chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất xin lỗi mng về sự chậm trễ này :(((( mà tớ có coi lại thì bộ này chưa end, author vẫn đang viết (2 chap), nên khi nào có chap mới tớ sẽ update nhé.

-------------------------------

Bình minh, Sakuragi thức dậy. Căn phòng tối om, có thể nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của Yasuda và những người ở cùng phòng. Sakuragi sờ lên phần gáy sưng tấy, thịt còn hơi nóng, trên phần đau đớn còn có một miếng dán ức chế. Thân thể của cậu cũng có chút đau nhức, cậu vén một góc chăn lên, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thân thể của mình —— trên eo thấy rõ có vết bầm tím.

Con cáo chết tiệt.

Tất cả những thay đổi đó nhắc nhở cậu rằng những gì xảy ra đêm qua không phải là một giấc mơ, mặc dù Sakuragi đã ngủ thiếp đi vài phút sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, mặc dù cậu không thể nhớ mình bị ném xuống giường khi nào. Lời nói cuối cùng của Rukawa lại hiện lên trong tâm trí, và có vài con quỷ nhỏ đã niệm chú bốn từ đó, vung gậy đinh ba và đâm thẳng vào giấc mơ bóng rổ của cậu một cách không thương tiếc.

Các cầu thủ bóng rổ tài năng nên biết cách bình tĩnh đối phó với các trường hợp khẩn cấp. Sakuragi đã chọn cách sau một cách khó khăn giữa "tát thủ phạm ngay lập tức" và "giải quyết vấn đề trước". Cậu nhớ lại từng tới lời cay đắng của Yohei, nếu không muốn mang thai thì nên uống thuốc tránh thai đúng không? Có hiệu thuốc nào gần đây không nhỉ?

Sakuragi kiễng chân đứng dậy, lúc xuống lầu còn không quên cầm theo một quả bóng rổ, dù sao cũng phải dựa vào thiên tài mình mới có thể đánh bại được Sannoh. Rõ ràng vẫn còn sớm trước khi trận đấu bắt đầu, và thiên tài phải kiên trì rèn luyện cho dù gặp phải bất cứ khó khăn gì.

Sakuragi hỏi nhân viên của khách sạn, biết được đường đến hiệu thuốc cũng không xa, bèn chạy dọc theo con dốc một hồi, đến khi toát mồ hôi hột thì đích đến đã ở trong tầm mắt. Con đường bên trái có một sân bóng ngoài trời, Sakuragi không chút suy nghĩ liền thay đổi lộ trình, ném bóng một chút cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Tự tin giơ tay, điều chỉnh động tác, úp và bóng chạm vào khung rổ. Không vào? Sakuragi ấn vào đầu gối vẫn còn cứng đơ của mình, chắc là tối qua cậu đã quỳ quá lâu. Cậu không có thời gian để nguyền rủa con cáo, vì vậy cậu kéo căng cơ bắp, sắp xếp lại tư thế và dùng lực từ dưới lên trên — bóng vào rổ!

Cảm giác tốt là quá tuyệt vời đối với người mới bắt đầu, và Sakuragi đã luyện tập tại chỗ trong một thời gian dài, cố gắng ghi nhớ cảm giác này.

Theo dõi chuyển động của tên đó cẩn thận và tìm hiểu càng nhiều càng tốt. Sau đó thực hành gấp ba lần hắn ta. Sakuragi đọc thầm những lời của bố già Anzai, và đoạn clip về những động tác giả và những cú nhảy gọn gàng của Rukawa trong trận đấu với Toyotama được phát lại trong tâm trí cậu như một cuộn băng video.

Mặt trời mọc ló ra sau những đám mây, và ánh nắng chiếu xuống chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi của Sakuragi. Cậu cảm thấy rằng những cú ném của mình ngày càng mượt mà hơn, ngày càng nhiều hơn...

"Đồ ngốc, càng lúc càng dùng nhiều lực."

Đúng như dự đoán, Sakuragi dồn lực lên cổ tay, và quả bóng rổ đập vào tấm bảng sau và bật ra khỏi rổ.

"Cáo hôi! Đừng cản trở tao tập luyện!" Không biết tên này đã lẳng lặng đứng ở bên cạnh bao lâu, Sakuragi nhe nanh giơ vuốt xông tới. Đi được nửa đường, cậu nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm trước, tức giận dừng lại, cảnh giác tránh xa hắn. Dù Sakuragi có thô lỗ đến đâu, cậu cũng biết Rukawa đã làm rất nhiều chuyện, nếu là người khác, Sakuragi sẽ đánh hắn nhập viện. Nhưng giải toàn quốc đang ở ngay phía trước, và để giành chiến thắng, Sakuragi đã kiểm soát tính hung hăng của mình.

Đúng vậy, chỉ để giành chiến thắng mà thôi.

Rukawa đứng dưới bóng cây, một tay đút túi, đeo một chiếc kính bảo hộ y tế bắt mắt. Hắn không đáp lại sự xa lánh của đối phương, "Cho dù tao không nói, mày vẫn ném trượt."

Sakuragi không trả lời. Rukawa ném cho cậu một hộp các tông từ xa, và cậu bắt lấy nó theo bản năng, đó là một miếng dán ức chế.

"Tao đổ mồ hôi rất nhiều trong trận đấu, vì vậy tốt nhất là che nó lại trong thời gian tạm nghỉ đi." Nếu mày không muốn bị mọi người biết.

"Về khách sạn với tao, chúng ta sẽ sớm rời đi." Rukawa xoay người đi trước.

Sakuragi nhặt quả bóng lên và lúng túng đi theo, cách hắn vài bước. Thỉnh thoảng, một chiếc ô tô chạy ngang qua đường, và họ đi về phía trước dọc theo bức tường chắn cho đến khi các biển hiệu cửa hàng quen thuộc xuất hiện.

Rukawa đột nhiên dừng lại, Sakuragi suýt chút nữa đụng phải lưng đối phương, "Mày..."

"Xin lỗi." Sakuragi nghe Rukawa nói.

Sakuragi không nhúc nhích, mùi hương cỏ cây dịu dàng bao trùm lấy cậu, không có ý thân mật, mà giống như một cái ôm thăm dò. Đây chắc chắn không phải là phong cách của con cáo. Nỗi bất an đè nén trong lòng và nỗi sợ hãi về những điều chưa biết cứ thế tuôn trào không kiểm soát.

Điều quan trọng nhất là Sakuragi nhớ ra cậu còn chưa mua thuốc.

Cậu chạy lại, cậu cảm thấy tay mình run rẩy, quả bóng không ổn định và lăn khỏi tay cậu, cậu không quan tâm đến quả bóng mà chạy càng lúc càng nhanh. Cậu nhận ra mình không chạy đi mua thuốc, mà cậu muốn trốn đi trong đêm đó. Sakuragi vội ôm mặt, nước mắt giàn giụa, Sakuragi tức ngực, vừa chạy vừa hét lên 'ngu ngốc'.

Là để trốn tránh những gì Rukawa đã làm, hay để thoát khỏi thực tế rằng cậu đã trở thành một Omega? Nếu là Omega thì cậu còn chơi bóng tốt không? Cậu không muốn trở nên yếu ớt, càng không muốn bị kì phân hóa ảnh hưởng, mọi thứ vừa chỉ mới bắt đầu thôi mà.

"Bà chủ, tôi muốn một hộp thuốc tránh thai." Cậu nhàn nhạt nói.

"3600 yên." Người phụ nữ trước quầy lấy hộp thuốc ra.

Sakuragi đông cứng tại chỗ.

Rukawa đến từ phía sau và trả tiền cho cậu. Hai người lần lượt đi ra khỏi cửa hàng, Rukawa nói: "Đừng uống, tao đã tiêm cho mày rồi."

"...Ồ."

"Hôm nay hãy chơi thật tốt."

Miyagi nhìn thấy sự gay gắt và thù hận giữa hai người đã quay lại, "Sáng sớm mà đã cãi nhau rồi à?"

"Lên xe trước đi." Mitsui thò đầu ra khỏi cửa xe, "Sakuragi, nhóc sao lại dán ức chế thế?"

"Bộ mấy 'chú' hết lo lắng rồi hả."

"Tôi đã không xem xong đoạn băng video, vì vậy tôi đã rất sợ hãi và bỏ chạy!" Sakuragi ngay lập tức phục hồi hình dạng con khỉ.

Miyagi lớn tiếng cãi lại: "Đó là đi dạo! Đi dạo!"

Akagi nhấc cả hai lên xe, "Yên lặng nào."

Khi họ đến Nhà thi đấu Ishida, trận đấu giữa Kainan và Umamiya vẫn đang diễn ra. Nobunaga Kiyota đã đánh bại trận đấu bằng một cú slam dunk cuối cùng, và tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên. Đội Kainan gặp đội Shohoku, Maki quay đầu nhìn Akagi, Sakuragi chọc tức Kiyota, "Đồ khỉ gió tự cao!" Kiyota vẫn còn đang thở không ra hơi, lập tức bày ra vẻ mặt không muốn gây lộn "Này này,tao biết mày đang ghen tị với tao."

Nghĩ đến trận đấu của Shohoku gặp Sannoh khi vừa mới tham gia, hắn tiếp tục dùng khả năng úp úp mở mở, "Chuyển lời cho Rukawa dùm tao, thành thật chia buồn..."

Tóc đỏ nổi gân xanh trên trán. Lúc này, đội Sannoh vào sân, lời chửi bới mà cậu thốt ra lập tức bị bao phủ bởi tiếng reo hò của khán giả. Buổi tập giữa giờ kết thúc với cú ném không thành công của Sakuragi. Sau khi Sakuragi nằm trên mặt đất bị hai đàn anh kéo ra khỏi sân, cậu đã được Akagi thưởng cho một cú cốc đầu thô bạo và một vài lời chế giễu từ Kiyota.

Những người vào phòng chờ đã bỏ chạy tán loạn trong một lúc, Miyagi bắt đầu nhốn nháo, Mitsui đi vệ sinh, Sakuragi tìm một góc để suy nghĩ về chiến thuật, Yasuda đang bận điều chỉnh tâm lý của các thành viên, may thay khi tham gia trận vào cuối trạng thái của những người bắt đầu trở lại bình thường.

Trận đấu chính thức bắt đầu. Trong hiệp một, Shohoku đấu với Sannoh với tỷ số 36-34, tỷ số lý tưởng đến không ngờ. Trước khi Sakuragi say sưa với trí tuệ và lòng dũng cảm của mình trong việc đánh bại Mikio, cậu đột nhiên cảm thấy mí mắt mình lại bắt đầu nóng lên.

Không thể nào, vào lúc này sao?

Rukawa từ đâu xuất hiện, giống như sau trận đấu Kainan, "Đồ ngốc, đi với tao."

Sakuragi thành thật đứng dậy và phàn nàn, "Tên nhát gan."

Rukawa khinh khỉnh nói "Ra khỏi sân đi"

Sakuragi đá hắn, và Rukawa đấm lại cậu. Khi cả hai đi ngang qua Ayako, họ nghe thấy câu nói quen thuộc "đừng đánh nhau", nhưng Sakuragi rất vui vì Rukawa đã đánh trả. Cậu không thể hiểu được nguồn gốc của cảm xúc này, vì vậy cậu đã chọn không hiểu.

Cánh cửa phòng đóng lại, Rukawa ấn Sakuragi lên tấm cửa, và cái chốt phát ra tiếng cọt kẹt chói tai. Sakuragi nhìn vào nơi phát ra âm thanh, sau đó cảm thấy ớn lạnh sau gáy và một cơn đau khác, Rukawa cắn tuyến thể của cậu và tiêm pheromone của hắn vào đó.

Lần này, động tác của hắn cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí có thể gọi là ân cần đỡ Omega, người mà chân yếu đi vì không thoải mái—mặc dù hắn đã bị Sakuragi ném đi trong giây tiếp theo.

"Tốt hơn là mày nên đổi sang một miếng dán ức chế khác đi."

Sakuragi đi đến trước mặt Rukawa, "Ò."

Trở lại phòng nghỉ, HLV Anzai đang ra hiệu và chỉ ra chiến thuật. Sakuragi ngay lập tức chạy đến tham gia cuộc vui, và Mitsui cảm thấy rằng anh ấy bị đẩy ra cảm thấy rất không vui, cả hai lập tức cãi nhau vài câu, và bằng cách nào đó đã lôi kéo Miyagi vào cuộc.

Ba tên ngốc. Rukawa ở bên thầm nghĩ.

Vì vậy, khi trở lại sân đấu và đối mặt với đội Sannoh, Sakuragi đã nhớ đến những miếng dán ức chế của cậu. Khuôn mặt bánh bao đầy mồ hôi không nhịn được quay đầu lại, con cáo nào đó ngơ ngác nhìn cậu, nó đáng đời.

Tình hình trở nên tồi tệ hơn trong hiệp 2. Sannoh áp dụng lối chơi kèm người chặt chẽ. Khi Miyagi có bóng, anh bị Sawakita và Fukatsu áp sát cánh. HLV Anzai xin hội ý để sửa đổi chiến thuật. Dù có nhiều khoảng trống hơn để chuyền bóng, nhưng anh vẫn không thể ghi bàn.

HLV Anzai, người đã dùng hết lần hội ý, đã phân tích lại tình hình với Sakuragi, giành lấy các quả bóng bật bảng, và miễn là cậu giành được những cú bật bảng đó, thì tình hình có thể được cứu vãn. Phật tóc trắng nói như vậy có lý. Sakuragi đang bất lực đã tìm ra phương hướng: lời nguyền 0 điểm kết thúc với cú bắt bóng bật bảng đầu tiên của Sakuragi, tiếp theo là lần thứ hai. Tiết tấu dần trở lại với Shohoku, khi tỷ số đang từng bước được san bằng, Sawakita lại nỗ lực rới rộng tỷ số, thì Rukawa đã đột phá bằng đường chuyền, tỷ số tiếp tục cân bằng.

Nửa sau của trận đấu với Sannoh cực kỳ dài và là một cuộc chạy đua với thời gian. Những gì đã xảy ra tiếp theo? Sakuragi cảm thấy rằng ký ức của mình bị phân mảnh trong một thời gian ngắn, ở đoạn cao trào của bộ phim.

Sau lưng truyền đến cảm giác cực kì đau đớn, nặng nề hơn bất kì lần nào trong trận đấu này, tổng cộng cậu ngã mấy lần? Sakuragi không nhớ nổi. Quả bóng rổ màu đỏ cam trông cực kỳ nổi bật trong khung cảnh hỗn loạn, và quả bóng này chắc chắn sẽ mang về điểm số.

Có thể thắng...

Quả bóng rổ vẫn đang xoay tròn trước mắt cậu, cám dỗ ý thức của Sakuragi đang dần chìm xuống. Mùi cỏ cây đột nhiên bay tới, tiếp theo là giọng nói của Rukawa: "Chơi hay đó, nhưng hơi khó coi đấy đồ ngốc."

Mùi kinh quá, tên này gỡ miếng dán ra sao? Sakuragi lại cảm thấy người nóng bừng lên, và máu dồn lên tứ chi. Cơn đau lắng xuống. Ai muốn khẳng định từ mày chứ tên cáo hôi? Không, tại sao gọi tao là đồ ngốc?

Cậu cố hết sức kéo khăn trải bàn trên đầu ra, "Ai mới là đồ ngốc chứ?!"

Rukawa quay lưng lại, nhưng pheromone đã quấn lấy Sakuragi, "Còn sống không?" Sakuragi muốn chửi hắn, bảo hắn là Bỏ cái mùi bẩn thỉu đấy đi, làm ô uế thiên tài tao, pheromone của mày toàn bám vào người tao không kiểm soát thôi, giống như mọi thứ nên vậy.

Xung quanh vang lên tiếng hét như sấm, trọng tài hỏi Sakuragi có thể thi đấu hay không, ba cầu thủ của Shohoku đang đợi họ trên sân, thở hổn hển và đổ mồ hôi đầm đìa. Khi hai người đến gần Akagi, người sau lộ ra vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng không đi sâu vào chi tiết, "Nào!"

Trò chơi tiếp tục, Sakuragi chạy, chặn bóng, và cảm thấy đau nhói ở lưng khi tiếp đất. Lần này cậu không thể làm ngơ như mọi lần nữa.

"Tập trung chút đi," Rukawa nhướng mày nhìn Sakuragi, "Lúc đó vì mày mà tao phải dốc toàn lực."

Lúc đó là khi nào? Rukawa không giải thích mà tự nhủ rằng Sakuragi lúc đó đã khiến hắn phải dốc toàn lực. Sakuragi nghĩ về sân bóng rổ của Shohoku còn sáng đèn.

Sau trận 1 đấu 1 đầu tiên, Sakuragi đổ hết cảm xúc chán nản đó là do nỗi xấu hổ khi để thua đối thủ của mình. Trên sân, Rukawa nói với Sawakita rằng hắn sẽ đến Mỹ, thì những cảm xúc đó lại quay trở lại. Nhưng rõ ràng nó không liên quan mà.

Tao cũng đi. Sakuragi nghe thấy chính mình nói vậy. Cậu vẫn cứng đầu như mọi khi, không chịu chuyền bóng cho Rukawa mà phun ra một câu chẳng hiểu gì.

Hãy quan sát cậu ấy thật kĩ, HLV Anzai nói.

Nhưng bố già ơi, tui biết nhìn ai khi Rukawa ra đi chứ? Sakuragi muốn hỏi điều này, nhưng thực ra cậu lại sợ. Sợ hãi về một thực tế dường như không đáng kể.

"Nếu mày không muốn bị thay ra, thì liều mạng theo tao đi!" Lời nói của Rukawa đưa cậu trở lại thực tại, và giọng điệu ra lệnh khó chịu ấy giúp Sakuragi dễ dàng đập tan những nghi ngờ đó.

Vì vậy, Sakuragi tiếp tục phi nước đại trên sân, cơn đau phía sau đuổi theo cậu, cậu đưa bóng vào rổ, chờ ném phạt, bị đưa rakhỏi sân sau khi mất sức, sau đó kiên quyết thi đấu. Đấu trường ồn ào được khắc sâu bởi nhận thức về nỗi đau, Sakuragi nhìn thế giới qua một lớp kính mờ, chỉ có quả bóng là sáng. Còn cuộc đời cầu thủ thì sao chứ? Cậu ở đây, và tất cả sẽ kết thúc ở đây.

Vào phút cuối, nhận thức của Sakuragi về pheromone của Rukawa cũng biến mất. Cậu cố hết sức nhảy lên để chặn bóng, bay người cứu bóng rồi đập mạnh xuống đất, đứng ở góc 45° hoàn hảo nơi cậu đã va chạm quyết liệt, chờ Rukawa chuyền bóng cho mình.

79-78.

Họ đập tay và quay đầu lại. Các đồng đội lao về phía trước, và tiếng hét như một làn sóng nhấn chìm họ.

Thế giới trở lại màu sắc.

"Chà...Mặc dù tui có cảm giác là giống ảo giác hơn, nhưng có mùi pheromone Omega trong trận đấu đúng không vậy?" Mitsui đấu tranh một lúc lâu và cuối cùng cũng nói ra.

Miyagi tiến lên một bước để y tá đẩy xe đi qua, "Anh có thể nói đó là Sakuragi cũng được."

Mitsui im ​​lặng hai giây, "Tui nghĩ có một khả năng khác tồn tại hơn đấy." Họ đã nhận thức được điều này nhưng sự thật là đấy là điều khó chấp nhận với một số học sinh năm cuối.

Sau trận đấu, Sakuragi được đưa đến bệnh viện sau khi chụp ảnh nhóm, Akagi, với tư cách là đội trưởng, bước vào phòng khám cùng với Ayako và HLV Anzai, để lại ba người họ nhìn nhau chằm chằm nhau trong hành lang.

Lý do là việc phát ra pheromone Omega trong một sân đấu toàn Alpha là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng rõ ràng đó là một mùi vô hại đã phát triển, vì vậy trọng tài chỉ hỏi Sakuragi và không nói gì thêm.

Hai hậu vệ và tiền bối nói chuyện vô nghĩa qua lại một lúc lâu, nhưng Rukawa, người đang đứng dựa vào tường, vẫn không nói lời nào. Mọi người đã quen, vừa định mở cửa hỏi thăm tình hình, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra.

Bác sĩ nghiêng nửa người ra ngoài và nhìn xung quanh, "Ai trong số các cậu là nửa kia của cậu Sakuragi Hanamichi?"

Rukawa bước đến cửa dưới ánh mắt của ba người họ.

"Rukawa-kun, cậu buồn ngủ rồi đấy, ông ấy đang tìm Sakuragi." Miyagi nghiêm túc nói.

"Ừm."

Vị bác sĩ không biết nội tình tiếp tục nói: "Vậy thì phiền cậu đi nghe tư vấn, pheromone của vợ chồng có thể có tác dụng xoa dịu bệnh nhân."

Thấy hậu bối quyết tâm ra tay theo cách nào đó. Mitsui ngăn Rukawa lại, "Đánh nhau cũng được, nhưng bây giờ là vấn đề cuộc đời cầu thủ của Sakuragi đấy."

Rukawa cố hết sức nhẹ nhàng hất tay đối phương ra, "Tiền bối, em không nói đùa." Sau đó để hai người đã hóa đá ở lại.

Chẩn đoán của bác sĩ rất khả quan, Sakuragi không bị tổn thương cột sống nhưng cậu vẫn cần vài tháng để phục hồi chức năng. Sakuragi hỏi về thời gian cụ thể, và nhận được câu trả lời thận trọng là ba tháng. Rukawa nhìn cậu cau mày, tỏ vẻ trầm ngâm và kiên nhẫn, và sự bất an được che giấu đã tăng lên từng chút một.

HLV Anzai nói đừng lo lắng, thầy sẽ sắp xếp để Sakuragi được chuyển đến viện điều dưỡng để điều trị. Ngoài ra, với tài năng của Sakuragi, chắc chắn không mất đến ba tháng.

Vì vậy, lông mày của Sakuragi lại giãn ra, cậu muốn véo cằm HLV Anzai và nói điều gì đó đắc thắng, nhưng sau đó lại quay lưng lại để lộ ra vẻ mặt đau đớn. Rukawa nghĩ, thật là một tên ngốc đơn giản. Những bất an đó lại lặng lẽ biến mất.

Trước khi rời đi, bác sĩ đã ngăn Rukawa lại và nói với hắn rằng pheromone của hắn giống như những con số, và chúng hoàn toàn hài hòa với nhau. Ông cũng nói rằng việc thăm khám nhiều hơn trong giai đoạn phục hồi có thể giúp quá trình điều trị diễn ra suôn sẻ hơn.

Rukawa liếc nhìn chiếc áo thi đấu mà hắn chưa kịp thay, gật đầu và bước ra ngoài.

Ngày hôm sau, Shohoku thua Aiwa, và giải đấu toàn quốc kết thúc. Rukawa đến bệnh viện trước khi cả đội trở về, và giường của Sakuragi trống không. Hắn đứng đó một lúc rồi đặt chiếc cặp lên tủ. Một lỗ nhỏ được mở ở cửa sổ đối diện với giếng trời, cho phép truyền giọng nói từ tầng dưới lên. Hắn đi đến bên cửa sổ, bên dưới là một khoảng sân không mấy thoáng đãng, với những hành lang được đan bằng hoa và dây leo, và một quảng trường được bao quanh bởi những bụi cây, nơi bệnh nhân và người nhà của họ tụ tập thành hai nhóm ba người.

Rukawa nhìn thoáng qua mái tóc đỏ rực rỡ, và Mito Yohei đang đứng bên cạnh cậu. Hắn không thể nghe thấy hai người họ đang nói gì, nhưng ngôn ngữ cơ thể của Sakuragi luôn rất phong phú, gật đầu hoặc lắc đầu rất nhiều, và dùng toàn bộ sức nặng đặt cánh tay lên vai tóc đen...Đột nhiên, người được quan sát ngẩng đầu lên và nhìn về phía cửa sổ chỗ Rukawa, Rukawa không mong đợi cậu ta (Yohei) sẽ vẫy tay hay có bất kỳ cử chỉ thân thiện nào, vì vậy hắn quay người và rời đi.

Rukawa sau đó tình cờ gặp Yohei bên cạnh máy bán hàng tự động ở tầng dưới, người vẫn nở nụ cười dịu dàng và hỏi về kết quả của trò chơi ngày hôm nay. Rukawa dừng lại để trả lời, và sau đó nghe Yohei bày tỏ sự tiếc nuối. Thủ lĩnh của Quân đoàn Sakuragi không phải là một Beta cấp cao, hai người đứng đối mặt nhau và nói về một số chủ đề rất linh tinh, nhưng Rukawa lại cảm thấy hơi khó chịu.

"Tôi chưa bao giờ có cơ hội giới thiệu bản thân mình. Tên tôi là Mito Yohei, và tôi là bạn của Sakuragi." Kết thúc cuộc trò chuyện, Yohei đưa tay về phía Rukawa.

Trên sân, Sawakita Eiji cũng đưa tay về phía hắn như thế này, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ngược lại. Rukawa bắt tay với cậu, nhận ra rằng nguồn gốc của sự khó chịu là do đôi mắt không cười của Yohei.

Sau khi Sakuragi chuyển đến viện điều dưỡng, cậu đã đặt niềm đam mê bóng rổ của mình vào việc phục hồi chức năng, ở đây thật sự rất chán, vì vậy cậu liên tục lật giở các lý thuyết và chiến thuật bóng rổ ở đầu giường, đồng thời xem băng video trong ngăn kéo, một số do Rukawa mang đến, và các đồng đội khác mang đến. Tần suất Rukawa đến không thường xuyên, và Sakuragi không thể nhớ nổi cậu đã quen với việc thức dậy và nhìn thấy ai đó đang ngủ bên giường mình từ khi nào. Chiếc giường gấp đi kèm do bác sĩ cung cấp đã được cất vào góc, ít khi được sử dụng.

Hai người thỉnh thoảng đi biển, một người đọc thư với nụ cười nhếch mép, còn người kia thì ngủ gật bên cạnh. Khi cần đánh nhau, cuộc cãi vã sẽ làm điều đó cho bạn. Đôi khi Sakuragi chóng mặt và vồ lấy hắn, Rukawa sử dụng 'phép thuật' pheromone để tấn công lại giữa những 'lời nguyền rủa' của "con cáo không biết xấu hổ", chiêm ngưỡng bộ dạng đáng xấu hổ của con khỉ lông đỏ đang nghiến răng nghiến lợi.

Lại là buổi tối hôm đó, mặt trời đang lặn dần khỏi bờ biển, chìm trong ánh sáng màu cam. Sakuragi hai tay chống nạnh ngồi trên bãi biển, vừa mới khôi phục lại mùi pheromone của Alpha, cậu rất khó chịu nên đã đá 'Người đẹp ngủ trong rừng' bên cạnh.

Rukawa chịu đau, ủ rũ đứng dậy chuẩn bị lặp lại chiêu trò tương tự, Sakuragi lập tức nới rộng khoảng cách, Rukawa theo sau, cuối cùng trở thành đuổi bắt nhau. Rukawa còn chưa tỉnh hẳn đã bị kéo đi một khoảng cách nhất định, Sakuragi khiêu khích trước mặt hắn, thiên tài vượt trội hơn hẳn trong cuộc đuổi bắt. Không ngờ, cậu bị đánh bại bởi Ace, người được huấn luyện đặc biệt, khi cậu quay đầu lại đã có một bóng đè lên người --

Khi Sakuragi bị ném trên bãi biển, cậu cảm thấy có một bàn tay đặt trên lưng cậu, đỡ lấy cậu để không đem lại vết thương nào nữa. Chấn động nhẹ mang đến chỗ bị ảnh hưởng cảm giác đau đớn không thể nhận thấy, ngay khi cậu vừa mất đi cảm giác phía sau lưng, cậu đã chạm phải một đôi mắt đen rất gần.

Đó cũng chính là ánh mắt mà Sakuragi đã cố tránh đi trong lần bị thương của Toyotama trong trận đấu.

"Cáo hôi, đã đến lúc cắt tóc mái rồi." Sakuragi chuyển chủ đề.

Rukawa cũng tự phun ra những câu tương tự, "Tao muốn hôn mày."

"Mày không..." Những lời từ chối bị chặn lại trong cổ họng, và Rukawa mím môi lại, vẫn còn xa lạ một cách vụng về. Lần này hắn không lấy đi quá nhiều không gian để thở của Sakuragi, nhưng khi hắn mở rộng khoảng cách, hắn thấy một khuôn mặt đỏ bừng từ má đến tận mang tai.

"Nó đỏ như tóc mày vậy." Rukawa thằng thừng chỉ ra.

"Đồ cáo già! Ai cho mày cưỡng hôn tao!"

"Đang hẹn hò không gọi đó là cưỡng hôn."

Sakuragi mở to mắt, "Tao với mày hẹn hò bao giờ chứ?"

Rukawa hỏi lại: "Không phải hai người đang hẹn hò sao?". Trên thực tế, phán đoán của hắn là hắn đã thực hiện nghĩa vụ của bạn trai. Hắn coi đó là điều hiển nhiên, hiển nhiên như việc thích bóng rổ. Cho dù đó là việc bác sĩ yêu cầu hắn đến thăm thường xuyên hơn hay lời chào của Yohei với giọng điệu cảnh báo, Rukawa sẽ ít nhiều đến vì điều này

Sakuragi lớn tiếng nói rằng hắn tự cho mình là đúng, nói rằng cậu chưa bao giờ đồng ý, và Rukawa gọi cậu là đồ ngốc..

"Mày thích tao ở bên cạnh mày chứ sao." Rukawa dùng câu khẳng định.

Sakuragi cố gắng sửa lại định nghĩa, "Đó là bạn đời rồi."

Rukawa lại hôn cậu, "Thật vậy sao?"

Sakuragi lẩm bẩm một lúc lâu, và Rukawa ngược sáng nhìn cậu. Lúc này, những tia nắng đã yếu rồi, nhưng trên bãi biển lại có một mặt trời đỏ rực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro