi Rukawa bất ngờ xông vào.

Cùng lúc đó, đối phương mang đến mùi cỏ cây, rõ ràng là một mùi sảng khoái, nhưng lại khiến tâm tình của cậu càng thêm hỗn loạn. Sakuragi cảm thấy lưng mình đẫm mồ hôi, và mông cậu cũng rất ẩm ướt, và chiếc quần lót cọ xát giữa hai mông cậu cũng ướt sũng. Giờ khắc này, Rukawa hẳn là không nói nên lời, cậu theo bản năng ôm lấy cổ Rukawa, dùng sức áp sát tới gần, lồng ngực hai người áp vào cùng nhau, Sakuragi cảm thấy nhịp tim của mình nhanh đến sắp nổ tung, cậu không có biết cách nào để giải tỏa nên đã liếm và cắn phần cơ bắp lộ ra của Rukawa.

Khi Sakuragi động dục, pheromone nhẹ và dịu một cách bất thường, và trở thành một loại thuốc kích tình mạnh mẽ. Đang trong kỳ mẫn cảm, Rukawa phải cố gắng kiềm chế ý nghĩ bản thân muốn đè Sakuragi xuống đất, "Đồ ngốc, ngày mai có trận đấu, uống thuốc ức chế đi." Sakuragi phớt lờ hắn, có chút mò mẫm tìm cách liếm hết một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng liếm phần phồng lên qua lớp quần đùi thể thao, "Tại sao... tao phải nghe lời mày chứ..." Thật quá đáng.

Rukawa nhìn mái đầu đỏ di chuyển dưới thân mình, với ánh mắt đói khát dưới đôi lông mày rậm, và ánh nhìn tức giận nhưng vẫn phải nói một cách khó khăn. Việc không dùng thuốc ức chế là tùy thuộc vào mày thôi. Hắn nghĩ.

Rukawa đẩy vai Sakuragi và đẩy cậu xuống đất, đổi lại là tiếng ậm ừ không hài lòng của đối phương. Hắn rướn người về phía trước, ấn phần thân dưới cứng ngắc của mình vào đũng quần của Sakuragi, "Vậy chúng ta hãy đánh dấu đi."

Đánh dấu sao? Sakuragi dùng chỉ số thông minh hạn chế của mình để suy nghĩ về những từ xa lạ, cậu cảm thấy quần áo của mình đã bị cởi ra, sau đó hai ngón tay xâm nhập vào lỗ hậu của cậu. Cảm giác dị vật khó chịu không xuất hiện, thay vào đó là khoái cảm bị đâm, Sakuragi cảm thấy thân dưới ngày càng ẩm ướt, việc bị Rukawa chịch khiến cậu choáng váng, không khỏi khao khát nhiều hơn.

Cậu ngẩng đầu lên, thở hổn hển không rõ ràng. Bị hấp dẫn bởi đôi môi ướt át, Rukawa cúi xuống hôn cậu. Kỹ năng hôn của họ thật khủng khiếp. Răng của họ va chạm với đầu lưỡi. Cứ tiến và lùi cứ như đang đánh nhau. Khi họ tách ra, khóe miệng Sakuragi đọng lại những vệt nước sáng và ướt, và cậu hít một hơi thật sâu. Sau đó, cậu cảm thấy thứ gì đó mềm mại và ấm áp chạm vào môi mình, và Sakuragi đã phân biệt được, à, con cáo biến thái thật đấy...

Rukawa nhìn ánh mắt đầy sát khí của đối phương, sau đó đưa tay vào hậu huyệt Sakuragi, lần này là ba ngón, hậu huyệt không ngừng tiết ra dịch nóng vẫn dễ dàng tiếp nhận hắn. Sakuragi khẽ rên rỉ, khoái cảm do màn dạo đầu mang lại chỉ như muối đổ biển. Không hề thấy hài lòng, cậu đạp lên bụng của người phía trên, di chuyển một chút, cuối cùng dừng lại ở đũng quần, "Dùng cái này."

"Ò."

Giây tiếp theo, Sakuragi cảm thấy áp lực pheromone áp đảo, cậu trợn mắt và khi cậu nhận ra là Rukawa Kaede đã đút vào, thì cậu đã xuất tinh. Bờ mông ướt nhẹp thành một mảnh hỗn độn, bên trong bị cưỡng ép mở ra, phát ra tiếng nước nhóp nhép, Sakuragi không nhịn được kêu lên một tiếng, dùng đùi thịt kẹp lấy eo Rukawa.

Rukawa một tay nhào nặn cơ ngực nóng bỏng của Sakuragi, tay kia mơn chớn đẩy cậu xuống, và dùng lưỡi thô bạo liếm miệng Sakuragi, đầy ý khiêu khích. Sakuragi, người đáng lẽ phải bật lại hắn, lúc này chỉ rên rỉ ngắt quãng, và những giọt nước mắt lăn dài trên mặt. Cậu cảm thấy phía trong thành ruột của mình hoàn toàn mở toang, và dương vật của Rukawa thỉnh thoảng có thể đẩy vào một nơi xa lạ, mang lại một khoái cảm râm ran.

"Là ở đây sao?" Rukawa muốn tìm lối vào của khoang sinh sản, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên hắn đâm thẳng vào. Sakuragi bị đẩy lên trên, vừa đau vừa sướng, lại có chút khó chịu: "Đồ cáo khốn kiếp, nếu còn đánh dấu tao nữa, tao sẽ đánh mày một trận."

Đáng tiếc trạng thái của người nọ lúc này thật sự không có tí thuyết phục nào, Rukawa ý thức được kỳ mẫn cảm mang lại rắc rồi, và động tác của hắn có chút liều lĩnh, cúi đầu xuống cắn lấy vành tai Sakuragi, "Cho tao vào."

"Cái gì?" Tên ngốc nào đó không hiểu vì sao.

"Mở khoang sinh sản cho tao vào."

Sakuragi lập tức đỏ mặt, "Hôm nay không có như vậy!" Vừa phản bác lại, theo bản năng cậu cảm nhận được sự tê dại, tựa hồ thật sự có một cái miệng nhỏ như thế...

"Tao đã tìm thấy rồi." Giọng Rukawa trầm và khàn, Sakuragi cảm thấy thứ đó của hắn đã tiến vào một độ sâu chưa từng có, và nó đi thẳng vào cái miệng mà hắn vừa khám phá ra. Cơn đau hoàn toàn bị khoái cảm lấn át, Sakuragi cảm thấy bên trong đau nhức sưng tấy, chất dịch nóng hổi tiết ra chảy khắp hai chân. Cậu muốn Rukawa đi ra ngoài, lại không có sức lực trong tay để từ chối, Rukawa vừa hôn an ủi cậu, vừa chậm rãi di chuyển eo của cậu, cho đến khi khoang sinh sản chưa từng được khai phá đã hoàn toàn mở ra.

Rukawa đỡ đôi chân đang khụy xuống của Sakuragi và đặt chúng lên vai hắn. Sakuragi có linh cảm chẳng lành, vừa định nói ra thì đã bị bịt miệng không thương tiếc.

"Ah————" Rukawa bắt đầu, cùng một cú thúc và sự tàn nhẫn giống như lúc 1 đấu 1. Dương vật gần như đâm nát khoang sinh sản của Sakuragi, dâm thủy được kéo ra rồi lại đẩy vào, Sakuragi rên rỉ không rõ ràng và bắn ra lòng bàn tay Rukawa, trên bụng của cả hai đều chứa đầy tinh dịch vừa xuất ra của cậu. Cơ thể cường tráng của cậu bị gập lại, kẹp giữa cánh cửa tủ và Alpha tàn nhẫn kia, cậu cảm thấy bụng mình sắp bị đâm thủng, cậu mơ hồ cảm thấy có đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, thừa dịp lúc hắn rút ra, cậu vội lật người định đứng dậy. Mùi cỏ cây lại ập tới, eo Sakuragi mềm nhũn, sau đó bị một đôi bàn tay nóng bỏng nhéo nhéo.

"Đau quá... đồ ngốc." Rukawa ấn cậu vào tư thế phía sau, và dương vật của hắn cọ xát vào hoa huyệt sưng đỏ của Sakuragi, Sakuragi lại cảm thấy cơ thể mình lại rạo rực. Alpha đang trong kỳ mẫn cảm thật sự không có tâm tình tốt, nhìn đối phương rung rưng trước mắt, Rukawa cắn răng chịu đựng.

Sakuragi khịt mũi, cảm thấy pheromone của Rukawa được đưa vào, đồng thời lại bị hắn đâm vào, nên dùng sức trả đũa. Sakuragi hạ quyết tâm không để Rukawa xâm nhập huyệt đạo nữa, nhưng điểm mẫn cảm bị mài nhiều lần, trực tiếp bị ném mũ giáp cùng áo giáp không còn gì, lại bị Rukawa xâm phạm từ trong ra ngoài.

Khi tinh dịch bắn vào, Sakuragi cảm thấy thứ trong khoang không ngừng mở rộng, và ý thức bị chịch làm sự bối rối có chút tỉnh táo, và hỏi con cáo mày đang làm gì đấy hả. Rukawa thở hổn hển trong im lặng một lúc, "Tôi đang làm cho em mang thai."

Sakuragi tái mặt vì sốc và muốn hắn ra ngoài, nhưng điều đó không có ích gì cho sự giao cấu đã hình thành. Rukawa vẫn rướn người định hôn cậu, nhưng vì môi cậu bị cắn đến rướm máu nên đành bỏ qua.

Cuối cùng, Sakuragi bị nhồi đầy tinh dịch, run rẩy dựa vào cửa tủ, sắc đỏ trên mặt không hề phai nhạt, hai mắt đỏ hoe, không biết là vì uất ức hay vì khoái cảm. Rukawa bế thiên tài nọ đang nghĩ về cuộc đời, chuẩn bị đi đến bồn tắm để làm sạch.

"Lần sau sẽ không như vậy."

"Sẽ không có lần sau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro