Tập 4: Tĩnh Lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời Bangkok hôm nay khoác lên mình chiếc áo màu xám nhạt, những đám mây lững thững trôi, che phủ ánh mặt trời. Trời hôm nay có vẻ mát mẻ hơn so với mọi ngày. Một vài cơn gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc lá vàng rụng khỏi cành cây, xoay tròn trên con đường nhỏ dẫn vào biệt thự của Bungah. Biệt thự nằm tách biệt với sự ồn ào của thành phố, một công trình kiến trúc nguy nga và tráng lệ giữa khu vườn rộng lớn, nơi những cây cối xanh tươi được cắt tỉa cẩn thận tạo thành những lối đi uốn lượn.

Tarn đứng trước cổng biệt thự, nhìn qua hàng rào sắt uốn cong như những nhánh dây leo. Cô đã đến đây nhiều lần, nhưng lần này cảm giác lại khác lạ hơn. Đã lâu rồi cô không đặt chân vào nơi này, nơi mà những ký ức ngọt ngào và cả đau đớn cứ đan xen vào nhau trong tâm trí cô.

Cánh cổng lớn vẫn im lìm, không có dấu hiệu của sự sống động bên trong. Tarn bước đến chiếc chuông bên cổng, định nhấn chuông nhưng rồi lại chần chừ. Cô biết Bungah đang nghỉ ngơi, và có lẽ không muốn gặp ai lúc này. Nhưng trái tim cô lại thôi thúc phải làm gì đó, phải chắc chắn rằng Bungah thực sự ổn.

Tarn thở dài, cô quay lưng lại, mắt hướng về phía bầu trời mây mù. Không khí có vẻ nặng nề, như muốn níu giữ bước chân cô ở lại. Một tiếng kẽo kẹt vang lên từ phía cổng khiến Tarn giật mình. Cô quay lại, thấy cổng từ từ mở ra, người mở cổng là một người giúp việc, có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô.

"Cô Tarn, xin chào. Có việc gì mà cô đến đây vào giờ này?" người giúp việc hỏi, giọng nói lịch sự nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên.

Tarn nở một nụ cười nhẹ, nhưng lòng cô không khỏi lo lắng. "Tôi muốn thăm chị Bungah, không biết chị ấy có ở nhà không?"

Người giúp việc lúng túng một lúc rồi nói. "Bà chủ đang nghỉ ngơi, bà ấy không muốn bị quấy rầy. Nhưng nếu cô muốn, tôi có thể vào trong hỏi xem bà ấy có muốn gặp cô không."

Tarn gật đầu, đứng chờ bên ngoài cổng. Cô cảm thấy thời gian như chậm lại, những giây phút chờ đợi trở nên nặng nề. Cô nhìn quanh, thấy khu vườn vẫn xanh tươi và tĩnh lặng, nhưng có điều gì đó trong không khí khiến cô cảm thấy lo lắng.

Một lát sau, người giúp việc quay lại, nét mặt có phần lo lắng. "Bà chủ nói rằng hiện giờ bà ấy không muốn gặp ai cả. Xin lỗi cô, nhưng có lẽ hôm khác cô nên quay lại."

Tarn cảm thấy một nỗi thất vọng tràn ngập. "Cảm ơn cô," cô nói, rồi quay lưng bước đi. Nhưng khi vừa ra đến cổng, Tarn dừng lại, nhìn về phía ngôi biệt thự nguy nga, trái tim cô không thể yên ổn. "Em sẽ quay lại," Tarn tự nhủ với bản thân, quyết tâm không bỏ cuộc.

---

Trên đường về, những chiếc lá rơi dần nhiều hơn, gió thổi mạnh hơn, báo hiệu rằng cơn mưa đang đến gần. Tarn lái xe qua những con đường quen thuộc, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Cô biết rằng Bungah đang đối mặt với một cuộc chiến không dễ dàng, và cô cũng hiểu rằng mình không thể chỉ đứng ngoài mà không làm gì.

Buổi tối, khi Tarn ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, cô không thể ngừng nghĩ về Bungah. Tâm trí cô quay cuồng với những suy nghĩ, những câu hỏi không có lời giải. Tarn nhớ lại ánh mắt lo lắng của Yo khi cô hỏi về Bungah, nhớ lại lời bác sĩ Niran nói về tình trạng của chị ấy. Cô cảm thấy mình cần phải làm gì đó, cần phải tìm cách giúp Bungah vượt qua khó khăn này.

Tarn quyết định gọi điện cho Yo. "Yo, tối nay Yo có thể đến chỗ Tarn được không? Tarn muốn nói chuyện một chút."

Yo trả lời ngay sau vài hồi chuông. "Được, Yo sẽ đến ngay."

Khoảng 30 phút sau, Yo đến căn hộ của Tarn. Anh bước vào, trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài tươi tắn. "Có chuyện gì mà Tarn gọi Yo đến gấp thế?"

Tarn mời Yo ngồi xuống ghế, rồi nói với một giọng nghiêm túc. "Yo, Tarn đến nhà Yo sáng nay. Mẹ Yo không muốn gặp Tarn."

Yo thoáng bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Yo đã nói với mẹ về việc Tarn biết tình trạng sức khỏe của mẹ, nhưng mẹ Yo không muốn làm phiền Tarn."

Tarn nhìn Yo, mắt đầy lo lắng. "Yo, Tarn không thể ngồi yên khi biết rằng chị Bungah đang như vậy. Tarn hiểu rằng chị ấy muốn bảo vệ Tarn, nhưng Tarn đó ... không phải là điều Tarn cần. Nếu tình trạng của chị ấy đang xấu đi, Tarn cần phải biết."

Yo thở dài, lúng túng một lúc lâu. "Yo hiểu Tarn muốn gì, nhưng mẹ Yo là người rất kiên cường. Bà không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, đặc biệt là Tarn. Bà nghĩ rằng nếu Tarn thấy bà như vậy, Tarn sẽ không thể sống cuộc sống của mình một cách thoải mái."

Tarn cảm thấy một sự đau đớn len lỏi trong tim. "Yo, Tarn không quan tâm đến điều đó. Tarn chỉ muốn ở bên cạnh chị Bungah, bất kể chị ấy có yếu đuối hay không. Tarn yêu chị ấy, và Tarn sẽ không bao giờ rời bỏ chị ấy, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra."

Yo nhìn Tarn, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng hơn. "Tarn, Yo biết Tarn thật sự quan tâm đến mẹ Yo, nhưng mẹ Yo cần thời gian để chấp nhận điều này. Yo sẽ cố gắng nói chuyện với mẹ, nhưng Tarn phải kiên nhẫn. Đây không phải là việc dễ dàng với bà."

---

Ngày hôm sau, Tarn quyết định không ngồi yên chờ đợi nữa. Cô bắt đầu tìm hiểu thêm về tình trạng bệnh tim và các biện pháp hỗ trợ tâm lý cho những người mắc bệnh này. Tarn không muốn chỉ là một người ngoài cuộc, cô muốn hiểu rõ hơn về những gì Bungah đang trải qua để có thể giúp đỡ chị ấy một cách tốt nhất.

Tarn cũng liên lạc với một vài người bạn bác sĩ của mình, nhờ họ tư vấn và cung cấp thêm thông tin về cách chăm sóc và hỗ trợ bệnh nhân mắc bệnh tim. Cô học hỏi và ghi chú cẩn thận, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Buổi chiều, Tarn ngồi trong quán cà phê quen thuộc, nơi cô và Bungah từng có những buổi chiều đầy tiếng cười và hạnh phúc. Tarn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những hàng cây dọc con phố nhỏ rung rinh trong gió. Không khí mát mẻ và trong lành của mùa thu khiến cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, nỗi lo về Bungah vẫn không ngừng ám ảnh cô.

Điện thoại của Tarn đột nhiên rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô nhìn vào màn hình, thấy tên của Yo hiện lên. Tarn bắt máy ngay.

"Yo, có chuyện gì vậy?" Tarn hỏi, giọng lo lắng.

"Yo vừa nói chuyện với mẹ. Bà đồng ý gặp Tarn, nhưng có một điều kiện," Yo nói, giọng cậu có chút căng thẳng.

"Điều kiện gì?" Tarn hỏi lại.

"Bà muốn Tarn phải hứa rằng sẽ không để điều này ảnh hưởng đến cuộc sống của Tarn. Mẹ Yo không muốn Tarn vì bà mà phải thay đổi bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình. Tarn phải sống một cách hạnh phúc và tự do, như trước đây," Yo nói, giọng cậu chậm rãi và đầy nghiêm túc.

Tarn im lặng một lúc lâu, cô hiểu rằng đây là điều mà Bungah luôn lo lắng. Nhưng Tarn cũng biết rằng mình không thể sống hạnh phúc và tự do khi biết rằng Bungah đang đau khổ một mình. Cô không thể quay lưng lại với người mà cô yêu thương nhất, dù có bất kỳ điều gì xảy ra.

Tarn hít một hơi thật sâu, rồi đáp lại với giọng kiên định. "Yo, Tarn hứa rằng sẽ không để điều này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình theo cách tiêu cực. Nhưng Tarn cũng muốn chị Bungah hiểu rằng chị ấy là một phần quan trọng của cuộc sống Tarn. Nếu không có chị ấy, Tarn sẽ không thể thực sự hạnh phúc được. Vì vậy, nếu chị Bungah cần Tarn, Tarn sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị ấy."

Yo im lặng trong giây lát, rồi cậu nhẹ nhàng nói. "Yo hiểu. Yo sẽ nói lại với mẹ, và Yo tin rằng bà cũng sẽ hiểu điều này."

Cuộc trò chuyện kết thúc, và Tarn cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời bắt đầu có chút nắng ấm le lói qua những đám mây dày. Ánh sáng ấy như một dấu hiệu của hy vọng, rằng mọi chuyện sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn.

---

Chiều hôm đó, Tarn quay trở lại biệt thự của Bungah. Con đường nhỏ dẫn vào biệt thự vẫn phủ đầy lá vàng, nhưng lần này cánh cổng sắt đã mở sẵn, như đang chờ đợi sự xuất hiện của cô. Tarn bước qua cổng, cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của hoa cỏ trong vườn.

Người giúp việc đã đợi sẵn ở cửa, mỉm cười chào đón Tarn. "Cô Tarn, bà chủ đang đợi cô trong phòng khách."

Tarn cảm ơn rồi bước vào nhà. Bên trong biệt thự, mọi thứ vẫn giữ nguyên sự xa hoa và lộng lẫy như lần cuối cùng cô đến đây. Những bức tranh trên tường, những món đồ nội thất đắt tiền, tất cả đều toát lên vẻ quý phái và thanh lịch. Nhưng Tarn cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo và cô đơn, như phản ánh tâm trạng của chủ nhân ngôi nhà.

Khi Tarn bước vào phòng khách, Bungah đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự mạnh mẽ và kiên cường. Tarn cảm thấy lòng mình chùng xuống khi nhìn thấy Bungah như vậy, nhưng cô cố gắng nở một nụ cười ấm áp.

"Chào chị," Tarn nói, giọng nhẹ nhàng. "Em rất vui khi chị đồng ý gặp em."

Bungah nhìn Tarn, đôi mắt dịu dàng nhưng vẫn có chút lo lắng. Nhưng thái độ của Bungah không còn đối với Tarn lạnh lùng như trước. "Tarn, tôi không muốn em phải lo lắng về tôi. Tôi biết em rất quan tâm, nhưng tôi không muốn làm phiền cuộc sống của em."

Tarn tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Bungah. "Chị không làm phiền em đâu. Chị là một phần quan trọng trong cuộc sống của em, và em muốn ở bên chị, bất kể có chuyện gì xảy ra."

Bungah thở dài, đôi mắt tràn đầy cảm xúc. "Tarn, tôi đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, và tôi không muốn em phải chịu đựng những điều tương tự. Tôi chỉ muốn em sống hạnh phúc."

Tarn nắm lấy tay Bungah, siết nhẹ. "Chị, em sẽ không thể hạnh phúc nếu biết rằng chị đang phải chiến đấu một mình. Em muốn ở bên chị, cùng chị vượt qua tất cả. Chị Bungah, đây là điều em thực sự muốn."

Bungah nhìn Tarn, đôi mắt đầy xúc động.

Tarn tiếp tục, đôi mắt cô lấp lánh nước. "Em rất yêu chị, và em sẽ làm mọi thứ để chị cảm thấy hạnh phúc và an toàn."

"Tôi thật sự rất ghét em! Tại sao cứ phải xuất hiện lúc tôi yếu đuối nhất? Khi tôi sẵn sàng ra đi cùng em thì chính em lại rời bỏ chúng ta. Đồ đáng ghét, tôi thật sự không hiểu em đang làm cái gì nữa!" Bungah không thể nói thêm gì nữa, cô trách Tarn rồi cũng lại không cầm được nước mắt. Tarn dịu dàng đỡ lấy hai tay Bungah cho chị nép vào lòng mình, vỗ về, trấn an để xoa dịu cảm xúc của chị. "Chị đừng khóc, chị đánh mắng em sao cũng được, nhưng xin chị đừng khóc." Ôm được Bungah vào lòng sau ngần ấy thời gian xa cách, Tarn cũng đâu khá hơn, nước mắt hai hàng lăn dài, từng tế bào trong cô tan chảy với báu vật cô đang nâng niu trong tay.

Bungah cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn, những lo lắng dần tan biến khi cảm nhận được tình yêu chân thành của Tarn. Cô biết rằng mình không còn đơn độc nữa, và điều đó mang lại cho cô sức mạnh để tiếp tục chiến đấu với căn bệnh.

Tarn và Bungah ngồi bên nhau trong căn phòng khách rộng lớn, ánh nắng nhạt của buổi chiều mùa thu chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh ấm áp và yên bình. Hai người nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào, vì tình yêu và sự quyết tâm đã nói lên tất cả.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro