Tập 20: Níu giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lấp ló qua tán cây bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên nền đất. Bầu trời Bangkok vẫn xanh trong, nhưng cảm giác bức bối từ sự chờ đợi vẫn hiện hữu trong lòng Tarn và Yo. Hai người ngồi lặng lẽ bên giường Bungah, ánh mắt dõi theo từng nhịp thở yếu ớt của chị.

Bungah vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có những cử động nhỏ khiến Tarn và Yo biết rằng chị đang chiến đấu từng giây phút để tỉnh lại. Nhưng trong trái tim Tarn, cảm giác lo lắng và sợ hãi vẫn không ngừng gặm nhấm. Cô biết rằng Bungah đã vượt qua được ca phẫu thuật, nhưng điều đó không có nghĩa rằng mọi chuyện đã kết thúc. Cuộc chiến để giành lại sức khỏe của chị còn dài, và Tarn sợ rằng Bungah sẽ không còn đủ sức để đi tiếp.

Tarn rời khỏi ghế, bước ra ngoài ban công để hít thở không khí trong lành. Từ đây, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, với những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập. Cảnh vật quen thuộc nhưng lại mang đến cảm giác lạ lẫm, như thể Tarn đang nhìn mọi thứ từ một góc nhìn khác, một góc nhìn của người đã trải qua quá nhiều nỗi đau và mất mát.

Yo bước đến bên Tarn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. "Tarn nghĩ gì thế?"

Tarn thở dài, mắt vẫn không rời khỏi cảnh vật bên dưới. "Tarn chỉ lo rằng chị ấy sẽ không vượt qua được, Yo à. Tarn không biết liệu chúng ta có đủ mạnh mẽ để đối mặt với chuyện này hay không."

"Tarn, mẹ đã vượt qua rất nhiều chuyện trong cuộc đời, và lần này cũng vậy. Mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu. Và em cũng vậy, phải không?"

Tarn quay lại nhìn Yo, mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt. "Tarn sẽ không bỏ cuộc. Tarn sẽ ở bên chị ấy, bất kể điều gì xảy ra."

Yo mỉm cười, ôm nhẹ Tarn như để tiếp thêm sức mạnh cho cô. "Chúng ta đã làm được điều đó trước đây, và lần này cũng vậy."

Tarn gật đầu như vừa được tiếp thêm hy vọng, cô không chỉ chiến đấu vì Bungah, mà còn vì tình yêu của họ, vì tương lai mà cả hai đã hứa hẹn sẽ cùng nhau xây dựng.

Khi quay trở lại phòng bệnh, họ thấy Bungah đã mở mắt, dù vẫn còn yếu nhưng trong ánh mắt chị vẫn tràn đầy dũng khí. Tarn và Yo vội bước đến bên giường, nắm lấy tay Bungah, ánh mắt họ gặp nhau trong sự đồng cảm và thấu hiểu.

"Bungah..." Tarn thì thầm, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng.

Bungah cố gắng mỉm cười, "Tarn... Tôi không sao."

Tarn và Yo đều gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.

---

Những ngày sau đó, Bungah bắt đầu quá trình hồi phục dưới sự chăm sóc cẩn thận của đội ngũ y tế và sự quan tâm tận tình từ Tarn và Yo. Căn phòng bệnh viện dần trở nên quen thuộc với cả ba người, như một nơi trú ẩn tạm thời trước những bão tố ngoài kia.

Một buổi sáng, khi ánh nắng rọi vào phòng qua khung cửa sổ, Bungah mở mắt và cảm thấy trong mình có một sự thay đổi. Sức mạnh mà chị từng mất đi dường như đang dần trở lại, dù chậm chạp nhưng chắc chắn. Chị nhìn sang bên cạnh, thấy Tarn đang gục đầu bên giường, ngủ thiếp đi sau một đêm dài thức trắng để trông chừng chị.

Bungah nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc mềm mại của Tarn, cảm giác yêu thương và biết ơn tràn ngập trong lòng. Chị biết Tarn đã hy sinh rất nhiều cho chị, từ bỏ cả sự nghiệp và cuộc sống cá nhân để ở bên chị trong thời điểm khó khăn nhất. Bungah cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến những gì Tarn đã phải chịu đựng.

"Tarn..." Bungah thì thầm, dù giọng chị vẫn còn yếu nhưng đủ để Tarn thức dậy.

Tarn mở mắt, nhìn thấy Bungah đã tỉnh lại, cô liền nắm lấy tay chị, ánh mắt đầy sự vui mừng. "Chị đã tỉnh lại rồi! Em biết chị sẽ vượt qua được mà!"

Bungah mỉm cười biết Tarn vẫn còn rất sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Tarn. "Tarn, em đã ở bên tôi suốt thời gian qua. Tôi không biết phải nói gì để cảm ơn em."

Tarn đáp, giọng cô dịu dàng. "Em chỉ muốn thấy chị khỏe mạnh trở lại. Đó là điều quan trọng nhất đối với em."

Bungah nhìn sâu vào mắt Tarn, trong lòng chị dâng lên một cảm giác mà chị chưa từng trải qua trước đây. Đó không chỉ là tình yêu, mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn, một sự thấu hiểu mà không cần đến lời nói. Chị biết rằng mình không thể từ bỏ, vì Tarn, vì Yo, và vì cả bản thân chị.

Nhưng trong những ngày tiếp theo, dù Bungah có vẻ như đang dần hồi phục, chị vẫn phải đối mặt với những cơn đau dai dẳng và những dấu hiệu cho thấy bệnh tình vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Điều này khiến Tarn và Yo lo lắng không yên, nhưng cả hai cố gắng không để Bungah nhận ra sự bất an của họ.

Một buổi chiều nọ, khi Bungah đang nghỉ ngơi, Tarn quyết định gặp bác sĩ. Cô cần biết chính xác tình trạng của Bungah, dù sự thật có thể đau đớn đến mức nào.

Trong phòng làm việc của bác sĩ, Tarn ngồi đối diện với vị bác sĩ trưởng, người đã phụ trách ca phẫu thuật của Bungah. Ánh mắt của ông ta đầy sự nghiêm nghị và cảm thông.

"Bác sĩ, tôi cần biết tình trạng thực sự của chị ấy," Tarn nói, giọng cô nghiêm túc. "Tôi không muốn giấu diếm bất cứ điều gì với Bungah, nhưng tôi cũng không muốn chị ấy lo lắng thêm."

Bác sĩ thở dài, đôi mắt ông ánh lên sự hiểu biết. "Tarn, tôi hiểu sự lo lắng của cô. Bungah đã vượt qua được ca phẫu thuật, nhưng tình trạng của chị ấy vẫn cần được theo dõi kỹ lưỡng. Có một số dấu hiệu cho thấy bệnh tình có thể diễn biến phức tạp hơn, nhưng chúng tôi sẽ làm mọi cách để giữ cho chị ấy an toàn."

Tarn gật đầu, cố gắng nuốt trôi cảm giác lo lắng trong lòng. "Cảm ơn bác sĩ."

Khi Tarn trở lại phòng bệnh, cô thấy Yo đang ngồi bên giường Bungah, ánh mắt cũng đầy lo âu. Tarn bước vào phòng, cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng Yo có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng cô.

"Tarn, bác sĩ nói gì vậy?" Yo hỏi một cách hồi hộp.

Tarn nhìn Yo, cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với anh. "Bác sĩ nói rằng tình trạng của chị ấy vẫn cần được theo dõi. Chúng ta phải cẩn thận, nhưng đừng để chị ấy lo lắng thêm."

Yo gật đầu, rồi cả hai cùng ngồi xuống bên giường Bungah, nắm lấy tay chị. Bungah vẫn đang ngủ, khuôn mặt chị trông yên bình nhưng cũng có phần mệt mỏi. 

Thời gian trôi qua, những cơn đau vẫn thường xuyên làm phiền Bungah. Mỗi lần nhìn thấy Bungah đau đớn, Tarn cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp chặt. Cô biết rằng mình phải mạnh mẽ, nhưng đôi khi cô không thể kiểm soát được cảm xúc.

---

Một buổi tối nọ, khi Tarn đang ngồi bên giường Bungah, cô bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bungah đang nằm ngủ, nhưng khuôn mặt chị lại nhăn nhó, đôi môi chị mấp máy như đang cố kêu lên điều gì đó. Tarn lập tức nắm lấy tay Bungah, gọi tên chị một cách hoảng hốt.

"Bungah, Bungah... chị làm sao vậy?" Tarn run rẩy.

Bungah không trả lời, nhưng bàn tay chị nắm chặt lấy tay Tarn, như thể đang cố giữ lại một điều gì đó. Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn xuống trán chị, và nhịp thở của chị trở nên gấp gáp.

Không chần chừ, Tarn vội nhấn nút gọi khẩn cấp để báo cho y tá và bác sĩ. Chỉ trong vài giây, đội ngũ y tế đã có mặt trong phòng. Tarn đứng lùi lại, nhường chỗ cho họ kiểm tra Bungah, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi chị, trái tim đập loạn nhịp.

Yo cũng vừa kịp trở về từ bên ngoài, lập tức chạy vào phòng khi thấy tình hình căng thẳng. "Chuyện gì đã xảy ra vậy, Tarn?" Yo hoảng loạn.

Tarn không trả lời, cô chỉ biết nhìn theo các bác sĩ đang làm việc, lòng ngập tràn sự bất lực. Cô thấy họ đặt ống thở cho Bungah, tiêm thuốc và kiểm tra các chỉ số sinh tồn của chị. Tarn cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cô chỉ biết cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ hơn.

Sau một hồi lâu, bác sĩ trưởng quay lại nhìn Tarn và Yo, gương mặt ông ta lộ rõ sự căng thẳng. "Bungah vừa trải qua một cơn đau tim nhỏ, nhưng chúng tôi đã ổn định lại tình hình. Tuy nhiên, chúng ta cần phải theo dõi chị ấy sát sao trong vài giờ tới."

Tarn cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng rồi lại bị một cơn ác mộng khác chiếm giữ lấy toàn bộ tâm trí cô, chúng không buông tha cô. Tarn nhìn Bungah, thấy chị vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ mê man, nhưng hơi thở đã đều đặn hơn. Tarn nắm chặt tay Bungah, như muốn truyền thêm sức mạnh cho chị.

"Bác sĩ, liệu chị ấy có vượt qua được không?" Tarn hỏi, giọng cô run rẩy.

Bác sĩ trưởng thở dài, đôi mắt ông ta lộ rõ sự mệt mỏi. "Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, nhưng cô phải chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống có thể xảy ra."

Lời nói của bác sĩ như một nhát dao cắt vào trái tim Tarn. Cô cảm thấy toàn thân mình run lên, lạnh toát ở sống lưng.

Tarn và Yo túc trực bên giường Bungah suốt đêm. Họ không rời đi dù chỉ một giây, luôn sẵn sàng nếu có bất kỳ diễn biến xấu nào xảy ra. Những giọt nước mắt của Tarn đã cạn khô, bất lực trước cái gọi là sinh - tử. Đường về lần này cô liệu có làm đúng hay không? Nếu cô không quay trở lại, liệu Bungah có gặp phải chuyện này hay không?

Cả đêm đó, họ không ngủ. Cả hai ngồi im lặng, nắm tay Bungah và tựa vào nhau, cố gắng tìm sự an ủi trong sự hiện diện của người kia. Họ biết rằng mình không thể dựa vào bất kỳ ai khác ngoài chính mình và tình yêu của họ dành cho Bungah.

Khi bình minh bắt đầu ló dạng, ánh nắng yếu ớt len qua rèm cửa, Bungah bỗng khẽ cử động. Tarn lập tức nhận ra và cúi xuống nhìn chị, hy vọng rằng Bungah sẽ mở mắt.

Chậm rãi, Bungah mở mắt, đôi mắt chị vẫn mệt mỏi nhưng có một ánh sáng lạ lùng. Tarn cảm thấy tim mình như ngừng đập, cô không thể tin vào điều mình vừa thấy.

"Bungah... chị tỉnh rồi sao?" Tarn thì thầm, giọng cô như bị nghẹn lại.

Bungah mỉm cười yếu ớt, đôi môi chị chỉ khẽ cử động gọi tên người con gái chị yêu. "Tarn..."

Tarn không thể ngăn những giọt nước mắt trào ra, cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Bungah. "Chị làm em sợ quá, Bungah. Em đã nghĩ rằng... em sẽ mất chị."

Bungah lắc đầu, ánh mắt chị dịu dàng nhưng kiên định. "Không, Tarn. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Tôi đã vượt qua được... và tôi sẽ tiếp tục chiến đấu, vì chúng ta."

Yo cũng cúi xuống gần chị, nắm chặt tay mẹ mình. "Mẹ, mẹ phải hứa với con là mẹ sẽ không bỏ cuộc. Con cần mẹ, và Tarn cũng vậy."

Bungah nhìn Yo, gật đầu. "Mẹ sẽ không bỏ cuộc, mẹ hứa."

Cả ba người nắm chặt tay nhau, như thể sự kết nối này có thể bảo vệ họ khỏi những giông bão.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro