Tập 6: Dấu hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời Bangkok vào buổi sáng sớm hiện lên với những tầng mây mỏng như tấm lụa mờ ảo, che khuất ánh nắng mặt trời mới ló dạng. Cây cối xung quanh khu biệt thự Bungah xanh tốt, lá cây rung rinh trong làn gió nhẹ, tạo nên một âm thanh dịu dàng. Không khí mát mẻ dường như khiến không gian càng thêm yên tĩnh, trái ngược với những bất ổn đang âm ỉ trong lòng Bungah.

Sáng hôm đó, Bungah cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường. Chị đã dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, nhưng chỉ sau một vài động tác đơn giản, chị đã thấy chóng mặt và phải dựa vào bàn để không ngã xuống. Cảm giác đau nhói từ ngực lan ra, khiến Bungah không thể không nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói về căn bệnh tim của mình. Những cơn đau này đã xuất hiện thường xuyên hơn trong những tuần gần đây, và chị biết điều đó không phải là dấu hiệu tốt.

Tarn đã đến từ đêm qua, nhưng chị không muốn làm cô lo lắng, nên vẫn giữ mọi thứ cho riêng mình. Bungah không muốn khiến Tarn cảm thấy hối hận vì đã quay trở lại.

Bungah thở dài, tựa người vào ghế khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, khu vườn tràn ngập ánh sáng ban mai, những cành cây nhỏ lắc lư trong gió. Ánh nắng yếu ớt chiếu qua các cành lá tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Nhưng cảnh đẹp ấy chẳng thể làm dịu đi nỗi lo âu đang lớn dần trong lòng chị.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang. Bungah quay lại và thấy Tarn bước vào phòng, trên tay cô là một khay trà nóng. Mặc dù cố tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt của Tarn vẫn không thể che giấu được sự lo lắng khi cô nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Bungah.

"Chị Bungah, sao chị không nằm nghỉ thêm một chút?" Tarn nhẹ nhàng hỏi, đặt khay trà xuống bàn và ngồi xuống bên cạnh Bungah. Ánh mắt cô đầy sự quan tâm khi quan sát khuôn mặt Bungah.

Bungah cười nhẹ, cố gắng làm dịu đi nỗi lo của Tarn. "Tôi không sao, chỉ là mệt mỏi chút thôi. Chắc do thời tiết thay đổi nên mới thấy hơi khó chịu."

Nhưng Tarn không dễ bị thuyết phục. Cô nắm lấy tay Bungah, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi bàn tay mảnh mai ấy. Trái tim cô thắt lại. "Chị có cần đi khám bác sĩ không? Hay là em gọi Yo đến?"

"Không cần đâu," Bungah lắc đầu, cố gắng để giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn. "Yo đã có quá nhiều việc phải lo rồi. Tôi không muốn làm phiền con thêm nữa."

Tarn im lặng, ánh mắt cô không rời khỏi Bungah. Cô có thể cảm nhận được rằng Bungah đang che giấu điều gì đó, nhưng cô cũng biết rằng Bungah không muốn cô lo lắng. Tuy nhiên, lòng cô không thể yên ổn khi nghĩ đến việc Bungah phải chịu đựng một mình.

Cả hai ngồi đó trong im lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua các cành cây ngoài cửa sổ. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Bungah cố gắng nhấp một ngụm trà, nhưng cảm giác đắng nghét nơi cổ họng khiến chị buông tay xuống, không thể nuốt trôi.

Tarn quan sát từng biểu hiện nhỏ của Bungah, và cuối cùng cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô nắm chặt tay Bungah, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết: "Chị, em không thể đứng nhìn chị chịu đựng thế này được. Em biết chị không muốn em lo lắng, nhưng em yêu chị. Chị đừng giấu em bất cứ điều gì nữa, được không?"

Bungah nhìn vào đôi mắt chứa đựng cả sự lo lắng lẫn tình yêu sâu sắc của Tarn. Chị biết Tarn đã nói thật lòng, và chị không thể tiếp tục dối lòng thêm nữa. Những cơn đau, những lần ngất xỉu, và sự yếu đi rõ rệt trong cơ thể đã trở thành một phần của chị, nhưng chị không muốn Tarn phải cảm thấy bất lực.

"Em biết tôi bị bệnh tim," Bungah cuối cùng cũng thừa nhận, giọng nói chị nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm. "tôi đã biết từ lâu rồi, nhưng tôi không muốn ai phải lo lắng. Nhất là em."

Tarn nghe thấy điều đó, lòng cô đau như cắt. Cô biết rằng Bungah đã phải chịu đựng rất nhiều, và việc giấu đi căn bệnh của mình chỉ để không làm cô sợ hãi là một sự hi sinh quá lớn. Cô ôm chặt lấy Bungah, cảm nhận được sự yếu ớt trong vòng tay của chị.

"Chị không cần phải làm như vậy," Tarn thì thầm vào tai Bungah, giọng cô nghẹn ngào. "Chúng ta sẽ vượt qua tất cả cùng nhau. Em sẽ không để chị phải chịu đựng một mình nữa."

Bungah không thể kiềm chế được nước mắt, những giọt nước mắt mà chị đã kìm nén quá lâu cuối cùng cũng rơi xuống. "Tôi chỉ sợ... nếu một ngày nào đó tôi không thể tiếp tục bên em..."

Tarn lắc đầu, giọng cô đầy quyết tâm nhưng mà nước mắt thì đã tràn mi. "Chị sẽ không sao đâu. Em sẽ chăm sóc chị, em sẽ ở bên chị mỗi ngày. Chúng ta sẽ tìm ra cách, bất kể khó khăn thế nào."

Thời gian trôi qua, nhưng ánh sáng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng của nó, như muốn an ủi hai người phụ nữ đang đấu tranh với nỗi đau và sự sợ hãi của mình. Mỗi giây phút trôi qua là một sự đấu tranh, không chỉ với căn bệnh của Bungah, mà còn với nỗi lo sợ về tương lai không chắc chắn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi Tarn ôm lấy Bungah, cả hai cảm thấy như đã tìm được một điểm tựa trong thế giới đầy biến động này.

Buổi chiều hôm đó, Bungah quyết định đến bệnh viện để kiểm tra lại tình trạng của mình. Tarn kiên quyết muốn đi cùng, nhưng Bungah đã thuyết phục cô ở lại vì không muốn Tarn thêm lo sợ. Chị biết rằng tình trạng của mình không thể giấu được mãi, nhưng chị muốn chuẩn bị tâm lý cho Tarn trước khi thông báo kết quả.

Tại bệnh viện, sau khi thực hiện hàng loạt xét nghiệm, Bungah nhận được tin mà chị đã lo sợ bấy lâu: tình trạng của chị đang xấu đi. Bác sĩ cảnh báo rằng nếu không sớm điều trị, nguy cơ tử vong là rất cao. Nhưng điều đáng lo ngại hơn cả là phương pháp điều trị cần sự đồng ý của Bungah và có thể gây ra những tác dụng phụ nguy hiểm.

Bungah rời khỏi phòng khám với tâm trạng nặng trĩu. Bước chân chị trở nên nặng nề hơn bao giờ hết khi nghĩ về những gì mình sẽ phải đối mặt trong thời gian tới. Chị không muốn Tarn biết, không muốn cô phải trải qua cảm giác bất lực thêm nữa. Nhưng chị cũng hiểu rằng Tarn có quyền được biết, và chị không thể giữ bí mật này mãi.

Trên đường trở về nhà, Bungah dừng xe tại một công viên nhỏ bên đường. Chị bước xuống, ngồi trên một băng ghế gỗ cũ kỹ, nơi mà những kỷ niệm của chị và Tarn chợt ùa về. Lần đầu tiên họ gặp nhau, những khoảnh khắc hạnh phúc mà họ đã chia sẻ, và cả những nỗi đau mà họ đã cùng nhau trải qua. Tất cả dường như quá mong manh và dễ tan vỡ.

Bungah ngồi đó, để làn gió nhẹ thổi qua tóc mình, cảm nhận sự yên bình trong khoảnh khắc. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, chị biết rằng yên bình này chỉ là tạm thời. Chị phải đưa ra quyết định, và quyết định đó có thể ảnh hưởng đến tất cả những gì chị đã cố gắng bảo vệ.

Khi quay trở lại biệt thự, Bungah nhìn thấy Tarn đang đứng ở cửa, chờ đợi chị. Ánh mắt cô chứa đầy sự lo âu, nhưng cũng có một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Bungah bước xuống xe, cố gắng nở một nụ cười nhẹ để trấn an Tarn, nhưng đôi mắt Tarn đã thấy rõ sự mệt mỏi và nỗi buồn ẩn giấu trong ánh mắt của chị. Không khí lạnh buổi tối bắt đầu thấm vào da thịt, nhưng dường như chỉ có Tarn cảm thấy sự lạnh lẽo đó. Cô bước nhanh về phía Bungah, đôi tay run rẩy nắm lấy tay chị, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo từ đôi tay mảnh mai của Bungah.

"Chị, có chuyện gì không ổn đúng không?" Tarn hỏi, giọng cô không thể che giấu được sự hồi hộp.

Bungah cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi và đau lòng làm giọng chị trở nên khàn đặc. "Không có gì đâu em, tôi chỉ hơi mệt chút thôi."

Nhưng Tarn không dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Cô cảm nhận rõ sự căng thẳng và lo âu trong từng cử chỉ của Bungah. "Chị đừng giấu em nữa, được không? Em biết là có chuyện gì đó mà chị không muốn em biết. Chị hãy nói cho em nghe, dù đó là chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh chị."

Bungah nhìn sâu vào đôi mắt của Tarn, nơi chứa đựng tình yêu và sự quyết tâm không lay chuyển. Chị biết Tarn không dễ dàng bỏ cuộc, và hơn hết, chị không muốn Tarn phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Nhưng sự thật về tình trạng sức khỏe của chị có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Chị đã cân nhắc rất nhiều trước khi nói ra, nhưng cuối cùng, chị biết rằng không thể giữ mãi điều này.

"Em à," Bungah bắt đầu, giọng nói của chị nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghiêm túc. "Bác sĩ nói rằng tình trạng của tôi đang xấu đi... và có lẽ chúng ta phải đối mặt với điều tồi tệ nhất."

Tarn cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ trước mặt mình. Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết nắm chặt tay Bungah hơn, như thể điều đó có thể giữ chị lại bên cô lâu hơn. "Chị, chúng ta sẽ làm gì? Em sẽ làm gì để giúp chị? Em không thể mất chị, em không thể..."

Bungah mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng cũng chứa đựng sự kiên cường. "Em không thể làm gì để thay đổi điều này, Tarn à. Nhưng tôi muốn em biết rằng, bất kể điều gì xảy ra, tôi vẫn luôn yêu em. Tôi không muốn em phải cảm thấy có lỗi về bất cứ điều gì. Em đã làm tất cả những gì em có thể, và tôi biết ơn em vì điều đó."

Tarn lắc đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. "Không, em không chấp nhận điều này. Chúng ta sẽ tìm cách, bất kể nó khó khăn thế nào. Em sẽ không để chị phải chịu đựng một mình. Em sẽ ở bên chị, em sẽ không rời xa chị dù chỉ một giây."

Cả hai người phụ nữ đứng đó trong im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những cành cây xung quanh biệt thự. Không khí lạnh lẽo của buổi tối càng làm tăng thêm sự tĩnh lặng, như thể thời gian đang ngừng lại, cho họ cơ hội để cảm nhận sự tồn tại của nhau.

"Tarn, em biết không," Bungah thì thầm sau một lúc lâu. "Điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà là phải rời xa em khi em chưa sẵn sàng. Nhưng tôi cũng biết rằng, dù có điều gì xảy ra, em sẽ mạnh mẽ, em sẽ vượt qua. Và đó là điều khiến tôi an tâm hơn."

Tarn không nói gì, chỉ biết ôm chặt lấy Bungah, như muốn giữ chị lại bên mình mãi mãi. Cô không biết phải nói gì nữa, nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô sẽ không bỏ rơi Bungah, dù có chuyện gì xảy ra.

---

Những ngày sau đó, Bungah thường xuyên phải đến bệnh viện để theo dõi và điều trị. Mỗi lần Bungah ra khỏi nhà, Tarn lại cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt, lo sợ rằng chị sẽ không trở về. Nhưng Bungah luôn cố gắng trấn an cô, bảo rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Một buổi sáng nọ, khi Bungah đang chuẩn bị đi bệnh viện, chị đột nhiên ngất xỉu ngay trong phòng khách. Tarn vừa bước vào thì thấy Bungah nằm trên sàn, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Cả thế giới của cô như đổ sụp trong khoảnh khắc đó.

"Chị! Chị Bungah!" Tarn hét lên, vội vàng chạy đến bên cạnh Bungah, lay chị dậy. "Chị đừng làm em sợ! Chị tỉnh lại đi!"

Tarn gọi Yo ngay lập tức, nhưng Yo lúc đó đang bận không biết có cuộc gọi tới. Cô tự mình đưa Bungah đến bệnh viện. Cả quãng đường dài, Tarn chỉ biết cầu nguyện, mong Bungah sẽ tỉnh lại, mong chị sẽ vượt qua cơn nguy kịch này.

Tại bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng đưa Bungah vào phòng cấp cứu. Tarn đứng bên ngoài, trái tim như bị bóp nghẹt, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mỗi giây phút trôi qua đối với cô như một thế kỷ, và nỗi sợ mất Bungah cứ lớn dần trong lòng.

Sau hơn một giờ đồng hồ chờ đợi, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng. "Bungah đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nhưng có lẽ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."

Tarn không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô cảm thấy như đất trời đang quay cuồng, không thể thở được. "Không, chị ấy không thể... chị ấy phải khỏe lại. Chúng tôi đã hứa với nhau..."

Bác sĩ đặt tay lên vai Tarn, giọng nói đầy cảm thông. "Chúng tôi sẽ làm hết sức có thể. Nhưng tôi nghĩ cô nên chuẩn bị tinh thần, và nếu có thể, hãy nói những điều cần nói với cô ấy. Đừng để mọi thứ muộn màng."

Tarn ngồi xuống ghế, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng. Cô không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào. Tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Bungah, người phụ nữ cô yêu hơn cả bản thân mình, đang nằm đó, giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.

---

Ngày hôm sau, Bungah tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy Tarn ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc suốt đêm. Chị cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng Tarn chỉ lắc đầu, nắm chặt tay chị. "Chị đừng nói gì hết. Em biết rồi."

Bungah không thể kiềm chế được nước mắt. "Tôi xin lỗi... tôi đã làm em sợ rồi."

Tarn lắc đầu, giọng cô nghẹn ngào. "Đừng xin lỗi em. Em chỉ cần chị khỏe lại, chỉ cần chị ở bên em. Chúng ta sẽ tìm cách vượt qua, em hứa."

Nhưng cả hai đều biết rằng thời gian không đứng về phía họ. Mỗi khoảnh khắc bên nhau giờ đây trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang len lỏi qua những tán lá xanh. Không gian yên tĩnh của bệnh viện đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn trong tâm trí họ.

---

Một tuần sau, Bungah được xuất viện, nhưng chị biết rằng sức khỏe của mình không còn như trước. Chị cảm thấy yếu ớt, dễ mệt mỏi, và những cơn đau thỉnh thoảng lại ập đến, nhắc nhở chị rằng cái chết đang cận kề.

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trong phòng khách, Tarn đột nhiên đứng dậy, kéo Bungah ra ngoài vườn. Trời đã tối, ánh trăng soi sáng cả khu vườn, khiến mọi thứ trở nên huyền ảo và yên bình lạ thường.

"Chị," Tarn nói, giọng cô đầy quyết tâm. "Em đã suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta không biết còn bao nhiêu thời gian, nhưng em muốn từng giây phút còn lại của chị đều tràn ngập hạnh phúc. Em muốn chị được sống mà không phải lo lắng, không phải đau đớn."

Bungah nhìn Tarn, cảm nhận được tình yêu sâu sắc và sự quyết tâm trong ánh mắt cô. Chị mỉm cười, dù nụ cười đó pha lẫn chút buồn bã và thấu hiểu. Bungah nắm chặt tay Tarn, cảm nhận rõ sự ấm áp và quyết tâm từ đôi bàn tay ấy. "Tarn à, tôi biết em luôn muốn điều tốt nhất cho tôi. Và tôi cũng muốn sống thật trọn vẹn với thời gian còn lại của mình. Nhưng em cũng cần phải nghĩ cho bản thân mình nữa. Tôi không muốn em phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào vì tôi."

Tarn nhìn Bungah, nước mắt lăn dài trên má. "Chị là tất cả đối với em, chị Bungah. Em không quan tâm những gì sẽ xảy ra, chỉ cần chị ở bên em, dù là một ngày, một tháng, hay một năm. Chị đã cho em tình yêu, và em sẽ trả lại chị bằng tất cả những gì em có."

Bungah cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một niềm hạnh phúc sâu xa. Chị biết rằng tình yêu mà Tarn dành cho mình là thật, và điều đó khiến chị muốn sống, muốn chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà còn vì Tarn. "Tôi hứa với em, Tarn. Tôi sẽ cố gắng mạnh mẽ, không chỉ vì tôi, mà vì cả hai chúng ta."

Tarn nhẹ nhàng kéo Bungah vào vòng tay mình, và cả hai đứng đó trong yên lặng, chỉ có ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm chứng kiến tình yêu sâu đậm giữa họ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng và sợ hãi dường như tan biến, để lại một không gian đầy yêu thương và sự gắn kết không thể tách rời.

Dù biết rằng tương lai vẫn còn nhiều khó khăn và thử thách, nhưng cả hai người phụ nữ đều quyết tâm không để bất cứ điều gì phá vỡ hạnh phúc mà họ đã tìm thấy bên nhau. Và dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu, họ sẽ bước đi cùng nhau, mạnh mẽ và không bao giờ buông tay.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro