Tập 38: Mầm mống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, tại văn phòng của Lumina Belle, Bungah đến văn phòng để bàn thảo về chiến dịch quảng bá mới với đội ngũ marketing. Hình ảnh của chị đang được phủ sóng rộng rãi và nhận được sự quan tâm tích cực từ công chúng. Thật không ngờ ở độ tuổi ngũ tuần, nữ thần sắc đẹp vẫn còn ưu ái chị một cách phô trương tới vậy. Bungah dần trở thành một biểu tượng cho nhiều phụ nữ hướng tới, thật đúng với tinh thần của thương hiệu Lumina Belle.

Sau cuộc họp, khi Bungah chuẩn bị ra về, Ananda tiến tới, mang theo nụ cười quen thuộc nhưng cũng đầy ẩn ý. "Chào Bungah, em có thể dành chút thời gian không?" anh hỏi.

Bungah gật đầu, "Chắc chắn rồi, có chuyện gì vậy anh Ananda?"

Ananda cười, "Anh muốn mời em một tách cà phê."

Bungah hơi lưỡng lự, nhưng không muốn làm mất lòng đối tác. "Được thôi, em có thể dành vài phút."

Họ cùng đi tới một quán cà phê gần đó. Sau khi gọi đồ uống, Ananda bắt đầu trò chuyện với một nụ cười nhẹ: "Sự kiện lần trước thật tuyệt phải không? Anh thấy em luôn thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là những người quen cũ."

Bungah hơi ngạc nhiên trước cách nói của Ananda. "Người quen cũ?" chị hỏi, đôi mắt thoáng chút tò mò.

Ananda gật đầu, làm ra vẻ như đang suy nghĩ một chút. "À, anh chỉ tình cờ nghe một vài người nói về em và Tarn. Có vẻ như em đã gặp lại một người quen cũ của Tarn... Anh không nhớ rõ tên lắm."

Bungah cười nhẹ, "Anh có ý nói đến Nat phải không?"

Ananda khẽ cười như thể vừa nhớ ra điều gì đó. "À đúng rồi, Nat. Một người bạn cũ thời sinh viên của Tarn đúng không?"

Bungah gật đầu, giữ nét mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng có chút không thoải mái. "Vâng, đúng là một người bạn cũ."

Ananda thở dài, tỏ vẻ như đang đồng cảm, "Anh hiểu mà, đôi khi gặp lại người quen cũ, nhất là những người có quá khứ tình cảm với người mình yêu, có thể khiến mình cảm thấy hơi lấn cấn."

Bungah nhìn anh một thoáng, rồi cười nhạt. "Anh nói đúng, nhưng em tin Tarn. Em không có lý do gì để lo lắng cả."

Ananda mỉm cười, ánh mắt sắc bén hơn, "Tất nhiên rồi. Tin tưởng là điều quan trọng nhất. Nhưng đôi khi, một chút nghi ngờ cũng không hại gì... chỉ là để đảm bảo mọi thứ rõ ràng thôi."

Bungah cảm nhận được sự ngấm ngầm trong lời nói của Ananda, chị giữ thái độ bình tĩnh nhưng đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Em hiểu anh muốn nói gì, nhưng em tin vào tình yêu của mình và Tarn. Cảm ơn anh đã quan tâm."

Ananda gật đầu, nở nụ cười như không có gì xảy ra, "Anh luôn ở đây nếu em cần người để chia sẻ."

Bungah mỉm cười đáp lại, nhưng lòng chị cảm thấy một chút bất an. Chị biết Ananda không nói những điều này một cách vô tình. "Tại sao anh lại có vẻ quan tâm đặc biệt đến chuyện này nhỉ? Nó chẳng liên quan gì đến công việc của chúng ta cả."

Ananda nhún vai, "Anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi. Ngoài công việc ra chúng ta cũng có thể làm bạn mà." Một thoáng im lặng Ananda nhìn Bungah thật sâu, không che giấu cảm xúc, "Hơn nữa ... em cũng biết là anh thật sự quan tâm đến em."

"Anh đã nghe và đã thấy em với Tarn là thế nào. Ananda, em cảm ơn tình cảm của anh. Em không nhận được." Bungah chắp tay chào Ananda rồi rời khỏi bàn.

Ananda chợt mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười của niềm vui, mà là một nụ cười đầy tính toán và tham vọng. Anh hướng mắt ra ngoài cửa kính dõi theo bóng dáng khí chất và quyến rũ của Bungah, thì thầm: "Em thật sự rất đẹp, Bungah. Em nên thuộc về anh hơn là bất cứ ai khác." Anh hít một hơi dài, ngón tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Anh không thể phủ nhận rằng, Bungah là một phụ nữ quá đặc biệt, và anh chưa từng gặp ai có sức ảnh hưởng đến mình mạnh mẽ đến vậy. Anh đã gặp biết bao người đẹp trong đời, nhưng không ai trong số họ có được sự điềm đạm, tự tin và cuốn hút đến mức anh không thể rời mắt khỏi họ như Bungah. Thậm chí cả khi chị từ chối anh, vẫn không hề mất đi vẻ duyên dáng và kiên định vốn có. Ananda biết rõ chị là một thách thức khó nhằn, nhưng chính điều đó lại khiến anh càng muốn chinh phục chị hơn bao giờ hết.

Ananda tự nhận thấy để chinh phục được Bungah, anh không thể chỉ sử dụng những chiêu trò thông thường. Anh cần phải hiểu chị hơn nữa, biết được những điểm yếu và điểm mạnh của chị. Anh cần phải tiếp cận từ từ, len lỏi vào từng kẽ hở nhỏ nhất trong lòng Bungah, để từ đó xây dựng một mối quan hệ với chị dựa trên sự tin tưởng và đồng cảm.

Ananda biết rõ rằng tình yêu của Bungah dành cho Tarn là sâu sắc, và điều đó sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng tình yêu dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không tránh khỏi những nghi ngờ và thử thách. Và anh sẽ là người tạo ra những thử thách đó.

Ananda nghiêng đầu, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy sự quyết đoán. "Chỉ cần Tarn sơ sẩy, anh sẽ có cơ hội. Và khi đó, anh sẽ khiến em phải nhìn về phía anh."

Cầm điện thoại bấm số của trợ lý, giọng nói của Ananda trầm và chắc nịch: "Chuẩn bị thêm một số tài liệu về Bungah. Tôi muốn biết tất cả về cô ấy, không bỏ sót chi tiết nào."

Cúp máy, Ananda lại nhìn ra cửa kính một lần nữa, bóng dáng Bungah đã hoàn toàn khuất hẳn. Trong anh bây giờ, không chỉ có sự ngưỡng mộ không thôi, mà còn là sự tham lam muốn dành cho bằng được bông hoa đã có chủ. "Em sẽ thuộc về anh, Bungah," anh thì thầm, như một lời thề đầy tham vọng và ám ảnh. "Dù phải đối đầu với cả thế giới này, anh cũng sẽ không từ bỏ."

---

Bungah sau khi bước ra khỏi quán cà phê, chị rảo bước trên lối đi dành cho người đi bộ, hít một hơi thật sâu, cảm giác một cơn gió nhẹ thổi qua gương mặt chị như mang theo một chút se lạnh của tiết trời âm u. Chị cảm nhận được ánh mắt của Ananda vẫn còn đọng lại đâu đó phía sau lưng, như thể anh ta đang cố gắng đọc thấu tâm can chị. Một sự mệt mỏi không tên len lỏi trong lòng, Bungah biết rằng Ananda không phải là kiểu người dễ từ bỏ.

Rẽ vào một khúc quanh bớt đông đúc người đi lại, Bungah bước chậm rãi trên vỉa hè, những suy nghĩ xoay quanh câu chuyện vừa rồi cứ đan xen vào nhau. Ananda rõ ràng là một người đàn ông thông minh, sắc sảo, và dường như luôn có kế hoạch rõ ràng cho mọi việc anh ta làm. Tuy nhiên, chính sự rõ ràng và sự kiên định đó lại khiến Bungah cảm thấy không thoải mái. Chị không quen với việc phải đối mặt với những ánh mắt chăm chú, xét đoán như thế, nhất là khi chị không biết được đối phương đang thật sự nghĩ gì.

Dù Ananda đã cố gắng tỏ ra thân thiện, nhưng không khó để nhận ra ẩn ý đằng sau mỗi lời nói của anh. Ananda không giấu giếm việc anh quan tâm đến chị, thậm chí còn bóng gió về sự quan tâm đó nhiều lần. Nhưng điều khiến Bungah khó chịu hơn cả là cái cách anh ta luôn cố gắng xoáy sâu vào những điều chị không muốn nhắc tới. Chẳng hạn như Nat – một cái tên mà chị chỉ mới nghe thoáng qua từ Tarn, nhưng lại được Ananda nhắc tới như thể một vấn đề quan trọng.

"Anh ta muốn gì từ mình?" Bungah tự hỏi, đôi chân vẫn bước đi trên những viên gạch lát đường, ánh mắt hướng về phía trước nhưng tâm trí lại đang xoay quanh cuộc trò chuyện vừa diễn ra. "Tại sao lại quan tâm tới những mối quan hệ của mình như vậy? Tại sao lại cứ nhắc đến Nat, một người chẳng liên quan gì tới anh ta?"

Chị cảm thấy sự thiếu thành thật trong nụ cười của Ananda, một sự thiếu tự nhiên trong cách anh nhấn mạnh về "tin tưởng" và "nghi ngờ." Những từ ngữ đó dường như chỉ làm tăng thêm cảm giác bất an trong lòng chị, khiến chị tự đặt câu hỏi: Liệu đây có phải là một trò chơi tâm lý? Một cách để Ananda thử thách lòng kiên nhẫn của chị?

Bungah không phải là người dễ bị lung lay, nhưng chị cũng không thể phủ nhận rằng có điều gì đó khiến chị thấy khó chịu từ khi Ananda bắt đầu quan tâm đến chị một cách quá mức. Càng nghĩ, chị càng cảm thấy như đang bị cuốn vào một thứ gì đó rối rắm và mờ ám, nơi mọi hành động, mọi lời nói đều mang một tầng ý nghĩa khác. "Mình không thích cái cách anh ta luôn tỏ ra như một người hùng sẵn sàng xuất hiện khi mình gặp khó khăn," chị nghĩ.

Bungah thở dài, đôi chân chị bước nhanh hơn, như muốn thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề đang quẩn quanh trong đầu. "Mình phải cẩn thận hơn," chị tự nhủ. "Anh ta rõ ràng là một người đàn ông nguy hiểm, và mình không nên đánh giá thấp anh ta. Nhưng cũng không thể để anh ta làm xáo trộn cuộc sống của mình."

Chị biết rõ mình cần phải làm gì tiếp theo: đứng vững và đừng để bất cứ ai làm chị nghi ngờ chính bản thân mình. Ananda có thể tiếp tục chơi trò của anh ta, nhưng chị sẽ không tham gia. Bungah luôn là người quyết định về cuộc sống của mình, và không ai có thể thay đổi điều đó.

Chị dừng bước, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mát mẻ, rồi mỉm cười. "Cứ để xem anh ta còn định làm gì," chị thầm nghĩ, ánh mắt sáng lên sự tự tin quen thuộc. "Mình không dễ bị cuốn theo những chiêu trò rẻ tiền đó đâu."

---

Điện thoại của Bungah rung lên trong túi xách, chị rút ra và nhìn thấy tên Tarn hiện lên trên màn hình. Một nụ cười hiện rõ trên môi chị, như một làn gió dịu êm thổi qua những suy nghĩ nặng nề. Chị nhấn nút nghe, giọng nói của Tarn từ đầu dây bên kia vang lên, có chút hào hứng và vui vẻ.

"Vợ ơi, em có tin vui này!" Tarn bắt đầu, giọng cô reo vang như một đứa trẻ vừa được món quà yêu thích.

Bungah không giấu nổi sự tò mò, "Tin gì vậy em?"

Tarn cười khúc khích, "Bản thiết kế của em đã được chọn cho một dự án kiến trúc quan trọng ở Pháp! Đó là một công trình lớn, và họ muốn em bay sang Paris để giám sát việc thực hiện."

Bungah lắng nghe, lòng dâng lên niềm vui mừng lẫn tự hào. "Thật sao? Thật tuyệt vời, Tarn! Em đã làm được rồi! Tôi biết em có thể mà!" Giọng chị không giấu được sự phấn khích.

"Đúng vậy, em không thể tin được," Tarn đáp lại, giọng đầy cảm xúc. "Họ rất ấn tượng với ý tưởng thiết kế của em. Họ còn nói đó là một thiết kế sáng tạo và phá cách. Họ muốn em bắt đầu càng sớm càng tốt."

Bungah cười lớn, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng chị, làm xua đi hết những lo lắng về Ananda chỉ trong tích tắc. "Em xứng đáng nhận được cơ hội này, Tarn. Em đã làm việc rất chăm chỉ, và giờ là lúc gặt hái thành quả."

Tarn cười khúc khích, nhưng cũng không giấu được chút hồi hộp. "Em biết... nhưng em cũng hơi lo lắng. Đây là lần đầu tiên em đảm nhiệm một dự án quốc tế lớn như vậy."

"Em sẽ làm tốt," Bungah trấn an. "Tôi tin tưởng vào khả năng của em. Em có một tài năng đặc biệt và một tâm hồn đam mê. Người ta sẽ nhận ra điều đó thôi."

Tarn thở ra một hơi nhẹ nhõm, như thể chỉ cần nghe Bungah nói vậy đã đủ để cô vững tin hơn. "Lúc nào chị cũng biết cách làm em thấy yên tâm."

Bungah cười, ánh mắt chị nhìn ra khoảng trời xa xăm, tưởng tượng đến viễn cảnh Tarn ở Paris – thành phố của ánh sáng và tình yêu. "Tôi sẽ luôn ở đây, dù em ở đâu, làm gì. Nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận với những gì xung quanh."

Tarn khẽ cười, "Em biết rồi mà. Nhưng... em vẫn hy vọng chị có thể đi cùng em đến Paris."

Lời đề nghị bất ngờ khiến Bungah khựng lại một chút. Chị biết mình còn nhiều công việc phải làm, và chuyến đi không hề dễ dàng sắp xếp. Nhưng ý nghĩ được ở bên Tarn, cùng cô trải nghiệm thành phố xinh đẹp ấy, cũng khiến tim chị xao xuyến. "Tôi sẽ nghĩ về chuyện này nhé," chị trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút hào hứng. "Nhưng trước mắt, em hãy tập trung vào công việc và tận hưởng thành công của mình."

"Vâng, em sẽ làm vậy," Tarn rất quyết tâm. "Em sẽ làm chị tự hào, Bungah."

"Tôi đã luôn tự hào về em rồi," Bungah nói nhỏ, nụ cười dịu dàng vẫn hiện hữu trên môi chị. "Tôi yêu em nhiều lắm."

"Em yêu chị nhiều hơn." Tarn đáp lại lém lỉnh, giọng đầy cảm xúc. "Hẹn gặp chị ở nhà nhé. Em sẽ về sớm."

"Tôi chờ em," Bungah nhẹ nhàng nói, rồi cúp máy. Chị cảm nhận được một làn sóng hạnh phúc dâng tràn trong lòng, cảm giác ấm áp như một chiếc chăn mềm mại bao quanh chị giữa những suy nghĩ hỗn độn. Những lo lắng về Ananda hay bất kỳ ai khác cũng trở nên mờ nhạt khi nghĩ về Tarn và thành công của cô.

Sau cuộc gọi với Tarn, Bungah quyết định đến siêu thị để mua những món ăn mà cả hai cùng yêu thích. Chị muốn chuẩn bị một bữa tối thật đặc biệt để ăn mừng tin vui của Tarn. Chị không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ lại những lần hai người cùng nhau đi siêu thị, cùng chọn những món ăn giản dị mà đầy hương vị đã làm nên những khoảnh khắc thật ấm áp. Chị mỉm cười, nhớ đến cách Tarn hăng hái chọn từng loại trái cây, hớn hở với những món bánh ngọt và cẩn thận chọn rau tươi, khi ấy ánh mắt cô luôn sáng rực lên như một đứa trẻ được thưởng thức niềm vui đơn giản nhất.

Bungah bước vào siêu thị, không gian rộng lớn với ánh đèn sáng lấp lánh và âm nhạc nhẹ nhàng, tạo nên một cảm giác thoải mái lạ thường. Chị bắt đầu lướt qua từng gian hàng. Chị dừng lại ở quầy hoa quả, chọn những quả dâu tây chín mọng – thứ mà Tarn rất thích ăn kèm với sữa chua vào buổi sáng. Chị khẽ cười, nhớ lại gương mặt hớn hở của Tarn mỗi lần thưởng thức món này. Tiếp tục bước đi, Bungah dừng lại trước kệ bánh ngọt, chọn một chiếc bánh Tiramisu nhỏ nhắn với lớp kem phô mai mềm mịn – món bánh yêu thích của Tarn. Chị cũng không quên ghé qua quầy thịt, chọn loại bò Mỹ cao cấp để làm món bít tết – món ăn mà hai người đã cùng nhau thử nghiệm và nấu đi nấu lại nhiều lần cho đến khi hoàn hảo. "Tối nay phải làm món bít tết thật ngon cho Tarn," chị tự nhủ, ánh mắt lấp lánh. Bungah đẩy xe đến khu vực rau xanh, lấy thêm vài loại rau tươi để làm món salad đơn giản mà Tarn thích. Chị chọn những chiếc lá xà lách non, cà chua bi đỏ rực, và vài quả bơ xanh mướt. Tất cả sẽ làm nên một bữa tối hoàn hảo. Chị dừng lại một chút, nhắm mắt lại để tưởng tượng đến nụ cười của Tarn khi nhìn thấy những món ăn yêu thích của mình. Trong khoảnh khắc ấy, Bungah quên đi mọi lo lắng và bất an, chỉ còn lại niềm hạnh phúc đơn giản khi nghĩ về Tarn và về việc được chuẩn bị cho cô một bữa tối thật ấm áp, đầy yêu thương. Bungah cảm nhận được sự thư thái khi nhìn lại những món đồ trong giỏ hàng, tất cả đều là những món mà Tarn thích, nhưng không phải chỉ vì thế mà chúng đặc biệt, mà vì mỗi món đồ đều chứa đựng một ký ức nhỏ bé của hai người, và bây giờ chị muốn tạo thêm nhiều ký ức đẹp nữa, chị thầm nghĩ, nụ cười nở trên môi.

---

Bungah xếp những món đồ đã thanh toán xong vào xe đẩy và bước ra khỏi siêu thị. Tài xế riêng của chị, anh Chai, đã đợi sẵn ở ngoài. Anh nhanh chóng bước xuống, mở cửa xe và giúp Bungah chuyển túi đồ vào trong cốp xe.

Trời đã bắt đầu tối, mây đen kéo đến dày đặc bao phủ bầu trời. Bungah bước vào trong xe, đóng cửa lại và ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của thời tiết. Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong radio bị cắt ngang bởi giọng nói nghiêm trọng của phát thanh viên:

"Cơn bão Yagi đang tiến vào bờ biển Thái Lan với tốc độ di chuyển nhanh và sức gió mạnh. Cơ quan khí tượng dự báo bão sẽ đổ bộ vào các tỉnh miền Trung và Bắc trong vài giờ tới, với mưa to và lốc xoáy cực kỳ nguy hiểm. Người dân nên tìm nơi trú ẩn an toàn và hạn chế ra đường."

Bungah nghe thấy vậy, lòng chị bỗng chùng xuống. Chị hỏi Chai, tài xế đang nheo mắt nhìn mưa bắt đầu đổ xuống như trút nước bên ngoài cửa sổ. "Chai, chúng ta có nên chờ một chút cho bớt mưa không?" chị hỏi, giọng lo lắng.

Anh Chai khẽ lắc đầu, đôi mắt căng thẳng nhìn ra phía trước. "Bà chủ, em nghĩ chúng ta nên đi nhanh về nhà trước khi đường ngập quá sâu. Cơn bão này không đơn giản đâu."

Xe bắt đầu lăn bánh, nhưng chỉ vài phút sau, cơn mưa đã trở nên nặng hạt, những giọt nước lớn như những viên đá đập mạnh vào kính xe. Bungah nhìn ra ngoài, mưa rơi như tấm màn bạc che khuất tầm nhìn. Gió gào rú, cây cối hai bên đường nghiêng ngả, vài nhánh cây gãy rụng nằm la liệt trên mặt đất. Chị cảm nhận được cả xe đang rung lên nhẹ khi cơn gió thổi qua.

Đài phát thanh vẫn tiếp tục thông báo tình hình cơn bão. Những con đường bắt đầu ngập nước, cơn mưa trút xuống như thể muốn nhấn chìm mọi thứ. Nước từ cống tràn ra, tạo thành những dòng suối nhỏ chảy xiết trên mặt đường, bọt nước bắn tung tóe mỗi khi xe lướt qua.

"Cẩn thận, Chai, đừng chạy quá nhanh!" Bungah khuyên, đôi mắt không rời khỏi những dòng nước đục ngầu đang xối xả bên ngoài.

"Em biết, bà chủ, nhưng đoạn đường này dễ bị ngập lắm," anh Chai trả lời, cố gắng giữ tay lái vững vàng. Mưa càng lúc càng lớn, lốc xoáy cuộn lên từng đợt, cuốn theo cát bụi và lá cây rải rác khắp nơi. Các cột đèn đường chập chờn, ánh sáng lúc có lúc không, tạo nên bầu không khí u ám và nguy hiểm.

Xe đi chậm lại, Bungah ngồi thẳng lưng, mắt vẫn dõi theo những giọt nước dày đặc trút xuống cửa sổ. Trên màn hình nhỏ trong xe, bản đồ đường phố hiện lên cảnh báo đỏ khắp nơi, những con đường gần như bị phong tỏa vì ngập nặng.

"Hy vọng chúng ta sẽ về kịp," Bungah thầm nghĩ. "Tarn... tôi mong em cũng an toàn."

Chị cầm điện thoại, định gọi cho Tarn nhưng tín hiệu quá yếu, không thể kết nối được. Một sự lo lắng len lỏi vào lòng chị. Những cơn gió mạnh hơn, xe bị chao đảo trong vài giây khiến tim chị đập nhanh hơn. Trong lòng chị bắt đầu hiện lên những suy nghĩ đầy lo âu cho Tarn, mong mỏi rằng cô đang ở nơi an toàn.

"Chúng ta phải qua khỏi đoạn này thật nhanh, nếu không muốn bị kẹt," anh Chai nói, giọng khẩn trương hơn.

Mưa mỗi lúc một lớn, tiếng nước đập vào cửa kính nghe như một cơn bão thực sự đang cố gắng xé toạc cả không gian. Bungah nhắm mắt lại, tay nắm chặt dây an toàn, miệng lẩm bẩm cầu nguyện. Trong đầu chị, chỉ một mong muốn duy nhất: được trở về an toàn bên cạnh Tarn.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro