Tập 28: Tìm lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, lan tỏa trong căn phòng ngủ với những tia sáng dịu dàng. Không khí tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Bungah và Tarn. Tarn nằm bên cạnh, vòng tay cô vẫn quấn chặt lấy Bungah, cảm nhận từng nhịp đập nhẹ nhàng của trái tim người mình yêu.

Bungah khẽ trở mình, đôi mắt chị dần mở ra. Chị cảm thấy hơi thở của Tarn phả nhẹ lên tóc mình, cảm nhận được sức nóng và nhịp sống từ cơ thể trẻ trung ấy. Chị nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tóc Tarn, nụ cười mỉm hiện lên môi. "Chào buổi sáng, bạn gái trẻ của tôi," Bungah thì thầm, giọng chị dịu dàng như tiếng nhạc.

Tarn chưa mở mắt đã vì câu nói của Bungah làm cho bật cười nhưng nhanh chóng sau đó là cái bĩu môi không hài lòng, "Bạn gái gì chứ, là vợ của chị mới phải!", cô hé đôi mi nhìn Bungah với ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Chào buổi sáng, vợ yêu," môi cô khẽ chạm vào vai Bungah. "Em đã mơ thấy chúng ta cùng nhau bay lên bầu trời."

Bungah cười khẽ, cảm giác mềm mại và ấm áp trong lòng. "Thật sao? Thế chúng ta đã bay đến đâu rồi?"

Tarn hít một hơi dài, đôi mắt cô sáng lên. "Chúng ta đã bay qua những đám mây, ngắm nhìn thế giới từ trên cao, và em đã nói với chị rằng em sẽ không bao giờ để chị rời xa em," cô kể, giọng đầy xúc động.

Bungah nhìn Tarn, ánh mắt chị dịu dàng và chân thành. "Tarn, tôi cũng không bao giờ muốn rời xa em. Em mang đến cho tôi nhiều điều mà tôi chưa từng biết trước đây... niềm vui, sự sống, và một tình yêu mà tôi chưa từng nghĩ mình có thể cảm nhận được."

Tarn vòng tay ôm lấy Bungah chặt hơn, đầu cô tựa vào ngực chị, nghe rõ từng nhịp đập trái tim. "Thật hạnh phúc khi những gì em làm chị đều cảm nhận được," Tarn thầm thì. "Nhưng em cũng sợ... sợ một ngày chị sẽ không còn bên em nữa."

Bungah nghe ra được nỗi lo lắng trong giọng nói của Tarn. Chị khẽ nâng cằm Tarn lên, nhìn vào đôi mắt của cô. "Tarn, em không cần phải sợ điều gì cả. Tôi sẽ ở bên em, mỗi ngày. Tôi sẽ không bao giờ để em cảm thấy cô đơn," chị nói, giọng chắc chắn.

Tarn cúi đầu, ánh mắt cô long lanh, cô hít một hơi thật sâu như để nén lại những giọt nước mắt. "Chị hứa với em nhé," dẫu biết cuộc đời là vô thường nhưng cô vẫn muốn nghe chị hứa. Như vậy, cũng đủ giúp xoa dịu phần nào trong Tarn.

Bungah gật đầu, chị vuốt ve mái tóc Tarn. "Tôi hứa, Tarn. Tôi sẽ không để bất cứ ai hay điều gì khiến em buồn nữa."

Bungah và Tarn cùng nhau xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Tarn đứng bên cạnh Bungah, ánh mắt cô không rời khỏi chị một giây nào. Mỗi lần Bungah quay sang, cô đều nở một nụ cười tinh nghịch, như muốn trêu chọc chị.

"Em làm gì mà cứ cười mãi thế?" Bungah hỏi, giả vờ nghiêm nghị.

Tarn nhướn mày, rồi vòng tay ôm lấy eo Bungah từ phía sau, cúi đầu xuống sát vai chị. "Vì em yêu chị," cô thì thầm. "Em yêu tất cả những gì thuộc về chị, từ những cử chỉ nhỏ nhặt cho đến từng lời nói."

Bungah bật cười, chị quay lại, nhìn sâu vào mắt Tarn. "Em thật là dẻo miệng. Đừng có mà ru ngủ cô nào với những lời này đó, tôi mà biết được là em chết với tôi!" Vừa nói Bungah vừa chỉ tay lên trán Tarn hăm he.

Tarn mỉm cười, đôi mắt cô sáng lên như những viên pha lê trong nắng. "Không dám! Không phải, là không thèm mới đúng, không có ai bằng được chị! Em chỉ muốn chị thôi, nữ hoàng của em."

Bungah nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tarn, thì thầm "Nói được làm được đấy nhé! Tôi coi em làm sao ăn nói với tôi nếu không giữ lời."

Tarn lắc lắc đầu, mở to mắt khẳng định. "Vậy em làm chị thất vọng rồi, sẽ chẳng có cảnh đó cho chị coi đâu. Chỉ có... cảnh nóng của chúng ta thôi, chị có muốn coi không?" Cô cười tít mắt, chọc ghẹo Bungah.

"Này! Không có liêm sỉ!" Bungah đẩy Tarn ra, đánh bốp vào mông cô một cái. Còn người kia vẫn nhe răng cười ha hả vì chọc được chị.

Sau khi cùng nhau chuẩn bị bữa sáng và lên kế hoạch cho một ngày đặc biệt, Bungah và Tarn quyết định khởi hành cho chuyến đi. Tarn nắm chặt tay Bungah, dẫn chị ra khỏi nhà, đi về phía chiếc xe đã đợi sẵn trước cổng.

"Em sẽ là tài xế hôm nay," Tarn nói, giọng đầy hứng khởi.

Bungah khẽ cười, chị ngồi vào ghế bên cạnh, đôi mắt đầy vẻ tò mò. "Em thật sự không định nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu sao Tarn?"

Tarn chỉ mỉm cười bí ẩn, đôi mắt cô sáng lên. "Chị cứ yên tâm, đó sẽ là một nơi đặc biệt, chị sẽ thích mà!" cô nói, rồi nhanh chóng khởi động xe.

Chiếc xe lao đi trên con đường trải dài với hai hàng cây xanh mát, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đường. Tarn lái xe với vẻ mặt tập trung, nhưng đôi mắt cô thỉnh thoảng vẫn lén liếc sang nhìn Bungah.

"Em có vẻ hồi hộp quá nhỉ," Bungah cười nhẹ.

Tarn ngượng ngùng. "Em chỉ lo chị không thích thôi... Nhưng em nghĩ chị sẽ thích."

Bungah đặt tay lên tay Tarn, "Dù đó là gì, tôi chắc chắn sẽ thích, chỉ cần có em ở bên cạnh," chị nói, giọng dịu dàng.

Chiếc xe tiếp tục chạy, vượt qua những con phố náo nhiệt, rồi dần chuyển sang con đường nhỏ hơn, bao quanh bởi những cánh đồng xanh ngát. Bungah cảm thấy một cảm giác yên bình tràn ngập trong lòng. Chị nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận từng làn gió mát thổi qua, ánh mắt chị dịu đi, tràn đầy hứng khởi.

Sau một khoảng thời gian, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng gỗ cổ kính, phía trên treo một biển nhỏ viết bằng tay: "Place of Love" Bungah nhìn quanh, nhận ra đó là một trang trại nhỏ nằm khuất trong vùng ngoại ô thành phố.

Tarn tắt máy, nhanh chóng bước ra và mở cửa cho Bungah. "Chị vào đi, đây là nơi đặc biệt mà em muốn đưa chị đến," cô nói, giọng đầy phấn khích.

Bungah bước ra khỏi xe, nhìn xung quanh. Cảnh vật trước mắt chị thật yên bình và mộc mạc. Những luống hoa rực rỡ đang nở, những cây ăn trái đang trĩu quả, tiếng chim hót vang vọng từ những tán lá cao. Chị mỉm cười, quay sang nhìn Tarn.

"Đây là đâu vậy Tarn?"

Tarn cầm tay Bungah, dẫn chị vào sâu hơn. "Đây là một trang trại nhỏ mà em đã thuê lại. Em đã chuẩn bị một món quà đặc biệt dành cho chị," cô nói, giọng đầy tự hào.

Bungah nhíu mày, tò mò. "Món quà gì vậy?"

Tarn không trả lời ngay, cô tiếp tục dẫn chị đi dọc theo con đường nhỏ, vòng qua những bụi hoa và những giàn nho xanh mướt. Cuối cùng, họ dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, xung quanh được bao bọc bởi những cánh hoa oải hương tím biếc.

Tarn mở cánh cửa gỗ nhỏ, dẫn Bungah vào trong. Trước mắt Bungah là một căn phòng ấm cúng, trang trí đơn giản nhưng tinh tế, với những bức tranh nhỏ treo trên tường và những chậu cây xanh mướt. Trên bàn, một chiếc bàn gỗ được phủ một tấm khăn thêu hoa, và giữa bàn là một chiếc hộp nhỏ màu trắng.

Tarn dẫn Bungah đến gần, cô mỉm cười tinh nghịch. "Chị mở hộp này đi, đó là món quà đầu tiên mà em dành cho chị hôm nay," cô nói.

Bungah nhìn Tarn, ánh mắt chị tràn đầy yêu thương. Chị khẽ mở nắp hộp, và bên trong, chị thấy một chiếc vòng cổ bằng vàng trắng được trạm khắc tinh tế, đính một viên ngọc trai nhỏ. Chiếc vòng cổ này giống hệt chiếc mà chị đã mất trong một lần di chuyển đồ đạc trước đây.

"Em đã tìm thấy nó!" Bungah thốt lên, đôi mắt chị sáng lên vì bất ngờ.

"Em biết chị đã tìm kiếm nó lâu rồi," Tarn đáp lại, đôi mắt cô lấp lánh hạnh phúc. "Em nghe Yo nói chị rất thích chiếc vòng này vì không biết thế nào mà nó thường mang lại may mắn cho chị, có phải không? Từ giờ chị luôn mang nó bên mình nhé."

Bungah nhìn chiếc vòng, lòng chị dâng lên một cảm giác hạnh phúc. "Tarn, tôi không biết nói gì nữa... Tôi không nghĩ sẽ tìm lại được nó"

"Em muốn chị biết rằng không có gì là mất mát mãi mãi, nếu chúng ta luôn giữ hy vọng và yêu thương trong trái tim mình."

Bungah khẽ nắm lấy tay Tarn, đôi mắt chị rưng rưng. "Cảm ơn em, Tarn. Em đã mang lại cho tôi nhiều điều mà chị không bao giờ nghĩ mình có thể có."

Tarn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên tay Bungah. Cô kéo ghế cho Bungah ngồi, rồi quỳ một gối xuống đất, Tarn ngước lên nhìn Bungah, ánh mắt Tarn rưng rưng "Em xin lỗi vì chuyện trước đây. Nếu có thể em sẽ nói câu này mỗi giây phút, mong sao đền lại được tất cả những giọt nước mắt của chị ngày ấy. Những hy vọng và hạnh phúc đã từng vì em mà hình thành, rồi cũng vì em mà vỡ tan. Tình yêu và lòng tin của chị dành cho em ngày đó bị em phản bội một cách ngu ngốc. Bungah à, em xin lỗi, thật sự xin lỗi chị. Nhưng mà ... từ giờ bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào, em luôn ở đây với chị. Chị đừng đi đâu mà không có em, được không?"

Nước mắt lăn dài trên má, Bungah chồm người tới ôm lấy Tarn, chị không nói nên lời, cứ thế mà để cảm xúc tuôn trào trên vai Tarn.

Hai người ôm nhau giữa căn phòng ấm áp, trong không gian nhỏ bé nhưng đầy yêu thương. Bungah cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cả hai ngồi lại bên nhau tận hưởng sự yên bình và tình yêu ngọt ngào. Bungah không ngừng ngắm chiếc vòng cổ trên tay mình, chị cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm mà Tarn dành cho mình qua từng chi tiết nhỏ.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tarn đưa Bungah đi dạo quanh trang trại, chỉ cho chị xem những khu vườn hoa rực rỡ mà cô đã tự tay trồng và chăm sóc. Bungah mỉm cười thích thú khi thấy Tarn say sưa kể về từng loại hoa, từ những bông hồng đỏ kiêu sa đến những cánh hoa oải hương tím biếc.

Tarn nói, mắt cô lấp lánh. "Một nơi để chúng ta trốn khỏi thế giới, sống với nhau thật an yên."

Bungah nhìn Tarn, lòng chị tràn ngập hạnh phúc.

Tarn nắm tay Bungah chặt hơn. "Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm ở đây, mỗi ngày," cô nói, rồi kéo Bungah đi sâu hơn vào khu vườn.

Nhưng rồi, điện thoại của Tarn bỗng reo lên, phá đi bầu không khí yên bình. Tarn nhìn vào màn hình, thấy tên Sasi nhấp nháy. Cô thoáng chút bối rối, quyết định không nghe máy. Tarn nhấn nút từ chối, rồi quay lại cười với Bungah.

"Ai gọi vậy em?" Bungah hỏi nhẹ, nhưng chị đã nhìn thấy cái tên hiện lên màn hình.

"Là Sasi... Nhưng em không muốn để cô ấy làm phiền lúc này. Em chỉ muốn dành thời gian cho chị thôi."

Không lâu sau, điện thoại của Tarn lại rung lên. Một tin nhắn từ Sasi.

"Chị Tarn, em muốn nói chuyện với chị một chút. Em có thể gặp chị không? Em đang ở gần đây."

Tarn thoáng chần chừ, đặt điện thoại xuống, đôi mắt cô nhìn về phía Bungah như chờ đợi phản ứng từ chị.

Bungah khẽ nhún vai, giọng chị vẫn nhẹ nhàng. "Em tự quyết định đi."

Tarn gật đầu, "Em biết chị tin em. Em sẽ không để ai làm ảnh hưởng đến mình lúc này."

Nhưng điện thoại của Tarn lại rung lên lần nữa. Số của Sasi hiện lên, Tarn nhíu mày, có chút phiền lòng. Bungah vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh, quan sát cô một lúc.

"Em không định trả lời sao?" Bungah hỏi, không có ý thúc ép, chỉ muốn hiểu rõ hơn cảm xúc của Tarn.

Tarn thở dài, nhìn vào mắt Bungah. "Em không muốn trả lời."

Bungah khẽ cười. "Tôi hiểu. Nhưng có lẽ em cũng cần rõ ràng với Sasi, để cô ấy biết giới hạn của mình."

Tarn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gọi lại cho Sasi. "Được rồi. Em sẽ nói chuyện với cô ấy một chút."

Cô nói nhanh gọn với Sasi: "Chị Tarn đây. Em nói nhanh nhé, vì chị đang bận."

Giọng Sasi vang lên từ đầu dây bên kia, có chút căng thẳng và nôn nóng. "Chị Tarn, em chỉ muốn gặp chị. Em có một điều rất quan trọng muốn nói. Chị có thể dành chút thời gian không?"

Tarn giữ giọng bình tĩnh. "Sasi, chị không có thời gian đâu. Chị đang đi chơi với Bungah và không muốn bị quấy rầy."

Sasi im lặng một lúc, rồi giọng cô lại vang lên, nghe có chút buồn bã. "Em hiểu rồi, chị Tarn. Em sẽ không làm phiền nữa. Em chỉ... rất muốn gặp chị."

Tarn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Chị sẽ nói chuyện với em sau, Sasi. Hôm nay chị dành thời gian cho chị Bungah. Em thông cảm nhé."

Sasi thở dài, "Vâng, em sẽ chờ. Chị đi vui vẻ nhé."

Tarn cúp máy, quay lại với Bungah. "Xong rồi. Giờ thì chúng ta tiếp tục chuyến đi được chứ?"

Bungah khẽ cười, gật đầu. "Tôi tin em sẽ biết cách làm sao để mọi chuyện ổn thỏa."

Tarn cười khúc khích, "Chị muốn đi đâu tiếp theo đây?"

Bungah nhìn quanh, rồi chỉ về phía con đường nhỏ dẫn ra khu rừng phía xa. "Tôi thấy con đường kia có vẻ thú vị đấy. Chúng ta thử đi dạo trong rừng một chút nhé?"

Tarn gật đầu, hào hứng. "Ý hay đấy, Bungah. Chúng ta sẽ khám phá khu rừng này."

Cả hai nắm tay nhau, bước chậm rãi dọc theo con đường nhỏ dẫn vào rừng. Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán lá xanh rợp bóng, tạo nên một không gian yên bình và mát mẻ. Tiếng chim hót líu lo trên cao, hòa quyện với tiếng lá xào xạc dưới chân, mang lại một cảm giác thư thái đến kỳ lạ.

Tarn khẽ siết tay Bungah, mắt cô lấp lánh. "Chị thích đi dạo thế này không?" cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.

Bungah mỉm cười, quay sang nhìn Tarn. "Tôi thích chứ, nhưng sẽ thích hơn khi có em bên cạnh," chị trả lời, ánh mắt dịu dàng.

Tarn nghe xong liền thấy tim mình đập rộn ràng, cô cười tươi, kéo Bungah gần lại hơn. Bungah đúng thật là người có sức ảnh hưởng quan trọng tới Tarn, lần nào chị nói với cô những lời ngọt ngào Tarn lập tức cảm thấy đó là phần thưởng cho mình. Cô đúng thật như một đứa trẻ được người lớn khen, không biết là điều này có nên hay không, nhưng thôi kệ đi.

Cả hai bước tiếp, đi sâu vào khu rừng. Lo Bungah mệt, Tarn dừng lại, ánh mắt cô sáng lên khi thấy một dòng suối nhỏ chảy róc rách phía trước. "Chị nhìn kìa! Chúng ta xuống đó ngồi nghỉ một chút đi."

Bungah gật đầu đồng ý, cả hai tiến lại gần dòng suối. Họ ngồi xuống trên những viên đá mát lạnh, nhìn nước chảy và tận hưởng không gian yên bình. Tarn cúi xuống, nhúng tay vào dòng nước, cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa.

"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Bungah hỏi, ánh mắt chị nhìn xa xăm về phía chân trời.

Tarn gật đầu, nụ cười trên môi. "Dĩ nhiên là em nhớ. Lần đó em đến nhà chị với tư cách là bạn gái của Yo," cô đáp, giọng hơi nghẹn lại. "Nhưng ngay lần đầu gặp chị, em đã biết mình không thể cưỡng lại cảm xúc của mình."

Bungah khẽ cười, chị nhìn Tarn, đôi mắt chị lấp lánh. "Tôi cũng vậy. Tôi không ngờ một ngày nào đó lại có thể yêu một cô gái trẻ như em. Nhưng tôi thật sự đã không thể từ chối trái tim mình."

Ngay lúc ấy, điện thoại của Tarn lại rung lên trong túi áo. Một tin nhắn từ Sasi.

"Chị Tarn, em xin lỗi nếu đã làm phiền. Nhưng em thực sự cần nói chuyện với chị, rất quan trọng."

Tarn thở dài, nhìn Bungah, không biết nên nói thế nào. "Lại là Sasi,"

Bungah gật đầu. "Nếu em thấy cần thiết, hãy trả lời cô ấy, Tarn. Nhưng tôi muốn em nhớ rằng em không cần phải làm gì mà em không muốn."

Tarn suy nghĩ một chút, rồi cười nhẹ, "Em không muốn để chị nghĩ nhiều về chuyện này. Em sẽ nói rõ với cô ấy lần nữa."

Tarn nhanh chóng trả lời tin nhắn, viết: "Sasi, chị đang bận. Nếu có gì quan trọng, em có thể nói vào lúc khác."

Cô gửi đi, rồi quay lại với Bungah.

Tarn nhìn Bungah, cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang tan biến, chỉ còn lại hai người trong thế giới của riêng mình.

"Chị biết không, em chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu ai nhiều như thế này," Tarn nói, giọng cô trầm ấm. "Nhưng với chị, em cảm thấy mình có thể làm được mọi điều."

Bungah khẽ cười, chị vuốt nhẹ lên mái tóc Tarn. "Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một cô gái như em, Tarn. Em là người duy nhất khiến tôi thay đổi mọi nguyên tắc của mình."

Tarn mỉm cười, cúi đầu xuống gần hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Bungah. "Em yêu chị, Bungah."

Bungah nhìn vào mắt Tarn, chị thấy trong đó một niềm tin mãnh liệt. Chị khẽ gật đầu, "Tôi tin em."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro