Ngày mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tác giả: lulukaka

link gốc: https://archiveofourown(.)org/works/48489631 (bỏ dấu ngoặc)

permission của tác giả

Note: Họ không thường làm vào ngày mưa, nhưng cũng có ngoại lệ.

________________

Họ không thường làm chuyện đó vào những ngày mưa.

Trong mùa mưa liên miên này, lưng của Sakuragi sẽ đau âm ỉ, không quá mạnh mẽ, nhưng sẽ như bị kim đâm. Cho nên bọn họ chỉ biết nằm trên giường, không ai nói lời nào, chỉ có hơi thở của hai người quấn quýt, kèm theo tiếng mưa, tạo nên một loại yên bình kỳ lạ.

Thỉnh thoảng cũng làm.

Có mấy lần là Sakuragi đau lưng đến mức không chịu nổi, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của chính mính, Rukawa Kaede từ chối, kết quả bị cho một đấm, cuối cùng hai người đánh nhau một trận rồi lại trở về giường, xem như giống với mục đích ban đầu của Sakuragi. Máu chiến còn chưa tan đi, đã vội vàng cởi quần áo của mình và đối phương xuống, Rukawa vừa mới rút một cái gối ở đầu giường xuống kê dưới eo của Sakuragi, đã bị Sakuragi kéo xuống hôn —— có lẽ gọi là cắn thì hợp lí hơn.

Bọn họ thở hổn hển và hôn môi, tiếng động lấn át cả tiếng điều hòa, điều đó chẳng mấy ảnh hưởng đến họ. Mồ hôi trên trán Sakuragi rơi vào trong mắt cậu, làm mắt cậu ngứa ran, cậu không nhịn được nhắm mắt lại, trong bóng tối làm các giác quan khác càng thêm nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được ở phía dưới nóng rực, nhiệt độ của một cơ thể khác, và nụ hôn khẽ đặt xuống mi mắt. Rukawa Kaede cũng không để ý lông mi Sakuragi đang hơi run lên, hoặc là nói dù hắn có chú ý cũng sẽ không biết được, hắn chỉ biết lao vào cơ thể của cậu, chìm sâu vào đó.

Mặt trời, dòng suối lấp lánh, những viên sỏi nhẵn nhụn đã được rửa sạch, cây anh đào cong cong giống như một cây cầu. Trong nháy mắt, hắn ngửi được mùi của nước, không phải mưa, mà là mùi của biển, bao la và tĩnh lặng.

Tay Rukawa mò mẫm đến sau lưng Sakuragi, hắn ghé vào bên tai người dưới thân hỏi có đau không, Sakuragi bị hơi nóng phun vào lỗ tai làm cho ngứa ngáy, vì thế nghiêng đầu ra vẻ không kiên nhẫn kêu lên.

Đừng bận tâm đến mấy điều đó nữa...! Cáo thối, mày có làm hay không, không làm thì nghỉ đi.

Nếu giờ không làm, mày đánh tao chứ gì. Rukawa Kaede bình tĩnh chỉ ra sự thật.

Sakuragi Hanamichi run run, cuối cùng dùng chân đạp một cái lên lưng Rukawa Kaede.

Không cần phải nói nhiều.

Lúc làm tình hai người bọn họ đều không thích lên tiếng, ban đầu không phải như vậy, chỉ có một mình Rukawa Kaede im lặng, sau đó Sakuragi Hanamichi bắt đầu khó hiểu: Mày ra vẻ cái gì? Để mình tao diễn solo à? Nghĩ hay đấy!

Vì thế cậu cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ lúc bị đâm mạnh, trong cổ họng rên ra một hai tiếng —— đại khái là kìm nén quá lâu, không cam lòng mà kêu lên. Nếu cậu còn tỉnh táo nghe thấy âm thanh đó của chính mình có lẽ cũng sẽ phải giật mình. Nhưng trước mắt cậu đã mơ hồ, cái gì cũng không nghĩ ra, cái gì cũng không nghĩ tới, bởi vậy thanh âm ngọt ngào mềm mại như lụa ấy thuộc về quyền sở hữu của mình Rukawa mà thôi, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai nghe thấy thanh âm ấy —— chính hắn từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng, ngoài việc gọi tên Sakuragi.

Số lần hắn gọi "Đồ ngốc" và "Sakuragi" được chia đều, có một lần Sakuragi mơ mơ màng màng nghe thấy một tiếng "Hanamichi", trực tiếp bị dọa cho tỉnh táo lại, hai mắt trợn tròn nhìn người phía trên. Biểu hiện của Rukawa vẫn như thường, chỉ là ngước vầng trán ướt đẫm mồ hôi lên, lộ ra đôi lông mày sắc bén và khuôn mặt đẹp đẽ, vì thế Sakuragi dời sự chú ý đi nơi khác, cậu nghĩ, cáo thối cũng chỉ trông như thế, tại sao mấy cô gái kia lại thích hắn đến vậy?

Cậu không nghĩ ra, nếu cậu nghĩ thông suốt, sẽ không làm tình với Rukawa Kaede, mà còn làm nhiều lần như vậy.

Vào giây phút cuối cùng, Sakuragi luôn làm cho Rukawa cảm thấy có chút khó xử, thỉnh thoảng khi cậu còn tỉnh táo sẽ đẩy lồng ngực Rukawa ra, dặn Rukawa đừng bắn vào bên trong, Rukawa nghĩ thầm, cậu bỏ cái chân quấn trên thắt lưng hắn xuống trước đi đã, nếu không sao mà rút ra được. Có nhiều lần cậu quấn chặt lấy Rukawa, rên rỉ, cậu nói, Rukawa, cáo thối, bắn vào đi.

Rukawa không do dự nhiều, hắn ở trên giường và hắn trên sân bóng đều là một kiểu, hay nói cách khác, hắn làm tất cả mọi thứ đều tuân theo nguyên tắc của hắn.

Sau khi bắn xong làm sao đối mặt với việc bị Sakuragi đánh lại là chuyện khác.

Trong thực tế, hầu hết thời gian, vào những ngày mưa, họ không làm dữ dội như vậy. Không phải do Sakuragi đầu têu, mà chỉ là thuận theo tự nhiên, lúc xem băng ghi hình trận đấu, lúc thức dậy sau giờ nghỉ trưa, lúc hai người cùng chạy về nhà trong bầu trời mưa.

Không ai biết làm thế nào điều đó lại xảy ra, tất cả mọi thứ là như vậy, thuận theo tự nhiên, giống như họ nên làm vậy, được định sẵn, chơi bóng rổ với nhau, hôn môi vào một ngày mưa, cùng lên giường để làm tình.

Mặc dù sử dụng từ ấm áp để mô tả mối quan hệ của họ là không phù hợp lắm, nhưng cuộc làm tình của họ đôi khi thực sự được coi là ấm áp, nằm lên nhau, từ từ tiến vào. Mái tóc đỏ của Sakuragi lắc lư trước mặt Rukawa, hắn liền dùng góc nhìn này, nhìn mái tóc của Sakuragi thay đổi từ hồi còn ngắn cũn như lông tơ của gà con. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Rukawa đưa tay sờ mái tóc đỏ mềm mại kia, sờ từ đuôi tóc đến chân tóc, toàn bộ bàn tay của hắn đều chìm vào trong đại dương đỏ ấy, nhưng không đợi được một tiếng hừ nhẹ.

Sakuragi đã chìm vào giấc ngủ.

Rukawa cũng không nhúc nhích, cứ như vậy ôm lấy Sakuragi thở đều đều, nhắm mắt lại.

Trời vẫn còn mưa.

Lần đầu tiên họ làm tình cũng vào một ngày mưa như vậy.

Rukawa bước trên bờ biển, nhìn cơn mưa đập bãi cát vỡ tan thành những lỗ nhỏ, con cua nhỏ từ trong cát thò đầu ra, cũng không hung dữ nhìn về phía hắn. Sakuragi ở bên cạnh hỏi hắn, trời mưa mày còn tới nơi này làm gì? Khoe khoang một lần là đủ, không cần phải làm nhiều lần nữa đấy chứ? Rukawa không thích ồn ào, hỏi ngược lại một câu, vậy sao mày vẫn còn ở đây. Sakuragi giậm chân, nói có người không hiểu ý tốt của cậu, và cậu nên để hắn là con cáo thối bị chết dìm dưới mưa đi! Sau khi nói xong lại chỉ vào Rukawa, tóc vẫn còn đang nhỏ giọt xuống, cười ha ha, trông chật vật chưa kìa! Lông con cáo bị ướt rồi!

Rukawa ngồi xổm xuống, nhìn con cua bò vào dưới chiếc ô trên bãi biển để che chắn, Sakuragi cũng ngồi xổm xuống, hai người đều mặc áo ngắn tay, cánh tay chạm vào cánh tay, chen chúc với nhau. Thành thật mà nói, trời rất nóng, mồ hôi đổ không ngừng. Mưa và gió biển cũng không mang đến chút mát mẻ nào, mà tên ngốc không ngừng tỏa nhiệt bên cạnh còn cọ cọ mồ hôi lên người hắn.

Rukawa Kaede phớt lờ sự thật cả người mình cũng đều là mồ hôi, hắn dùng khăn mặt lau mồ hôi trên đầu và mặt mình, sau đó quay đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải kia.

Y tá viện điều dưỡng không tìm thấy Sakuragi nên chạy ra ngoài tìm, thì thấy hai thiếu niên đang chui rúc dưới ô, bọn họ bị đưa về viện điều dưỡng, bị mắng một trận, đơn giản chính là mưa to như vậy còn lộn xộn ở bên ngoài. Hai người đứng đó đút tay vào túi quần, Sakuragi còn đang lẩm bẩm đều là lỗi của cáo thối, y tá hỏi bạn Rukawa đã làm gì, cậu liền ấp úng không trả lời được.

Cuối cùng hai người đều bị đuổi về phòng tắm rửa —— tất nhiên là phòng của Sakuragi, Sakuragi nhanh chóng tắm cho xong rồi đi ra, lục lọi ở tủ quần áo lúc lâu, mới tìm thấy, ném khăn mặt và áo thun cho Rukawa. Lúc Rukawa lau tóc đi ra, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình nóng bỏng nào đó, Sakuragi Hanamichi khoanh chân ngồi trên giường đang tập trung xem. Rukawa Kaede không thường xuyên xem TV, xem cũng chỉ là xem trận đấu bóng rổ, nhưng hắn biết Sakuragi thường xuyên xem, dù sao cuộc sống ở viện điều dưỡng thật sự nhàm chán, ngoại trừ phục hồi chức năng ra, thời gian còn lại cũng phải tìm chút chuyện để làm, đối với băng video của Sannoh —— bảo Sakuragi đã xem bốn, năm mươi lần cũng không phải nói quá, bởi vậy mỗi lần Rukawa đến, đều học theo Sakuragi xem TV một chút, đôi khi là phim truyền hình, đôi khi là tiết mục của nghệ sĩ hài. Sakuragi Hanamichi, người này rất giàu tình cảm, Rukawa Kaede biết điểm này của cậu, rõ ràng có thể không để ý tới bất kỳ lời xấu xa nào về mình, nhưng lại rất dễ để mấy kiểu chuyện tình yêu này làm cảm động. Nam chính và nữ chính gặp lại nhau sau vài năm, nữ chính lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào giống như năm đó, hình ảnh cứ như vậy dừng lại, bài hát chủ đề vừa vặn bắt đầu phát. Sakuragi chớp chớp mắt, không muốn để cho nước mắt chảy xuống, đối với cậu chuyện "khóc trước mặt Rukawa" rất mất mặt, nhưng Rukawa hình như không chỉ không cảm nhận được kháng cự của cậu, ngược lại càng thêm nghiêm túc nhìn gương mặt được ánh sáng của TV chiếu một cách rõ ràng. Cuối cùng cậu không nhịn được, tức giận hỏi Rukawa đang nhìn cái gì.

Mắt mày sắp mưa rồi. Rukawa trả lời như vậy.

Vì thế bọn họ thiếu chút nữa lại đánh nhau, cuối cùng hai người cậu túm cổ áo tôi, tôi kéo quần của cậu giằng co trên giường, cuối cùng không biết là ai đột nhiên thả lỏng động tác ra, Rukawa dùng điều khiển từ xa tắt TV, chỉ còn lại tiếng liếm, tiếng hôn rất nhỏ cùng tiếng mưa bên ngoài.

Bọn họ ở đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ có thể theo bản năng mà khám phá, Sakuragi ngơ ngác bị đè ở dưới, cậu mơ mơ màng màng nghĩ: Hai người đàn ông cũng có thể làm sao?

Có thể.

Rất đau, đó là loại đau đớn khác hoàn toàn lúc bị thương bình thường, cho dù Sakuragi có khả năng chịu đau rất tốt, nhưng cảm giác bên trong như bị xé rách cũng làm cho cậu không ngừng đạp chân lên Rukawa, trọng lượng của bọn họ không chênh lệch mấy, Rukawa đã tốn rất nhiều sức lực mới áp chế được Sakuragi, hắn cũng không thoải mái, chỉ khi chờ được Sakuragi đã hoàn toàn yên tĩnh mới bắt đầu chậm rãi di chuyển, động tác của hắn được tính là dịu dàng, nhưng Sakuragi vẫn cắn chặt ngón tay của cậu, Rukawa bắt cậu mở miệng ra, cậu bắt đầu cắn ngón tay Rukawa.

Kệ vậy, cứ cắn đi.

Sau khi cơn đau ban đầu qua đi, bước tiếp theo cũng không còn khó chịu như vậy, Sakuragi một bên cảm thấy cảm giác kì lạ bắt đầu dâng lên, một bên lại suy nghĩ, cậu rõ ràng là đang nằm trên chiếc giường này, lại giống như đã đi đến nơi nào rất xa, trở về thời điểm rất lâu trước đó, cậu nhớ tới thời gian chơi bóng rổ ngắn ngủi của mình, nhớ tới lần đầu tiên đánh nhau với con cáo, nhớ tới năm mươi lần tỏ tình thất bại, nhớ tới lần cậu được bố cõng trên vai tham gia lễ hội pháo hoa.

Cậu nghe thấy những âm thanh quen thuộc.

Đồ ngốc... Lúc này cũng thất thần được.

Cậu cảm giác được dưới thắt lưng mình được đệm thứ gì đó, trên trán truyền đến xúc cảm ươn ướt, vì thế cậu chớp chớp mắt, trời đã bắt đầu mưa, hơi nước ẩm ướt vừa đến từ cơn mưa hôm nay, cũng có thể đến từ cơn mưa trước kia trong quá khứ, còn có thể là cơn mưa trong tương lai. Đã lâu lắm rồi cậu không khóc như vậy, không phải vào đêm thua trước Kainan, cũng không phải khi được cho biết tình huống rất tệ và có thể cậu không thể chơi bóng rổ được nữa, càng không phải khi chịu đựng những cơn đau khi làm các hoạt động phục hồi chức năng. Thiên tài mà khóc như vậy, thật sự rất mất mặt! Sakuragi muốn nói như vậy, thế nhưng một câu cậu cũng không nói ra. Rukawa lại cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cậu, mồ hôi và nước mắt hòa quyện vào nhau, rất nhiều loại cảm xúc bị ấp ủ thành cơn mưa mới, rơi xuống căn phòng nhỏ này, ở trên chiếc giường nho nhỏ ấy. Hai người bị ướt đến rối tinh rối mù, chật vật không chịu nổi, chỉ ôm chặt lấy đối phương, giống như ôm lấy người cuối cùng còn tồn tại trên thế gian ngoại trừ mình ra.

Mưa cũng không sao, mưa rồi sẽ dừng lại.

____________________

p/s: Thấy dự báo thời tiết sắp mưa (dù chẳng biết có mưa thật không) nên tớ quyết định làm fic này, thật sự rất thích giọng văn này của tác giả.

Tớ thương bạn Hana của tớ rất rất nhiều, đọc fic mà nhớ đến em mất ba mà trông vẫn vô tư vui vẻ như vậy (ở bên ngoài), bị chấn thương sợ không còn chơi được bóng rổ nữa, thứ mà em vừa mới nhận ra em thích nó rất nhiều. Nên tớ mong ở thế giới tưởng tượng của một shipper RuHana là tớ, Hana có thêm bạn Cáo ở cạnh em, yêu em, thương em thay phần tớ vì đứa nhỏ ngây thơ, đáng yêu ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Dù lưng em còn đau hay không thì Cáo vẫn sẽ ôm lấy lưng em, mỗi đêm sẽ vỗ về em vào giấc ngủ, dù em có khóc thì vẫn có người lau nước mắt cho em, và sẽ có người cầm tay em đi đến hết cuộc đời này. Vì Sakuragi Hanamichi xứng đáng.

Đêm hôm sửa lại fic để đăng lên, tâm trạng tớ hơi xuống chút nên thả lời tâm tình ở đây vậy ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro