Trong kì nghỉ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Sakuragi được đánh thức bằng âm thanh của lò vi sóng. Hắn đi xuống lầu, ngáp, một tay còn ở trong áo ngủ gãi gãi vết hằn trên bụng bị quần áo đè ra. Đi tới phòng bếp, Sakuragi nhìn thấy Rukawa gọi điện thoại bên cửa sổ, vì thế định tự mình mở tủ lạnh kiếm đồ ăn.

Ánh mắt Rukawa quét tới Sakuragi, rất nhanh anh cúp điện thoại đi qua: "Muốn tìm cái gì? "

Sakuragi nghiêng người nhường chỗ cho Rukawa: "Em muốn ăn mì ramen. "

Rukawa liếc hắn, đóng cửa tủ lạnh lại: "Ở đây có sandwich thôi."

Sau đó bật lò vi sóng và lấy ra bánh sandwich giăm bông trứng nóng hổi, nhưng hình dạng không được đẹp mắt cho lắm.

Sakuragi nhận lấy bánh sandwich, không định lăn lộn đòi hỏi nữa và quyết định chấp nhận bất cứ thứ gì có thể lấp đầy dạ dày của mình. Hai người ngồi trên bàn ăn bên cạnh phòng bếp, sắc mặt bình tĩnh ăn sáng, nhưng chân dưới bàn lại đá tới đá lui, không biết ai bắt đầu trước, anh cọ em một cái, em đá anh một cước, vui vẻ chơi đùa, cuối cùng hai chân Sakuragi kẹp lấy chân Rukawa, mà Rukawa ngước mắt mỉm cười nhìn hắn, bữa sáng của hai người cũng kết thúc trong trò chơi trẻ con này.

"Hôm nay không có tuyết, đi dạo quanh hồ một chút không?" Sau bữa ăn, Sakuragi vừa thu dọn bát đĩa vừa đề nghị. Một người nấu cơm, người kia rửa chén, không đặt ra quy định gì, bọn họ rất tự nhiên có sự ăn ý như vậy.

"Được." Tầm mắt Rukawa đi theo Sakuragi vào phòng bếp, nhìn một hồi mới xoay người mặc áo khoác. Khi Sakuragi dọn dẹp xong, đã thấy Rukawa đã mặc xong áo khoác, chờ hắn ở cửa. Rukawa được bao bọc bởi áo len cashmere màu trắng cùng áo khoác màu đen, trông anh mảnh khảnh và nhã nhặn, chân dài thẳng tắp đi giày Martin màu cà phê cùng quần jean màu xanh đậm, càng làm nổi bật dáng người cao gầy của anh. Chỉ có Sakuragi biết, trong thân thể này ẩn chứa sức lực bộc phát kinh người như thế nào, cánh tay bị quần áo che lại không lộ ra thậm chí có thể dễ dàng ôm lấy hắn... Nghĩ đến một ít chuyện hoang đường trong phòng thay đồ, Sakuragi không khỏi có chút nóng mặt. Không thể không thừa nhận, nếu như không có ngoại hình đẹp của Rukawa, có lẽ bọn họ phải mất nhiều thời gian mới có thể đến được với nhau.

"Nghĩ cái gì vậy." Rukawa cầm lấy khăn quàng cổ lưới màu đỏ treo ở cửa, lại lấy khăn quàng cổ kẻ sọc đen trắng cùng loại đưa cho Sakuragi.

"Nhớ mặt cáo của anh." Sakuragi đẩy tay Rukawa vươn tới, lắc đầu ý bảo không lạnh, lại như không có việc gì chọc vào mặt Rukawa nói, "Nể cái mặt của anh trông cũng được, thiên tài đây mới miễn cưỡng tiếp nhận con cáo thối tính tình xấu xa nhà anh."

Ngoại trừ thời trung học, còn tràn đầy năng lượng tuổi trẻ, thật sự Sakuragi cũng không thường xuyên nói hai chữ thiên tài, năm tháng không mang đi nhiệt huyết của hắn, nhưng ít nhiều mang đi một chút khinh cuồng. Rukawa nắm bắt chính xác sự xấu hổ đã che giấu của hắn, cũng đọc được lời thoại trong lòng hắn.

Nếu câu hỏi SAT là giải thích Sakuragi, Rukawa tự tin có thể đạt điểm A.

"Dù sao em cũng sẽ đến trước mặt anh thôi." Rukawa cầm chìa khóa đặt trên tủ giày, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

"Ha hả? Em đến trước mặt anh là ý gì chứ, rõ ràng là anh thích em trước! " Sakuragi khoác vội áo khoác màu vàng nghệ, xắn tay áo len màu đỏ rượu lên khuỷu tay, lại nhanh chóng nhét chân vào giày đi trên tuyết, không phục mà đuổi theo.

Rukawa cũng không quay đầu đi vào màn tuyết trắng tinh khiết, trên môi nở nụ cười nhẹ. Anh đi không nhanh không chậm, để lại những dấu chân loằng ngoằng trên tuyết, anh cũng không lo lắng Sakuragi sẽ không theo kịp mình.

Sakuragi luôn đi tới trước mặt anh, mà chính anh cũng sẽ luôn chạy tới chỗ hắn.

Hai người đánh nhau náo loạn cả đường đi, Sakuragi rốt cục sửa sang lại ống tay áo, Rukawa phủi tuyết bị Sakuragi nhét vào khăn quàng cổ, cuối cùng họ đến thị trấn nhỏ đã gặp ngày hôm qua. Thị trấn nhỏ của hồ Arrowhead rõ ràng là nơi lấy du lịch làm sinh kế chính, dân cư thưa thớt, cơ cấu công nghiệp cũng tương đối đơn lẻ, bởi vậy các hoạt động giải trí có thể nói là thiếu thốn. Ngày hôm qua Rukawa nói không có chỗ chơi bóng rổ, Sakuragi còn bán tín bán nghi, giờ phút này hai người đi trên con đường gạch của thị trấn hắn mới ý thức được lời Rukawa nói là sự thật.

Có lẽ là bởi vì khách du lịch nước ngoài phổ biến, cũng có thể là bởi vì có rất ít người dân địa phương của thị trấn, nên cư dân ở đây hầu hết đều rất hiếu khách. Rukawa và Sakuragi sống lâu ở thành phố lớn, sớm đã quen với cảm giác xa cách giữa người với người trong rừng tòa cao ốc, giờ phút này tản bộ ở trấn nhỏ ít nhiều có chút thỏa mãn.

Hai người đi dạo, đi đến bên hồ, vừa lúc mây tản đi, mặt hồ phản chiếu bầu trời xanh thẳm cùng ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, giống như trộm một góc cảnh đẹp, ẩn mình vào thế giới nhỏ, cảnh đẹp như mộng như ảo khiến người ta mê mẩn. Bên hồ có mấy cái bàn gỗ lẻ tẻ để khách du lịch nghỉ mậu, lúc này đã ngồi không ít người đang ngắm cảnh.

Rukawa và Sakuragi liền tìm một cái bàn còn chỗ trống: "Tôi có thể ngồi ở đây được không? "

Đã ngồi ở đây là một đôi nam nữ thanh niên, hai người rất tự nhiên tỏ thiện ý: "Tất nhiên rồi."

Hai người chào hỏi xong vừa ngồi xuống, người đàn ông đột nhiên kêu lên: "Cậu là Rukawa? "

Thấy Rukawa sửng sốt một chút, nhưng không phủ nhận, người đàn ông càng thêm phấn khích: "Ôi Chúa ơi! Hôm qua tôi còn nói đã bỏ lỡ trận đấu của các cậu ở New York, thật đúng là..."

Rukawa trước sau như một không biết cách đối mặt với fan, trầm mặc nhìn người đàn ông múa tay múa chân đếm những chiến tích trong mùa giải của mình, ngược lại Sakuragi ở một bên nghe cũng gật đầu.

- Ha ha ha ha, anh am hiểu thật đó! Sau khi nghe một hồi, Sakuragi cuối cùng đã quyết định giải vây cho Rukawa: "Anh cũng có thể xem trận đấu của tôi, hay hơn anh chàng này nhiều!" "

Người đàn ông giật mình, do dự hỏi: "Cậu là ...?" "

"Tên tôi là Sakuragi, vua rebounds của NBA trong tương lai!" Sakuragi đưa ngón tay cái chỉ về phía mình, cười tươi lộ ra một hàng răng trắng, sau đó lại chỉ chỉ Rukawa: "Mùa giải tiếp theo, vào đội bọn họ. "

"Ồ, ồ, vậy tôi phải xem thôi!" Người đàn ông rất nể mặt nói, "Nếu cậu là vua rebounds, cậu có chơi trung phong không?" Thay thế Ryan sao? "

Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện trên trời dưới biển, từ "ngựa đen" mùa trước, đến bộ sưu tập giày thể thao. Ngược lại, thần tượng Rukawa lại bị lạnh lùng ném sang một bên.

"Barry, được rồi." Người phụ nữ vỗ vỗ hắn, lại nói với Rukawa và Sakuragi, "Thật ngại quá, ngày nghỉ còn phải ứng phó cái tên phiền phức này. "

"Anh có làm phiền đâu." Barry ngoài miệng phản đối, nhưng vẫn mỉm cười áy náy tỏ ý xin lỗi với Rukawa Sakuragi.

"Anh còn không phải đang làm phiền người ta à, từ nhỏ đã là người gây chuyện của khu phố rồi." Người phụ nữ nói, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của sự hạnh phúc.

" Tina!" Barry cầu xin sự tha thứ, hy vọng cô có thể để lại cho mình chút mặt mũi trước mặt thần tượng của mình.

"Được rồi được rồi, anh chỉ là thích chọc em phiền mà thôi." Tina buông tay ra. Nhìn thấy chiếc nhẫn giống như Barry ở ngón áp út tay trái của Tina, Sakuragi nhận ra đây có thể là một cặp vợ chồng mới cưới, hắn cười và nói: "Tình cảm của hai người tốt thật. "

Nhận tấy ánh mắt của Sakuragi, Tina ngượng ngùng gật đầu: "Đám cưới được tổ chức vào tháng trước, lần này chúng tôi đến đây hưởng tuần trăng mật. "

- Ha ha, chúc mừng! Sakuragi nói xong, phát hiện Rukawa không biết từ lúc nào cũng nhìn qua, giờ phút này đang thất thần nhìn chằm chằm tay Tina.

Hắn kéo Rukawa, anh mới giống như đột nhiên hoàn hồn nói theo hắn "Chúc mừng".

Ba người lại nói chuyện một hồi, Barry cùng Tina đứng dậy chào tạm biệt, bàn nhỏ bên hồ chỉ còn lại Rukawa và Sakuragi. Một cơn gió thổi qua, đem mặt hồ hết phẳng lặng, mang đến hơi lạnh làm cho Sakuragi không nhịn được rụt cổ. Rukawa bất đắc dĩ thở dài,kéo Sakuragi lại gần mình, sau đó cởi khăn quàng cổ xuống rồi cuốn quanh cả hai người. Trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của Rukawa, chiếc khăn quấn quanh cố Sakuragi ấm áp và mềm mại.

Sakuragi siết chặt bàn tay đang nắm của Rukawa: "Anh làm sao vậy? "

Rukawa nhìn xa xăm, muốn nói lại thôi.

"Đm anh, chẳng giống anh chút nào." Sakuragi tát vào đùi Rukawa, anh rùng mình vì đau.

Thấy bộ dạng Sakuragi không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, Rukawa suy nghĩ một chút, mới mở miệng: "Anh cũng nhận được tin nhắn của tiền bối Mitsui, anh ấy bảo anh tìm cơ hội nói trước cho em biết, Akagi yêu đương rồi, bảo anh dẫn em đến gặp người ta trong tiệc mừng năm mới. "

"Hả? Khỉ Đột yêu đương sao phải..." Nói được một nửa, Sakuragi mới ý thức được Rukawa nói là Akagi nào, hắn mở to hai mắt, đồng tử màu hổ phách hơi chấn động: "Haruko yêu rồi? "

"Ừm, nói là tiền bối đại học, đã hẹn hò một năm." Rukawa nói thêm.

Sakuragi thấy Rukawa nhìn mình chằm chằm, khó chịu ghé trán vào trán Rukawa: "Anh không phải cũng giống như Micchin, cho rằng em sẽ để ý à? "

"Không phải." Rukawa để mặc Sakuragi tỳ vào anh, rũ mắt xuống. Rukawa như vậy, ngược lại còn làm cho Sakuragi có chút ngứa ngáy, nhịn không được muốn trêu chọc anh: "Ồ, con cáo nhỏ nhen đang ghen à, hũ giấm chua nhà anh nay đổ rồi sao. "

Phản ứng của Rukawa là cởi nửa chiếc khăn quàng cổ trên người mình xuống, quấn chặt trên tay Sakuragi, thắt nút thật lớn: "Anh không lo lắng, em dám thay lòng đổi dạ, anh sẽ nhốt em lại. "

Lúc nói lời này, ánh mắt Rukawa nặng nề, nhìn thẳng Hanamichi giống như sói nhìn chằm chằm con mồi, nhưng trong giọng nói lại có chút ý tứ lưu luyến.

"Được rồi được rồi, em chẳng nói mấy chuyện con cáo không hiểu nữa đâu." Sakuragi hai tay bị trói lại, chỉ có thể dùng chân đá đá chân Rukawa: "À, vừa lúc chúng ta cũng định trở về công khai, không biết có làm bọn họ giật mình không nhỉ, ha ha. "

Rukawa cũng đá lại, không trả lời, nhìn chỗ tuyết bị hai người đá tan, ánh mắt dịu dàng.

Sau khi ăn tối ở quán rượu ngoài trời của thị trấn, Rukawa và Sakuragi mới trở về nhà gỗ dưới bầu trời trăng đầy sao. Đi dạo bên ngoài một ngày, trên người hai người đều có hơi lạnh, Rukawa bảo Sakuragi lên lầu tắm nước nóng trước, còn mình thì đi lò sưởi châm lửa.

Sau khi nghe thấy tiếng nước truyền đến từ lầu, Rukawa đứng dậy đi vào phòng bếp, kéo tủ lạnh ra, lục lọi. Tìm một lúc cuối cùng trong một đống túi đồ đông lạnh mới thấy chiếc hộp đựng hoa tươi.

Anh muốn mở cái hộp ra, lại phát hiện toàn bộ hộp bị đóng băng, mặc cho anh đập thế nào cũng không xi nhê. Buổi sáng vì sợ Sakuragi phát hiện, mới cuống quít giấu vào trong ngăn đông lạnh, không nghĩ tới hơi ẩm sẽ nhiễm vào hộp, giờ thì tốt rồi.

Rukawa có chút hối hận, anh tính toán thời gian Sakuragi tắm rửa, cầm cái hộp đi đến bên cạnh lò sưởi, muốn dùng nhiệt độ của lửa để tăng tốc độ tan đá, nhưng vừa mới hơ được chốc lát, giọng nói Sakuragi đã phát ra ở sau lưng

"Em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi..." Sakuragi nói xong đi tới phía sau Rukawa, nhìn thấy cái hộp anh không kịp cất đi, đột nhiên hiểu được sự bất thường Rukawa mấy ngày nay là xuất phát từ cái gì. Hắn không khỏi đỏ mặt, đi đến bên cạnh Rukwa ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời: "Cáo thối, đây là... Cái đó à? "

Rukawa vốn còn có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Sakuragi luống cuống tay chân này, bất giác cảm thấy an tâm, cũng bình tĩnh lại. Sakura luôn luôn như vậy, giống như chiếc mỏ neo của anh, khiến anh vững vàng, không để anh đánh mất chính mình, cho dù đó là cuộc sống hoặc trên sân đấu.

"Ừm."

Câu trả lời của Rukawa khiến Sakuragi vùi đầu xuống thấp hơn, trong khi ánh lửa nhảy nhót, cả người hắn giống như đang bốc cháy, hắn nghẹn ngào nói: "À..."

"Vậy em có muốn không?" Rukawa đưa hộp qua, chiếc hộp bị băng tan ra ướt mất một nửa, thỉnh thoảng nhỏ xuống một hai giọt nước, rơi trên tấm thảm lông tơ màu sáng, để lại vệt nước tròn.

Sakuragi không nhìn Rukawa, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy cái hộp, miệng cứng rắn nói: "Đồ tặng miễn phí, đồ ngốc mới không cần. "

"Không phải em là đứa ngốc à?" Rukawa cảm thấy hắn rất đáng yêu.

"Này, có phải anh muốn đánh nhau không?" Sakuragi như Rukawa dự đoán, nhảy dựng lên đánh ngã Rukawa xuống sàn. Rukawa ngước lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Sakuragi, dưới hàng lông mày kiên nghị, đôi mắt trước sau như một trong veo giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, tràn đầy bóng hình của anh. Anh đưa tay sờ sờ khóe mắt Sakuragi: "Muốn đánh thì lên giường đánh. "

Sakuragi như thể bị bỏng, quyết định tạm thời không để ý đến con cáo đang phát tình này nữa, tập trung vào việc mở hộp. Mà Rukawa cũng ngồi dậy, nhìn hắn bên ánh lửa ấm áp.

"Thực ra, nhìn em giống than thật." Nhìn xong, Rukawa đột nhiên nói.

"Xong chưa hả? Anh đang muốn kiếm chuyện với em đúng không" Sakuragi nghe Rukawa nói ngây cả người, thiếu chút nữa lại muốn nhào tới đánh người, "Em đây là màu lúa mì khỏe mạnh! "

Bình thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, không bắt mắt chút nào. Nhưng khi đốt lên, có thể nhìn thấy sự rực lửa bên trong, mỗi một tấc khe hở đều lộ ra ánh sáng ấm áp màu đỏ cam.

Rukawa nghĩ như vậy.

Anh nhìn về phía Sakuragi và nói, "Rất ấm áp." "

"Sao anh liên tưởng được hay thế, em với cục than hả." Lần đầu tiên, Sakuragi có chút khâm phục trí tưởng tượng của Rukawa.

"Bởi vì anh thích em."

Thích chính là như vậy, nhìn thấy bất cứ điều gì sẽ nghĩ về hắn. Nghĩ đến hắn, cỏ cây ven đường đều đáng yêu, hoa vui mừng, lá cũng hạnh phúc.

Sakuragi xoa xoa mặt, lại nghiêm túc hơ chiếc hộp, tuy rằng Rukawa luôn thích "đánh trực diện", nhưng hôm nay Rukawa đặc biệt làm cho người ta khó có thể chống đỡ được.

"Bụp".

Cái hộp trong tay Sakuragi rốt cục mở ra được, những cánh hoa khô màu hồng nhạt giống như tuyết rơi xuống, bọc lấy hai chiếc nhẫn lóe ánh bạc.

Rukawa cầm lấy một trong hai cái, chiếc nhẫn có khắc chữ "K.R." bên trong, kéo tay trái của Sakuragi lên, dưới ánh mắt chăm chú của Sakuragi, đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó đưa tay cho Sakuragi, ánh mắt như lửa đốt: "Còn em thì sao? "

Sakuragi nắm lấy tay Rukawa, cầm chiếc nhẫn khắc chữ "H.S." đeo vào ngón áp út của Rukawa, trong động tác có chút tức giận, tức giận người này cứ như sẽ ăn chắc hắn vậy. Hắn đan mười ngón tay với Rukawa, kéo tay Rukawa qua, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn, ngoài miệng lại không chịu đáp lại câu "Thích" kia, giống như đang âm thầm đọ sức với Rukawa.

Rukawa cũng không tức giận, anh nghiêng người hôn Sakuragi, nghĩ lát nữa phải ở trên giường tính nợ chữ 'thích" này gấp đôi mới được.

Xung quanh chỉ có tiếng lách tách phát ra từ ngọn lửa, bên ngoài trăng sáng sao thưa thớt, xa xa là núi rừng trùng điệp, dường như thế gian chỉ còn lại gian phòng nhỏ này, ở đó có hai người ôm nhau.

Rukawa bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức, anh cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã là 10 giờ sáng. Đêm qua ầm ĩ xong đã quá muộn, ngay cả Sakuragi luôn tràn đầy tinh lực, giờ phút này vẫn còn đang ngủ yên tĩnh bên cạnh anh.

Mở điện thoại di động ra, thấy đó là tin nhắn của Miyagi gửi, hỏi anh đã nói chuyện của Haruko cho Sakuragi chưa, tiện nhắc anh trở về gặp Mitsui một chút. Lúc trước trong lòng anh vẫn nghĩ đến, nhưng anh thực sự quên trả lời tiền bối. Rukawa mở tin nhắn của Mitsui, suy nghĩ một chút, rời khỏi giao diện tin nhắn, mở máy ảnh chụp một tấm tay mình, sau đó liền gửi ảnh và câu trả lời.

Sau khi gửi xong, cuối cùng Rukawa cũng có cảm giác hoàn thành nhiệm vụ, quyết định thưởng cho mình cảm giác được trở về nhà. Vì vậy, anh xoay người, quay lưng lại với mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ, và ôm lấy mặt trời của mình.

___________________

Tại Tokyo lúc 2 giờ sáng, Mitsui bị âm thanh thông báo của điện thoại và bất ngờ nhìn thấy câu trả lời của Rukawa. Anh vừa mở ra, một bức ảnh hiện ra, đó là một bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, chiếc nhẫn trên ngón áp út lập lánh dưới ánh mặt trời. Mitsui cảm thấy câu trả lời này không đầu không đuôi, lại lưới xuống nhìn thấy tin nhắn, con buồn ngủ của anh cũng bay biến.

"Được. Đúng rồi, tiền bối, em cũng muốn dẫn người yêu trở về. "

Mitsui kinh ngạc đến mức từ trên giường ngồi dậy, tên nhóc thoạt nhìn tính tình lạnh lùng này mà cũng nảy sinh nảy cảm với ai sao? Tại sao đột nhiên ngay cả nhẫn cũng đeo rồi? Có phải là người nước ngoài không, cái này... Gặp mặt này chào hỏi như thế nào nhỉ? Ha... Xin chào? Anh liên tục gửi mấy tin nhắn hỏi Rukawa xảy ra chuyện gì, nhưng đúng như dự đoán, tất cả đều như ném đá xuống biển. Trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi cùng lòng hiếu kì làm cho Mitsui đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm bức ảnh cố gắng tìm ra dấu vết. Thật lâu sau, anh quyết định không thể để chỉ một mình mình ngủ không ngon, cũng đem tin nhắn của Rukawa chuyển tiếp cho Akagi và Miyagi.

Ở California xa xôi, Miyagi đang chạy bộ buổi sáng trong phòng tập thể dục thấy tin nhắn, chân đưa lên không trung, nặng nề ngã xuống đất, mà Akagi đêm khuya bị đánh thức cũng không khỏi hét lên "Cái gì", đèn cảm ứng ở cửa ra vào đều sáng lên.

Ngày hôm nay, có người đang đi nghỉ dưỡng vô cùng thoải mái, có người lại trằn trọc cả đêm không ngủ được.

______________

P/s: Lần đầu tớ đọc fic này tớ đã nghĩ mình phải làm cái này share cho mng mới được, vì nó thật sự là gu tớ, giọng văn bà author cũng z huhu, nhẹ nhàng bình yên của một cặp đôi đã trưởng thành, tính cách hai đứa giống hệt với tưởng tượng của tớ, Ru ngoài vẫn lạnh lùng nhưng lòng iu Hana vẫn nồng nhiệt như tình iu với bóng rổ, còn Hana vẫn có gì đó vô tư ngây thơ của tuổi trẻ, rất dễ đỏ mặt khi con cáo trêu ẻm, hai đứa cũng vẫn làm mấy trò con bò ngớ ngẩn với nhau. Với cả tớ cực kì thích một Rukawa chiếm hữu như vậy trong các fic của bả nên tớ sẽ ưu tiên các fic ấy trước =))))

trong fic này còn thấy cừi chỗ Hana nó "thành thật" nói là mê cái mặt lẫn body của Ru cơ =))))) có thằng bồ ngon z chắc cũng đã lắm Hân ha

bật mí thêm là H của bả viết cũng ngon lắm nma ở fic khác nên mng chờ chút nhaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro