bạn cùng giường;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau buổi tiệc sinh nhật đó, tôi giống như một con chuột, giống ở cái điệu bộ trốn chui trốn nhủi của nó mỗi lần tôi bắt gặp Park Jaehyuk. Trí nhớ của luật sư như tôi tốt tới mức dù có say quắc cần câu đêm hôm ấy thì chỉ cần nhìn thấy anh tôi liền nhớ lại.

Suốt buổi sáng tôi ngồi bó gối, ghì chặt con cún bông màu vàng trong lòng, không ngừng cắn lấy bộ móng tay thiếu nước trụi hẳn của mình.

"Siwoo ơi cậu..."

"Tớ sẽ về phòng của tớ"

Anh vừa bước vào đã chết trân ngay cửa. Câu nói của tôi hình như quá đường đột, Park Jaehyuk đánh rơi cả cốc nước xuống sàn. Cái cốc nhựa đập xuống sàn mạnh lắm, nó khiến tôi hết cả hồn.

"Sao đột nhiên cậu lại muốn vậy?"

"Đột nhiên muốn thôi..."

"À..."

"Jaehyuk!!!"

"À... HẢ?"

"Nước đổ ướt hết tất của cậu rồi"

Park Jaehyuk bị cái giọng the thé của tôi lôi về thực tại, luống cuống nhấc bàn chân khỏi vũng nước. Tôi lắc đầu ngao ngán, tay ném cái gối cún trở lại giường rồi đi thẳng ra cửa. Chân còn chưa bước qua hết tấm thảm trong phòng thì anh đã giữ tôi lại.

"Siwoo..."

Tôi vẫn vờ như mình chẳng biết bất cứ chuyện gì dù trong tim đã rõ mồn một. Trông anh khó xử lắm, đôi môi cứ mấp máy muốn nói gì đó, song lại chỉ có một hơi thở hắt cùng hàng mi cụp hẳn xuống.

Park Jaehyuk lúc này không nắm lấy cánh tay tôi nữa, anh buông hẳn ra, để mặc tôi rời khỏi tầm mắt anh rồi bị cánh cửa phòng đối diện che khuất hẳn.

Đâu chỉ mỗi anh bối rối, lòng tôi cũng đâu yên được. Nhưng có lẽ lí do của sự bộn bề trong suy nghĩ của hai đứa không giống nhau: anh thì thấy áy náy, có lỗi vì tình cảm của mình, còn tôi hoàn toàn tức giận vì năm đó anh đã nói dối rằng anh tỏ tình nhầm.

Cứ thế, chẳng ai bảo ai, mỗi người một ôm một mớ ưu tư, thu mình lại không cho người kia cơ hội được gỡ rối...

Tất nhiên tôi và anh chẳng thể trốn nhau mãi như thế. Chúng tôi là bạn cùng nhà mà, không thể 24/7 không ló mặt ra khỏi phòng được. Park Jaehyuk có thể ở lì trong đó học, còn tôi buộc phải ra ngoài để ăn vặt, để tận hưởng bộ phim yêu thích của mình ở phòng khách vào buổi tối.

"Ơ..."

Điều tôi không ngờ nhất là có một tô mì đầy đủ rau, trứng, thịt còn bốc khói cùng một đĩa hoa quả đã được bày sẵn trên bàn, kế bên là điều khiển TV.

"Không! Son Siwoo... là cậu ấy sai, đừng vì miếng ăn mà tha thứ dễ dàng như vậy chứ!"

Tôi nhảy tót lên ghế, co cả hai chân lên gần sát mang tai rồi vớ lấy cái điều khiển. Park Jaehyuk muốn sao cũng được, tôi sẽ coi như anh tốt bụng và thương xót cái bao tử hay dở chứng của tôi. Vừa nghĩ tôi vừa ăn sạch bát mì to đùng trên bàn, không để thừa một miếng.

Kết thúc bộ phim, tôi cũng no nê căng phồng cả bụng. Nhìn lên đồng hồ mới chín giờ, tôi ngáp dài một cái rồi lết chiếc dép bông về phía phòng ngủ. Chưa đi được ba bước thì nhớ ra đĩa hoa quả vẫn còn phân nửa, tôi tiếc lại đem theo phòng trừ đêm đói.

Rõ ràng tôi nhớ lúc nãy ra khỏi phòng đã tắt đèn mà bước vào lại sáng trưng. Ánh sáng trắng xen vàng làm tôi hơi chói mắt. Tôi quơ tay tìm một mặt phẳng để đặt đĩa hoa quả lên rồi thả mình uỵch một cái xuống giường.

"Aaaaa! Mỳ ngon đỉnh, hoa quả mát lạnh đúng ưng bụng!"

Nói rồi tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, mặc kệ đèn đuốc vẫn sáng một cách bất thường.

Trời sinh ra Son Siwoo tôi cực kì thính ngủ, một khả năng thiên bẩm mà tôi ghét cay ghét đắng. Chỉ cần một tiếng động rất nhỏ, hay có gì đó ở gần cũng có thể đánh thức tôi. Và đúng thế, tôi bị đánh thức vì chăn của tôi đột nhiên động đậy!

Phòng ốc lúc này tối om, tôi đoán là Jaehyuk táy máy đã mò sang phòng tôi tắt đèn vì thấy tôi nằm thẳng cẳng trên giường. Còn chưa kịp nhổm dậy tìm kiếm thứ làm mình thức giấc thì cả cơ thể đã dính chặt lại xuống giường.

"Jae...hyuk!! Cậu làm gì ở phòng tớ?"

Tôi hét lên đầy tức tối nhưng toàn thân vẫn không thể cựa quậy thoát khỏi vòng tay lớn của Jaehyuk. Hình như anh uống rượu, hơi thở của anh sau gáy tôi nồng mùi cồn tới nỗi tôi suýt sặc. Park Jaehyuk thấy có lỗi tới mức nào mà tự biến mình thành bộ dạng này chứ?

"Cậu về phòng cậu đi... cậu làm tớ đau"

Quả nhiên, tôi vừa dứt câu anh liền lỏng tay ra hẳn. Tôi ngoái lại phía sau thì thấy anh ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.

"Tớ xin lỗi..."

"Không sao đâu, cũng không đau lắm"

"Không phải, tớ xin lỗi vì năm ấy không dám nói thật"

Tôi bỗng trầm xuống theo ngữ điệu của anh, chẳng biết nên đáp lại câu nói ấy thế nào. Tôi cũng ngồi dậy, cũng dựa vào thành giường bên cạnh anh, cả hai không hẹn mà cùng thở dài.

"Sao lại uống nhiều rượu thế?"

"Tớ không tìm được cách giải quyết, nên tớ nghĩ uống sẽ khá hơn"

"Cậu đúng là ngốc, rượu chỉ khiến cậu hành động ngớ ngẩn hơn"

"Vậy cậu cứ coi như tớ ngớ ngẩn đi Siwoo"

Tôi nhìn anh, không muốn hiểu điều anh đang biểu đạt. Tôi cũng không nói gì cả, chỉ gật đầu một cái cho có rồi lại ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Tớ không phải cố tình không nhận ra..."

Tôi nghiêng đầu sang bên anh, tay đưa lên chỉ vào thái dương.

"Cậu biết đấy... tớ chẳng thông minh lắm"

Park Jaehyuk dùng ánh mắt lo lắng nhìn tôi, cái ánh mắt xót xa khi thấy người mình thương tự hạ thấp giá trị của họ trước mặt mình. Anh ôm lấy má tôi, kéo nó lại gần phía anh. Tôi không phản kháng, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt người đang đầy hơi men kia.

"Cậu muốn hôn tớ hả?"

"..."

"Chúng ta đang trông rất kì lạ đấy"

Park Jaehyuk bị câu nói của tôi làm cho cuống quýt như một chú cún lớn. Nhưng anh do dự lắm, anh không dám làm điều đó với tôi dù chỉ là chạm nhẹ một cái vào môi rồi bỏ chạy.

"Hyukie... cậu sợ ư?"

"Ừm..."

"Cậu sợ điều gì?"

"Tớ... không muốn Siwoo miễn cưỡng, Siwoo không cần phải chiều ý tớ chỉ vì thấy tớ thảm hại đâu"

Tôi hơi bất ngờ khi anh nghĩ nhiều như vậy, đổi lại là người khác có khi đã đè ngửa tôi ra từ mấy tiếng trước mất rồi. Những suy nghĩ của anh thật sự khiến tôi có chút tự mãn, vì tôi có thể cảm nhận được Park Jaehyuk nghiêm túc với tôi tới mức nào, cố gắng để tôi chấp nhận anh tới mức nào.

"Vậy thì ngủ thôi, để mai tính"

Tôi kéo anh nằm xuống, giống như chúng tôi chưa từng giận nhau. Theo thói quen, tôi kéo tay anh quàng qua người mình như vắt cái túi chườm ấm lên bụng. Anh không phản kháng, cũng không kéo tôi lại vào lòng mà chỉ để yên tay ở đó.

"Siwoo... tớ nói này"

"Sao thế?"

Anh hơi nhổm dậy, ghé sát vào tai tôi rồi mới thỏ thẻ điều mình muốn nói.

"Đây là giường của tớ, cậu về nhầm phòng rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro