Trong kì nghỉ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: YoiAmania

Link gốc: https://archiveofourown(.)org/works/48706063 (bỏ dấu ngoặc)

Permission của tác giả (bà author này có nhiều bộ hay lắm, hợp gu tui nên tớ đã xin 1 thể mấy bộ lun để đỡ bị spam phần cmt của bả , sẽ làm dần dần up lên đây)

AU: RuHana đã hẹn hò được vài năm, đây là chuyến nghỉ phép của 2 đứa khi đang ở Mỹ.

Đảm bảo cơm chó ngon ngọt nước iu đương ngọt ngào chẳng có gì ngoài ngược FA là đứa edit!

__________________

Tại sao có người được nghỉ phép, lại lãng phí thời gian quý báu như vậy trong rừng sâu núi thẳm vậy hả?

Ngồi trên xe đi lên núi, Sakuragi đã nghĩ như vậy.

Hẹn hò với Rukawa Kaede được 3 năm rồi, ngoại trừ ở trên sân bóng, hắn vẫn thường không hiểu người này.

Điều hắn càng không hiểu hơn là, vì sao rõ ràng người đề nghị muốn đi hồ Arrowhead để nghỉ ngơi là Rukawa, nhưng giờ phút này người nghiến răng nghiến lợi lái chiếc Wrangler Rukawa thuê lại là hắn, mà Rukawa thì ở ghế lái phụ, tựa vào cửa kính ngủ ngon lành.

Trời u ám, tuyết rơi. Những bông tuyết mịn như bụi rơi trên kính chắn gió, lại rất nhanh bị gạt nước lau đi, tích tụ trên khung cửa sau đó bị hơi nóng bốc hơi trên mui xe hòa tan thành từng vệt nước trong suốt.

Bởi vì thỉnh thoảng còn phải xem bản đồ và biển báo, tốc độ lái xe của Sakuragi duy trì ở 40 km/h, lốp xe được thay chỉ dành để đi trên tuyết ma sát tạo ra tiếng ồn lạo xạo, hòa vào trong lớp tuyết mênh mông.

Hồ Arrowhead nằm cách trung tâm thành phố Los Angeles khoảng 40 km và dựa vào những ngọn núi tuyết làm cho thị trấn nhỏ nằm gần rừng lạnh hơn nhiều so với khu vực thành phố. Vòng qua đường đi lên núi, trước mắt đều là tuyết trắng, đi khoảng một giờ, xuyên qua con đường nhỏ vào núi, Sakuragi rốt cục cũng nhìn thấy từng mảng kiến trúc châu Âu phản chiếu màu sắc lên mặt hồ dần dần hiện lên trước mắt hắn.

Hắn đậu xe ở ven đường, nhìn qua cửa sổ xe trong chốc lát, phong cảnh kia giống như một bức tranh sơn dầu được treo khung trong bảo tàng. Sakuragi nhìn nhìn, tầm mắt dần dần tập trung vào bông tuyết rơi xuống, từng chút từng chút, bay nhảy theo hướng gió, cuối cùng rơi vào cửa xe Rukawa dựa vào, tầm mắt Sakuragi cũng theo đó rơi xuống trên mặt Rukawa.

Rukawa tựa vào cửa xe, tóc bị đè lên hơi cong lên, đoạn cong cong đó trông lại hài ghê. Anh vốn trắng nõn, dưới ánh tuyết chiếu rọi lại càng trắng đến phát sáng, đôi ngươi tràn ngập tính công kích giờ phút này nhẹ nhàng khép lại, mi dưới vừa dài vừa dày che đi quầng thâm dưới mắt, màu xanh đen đó cũng được che đi không ít. Anh ngủ rất say, có lẽ bởi vì ở bên cạnh người yêu, anh ngủ vô cùng thoải mái, cả người nghiêng nghiêng lui vào trong chiếc áo len camel rộng.

Chờ Sakuragi phục hồi tinh thần, hắn đã dùng ánh mắt miêu tả hết mặt của Rukawa, tầm mắt hắn dừng trên đôi môi nhạt màu của anh. Nhận thấy được mình thất thần, Sakuragi khó chịu "chậc" một tiếng, sau đó lập tức che miệng nhìn về phía Rukawa, sợ ở nơi vạn vật tịch mịch này, một âm thanh nhỏ cũng sẽ đánh thức anh.

Sakuragi nhìn trong chốc lát, xác nhận Rukawa không có ý tỉnh lại, liền nằm sấp trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cửa sổ ghế phụ ngẩn người, cũng không biết là nhìn cảnh ngoài cửa sổ, hay là nhìn đường nét của Rukawa phản chiếu trên cửa sổ.

Vì kỳ nghỉ này, Rukawa đã đặt trước homestay, kiểm tra tuyến đường, thuê cả xe. Hôm trước còn đang theo đội đến New York thi đấu, buổi tối lập tức vội vàng bay trở về chuyến bay sớm nhất, tính ra tổng cộng không ngủ được 5 tiếng trên máy bay, đối với người vẫn luôn thích ngủ mà nói, quả thật là đã nỗ lực và cần nghị lực rất lớn.

Anh luôn là người nói ít làm nhiều.

Từ khi quen biết hồi trung học đã như vậy, không hề thay đổi, là sự cố chấp của anh. Đã định con đường, thì sẽ không đâm đi hướng khác và cũng không quay đầu lại.

Cho nên dù Sakuragi hy vọng Rukawa ở nhà nghỉ ngơi hơn, nhưng đối mặt với ánh mắt kiên định của anh, nhìn thấy sự chờ mong anh giấu dưới đáy mắt, Sakuragi vẫn thu dọn đồ đạc và lên xe đi.

"Vì sao anh muốn ra ngoài chơi, em lại phải lái xe lên núi chứ." Sakuragi theo thói quen cãi nhau với Rukawa.

"Vậy để anh lái." Rukawa đi về phía ghế lái, giữa đường bị Sakuragi ngăn lại.

"Em không muốn ngày mai mình lên tin tức đâu, anh ngoan ngoãn ngồi đó đi." Nói xong Sakuragi kiên quyết để Rukawa ngồi ở ghế phụ, sau đó trở lại ghế lái, lái xe xuất phát.

Trên đường Sakuragi còn nói chuyện câu được câu không với Rukawa, cho đến khi người nào đó trên máy bay không thể ngủ an ổn, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng ngọt ngào trong giọng nói của hắn.

Khi Rukawa tỉnh lại, sắc trời đã nhuốm màu hoàng hôn, ánh hoàng hôn chiếu xuống ánh sáng màu hồng nhạt lấp lánh trên mặt hồ Arrowhead. Anh mở mắt nghiêng đầu chỉ thấy Sakuragi nằm sấp trên vô lăng ngủ thiếp đi, hai má đè lên cánh tay, miệng bị ép lại hơi mở ra, để lại trên ống tay áo của hắn một ướt nhỏ. Trong xe còn bật sưởi ấm, đợi thêm một lát nữa chỉ sợ bình điện chạy quá hỏng mất, Rukawa đưa tay véo mặt Sakuragi một cái, thấy hắn không có phản ứng , lại đưa tay nhéo nhéo mũi hắn. Rất nhanh, Sakuragi, người không được cung cấp đủ oxy bị đánh thức, nhìn thấy thủ phạm đang véo mũi mình, Sakuragi muốn nhảy dựng lên đánh trả, thì đã thấy bàn tay chưa thu lại của Rukawa thuần thục vòng qua cổ hắn đỡ lấy , ngay sau đó là một nụ hôn triền miên.

Rukawa nghiêng người dựa vào Sakuragi, ngấu nghiến và tách đôi môi ấm áp của hắn ra, đôi mắt khi nhắm lại vô hại như vậy mà giờ phút này đang nhìn chằm chằm Sakuragi, cuồn cuộn ý muốn chiếm hữu. Sakuragi bị nụ hôn bất thình lình của anh làm cho tay chân luống cuống, bối rối xua tay lại ấn phải còi xe. Rừng sâu yên tĩnh, màn núi trắng tinh khiết vang lên một tiếng bíp cao vút, làm mấy con chim sẻ màu xám đậm phải giật mình, chúng bay ra khỏi cành cây, cùng tiếng vang bay xa vọng vào rừng, tuyết đọng trên cành cây rơi xuống đất, vỡ ra thành phấn tuyết, cũng chẳng còn ai thấy sức nóng trong xe nữa.

"Sao lại dừng ở đây?" Rukawa buông Sakuragi ra.

"Sao anh lắm chuyện thế?" Sakuragi che miệng, đỏ mặt, ra vẻ bình tĩnh lại không nhìn Rukawa.

"Nếu bình điện hỏng, thì giờ là một bộ phim kinh dị rồi đấy." Rukawa dùng ngón cái vuốt ve môi Sakuragi một chút, ngồi lại chỗ.

- Ai bảo con cáo thân thể yếu đuối nhà anh ngủ một mạch, phong cảnh gì cũng không ngắm! Sakuragi trừng mắt nhìn Rukawa một cái, nói xong mặt càng đỏ lên, "Phong cảnh nơi này đẹp như vậy, anh ngắm cũng không uổng công đâu. "

Rukawa nhìn ra ngoài cửa sổ, từ khoảng cách này có thể thấy được hết núi rừng trùng điệp xa xôi, nhưng anh chỉ nhìn một lát rồi quay đầu lại nhìn Sakuragi, nhìn hắn bướng bỉnh quay mặt đi, lộ ra đôi tai với cổ đỏ bừng. Rất ít người biết khi Sakuragi cực kì ngượng ngùng, ngay cả phía sau cổ cũng sẽ đỏ lên, cùng với mái tóc đỏ rực của hắn nối liền thành một mảnh, rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Rukawa, chính là phong cảnh tuyệt vời không gì có thể so sánh được.

"Ừm, đẹp lắm."

Sakuragi có chút mệt mỏi nên Rukawa lái thay , cuối cùng trước khi trời tối cũng đến được nhà gỗ đã đặt trước.

Đó là một căn nhà nhỏ hai tầng, vừa vào huyền quan nhìn thấy tầng một là phòng khách, phòng khách rất rộng rãi, chiếm hơn phân nửa diện tích tầng một, đối diện với là một cái lò sưởi, bên cạnh lò sưởi chất đống than củi chỉnh tề, là nhiên liệu dễ cháy hơn cho người thuê không giỏi đốt củi.

Bên phải tầng một là nhà bếp đơn giản, với những thực phẩm sẵn dễ chế biến trong tủ lạnh , ngay cả những người không giỏi nấu nướng cũng có thể thưởng thức các bữa ăn ngon trong kỳ nghỉ. Bên trái là một cầu thang hơi dốc, đi thẳng lên tầng hai. Tầng hai có hành lang chia thành hai bên, phòng ngủ rộng rãi đi kèm với bồn tắm, đủ để nhiều người cùng nhau dành kỳ nghỉ nhàn nhã ở đây.

Sakuragi kéo túi hành lý và bắt đầu dọn ra, cũng đem hành lý mang theo bỏ vào phòng ngủ.

Cặp bàn chải đánh răng, khăn tắm, hai chiếc cốc.

Bất tri bất giác bọn họ đã nhiễm lấy mùi vị của nhau.

"Ah! Rukawa! "Sakuragi dọn đến cuối, đột nhiên lật mấy cái túi hành lý đã trống rỗn lên, sau đó kinh ngạc phát ra tiếng hô to.

Rukawa nghe tiếng chạy lên lầu, đã thấy Sakuragi nhìn chằm chằm anh, nụ cười không hề có ý tốt: "Anh mà lại không mang bóng rổ theo, cái tên trong mắt chỉ có bóng rổ còn có lúc không mang bóng rổ luôn hả. "

"Em là đồ ngốc đấy à?" Rukawa muốn đưa tay túm lấy Sakuragi, bị Sakuragi né tránh, anh khom lưng nhặt túi hành lý lên, đem nó cất vào trong tủ quần áo, sau đó nói: "Trong núi tuyết lấy đâu ra sân bóng cho em. "

"Phải có sân ngoài trời ở thị trấn này chứ?" Sakuragi chống đầu gối đứng lên.

"Nơi này đến đồ ăn cũng không có , em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi." Rukawa nói xong, xoay người đi xuống lầu.

"Sao cứ sai sai..." Sakuragi luôn cảm thấy Rukawa giấu trong lòng gì đó, nhưng hắn lại không nhìn ra cái gì, chỉ có thể bỏ suy nghĩ này, đi theo anh xuống lầu, trong miệng còn lẩm bẩm, "Quả nhiên không thể hiểu tên này. "

Bữa tối là mì ống sốt thịt cà tím do Rukawa làm, hương vị nước sốt được phát huy ổn định, thỏa mãn cơn thèm ăn của Sakuragi. Ăn xong Sakuragi nhìn tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn đã bao phủ con đường đi đến đây của bọn họ, liền bỏ ý định đi ra ngoài chạy hai vòng, trở về phòng sớm rồi rửa mặt, sau đó dựa vào đầu giường mở điện thoại lên.

Bạn bè của Sakuragi rất nhiều, hắn là người dễ dàng kết bạn, cứ như vậy trong một ngày, hộp thư điện thoại của hắn có thêm hơn mười tin nhắn chưa đọc.

Có đồng đội hỏi hắn có muốn đi đến Grand Canyon trong kỳ nghỉ hay không, và Yohei quan tâm đến cuộc sống của , có Mitsui hỏi hắn có thể trở về Nhật Bản vào năm mới hay không.

Sakuragi trả lời từng cái một, khi trả lời tin nhắn của Mitsui, Sakuragi trong nháy mắt do dự. Hắn chưa bao giờ là người thích che giấu, nhưng rất nhiều chuyện nếu như không cơ hội, quả thật khó có thể mở miệng nói rõ .

Ví dụ như chuyện hắn và Rukawa hẹn hò.

Người biết chuyện này, chỉ có Yohei biết, người còn hiểu rõ Sakuragi hơn chính hắn, còn có quân đoàn Sakuragi, đã nghe ngóng từ Yohei. Nếu trở về nước trong năm nay, Sakuragi cảm thấy có lẽ nên thông báo cho các đồng đội cũ.

Nghĩ đến mọi người có thể lộ ra biểu cảm khiếp sợ như thế nào, Sakuragi liền nhịn không được cười ra tiếng, Rukawa đã rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra nghe thấy.

"Nghĩ cái gì vậy?" Rukawa từ sau dựa vào Sakuragi, vùi đầu vào vai và Sakuragi, thanh âm nghe rất buồn ngủ, cứ như có thể ngủ bất cứ lúc nào vậy.

"Micchin hỏi em năm nay có muốn về nước không." Sakuragi ngửa đầu, hai má cọ Rukawa.

"Hử?" Rukawa cũng không ngẩng đầu lên: "Muốn trở về sao? "

"Ừm... Em đã không trở lại trong một thời gian dài rồi. "Sakuragi xoay người lại, kéo Rukawa nằm xuống, tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại một cái đèn ngủ ở tủ đầu giường, ra ánh sáng ấm áp. Sakuragi nhìn Rukawa được bọc bởi một tầng vầng sáng, suy nghĩ một chút, nói: "Này, Rukawa. "

"Ừm." Rukawa nhìn hắn, giống như đã biết hắn muốn nói cái gì.

"Lần này trở về, chúng ta có nên không..." Sakuragi gãi gãi đầu, hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra, "Em muốn nói với họ."

"Được." Rukawa trả lời, gần như không có do dự gì. Sau đó anh kéo luôn Sakuragi chuẩn bị đi ngủ sớm.

"Này, anh có đang nghe em nói không đấy? Cáo thối!" Sakuragi cảm thấy anh hời hợt, tức giận kéo chăn quấn quanh người mình.

"Nghe rồi." Rukawa thành thục nhấc chăn chui vào, kéo Sakuragi vào trong ngực, dùng chăn quấn hắn với mình thành một cục, "Nên nói từ sớm."

Nói xong liền đưa tay tắt đèn.

- Chờ, chờ một chút, để em trả lời tin nhắn Micchin đã! - Sakuragi vội vàng cầm điện thoại lên, trả lời vài câu đơn giản, sau đó bị Rukawa kéo luôn vào trong mộng đếm dê.

Ngoài cửa sổ tuyết không biết từ lúc nào đã ngừng rơi, tầng mây dần dần tan đi, ánh trăng chiếu vào phòng, giống như tấm lụa mỏng phủ lên người hai người.

Điện thoại của Rukawa đột nhiên sáng lên trong bóng tối, là một tin nhắn từ Mitsui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro