Tập 21: Xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn gió nhẹ mang theo hương hoa sứ từ khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự của Bungah, làm không gian xung quanh ngôi nhà trở nên tĩnh lặng hơn, nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua những tán cây cổ thụ, chiếu lên những ô cửa sổ kính lớn của ngôi biệt thự nguy nga. Cả căn nhà như một bức tranh sống động, đầy những mảng màu trầm ấm.

Bên trong phòng khách, Tarn ngồi trên chiếc ghế bành gần cửa sổ, mắt nhìn xa xăm ra ngoài vườn. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tâm trí cô không ngừng quay cuồng với những lo lắng về tình trạng của Bungah. Cơn đau tim đêm qua như một lời cảnh báo, rằng Bungah có thể rời xa họ bất cứ lúc nào. Dù bác sĩ đã trấn an rằng tình hình đã ổn định, nhưng Tarn vẫn không thể dẹp bỏ được nỗi lo trong lòng.

Yo đang ở trong bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho cả ba. Anh luôn cố gắng giữ vững tinh thần, dù trong lòng cũng chẳng yên ổn chút nào. Nhìn Bungah ngày càng yếu đi, Yo cảm thấy mình như đang dần mất đi một phần quan trọng của cuộc đời. Nhưng Yo biết mình không được phép gục ngã, cậu phải mạnh mẽ, vì mẹ cậu, và vì Tarn.

Sau bữa sáng, họ cùng nhau lên phòng Bungah. Bungah đang nằm trên giường, trông chị có vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn vững vàng. Khi thấy Tarn và Yo bước vào, chị nở nụ cười nhẹ với cả hai.

Bungah nhìn Tarn, trông cô tiều tuỵ hẳn, chị đưa tay về phía Tarn. "Tarn, tôi ổn mà. Cơn đau tim này... nó như một lời nhắc nhở, rằng tôi không thể lơ là với sức khỏe của mình nữa."

Yo ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay Bungah.

Bungah gật đầu, mỉm cười với Yo. "Mẹ không muốn con và cả Tarn quên rằng cuộc sống còn rất nhiều điều đẹp đẽ. Đừng để nỗi sợ hãi chi phối. Hãy sống thật trọn vẹn, vì chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra ngày mai."

Những lời của Bungah khiến Tarn suy nghĩ. Cô biết chị nói đúng, họ không thể để những lo lắng và nỗi sợ làm lu mờ những khoảnh khắc quý giá của cuộc đời. Nhưng làm sao có thể sống trọn vẹn khi biết rằng người mình yêu thương nhất đang ngàn cân treo sợi tóc?

Sau khi chăm sóc Bungah xong, Yo và Tarn quyết định ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành. Khu vườn rộng lớn, được bao phủ bởi những bụi hoa sứ trắng muốt, tỏa hương thơm ngát, làm dịu đi phần nào tâm trạng căng thẳng của họ. Yo đứng im lặng, ngắm nhìn những cành cây xào xạc trong gió, trong khi Tarn đi chậm rãi bên cạnh, suy nghĩ về những gì Bungah đã nói.

"Tarn," Yo bất chợt lên tiếng, làm cô giật mình. "Chúng ta phải làm gì để giúp mẹ, ngoài việc chăm sóc?"

Tarn suy nghĩ một lúc trước khi trả lời, giọng cô trầm lắng. "Yo, Tarn nghĩ điều quan trọng nhất là chúng ta phải ở bên cạnh chị ấy, để chị ấy cảm thấy không cô đơn. Dù khó khăn thế nào, chúng ta phải luôn giữ vững tinh thần."

Yo gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở dài. "Đôi khi Yo cảm thấy mình bất lực. Yo muốn làm nhiều hơn nữa, nhưng không biết phải làm gì. Nhìn mẹ ngày càng yếu đi... Yo sợ lắm."

Tarn dừng lại, nhìn sâu vào mắt Yo. "Yo, Yo đã làm rất tốt rồi. Chỉ cần Yo luôn ở đây, luôn là nguồn động lực cho Bungah, như thế là đủ. Chúng ta không thể kiểm soát tất cả, nhưng ít nhất chúng ta có thể làm cho chị ấy cảm thấy được yêu thương."

Yo thở dài, rồi quay đầu nhìn về phía căn biệt thự. "Tarn, Yo nghĩ chúng ta nên dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc mẹ. Yo không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào bên cạnh mẹ."

Tarn gật đầu đồng tình. "Chúng ta sẽ ở bên chị ấy, làm mọi thứ có thể để Bungah cảm thấy hạnh phúc và an toàn."

Trong khi đó, Bungah vẫn nằm trên giường, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Chị cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi thấy Tarn và Yo luôn bên cạnh mình. Nhưng đồng thời, chị cũng lo lắng cho tương lai của hai người họ. Bungah biết rằng mình không thể mãi mãi ở đây để bảo vệ và chăm sóc họ, và điều đó làm chị đau lòng.

Những cơn đau tim thường xuyên hơn, và Bungah bắt đầu nhận ra rằng tình trạng của mình có thể tệ hơn chị nghĩ. Nhưng chị không muốn làm Tarn và Yo lo lắng thêm, chị cố giấu đi những đau đớn mà mình đang chịu đựng.

Một ngày nọ, khi Tarn và Yo đang đi mua thuốc cho Bungah, chị cảm thấy cơn đau bất ngờ ập đến. Cơn đau này dữ dội hơn bất kỳ cơn đau nào trước đây, như thể trái tim chị đang bị bóp nghẹt. Bungah cố gắng với tay lấy điện thoại gọi cho Yo, nhưng tay chị run rẩy và yếu ớt, không thể với tới được. Chị chỉ biết nằm im, cảm nhận cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, nước mắt lăn dài trên má.

Ngay lúc đó, Tarn và Yo trở về. Khi bước vào phòng, họ lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Bungah đang nằm im, khuôn mặt chị tái nhợt, đôi môi mím chặt lại như đang cố nén đau.

"Chị Bungah!" Tarn hét lên, chạy vội tới bên giường.

Yo cũng lao vào phòng, mắt anh hoảng loạn. "Mẹ, mẹ sao rồi?"

Bungah cố mở mắt, nhưng cơn đau quá sức chịu đựng, chị chỉ có thể thều thào vài từ. "Tarn... tôi... không ổn..."

Tarn lập tức gọi cấp cứu, trong khi Yo nắm chặt tay mẹ, cố gắng trấn an chị. "Mẹ, mẹ sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ đưa mẹ đến bệnh viện ngay."

Bungah lắc đầu yếu ớt, nước mắt tràn xuống. "Yo... Tarn... tôi xin lỗi... tôi đã cố gắng... nhưng tôi không thể tiếp tục..."

Tarn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô biết rằng Bungah đang cố gắng mạnh mẽ vì họ, nhưng cơ thể chị đã quá yếu. "Bungah, xin chị đừng bỏ cuộc. Em cần chị... Yo cần chị..."

Yo cũng bật khóc, nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu đang trở thành hiện thực. "Mẹ, mẹ phải mạnh mẽ lên. Đừng bỏ con..."

Nhưng Bungah chỉ mỉm cười yếu ớt với Yo. "Đừng... khóc... mẹ yêu con..." Rồi chị nhìn Tarn, cố gắng hết sức lực còn lại để nói với cô. "Tarn.. em... đã hứa với tôi... phải... giữ lời..."

Những lời nói của Bungah như một lưỡi dao cắt vào lòng Tarn và Yo. Họ không thể tưởng tượng cuộc sống thiếu đi Bungah, người đã luôn ở bên cạnh, chăm sóc và yêu thương họ. Nhưng thực tại phũ phàng, họ buộc phải đối mặt với điều không thể tránh khỏi.

Xe cấp cứu đến, các y tá nhanh chóng đưa Bungah lên cáng và chuyển chị đến bệnh viện. Tarn và Yo theo sau, trái tim họ như nặng trĩu với nỗi lo sợ không nguôi. Họ biết rằng mình đang đối mặt với một cuộc chiến mà không ai muốn tham gia, nhưng cũng không thể tránh né.

Tại bệnh viện, các bác sĩ vội vàng đưa Bungah vào phòng cấp cứu. Tarn và Yo ngồi ngoài hành lang, tay họ nắm chặt lấy nhau như cố tìm kiếm sự an ủi và sức mạnh từ người kia. Trái tim cả hai đập mạnh trong lồng ngực, đầy nỗi sợ hãi và bất lực. Cả hai chỉ có thể chờ đợi, trong khi các bác sĩ đang nỗ lực hết sức để cứu lấy Bungah.

Những giây phút chờ đợi kéo dài như vô tận, khi mà mỗi tiếng động từ phòng cấp cứu đều khiến họ giật mình. Yo nhìn Tarn, đôi mắt anh đỏ hoe, không còn chút sức lực nào để kiềm nén nỗi đau. "Tarn... nếu mẹ có mệnh hệ gì... Yo không biết phải làm sao nữa..."

Tarn khẽ siết chặt tay Yo, giọng cô lạc đi. "Yo, Tarn cũng sợ... Nhưng ... chị Bungah sẽ vượt qua được. Chị ấy đã mạnh mẽ như vậy mà..."

Yo gật đầu, nhưng cậu vẫn không thể ngăn nước mắt tràn ra. Cảm giác bất lực trước tình trạng của Bungah khiến Yo như đang rơi vào một vực thẳm tối tăm mà không biết lối thoát. Yo đã chuẩn bị tinh thần cho những gì tồi tệ nhất, nhưng điều đó không làm dịu đi nỗi đau trong lòng.

Sau một khoảng thời gian dài, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu. Khuôn mặt ông trầm ngâm, mang theo một sự mệt mỏi và lo lắng. Tarn và Yo lập tức đứng dậy, chạy tới hỏi han.

"Thưa bác sĩ, mẹ cháu... mẹ cháu sao rồi?" Yo run rẩy hỏi.

Bác sĩ thở dài, gật đầu nhẹ nhàng. "Bà ấy qua được cơn nguy kịch, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn rất yếu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi phải nói rằng bà ấy cần được nghỉ ngơi và theo dõi cẩn thận trong thời gian tới. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tránh mọi căng thẳng cho bà ấy."

Lời nói của bác sĩ như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Tarn và Yo. Họ sẽ phải đối diện với nỗi sợ hãi thường trực vì bất kỳ lúc nào, Bungah cũng có thể rời xa họ.

Tarn nắm lấy tay bác sĩ, giọng cô run rẩy. "Cảm .. cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ gật đầu. "Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp bà ấy. Nhưng các cháu cũng phải chuẩn bị tinh thần. Bệnh tình của bà ấy không thể xem nhẹ, và có thể sẽ còn những biến chứng."

Tarn và Yo lặng lẽ gật đầu, trái tim họ nặng trĩu với những lo lắng và nỗi đau chưa từng có. Họ biết rằng từ giờ, cuộc sống của họ sẽ thay đổi, không còn sự bình yên như trước nữa.

Tarn và Yo được phép vào thăm Bungah, lúc này đang nằm yên trên giường bệnh, sắc mặt chị tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm vào giấc ngủ sâu. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy Bungah trong tình trạng này, cả hai không khỏi nghẹn ngào.

Tarn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bungah. Bàn tay chị lạnh ngắt, nhưng vẫn còn chút hơi ấm của sự sống. "Bungah... em ở đây... Yo cũng ở đây. Không ai sẽ không rời xa chị đâu..."

Yo đứng phía sau, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát mẹ mình. Anh cảm thấy mình như đang chìm vào một cơn ác mộng không hồi kết, nơi mà mọi thứ xung quanh đều nhòa nhạt và mờ ảo.

Cả hai ở lại bệnh viện suốt đêm, không ai dám rời khỏi Bungah dù chỉ một bước. Tarn và Yo thay phiên nhau chăm sóc chị, không ngừng cầu nguyện cho Bungah sẽ hồi phục. Tuy nhiên, trong lòng họ luôn có một nỗi lo không nguôi, rằng tình trạng của Bungah có thể tồi tệ hơn bất cứ lúc nào.

Trong suốt những ngày tiếp theo, Tarn và Yo gần như sống tại bệnh viện. Họ túc trực bên cạnh Bungah, chăm sóc từng chút một. Bungah bắt đầu hồi phục chậm rãi, nhưng chị vẫn yếu, và điều đó khiến cả Tarn và Yo lo lắng hơn bao giờ hết. Những ngày tháng sắp tới không chỉ là thử thách cho Bungah, mà còn là thử thách cho tình yêu và sự kiên nhẫn của Tarn và Yo.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro