Tập 2: Những điều dang dở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tarn ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ của mình, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ về Bungah. Đêm qua, ánh mắt lạnh lùng của Bungah khi từ chối lời xin lỗi của cô vẫn hiện rõ trong tâm trí, khiến cô không thể nào quên được. Tarn biết rằng mình đã làm tổn thương Bungah sâu sắc, và cô cũng hiểu rằng việc giành lại lòng tin của người phụ nữ ấy sẽ không hề dễ dàng. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô yêu Bungah, yêu đến mức không thể sống thiếu cô ấy, và Tarn sẽ làm mọi thứ để có thể sửa chữa sai lầm của mình.

Những ngày sau đó, Tarn cố gắng liên lạc với Bungah nhưng tất cả đều vô ích. Tin nhắn không được trả lời, cuộc gọi bị từ chối, thậm chí khi cô đến trước nhà Bungah, cô cũng không thể gặp được. Cánh cửa nhà luôn đóng kín, như chính trái tim của Bungah lúc này. Tarn hiểu rằng mình phải kiên nhẫn, phải cho Bungah thời gian để nguôi ngoai nỗi đau, nhưng lòng cô không thể ngừng lo lắng.

Tarn cứ ngỡ mình có thể chịu đựng được mọi thứ, nhưng mỗi ngày trôi qua mà không nghe thấy tin tức gì từ Bungah khiến cô càng thêm bồn chồn. Cô lo sợ rằng Bungah sẽ rời xa mình mãi mãi, rằng cô sẽ không bao giờ có cơ hội để làm lành với người phụ nữ mà cô yêu thương. Những đêm dài trở nên không thể chịu đựng được nữa khi những suy nghĩ tiêu cực bao trùm lấy tâm trí Tarn.

Một buổi sáng, khi Tarn đang trên đường đi làm, điện thoại của cô reo lên. Nhìn thấy số của Yo hiện lên màn hình, trái tim Tarn như ngừng đập. Cô vội vã nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng Yo, đầy lo lắng. "Tarn, mẹ Yo bệnh rồi. Yo không biết làm sao nữa."

Yo không nói rõ Bungah bị bệnh gì, nhưng chỉ cần nghe thấy tin này, Tarn đã không thể giữ được sự bình tĩnh. Cô cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang sụp đổ. Bungah bệnh? Làm sao cô có thể ngồi yên được?

"Tarn có thể đến không? Tarn biết mẹ Yo cứng đầu mà, bà không chịu đi khám bác sĩ, và cũng không chịu uống thuốc. Yo đã cố gắng thuyết phục nhưng mẹ không nghe Yo." Yo tiếp tục, giọng nói càng lúc càng gấp gáp.

Tarn không cần phải suy nghĩ thêm, cô quyết định ngay lập tức. "Yo, Tarn sẽ đến ngay. Yo cứ ở bên cạnh mẹ, Tarn sẽ tìm cách."

Nhưng khi Tarn đến nhà Bungah, cô gặp phải một trở ngại không ngờ. Bungah từ chối gặp cô. Người giúp việc trong nhà, một bà lão trung niên, mở cửa và truyền đạt lại lời của Bungah một cách nghiêm túc: "Cô Bungah không muốn gặp ai hết, đặc biệt là cô. Cô hãy đi cho."

Tarn đứng trước cánh cửa đóng chặt, cảm thấy lòng mình như bị xé nát. Cô biết Bungah vẫn còn giận cô, nhưng cô không thể chịu đựng được khi biết rằng Bungah đang bệnh mà không thể làm gì để giúp. "Làm ơn, bà làm ơn cho tôi vào. Tôi chỉ muốn gặp chị ấy, chăm sóc cho chị ấy. Tôi... tôi sẽ rời đi ngay nếu chị ấy không muốn thấy tôi, nhưng tôi cần phải chắc chắn rằng chị ấy ổn."

Người giúp việc nhìn Tarn một lúc, ánh mắt có chút đồng cảm nhưng vẫn kiên quyết. "Cô Tarn, tôi hiểu cô lo lắng, nhưng tôi không thể làm trái ý bà chủ được. ấy đã dặn kỹ rằng không muốn gặp cô."

Tarn biết mình không thể làm gì hơn lúc này. Cô bước đi, lòng nặng trĩu, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về cách gặp Bungah. Trở về căn phòng nhỏ, Tarn không thể ngồi yên. Cô liên tục nghĩ về Bungah, tưởng tượng ra cảnh người ấy nằm trên giường, mệt mỏi và đau đớn. Tarn biết rằng nếu Bungah không được chăm sóc cẩn thận, bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

Suốt đêm đó, Tarn không thể ngủ. Cô lo lắng đến mức không thể suy nghĩ được gì khác ngoài việc tìm cách tiếp cận Bungah. Cô quyết định rằng, dù thế nào đi nữa, cô sẽ không bỏ cuộc. Cô đã hứa với chính mình rằng sẽ làm mọi cách để được ở bên Bungah, và cô không thể để bệnh tật ngăn cản điều đó.

Ngày hôm sau, Tarn quyết định trở lại nhà Bungah. Lần này, cô mang theo một giỏ hoa quả và thuốc bổ, hy vọng rằng Bungah sẽ chịu gặp cô. Nhưng khi đến nơi, cô lại bị từ chối. Người giúp việc, lần này với thái độ kiên quyết hơn, nhắc lại lời của Bungah: "Cô Tarn, xin cô hãy về đi. Bà chủ không muốn gặp cô."

Tarn cảm thấy như bị đẩy vào ngõ cụt. Cô không biết phải làm gì hơn, nhưng cũng không thể bỏ cuộc. Mỗi lần bị từ chối chỉ càng làm tăng thêm quyết tâm của cô. Bungah có thể đẩy cô ra xa, nhưng Tarn biết rằng người phụ nữ ấy cần cô, dù Bungah có thừa nhận điều đó hay không.

Sau nhiều lần cố gắng không thành, Tarn quyết định viết một lá thư cho Bungah. Cô ngồi xuống, viết từng dòng chữ với tất cả sự chân thành và tình cảm trong lòng. Trong thư, Tarn xin lỗi vì đã làm tổn thương Bungah, xin lỗi vì đã rời đi mà không nghĩ đến cảm xúc của Bungah. Cô cũng nói rõ rằng cô không thể ngừng lo lắng cho Bungah, và dù Bungah không muốn gặp cô, cô vẫn sẽ ở đây, sẵn sàng bất cứ lúc nào Bungah cần.

Sau khi viết xong lá thư, Tarn nhờ người giúp việc đưa nó cho Bungah. Cô không biết liệu Bungah có đọc nó hay không, nhưng ít nhất cô đã làm điều gì đó để thể hiện tình cảm và sự quan tâm của mình.

Trong khi đó, Bungah nằm trên giường, cảm thấy mệt mỏi và yếu đuối hơn bao giờ hết. Bệnh tình của cô không quá nghiêm trọng, nhưng sự suy sụp tinh thần sau cuộc chia tay với Tarn đã khiến sức khỏe của cô suy giảm rõ rệt. Mỗi khi nghĩ đến Tarn, Bungah lại cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cô không thể quên được những khoảnh khắc bên nhau, nhưng cũng không thể quên được nỗi đau mà Tarn đã gây ra khi rời bỏ cô.

Khi người giúp việc đưa lá thư của Tarn đến, Bungah do dự. Cô không chắc mình có muốn đọc những dòng chữ ấy hay không. Một phần trong cô muốn gạt bỏ mọi thứ liên quan đến Tarn, nhưng một phần khác lại không thể làm ngơ trước tình cảm của người con gái ấy. Cuối cùng, Bungah quyết định mở lá thư ra.

Những dòng chữ chân thành của Tarn khiến Bungah xúc động. Cô có thể cảm nhận được sự hối hận và tình yêu mà Tarn dành cho mình qua từng câu chữ. Nhưng Bungah cũng biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để hàn gắn những vết thương trong lòng. Cô đã trải qua quá nhiều đau khổ và thất vọng, không chỉ với Tarn mà còn với cuộc sống hôn nhân đầy bất hạnh của mình. Bungah biết rằng mình cần thời gian, cần khoảng cách để suy nghĩ và để trái tim mình hồi phục.

Dù cảm động trước lá thư của Tarn, Bungah vẫn quyết định không trả lời. Cô không muốn Tarn nghĩ rằng mọi thứ có thể dễ dàng quay lại như trước. Cô cần Tarn hiểu rằng tình cảm của họ, nếu có thể cứu vãn, phải được xây dựng lại từ đầu, trên nền tảng của sự tin tưởng và sự tôn trọng lẫn nhau.

Ngày qua ngày, Tarn vẫn không ngừng cố gắng tiếp cận Bungah. Cô gửi thêm nhiều lá thư, mua thêm nhiều món quà nhỏ để bày tỏ sự quan tâm, nhưng tất cả đều không nhận được hồi đáp. Mỗi lần bị từ chối chỉ càng khiến Tarn thêm quyết tâm. Cô biết rằng Bungah cần thời gian, nhưng cô cũng biết rằng mình phải kiên nhẫn và không bỏ cuộc.

Một buổi chiều, khi Tarn đến trước cổng nhà Bungah lần nữa, cô gặp Yo. Anh áy náy vì chẳng thể làm gì giúp được hơn cho Tarn khi mẹ anh một mực cương quyết không gặp mặt. "Tarn, Yo không hiểu tại sao mẹ lại làm thế này. Mẹ hình như rất giận Tarn, nên Yo nghĩ hay là Tarn nên để bà ấy yên."

Tarn lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Yo, Tarn không thể bỏ cuộc. Tarn yêu mẹ Yo, yêu chị Bungah hơn cả chính bản thân mình. Tarn biết mình đã làm sai, đã khiến chị ấy tổn thương, nhưng Tarn không thể sống mà không cố gắng để sửa chữa lỗi lầm đó. Tarn biết chị ấy cần thời gian, nhưng Tarn sẽ ở đây, chờ đợi và làm mọi cách để chị ấy hiểu rằng Tarn thực sự hối hận và muốn làm lại từ đầu."

Yo thở dài, anh hiểu rằng Tarn thực sự nghiêm túc. Nhưng anh cũng thấy khó xử vì biết mẹ mình vẫn chưa sẵn sàng tha thứ. "Tarn, Yo không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng Yo hy vọng Tarn hiểu rằng mẹ Yo đang rất yếu. Tarn làm ơn đừng gây thêm áp lực cho bà ấy nữa."

Tarn nhìn Yo, lòng cảm thấy nặng trĩu. "Tarn không muốn gây áp lực gì cho chị ấy cả. Tarn chỉ muốn chị ấy biết rằng mình luôn ở đây, sẵn sàng chăm sóc chị ấy nếu chị ấy cho phép."

Yo gật đầu rồi quay vào nhà, để lại Tarn đứng lặng im ngoài cổng. Cô cảm thấy lòng mình đau đớn khi nghĩ đến việc Bungah từ chối gặp mình. Nhưng Tarn cũng hiểu rằng mình không thể ép buộc Bungah, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng một ngày nào đó trái tim Bungah sẽ dịu lại và sẵn sàng đón nhận cô một lần nữa.

---

Tarn không bỏ cuộc. Những ngày sau đó, cô tiếp tục gửi những lá thư đầy tình cảm, những món quà nhỏ để bày tỏ lòng quan tâm. Mỗi lần đến nhà Bungah, Tarn đều đứng ngoài cổng, lặng lẽ nhìn vào bên trong, hy vọng một ngày nào đó cánh cửa sẽ mở ra đón cô. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại trở về với trái tim trĩu nặng khi không nhận được hồi âm nào.

Thời gian trôi qua, bệnh tình của Bungah dần cải thiện, nhưng trái tim cô vẫn còn đau đớn. Cô không thể phủ nhận rằng mình vẫn yêu Tarn, nhưng nỗi sợ hãi bị tổn thương lần nữa khiến cô do dự. Bungah hiểu rằng mình cần phải mạnh mẽ, phải đặt ra những ranh giới để bảo vệ trái tim mình. Cô cũng biết rằng Tarn đang cố gắng, nhưng cô chưa sẵn sàng tha thứ và chấp nhận trở lại như trước.

Mùa thu đến, mang theo những cơn gió lạnh và những chiếc lá vàng rơi rụng. Một ngày, khi Tarn đang bận rộn với công việc từ thiện, cô nhận được một tin nhắn từ Yo. "Mẹ muốn gặp Tarn."

Trái tim Tarn đập mạnh, cô không thể tin vào mắt mình. Cuối cùng, Bungah đã sẵn sàng để gặp lại cô. Không cần suy nghĩ thêm, Tarn vội vàng rời khỏi nơi làm việc, chạy ngay đến nhà Bungah.

Khi đến nơi, Tarn cảm thấy tay mình run lên. Cô đứng trước cánh cửa quen thuộc, nơi đã từng bị đóng chặt trước mặt cô bao lần. Nhưng lần này, khi cô gõ cửa, cánh cửa từ từ mở ra. Bungah đứng đó, mảnh mai trong chiếc áo len màu xám, ánh mắt dịu đi nhưng vẫn mang nét buồn bã.

"Cô vào đi," Bungah nói, giọng nói trầm và chậm rãi.

Tarn bước vào, cảm thấy lòng mình tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Cô đã mong chờ khoảnh khắc này, nhưng cũng biết rằng đây không phải là một cuộc tái ngộ đơn giản. Bungah ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng khách, nhìn Tarn với ánh mắt đầy suy tư.

"Tarn, tôi đã đọc hết những lá thư của cô, và tôi cũng biết những gì cô đã làm suốt thời gian qua," Bungah bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Tôi biết cô đang cố gắng, và tôi cảm kích vì điều đó. Nhưng Tarn, tôi không thể quay lại như trước đây, ít nhất là không ngay lập tức."

Tarn lặng người, cảm thấy trái tim mình chùng xuống. "Em hiểu, chị Bungah. Em không mong chị tha thứ ngay lập tức. Em chỉ muốn chị biết rằng em sẽ không bỏ cuộc, rằng em sẵn sàng chờ đợi chị, và em sẽ làm mọi cách để chứng minh rằng em đáng được tin tưởng lần nữa."

Bungah nhìn Tarn một lúc lâu, rồi thở dài. "Tarn, cô có biết tại sao tôi lại cứng rắn như vậy không? Tôi đã bị tổn thương quá nhiều trong cuộc đời này. Cả cuộc hôn nhân thất bại lẫn tình cảm với cô đều để lại những vết sẹo không dễ dàng xóa nhòa. Tôi không muốn lại rơi vào vòng xoáy của nỗi đau lần nữa."

Tarn gật đầu, đôi mắt cô đầy sự đồng cảm. "Em biết, chị Bungah. Em biết chị đã chịu đựng nhiều. Và chính vì thế, em càng quyết tâm để sửa chữa lỗi lầm của mình. Dù có bao lâu thì em cũng sẽ đợi chị tha thứ và cho em một cơ hội."

Bungah im lặng, rồi cô đứng dậy và bước đến bên Tarn. "Tarn, tôi không thể hứa gì vào lúc này. Nhưng tôi sẽ cho cô một cơ hội. Chúng ta sẽ bắt đầu lại, từ từ, như những người bạn trước. Và nếu, chỉ nếu, tôi cảm thấy có thể tin tưởng cô một lần nữa, thì có lẽ chúng ta sẽ tiến xa hơn. Nhưng hãy nhớ rằng, tôi không muốn chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa."

Tarn cảm thấy như có một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Cô đứng dậy, nắm lấy tay Bungah một cách nhẹ nhàng. "Cảm ơn chị, Bungah. Em sẽ không làm chị thất vọng đâu. Em sẽ kiên nhẫn và sẽ làm mọi cách để chị có thể tin tưởng em lần nữa."

Bungah gật đầu, rồi rút tay lại. "Tarn, hãy về nhà đi. Tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Tarn nhìn theo bóng Bungah bước vào trong nhà, trái tim cô tràn đầy cảm xúc. Cô biết rằng con đường trước mặt vẫn còn dài và đầy thử thách, nhưng cô cũng biết rằng mình đã có một cơ hội - một cơ hội để sửa chữa những gì đã làm hỏng, và để xây dựng lại tình yêu mà cô vẫn luôn trân trọng.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro