Tập 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tarn ngồi trong một quán cà phê nhỏ bên dòng sông Seine, nhìn những cánh buồm trắng lướt qua. Nơi này yên bình, một sự bình yên đối lập với tâm trí cô. Đã hơn hai tháng kể từ khi cô bắt đầu công trình ở Pháp. Lúc đầu, mọi thứ tràn đầy hy vọng: cô và Bungah cùng nhau vạch ra kế hoạch để duy trì tình yêu trong khoảng cách hàng nghìn cây số. Nhưng Tarn dần nhận ra rằng không có kế hoạch nào có thể giúp họ thoát khỏi cảm giác xa lạ này.

Những tin nhắn giữa cô và Bungah thưa dần, công việc, áp lực, và những thay đổi thời gian vô tình đưa cô và Bungah đã xa lại càng thêm xa. Tarn biết Bungah không bao giờ quên cô, nhưng cảm giác trống vắng luôn không ngừng đeo bám. Những cuộc gọi video ban đầu kéo dài hàng giờ, nay chỉ còn vài phút vội vã. Bungah hay nói: "Tôi bận công việc, nhưng vẫn luôn nghĩ về em." Tarn tin vào điều đó, nhưng cô cũng nhận ra, yêu xa không chỉ là chờ đợi và tin tưởng. Đó là sự đấu tranh hàng ngày với nỗi nhớ, sự cô đơn, và cảm giác bất an về tương lai.

Trong một chiều mưa lất phất, Tarn bất ngờ gặp Nat tại một buổi triển lãm nghệ thuật. Họ vô tình chạm mặt nhau giữa đám đông, và trong giây lát, mọi ký ức về quá khứ ùa về. Cô không kịp ngạc nhiên, cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào, chỉ đứng yên, nhìn người đàn ông từng theo đuổi cô một thời non dại.

Nat cười, bước tới gần, hỏi thăm một cách tự nhiên. Anh giải thích rằng mình đến Pháp để tham dự một khóa học ngắn hạn về nghệ thuật. Điều này khiến Tarn cảm thấy có chút lạ lẫm, nhưng cũng hợp lý. Cô không hỏi sâu thêm, chỉ gật đầu như một sự chấp nhận.

Dần dần, Tarn và Nat trở nên thân hơn qua những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên. Nat ở bên cạnh Tarn, không yêu cầu gì, không đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt. Nat không ép buộc, không cố gắng tạo áp lực hay tìm kiếm sự tái sinh của tình cảm cũ. Họ trở thành những người bạn chia sẻ niềm vui nỗi buồn, đặc biệt khi Tarn ngày càng khó duy trì liên lạc với Bungah.

Tarn học thêm một điều là yêu xa không thể chỉ được duy trì bằng những cuộc gọi video hay tin nhắn. Khoảng cách này không chỉ là về mặt địa lý, mà còn là cảm xúc, là sự không thể chạm tới nhau trong những khoảnh khắc cô thực sự cần sự hiện diện của Bungah bên cạnh. Những cuộc gọi ngắn ngủi, những tin nhắn lạc lõng càng khiến trái tim của nhau khô héo dần.

Mỗi lần Tarn cố gắng gọi cho Bungah đều mong muốn được nói chuyện, sự mong chờ và lo lắng về việc không thể bắt kịp hay bị từ chối dần trở thành một trạng thái tâm lý đè nặng lên cô. Cảm giác này không dừng lại ở một sự thất vọng ngắn ngủi, mà dần dần trở thành một nỗi ám ảnh, khiến cô cảm thấy bất lực và bị xa cách hơn, không chỉ về mặt khoảng cách địa lý mà còn về mặt cảm xúc.

Như hôm nay đã ba lần cô bỏ lỡ cuộc gọi từ chị, và mỗi khi Tarn gọi lại, Bungah lại phải rời đi trong sự vội vã. Lúc chiều, khi điện thoại rung lên vào giữa buổi làm việc, Tarn nhìn màn hình với chút hối hận vì không kịp bắt máy. Khi cô quay lại gọi cho Bungah, giọng chị vẫn ấm áp, nhưng Tarn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng lời nói.

"Xin lỗi em, tôi đang có cuộc họp quan trọng. Chúng ta nói chuyện sau nhé?"

Tarn ngồi đó, điện thoại vẫn trên tay, lặng lẽ nhìn xuống bàn. Cô muốn nói với chị rằng cô nhớ chị biết bao, rằng việc không thể gần bên nhau đang dần trở nên khó khăn, nhưng chưa kịp nói, cuộc gọi đã ngắt. Cảm giác hụt hẫng lại ập đến. Đôi khi cô tự hỏi liệu công việc có thực sự quá bận đến mức họ không thể dành ra vài phút cho nhau, hay khoảng cách giữa họ đang trở thành một bức tường vô hình, dần dần nhưng chắc chắn.

Nat ngồi đối diện, quan sát phản ứng của Tarn. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, như hiểu tất cả mà không cần cô phải giải thích thêm. Tarn nhìn vào đôi mắt của Nat, nhận thấy sự quan tâm không phô trương, nhưng thật sự an ủi. Anh không cố làm cô thấy tốt hơn bằng lời nói, chỉ đơn giản là ở bên, cho cô một khoảng không gian để thở.

"Mọi chuyện ổn không?" Nat hỏi, giọng trầm và nhẹ nhàng.

Tarn khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề che giấu được sự mệt mỏi. "Chị ấy bận... vẫn thường vậy. Nhưng Tarn hiểu, công việc của chị ấy dày đặc và không có giờ giấc cố định."

Nat gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh. "Yêu xa không dễ dàng, nhưng đừng tự tạo thêm áp lực cho mình. Tarn cũng cần phải chăm sóc bản thân."

Tarn im lặng, nhìn xa xăm. Cô không muốn thừa nhận với Nat, nhưng cô đang cảm thấy rất chênh vênh. Cô muốn tin rằng tình yêu của họ đủ mạnh để vượt qua khoảng cách, nhưng những lần bỏ lỡ, những cuộc gọi chưa kịp trò chuyện đã vội kết thúc... tất cả đều đang ăn mòn niềm tin ấy. Mỗi lần nghe Bungah nói rằng chị bận, Tarn lại cảm thấy như mình đang mất đi một phần kết nối với chị.

Tarn ngả người ra ghế, ngón tay vô thức xoay nhẹ cốc cà phê đã nguội trên bàn. Sự im lặng giữa cô và Nat không hề khó chịu, mà lại dễ chịu đến mức lạ. Nhưng chính cái sự dễ chịu ấy làm cô càng thêm hoang mang. Trước đây, chỉ cần một tin nhắn hay một cuộc gọi từ Bungah là đủ để cô cảm thấy an tâm. Giờ đây, ngay cả khi có cơ hội nói chuyện, cô cũng cảm thấy khoảng cách giữa họ không hề được rút ngắn, mà ngược lại, càng trở nên rõ ràng hơn.

Nat không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục nhấp ngụm cà phê của mình. Anh không đòi hỏi cô phải chia sẻ, cũng không cố gắng tìm cách an ủi cô bằng những câu từ sáo rỗng. Thay vào đó, sự yên tĩnh của anh tạo cho Tarn cảm giác có một người luôn ở đó, sẵn sàng lắng nghe, dù chỉ là trong im lặng.

"Nat nghĩ mọi thứ ổn chứ?" Tarn cuối cùng cũng thốt ra, như thể cô đang hỏi chính mình hơn là Nat.

Nat nhìn cô, đôi mắt đầy sự thấu hiểu. "Mọi thứ rồi sẽ có cách của nó, Tarn."

Tarn ngẫm nghĩ về điều đó. Cô biết Nat đúng, nhưng cái cảm giác phải cố gắng duy trì mối quan hệ này đang làm cô kiệt quệ. Yêu xa không chỉ là sự chờ đợi và tin tưởng, mà còn là một cuộc chiến tinh thần mỗi ngày. Cô không chỉ phải đối mặt với sự thiếu vắng của Bungah, mà còn phải chống chọi với nỗi sợ về việc họ có thể đang dần mất đi nhau.

Tarn thở dài, nhìn ra khung cửa sổ. Cảnh dòng sông Seine chảy trôi trước mắt, như những dòng suy nghĩ của cô, mênh mang, không bờ bến. Liệu tình yêu của họ có thể vững bền hay nó cũng sẽ trôi xa như những con thuyền kia, biến mất sau chân trời?

Tarn khẽ tựa đầu vào lòng bàn tay, cảm giác nặng nề không rời. Dòng sông Seine chảy êm đềm, nhưng trái tim cô thì không. Cô nhớ lại khoảng thời gian đầu, khi cả cô và Bungah cùng vạch ra kế hoạch: họ sẽ cố gắng giữ liên lạc, sẽ luôn nhắn tin, sẽ tìm cách gặp nhau dù chỉ là qua màn hình. Nhưng bây giờ, những cuộc gọi ấy dường như càng ngày càng trở nên khó khăn.

Nat ngồi đối diện, vẫn giữ im lặng. Dường như anh cảm nhận được sự mệt mỏi của Tarn mà không cần cô phải nói. Anh không cố chen ngang, không cố gắng kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, chỉ ngồi yên như một cái neo cho cảm xúc đang trôi dạt của cô.

"Đôi khi... Tarn tự hỏi," Tarn khẽ lên tiếng, đôi mắt vẫn dõi theo dòng sông, "liệu tất cả những nỗ lực này có còn ý nghĩa gì hay không? Hay Tarn chỉ đang cố níu kéo một điều mà cả hai đều biết đã không còn như trước nữa?"

Nat nhìn cô, đôi mắt dịu dàng nhưng không thiếu sự nghiêm túc. "Không ai có thể trả lời câu hỏi đó ngoài chính Tarn. Nhưng điều Nat biết chắc là: yêu xa không phải về việc ai có thể chịu đựng tốt hơn, mà là về việc cả hai có muốn cùng bước tiếp không."

Tarn im lặng. Cô biết điều Nat nói không sai, nhưng để giữ vững niềm tin vào tương lai của mối quan hệ này thì khó hơn nhiều. Mỗi lần gọi cho Bungah, dù chỉ để nghe tiếng chị, cô đều mong đợi sự an ủi. Nhưng những lời hứa hẹn rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng chỉ cần kiên nhẫn, đều đang mất dần sức nặng trong lòng cô.

Những lần Tarn không thể gọi cho Bungah cũng dần trở thành những mũi kim châm khiến cô chạnh lòng. Chị bận rộn – cô biết điều đó, nhưng liệu có thực sự bận đến mức không thể dành ra vài phút? Cô không thể không tự hỏi, không thể không cảm thấy hụt hẫng mỗi lần gọi lại và chỉ nhận được vài câu vội vã từ Bungah.

"Tarn đã nghĩ Tarn mạnh mẽ hơn thế này," Tarn thở dài. "Nhưng thật ra Tarn thấy sợ. Tarn sợ chị ấy quên Tarn, sợ chị ấy không cần Tarn nữa."

Nat lặng lẽ nghiêng người về phía trước, đôi tay chắp lại trước mặt. "Tình yêu luôn đòi hỏi sự can đảm, Tarn. Và đôi khi, đó là can đảm để chấp nhận rằng mọi thứ có thể không đi theo cách mình muốn."

Câu nói của Nat khiến Tarn chững lại. Cô cảm nhận rõ ràng hơn sự mệt mỏi đang dần bao trùm lấy mình. Trái tim cô, từng đập mạnh mẽ mỗi khi nghĩ về Bungah, giờ đây chỉ còn lại những tiếng vọng xa xăm, như tiếng đập của sóng vào bờ xa kia.

Liệu cô có đủ can đảm để tiếp tục, hay đã đến lúc phải đối mặt với sự thật rằng họ đang dần mất nhau?

Tarn nhắm mắt lại, thở dài. Những câu hỏi ấy, cô vẫn chưa có lời đáp, và cũng chưa chắc cô đã sẵn sàng để trả lời chúng.

Tarn nhắm mắt, để cảm xúc dâng lên trong lòng mà không nói ra thành lời. Bóng dáng Bungah, giọng nói vội vã của chị, luôn khiến cô bồi hồi nhưng giờ lại mang theo chút gì đó xa cách. Sâu thẳm trong cô vẫn là một khoảng trống không thể lấp đầy, một sự thiếu vắng mà chỉ Bungah mới có thể bù đắp.

Nat nhìn cô, một chút phân vân thoáng qua mắt anh. Đây là cơ hội hoàn hảo mà Ananda đã chờ đợi suốt thời gian qua, và Nat biết mình phải hành động. Ananda đã dặn anh chỉ cần đưa Tarn vào thế yếu, khiến cô nghi ngờ về Bungah, rồi những bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng đối diện với sự tổn thương rõ ràng của Tarn, Nat lại chần chừ.

"Tarn có bao giờ nghĩ," Nat khẽ nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ám chỉ, "liệu Bungah có thật sự bận đến mức ấy không? Nat không muốn nói ra điều này, nhưng nếu Tarn thấy chị ấy quá xa cách, có thể có một lý do khác đằng sau."

Tarn quay lại nhìn Nat, ánh mắt bất ngờ. "Ý Nat là gì?"

Nat không nhìn thẳng vào mắt cô, thay vào đó, anh hướng mắt về phía dòng sông, như thể đang chọn lựa kỹ từng từ. "Nat chỉ muốn Tarn suy nghĩ về mọi khả năng, không nhất thiết là xấu. Nhưng... khi ai đó quá bận để dành thời gian cho người mình yêu, đôi khi không chỉ là công việc. Có thể chị ấy đang bận với thứ gì khác."

Tarn nhíu mày. Cô biết Nat không muốn trực tiếp nói ra, nhưng lời anh khiến một nỗi nghi ngờ nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. Cô từng có niềm tin tuyệt đối vào tình yêu của Bungah, nhưng khoảng cách và những cuộc gọi lỡ dở khiến cô không thể không tự hỏi: liệu Bungah có điều gì đang giấu cô?

Nat nhận thấy sự dao động trong ánh mắt Tarn, và đó là tín hiệu để anh tiếp tục. "Mình biết điều này khó nghe, nhưng Tarn nên cân nhắc. Tất cả mọi người đều thay đổi theo thời gian, và khoảng cách chỉ khiến những thay đổi đó trở nên rõ ràng hơn."

Tarn quay mặt đi, cố gắng xua tan những suy nghĩ tiêu cực. Cô không muốn tin rằng Bungah có thể phản bội cô, nhưng những gì Nat nói bắt đầu tạo nên một sự bất an không thể chối bỏ. Cô nhớ lại những lần Bungah nói "Tôi bận", và sự vội vàng trong lời nói ấy. Lúc đầu cô không chú ý, nhưng bây giờ, những từ ngữ ấy vang lên trong đầu cô với ý nghĩa khác. Nhưng, phần lớn Tarn vẫn tin chị, điều cô lo lắng lúc này đang là sức khỏe của Bungah nhiều hơn.

Nat ngồi đó, chờ đợi. Anh không cần nói thêm gì, vì cho là những lời anh đã gieo đã bắt đầu nảy mầm trong lòng Tarn. Đó là bước đầu tiên trong kế hoạch của Ananda, để cô tự đẩy mình ra xa khỏi Bungah, tự giam mình trong những suy nghĩ bất an và hoài nghi.

Tarn đột ngột đứng dậy, giọng khẽ khàng nhưng quyết đoán. "Tarn phải đi. Cảm ơn Nat. Tarn cần phải suy nghĩ về mọi thứ."

Nat nhìn theo cô, nụ cười thoáng hiện trên môi khi Tarn bước đi. Kế hoạch của Ananda đang dần thành hình, và anh biết rằng, chỉ cần một chút nữa thôi, Tarn sẽ rơi vào bẫy.

Tarn bước nhanh ra khỏi quán cà phê, để lại Nat ngồi một mình. Dòng sông Seine chảy lặng lẽ bên cạnh, nhưng trong tâm trí cô, mọi thứ như một dòng xoáy bất tận. Những suy nghĩ về Bungah và khoảng cách giữa họ cứ xoay quanh mãi. Cô biết rằng Bungah bận rộn với công việc, và chị luôn nói rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng Tarn không thể không lo lắng. Liệu có điều gì Bungah không muốn chia sẻ? Có phải chị đang giấu đi những điều khiến chị mệt mỏi, hay sức khỏe của chị có vấn đề mà không nói ra?

Tarn ngồi lại trên một băng ghế gần đó, điện thoại vẫn trên tay, nhưng cô ngần ngại gọi thêm lần nữa. Cô sợ không phải là vì nghĩ Bungah có ai khác, mà là sợ rằng Bungah đang trải qua điều gì đó mà chị không muốn làm phiền cô. Bungah luôn là người mạnh mẽ, luôn giữ mọi khó khăn cho riêng mình để Tarn không phải lo lắng. Nhưng điều đó lại khiến Tarn cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Cô không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho chị, để xem chị có thực sự ổn không. Điều đó khiến Tarn đau lòng, bởi tình yêu của cô dành cho Bungah không bao giờ giảm sút, và cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để đảm bảo rằng Bungah được an toàn, hạnh phúc.

Cô nhắn một tin ngắn cho Bungah, cố gắng giấu đi sự lo lắng trong từng câu chữ:

"Chị Bungah, em chỉ muốn biết chị ổn không. Em nhớ chị rất nhiều. Hãy giữ gìn sức khỏe nhé, em lo lắm."

Tarn nhìn vào màn hình một lúc lâu, chờ đợi. Khi không nhận được phản hồi ngay lập tức, cô cố gắng tự an ủi rằng Bungah đang bận. Chỉ có điều là Tarn không thể xua tan cảm giác rằng có gì đó không đúng.

Tarn lại nghĩ về những ngày tháng trước, khi Bungah từng phải mổ tim. Cô vẫn nhớ rõ cảm giác hoảng loạn khi nghe tin đó, và cả sự bất lực khi không thể ở bên cạnh chị lúc nguy hiểm nhất. Tình yêu của cô dành cho Bungah không bao giờ thay đổi, và điều đó càng làm cho cảm giác xa cách trở nên khó chịu đựng hơn.

Cô quyết định sẽ đợi, sẽ tin tưởng vào Bungah và sẽ cố gắng kiên nhẫn hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Tarn chỉ muốn được trở về, ở bên Bungah, nắm lấy tay chị và biết rằng chị vẫn an toàn trong vòng tay của mình.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro