Tập 3: Rào cản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng sớm, trời Bangkok ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Những giọt sương vẫn còn đọng trên lá cây, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời mới lên. Tarn ngồi trong quán cà phê nhỏ quen thuộc, nơi cô và Bungah từng ngồi trò chuyện hàng giờ về cuộc sống, về những mơ ước và cả những nỗi lo. Ký ức ấy bây giờ lại ùa về, khiến lòng Tarn nặng trĩu.

Tarn đã dành cả tuần qua để suy nghĩ về cuộc gặp với Bungah. Mặc dù Bungah đã mở lòng một chút, nhưng Tarn biết rằng cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm để chứng minh mình xứng đáng với niềm tin của Bungah. Bỗng điện thoại của Tarn rung lên, là một tin nhắn từ Yo: "Tarn, mẹ Yo đang không khỏe. Yo không muốn nói chuyện này nhưng nghĩ là Tarn nên biết."

Trái tim Tarn như thắt lại. Cô lập tức gọi lại cho Yo. "Yo, chị Bungah sao rồi? Chị ấy có sao không?" Tarn hỏi nhanh, giọng lo lắng không che giấu được.

"Chỉ là ... mẹ Yo bị ... cảm thôi, nhưng sức khỏe của mẹ vốn đã không tốt nên Yo rất lo. Yo chỉ muốn Tarn biết để đừng bất ngờ... nếu có chuyện gì," Yo đáp lại, giọng cậu đầy lo lắng. Và dường như có điều gì đó ẩn khuất.

"Yo, Tarn phải gặp chị ấy. Tarn không thể yên tâm khi không ở bên cạnh chị ấy lúc này," Tarn nói, lòng đầy quyết tâm.

"Tarn, mẹ Yo nếu muốn sẽ chủ động liên lạc với Tarn. Yo không muốn mẹ phải chịu thêm áp lực nào nữa. Hãy cho mẹ Yo thêm thời gian," Yo khẽ thở dài, giọng nói như dặn dò.

Tarn im lặng một lúc, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Yo, Tarn hiểu rồi. Nhưng nếu có bất cứ chuyện gì, Yo phải nói ngay cho Tarn biết nhé," Tarn nói, giọng nói vẫn còn chút lo âu.

"Yo biết rồi. Yo sẽ báo ngay nếu có gì xảy ra," Yo đáp lại trước khi tắt máy.

Tarn ngồi lại quán cà phê, lòng trĩu nặng lo âu. Cô biết rằng mình cần phải kiên nhẫn, nhưng cảm giác bất lực khi không thể ở bên Bungah lúc này khiến cô đau lòng. Tarn không muốn bỏ cuộc, nhưng cô cũng hiểu rằng mọi hành động của mình lúc này đều phải cẩn thận, không thể để Bungah cảm thấy bị ép buộc hay áp lực.

---

Trong những ngày tiếp theo, Tarn không ngừng nghĩ về Bungah. Cô cố gắng tập trung vào công việc, vào các hoạt động từ thiện, nhưng mỗi lần rảnh rỗi, hình ảnh Bungah lại hiện lên trong tâm trí cô. Mỗi đêm, cô lại mơ về những khoảnh khắc khi họ còn bên nhau, về nụ cười dịu dàng của Bungah, về những lần họ cùng nhau thưởng thức những tách trà nóng bên cạnh cửa sổ trong những ngày mưa.

Một buổi chiều, khi Tarn đang tham gia một hoạt động từ thiện ở khu dân cư nghèo, cô nhận được một cuộc gọi từ Yo. "Tarn, mẹ Yo đã khỏe hơn rồi. Mẹ muốn gặp Tarn."

Tarn như muốn nhảy lên vì vui mừng. "Cảm ơn Yo! Tarn sẽ đến ngay," cô đáp, rồi vội vã thu xếp công việc để đến gặp Bungah.

Khi Tarn đến trước cổng nhà Bungah, cô cảm thấy tim mình đập nhanh, lòng đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng. Tarn biết rằng lần này không thể giống như lần trước. Cô cần phải thận trọng và kiên nhẫn hơn nữa.

Cánh cửa mở ra, Yo đứng đó, gật đầu chào Tarn trước khi để cô vào. Tarn bước vào nhà, cảm nhận được sự im lặng khác thường trong không gian. Bungah đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn xuống đất, trông cô yếu đuối và mệt mỏi hơn so với lần gặp trước.

"Chị Bungah," Tarn nhẹ nhàng lên tiếng, tiến lại gần nhưng giữ khoảng cách đủ để không làm Bungah cảm thấy bị ép buộc.

Bungah ngước lên nhìn Tarn, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn chứa đựng sự ấm áp quen thuộc. "Tarn" Bungah nói, giọng nói trầm lắng, "Tôi biết cô muốn gặp tôi, muốn ở bên cạnh tôi, nhưng lúc này tôi cần không gian riêng. Sức khỏe của tôi không tốt, và tôi cần thời gian để hồi phục."

Tarn cảm thấy một nỗi buồn nhẹ nhàng len lỏi trong lòng, nhưng cô biết rằng Bungah đang nói thật. "Em hiểu, chị Bungah. Em không muốn gây áp lực cho chị. Em chỉ muốn chị biết rằng em luôn ở đây, sẵn sàng bất cứ khi nào chị cần em."

Bungah gật đầu nhẹ, đôi mắt ánh lên chút cảm kích. "Tarn, tôi biết cô đã cố gắng rất nhiều. Nhưng tôi cần thêm thời gian. Cô hãy cho tôi thêm thời gian, và đừng lo lắng quá nhiều về tôi."

Tarn cảm nhận được lòng mình như bị xé làm đôi. Cô không thể phủ nhận rằng mình muốn ở bên Bungah ngay lúc này, chăm sóc và bảo vệ cô ấy. Nhưng Tarn cũng hiểu rằng mình không thể ép buộc Bungah. Cô cần tôn trọng mong muốn của Bungah và kiên nhẫn chờ đợi.

"Em sẽ làm theo ý chị, Bungah. Em sẽ không làm phiền chị nữa, nhưng nếu chị cần em, chỉ cần gọi, em sẽ đến ngay lập tức," Tarn nói, giọng nói đầy quyết tâm.

Bungah nhìn Tarn một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười. Lời nói ra ba phần là khách sáo, bảy phần là gượng gạo. "Tarn, tôi biết cô có lòng. Hãy để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Đừng cố ép buộc bản thân hay ép buộc tôi."

Tarn gật đầu, rồi đứng dậy. "Em hiểu rồi, chị Bungah. Em sẽ chờ đợi và sẽ không từ bỏ," cô nói trước khi rời khỏi căn nhà, lòng trĩu nặng nhưng cũng đầy quyết tâm.

---

Buổi tối hôm đó, Tarn ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của mình, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên tường những bóng hình nhạt nhòa. Cô cảm thấy lòng mình trống trải, như thể một phần quan trọng của cuộc đời đang ở rất xa, ngoài tầm với.

Tarn biết rằng việc Bungah cho cô một cơ hội là bước đi đầu tiên trong một hành trình dài đầy thử thách. Nhưng bây giờ, khi đối mặt với thực tế, Tarn nhận ra rằng con đường này còn khó khăn hơn cô tưởng. Cô phải học cách kiên nhẫn, cách chấp nhận những rào cản và cách để không đánh mất niềm tin vào tình yêu của mình.

---

Vài ngày sau, khi Tarn đang làm việc tại văn phòng, một cuộc gọi từ Yo lại đến. "Tarn, Yo vừa đưa mẹ đi khám về. Bác sĩ nói mẹ Yo cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Mẹ Yo vẫn còn rất yếu."

Tarn lo lắng, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Yo, cảm ơn Yo đã cho Tarn biết. Tarn sẽ không làm phiền chị Bungah nữa, nhưng nếu có bất kỳ điều gì chị ấy cần, Tarn sẽ đến ngay lập tức."

"Yo sẽ làm vậy. Yo biết mẹ Yo cần không gian riêng, nhưng nếu có điều gì thay đổi, Yo sẽ báo cho Tarn ngay," Yo đáp lại.

Tarn đặt điện thoại xuống, lòng cảm thấy như bị giằng xé. Cô muốn làm nhiều hơn để giúp Bungah, nhưng cô biết mình phải kiên nhẫn và tôn trọng quyết định của Bungah.

---

Những tuần sau đó, Bangkok dần chuyển mình vào mùa đông, với những cơn gió lạnh thổi qua các con phố. Mặc dù thời tiết thay đổi, nhưng Tarn vẫn giữ vững quyết tâm của mình. Cô tiếp tục công việc từ thiện, giúp đỡ những người khó khăn, như một cách để giữ mình bận rộn và không để nỗi lo lắng về Bungah chiếm lấy tâm trí.

Mỗi tối, Tarn đều nghĩ về Bungah, về sức khỏe của chị ấy, về những gì chị ấy đang phải đối mặt. Nhưng dù lòng tràn đầy lo âu, Tarn cũng hiểu rằng mình không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi và hy vọng. Cô biết rằng Bungah đang cần thời gian và không gian để hồi phục, và Tarn sẽ làm mọi cách để không làm gián đoạn quá trình đó.

---

Trời Bangkok vào một buổi sáng sớm, những cơn gió se lạnh len lỏi qua từng góc phố. Tarn vẫn đang chìm trong công việc từ thiện của mình. Dù luôn cố gắng giữ mình bận rộn, Tarn không thể hoàn toàn rời bỏ được suy nghĩ về Bungah. Cô đã nhiều lần muốn đến thăm Bungah, nhưng Tarn biết rằng mình cần tôn trọng không gian mà Bungah cần.

Tarn nhận được một tin nhắn từ Yo: "Mẹ Yo vẫn ổn, không có gì mới. Yo đã đưa mẹ đi khám lại, bác sĩ nói mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thêm. Tarn đừng lo."

Tarn đọc tin nhắn mà lòng vẫn đầy lo lắng. Cảm giác có điều gì đó không ổn cứ lởn vởn trong đầu cô, nhưng Tarn biết rằng mình phải tin tưởng vào lời của Yo và không nên quá lo lắng. Tarn thở dài, cố gắng dồn sự chú ý vào công việc trước mắt, nhưng trong lòng vẫn có một sự bất an kỳ lạ.

---

Một ngày nọ, Tarn đang trên đường từ văn phòng về nhà, cô quyết định ghé qua cửa hàng thực phẩm hữu cơ quen thuộc để mua chút đồ. Cô đã từng đến đây với Bungah nhiều lần, và nhớ những lần hai người cùng nhau chọn mua những loại trà thơm mát hay những hộp bánh quy nhỏ xinh.

Khi Tarn đang chọn một vài hộp trà, cô vô tình nghe thấy một cuộc trò chuyện giữa hai phụ nữ trung niên đứng ở quầy thu ngân.

"Cô có biết không? Tôi vừa gặp bác sĩ Niran tuần trước, ông ấy nói rằng bệnh của một bệnh nhân đã chuyển biến xấu hơn sau khi tưởng chừng đã ổn định. Họ đang rất lo lắng và cần phải theo dõi thêm," một trong hai người phụ nữ nói, giọng đầy lo âu.

"Thật sao? Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Ông ấy luôn là bác sĩ tận tâm và có kinh nghiệm," người kia đáp lại.

Tarn không cố ý nghe lén, nhưng lời nói của hai người phụ nữ đó như một tín hiệu báo động trong tâm trí cô. Bác sĩ Niran chính là bác sĩ từng điều trị cho Bungah trong lần trước. Tarn cảm thấy có một mối liên hệ mà cô không thể phớt lờ.

Tarn đặt hộp trà xuống, tim đập mạnh. Một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu cô: liệu có phải Bungah đang gặp vấn đề nghiêm trọng hơn mà Yo và Bungah không muốn cô biết? Ý nghĩ này khiến lòng Tarn như lửa đốt. Cô cần phải biết sự thật, nhưng cô cũng biết rằng việc xâm phạm sự riêng tư của Bungah là điều cô không nên làm.

Tarn quyết định gọi cho Yo. Cô biết rằng mình cần phải khéo léo để không khiến Yo và Bungah cảm thấy bị ép buộc.

"Yo, Tarn đây. Yo có thể gặp Tarn không? Tarn muốn nói chuyện một chút," Tarn bắt đầu cuộc gọi, giọng cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tarn, Yo đang có công việc bên ngoài. Có chuyện gì không? Yo sẽ gọi lại cho Tarn sau," Yo đáp, giọng có phần gấp gáp.

"Không có gì gấp đâu Yo, nhưng nếu Yo có thể, Tarn muốn gặp Yo tối nay. Tarn nghĩ mình cần nói chuyện trực tiếp thì hơn," Tarn nói, cố gắng để giọng mình không quá lo lắng.

Yo im lặng một lúc rồi đồng ý.

---

Buổi tối, tại quán cà phê quen thuộc, Tarn ngồi chờ Yo đến. Quán cà phê nhỏ ấm cúng với ánh đèn vàng dịu dàng, nơi mà cả ba người từng ngồi trò chuyện, giờ đây trở nên lặng lẽ hơn bao giờ hết.

Khi Yo bước vào quán, trông có vẻ mệt mỏi. Yo ngồi xuống đối diện với Tarn, nở một nụ cười gượng gạo. "Có chuyện gì mà Tarn muốn gặp Yo thế?" Yo hỏi, nhưng Tarn có thể thấy sự căng thẳng trong đôi mắt của cậu.

Tarn thở dài, cô không muốn vòng vo. "Yo, Tarn có cảm giác rằng có điều gì đó không ổn với chị Bungah. Yo có chắc là chị ấy chỉ bị cảm không?"

Yo thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại. "Yo đã nói với Tarn rồi mà, mẹ Yo chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Bác sĩ nói vậy mà."

Tarn nhìn thẳng vào mắt Yo, cô cảm nhận được sự giấu giếm trong đôi mắt ấy. "Yo, Tarn hiểu rằng Yo muốn bảo vệ mẹ mình. Nhưng Tarn hơn một người ngoài mà phải không. Nếu có điều gì nghiêm trọng hơn xảy ra, Tarn cần phải biết. Tarn không thể chỉ ngồi yên mà không làm gì."

Yo cúi đầu, đôi mắt lảng tránh ánh nhìn của Tarn. "Tarn, mẹ Yo không muốn Tarn lo lắng. Yo đã hứa với mẹ rằng sẽ không nói gì..."

Tarn cảm thấy một cơn sóng lạnh chạy dọc sống lưng. "Yo, chị Bungah có sao không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Yo im lặng một lúc lâu, như đang đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, cậu thở dài nặng nề. "Tarn, mẹ Yo thực sự không muốn Tarn biết. Bác sĩ đã phát hiện một vài dấu hiệu bất thường. Họ đang lo ngại rằng có thể có vấn đề với tim của mẹ Yo, nhưng họ chưa chắc chắn và cần phải theo dõi thêm."

Tarn cảm thấy như trời đất sụp đổ. Cô không thể tin vào tai mình. "Vậy tại sao Yo không nói với Tarn từ đầu?"

Yo nhìn Tarn, mắt anh ngập tràn sự hối hận. "Yo biết, Tarn, nhưng mẹ Yo không muốn làm phiền Tarn. Mẹ nói rằng Tarn đã phải chịu đựng nhiều rồi, và mẹ không muốn Tarn phải lo lắng thêm. Mẹ muốn giữ khoảng cách để Tarn có thể sống cuộc sống của mình mà không bị ảnh hưởng bởi những vấn đề này."

Tarn cảm thấy lòng mình rối bời. Cô hiểu được lý do của Bungah, nhưng cũng không thể chấp nhận việc bị giữ ngoài cuộc. "Yo, Tarn biết rằng chị Bungah có ý tốt, nhưng Tarn không thể cứ đứng ngoài mà không biết gì về tình trạng của chị ấy. Tarn muốn ở bên cạnh chị Bungah, chăm sóc cho chị ấy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra."

Yo khẽ gật đầu, mắt nhìn xuống đất. "Yo sẽ nói lại với mẹ. Nhưng Tarn phải hiểu rằng mẹ Yo vẫn đang cần thời gian để chấp nhận mọi thứ. Yo sẽ cố gắng thuyết phục mẹ, nhưng Tarn cũng phải kiên nhẫn."

Tarn nắm lấy tay Yo, đôi mắt đầy quyết tâm. "Yo, Tarn sẽ kiên nhẫn, nhưng Tarn sẽ không từ bỏ. Tarn sẽ luôn ở đây, và Tarn sẽ không bao giờ bỏ rơi chị Bungah, dù có chuyện gì xảy ra."

Sau cuộc gặp với Yo, Tarn về nhà với tâm trạng rối bời. Cô không thể ngừng nghĩ về những gì Yo đã nói. Bungah đang gặp vấn đề về tim, và tình hình có thể nghiêm trọng hơn những gì cô tưởng. Tarn cảm thấy một nỗi sợ hãi xâm chiếm lòng mình, nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tarn biết rằng việc Bungah giấu diếm cô không phải vì thiếu tin tưởng, mà vì chị ấy muốn bảo vệ cô khỏi những lo lắng. Nhưng Tarn cũng không thể chấp nhận việc bị giữ ngoài cuộc, khi mà Bungah đang phải đối mặt với những vấn đề sức khỏe nghiêm trọng như vậy.

---

Những ngày sau đó, Tarn bắt đầu chủ động liên lạc với Yo nhiều hơn, nhưng cô cố gắng giữ khoảng cách với Bungah, chỉ nhắn tin hỏi thăm và gửi những lời chúc tốt lành. Tarn biết rằng mình không thể ép buộc Bungah, nhưng cô cũng muốn chị ấy hiểu rằng mình luôn ở đây, sẵn sàng bất cứ khi nào chị ấy cần.

Một buổi chiều, Tarn quyết định ghé qua bệnh viện nơi Bungah đang được theo dõi. Cô không nói với Yo về kế hoạch này, vì Tarn biết rằng Yo sẽ cố gắng ngăn cản cô. Tarn không định gặp Bungah mà chỉ muốn nói chuyện với bác sĩ Niran, người đang điều trị cho chị ấy.

Tarn ngồi đợi trong phòng chờ, trái tim đập mạnh. Khi bác sĩ Niran xuất hiện, Tarn vội vàng đứng dậy. "Bác sĩ Niran, tôi là Tarn, bạn của Bungah. Tôi muốn hỏi thăm về tình trạng của chị ấy."

Bác sĩ Niran nhìn Tarn, đôi mắt đầy thông cảm. "Cô là bạn của bệnh nhân Bungah phải không? Tôi hiểu mối quan tâm của cô, nhưng vì lý do bảo mật thông tin, tôi không thể cung cấp chi tiết nếu không có sự đồng ý của cô ấy."

Tarn hiểu rằng mình không thể ép buộc bác sĩ nói ra, nhưng cô cũng không thể bỏ cuộc. "Nếu có thể, xin bác sĩ cho tôi biết ít nhất là tình trạng chung của chị ấy. Tôi chỉ muốn biết chị ấy đang đối mặt với điều gì."

Bác sĩ Niran thở dài, rồi nhìn Tarn với ánh mắt thấu hiểu. "Cô Bungah đang gặp một số vấn đề về tim, và tình trạng của cô ấy cần được theo dõi kỹ lưỡng. Chúng tôi chưa thể xác định rõ mức độ nghiêm trọng, nhưng có dấu hiệu cần phải cẩn thận hơn. Cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều, tránh căng thẳng và chúng tôi đang làm mọi thứ có thể để giúp cô ấy."

Tarn cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng. Mặc dù cô đã lo lắng trước đó, nhưng nghe bác sĩ xác nhận tình trạng này khiến mọi thứ trở nên thật hơn bao giờ hết. "Bác sĩ, tôi có thể làm gì để giúp chị ấy không?"

Bác sĩ Niran mỉm cười nhẹ. "Điều tốt nhất cô có thể làm là ủng hộ cô Bungah tinh thần. Cô ấy cần biết rằng cô luôn ở bên cạnh, dù không phải lúc nào cũng trực tiếp. Sự quan tâm và yêu thương của cô có thể là liều thuốc tốt nhất lúc này."

Tarn gật đầu, biết rằng bác sĩ nói đúng. "Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ làm theo lời khuyên của bác sĩ."

Rời khỏi bệnh viện, Tarn cảm thấy lòng mình đầy quyết tâm. Cô biết rằng Bungah đang chiến đấu với một cuộc chiến mà không ai có thể gánh thay. Nhưng Tarn cũng biết rằng cô sẽ không bao giờ để Bungah chiến đấu một mình. Dù có phải chờ đợi, dù có phải chịu đựng đau khổ, Tarn sẽ luôn ở bên cạnh Bungah, vì tình yêu của cô dành cho Bungah không bao giờ phai nhạt.

Tarn đứng trước bệnh viện, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, lòng đầy quyết tâm và tình yêu mãnh liệt dành cho Bungah. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng Tarn sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ người mình yêu.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro