Tập 7: Sóng Ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bangkok một buổi sớm, ánh nắng mờ nhạt len lỏi qua những đám mây xám xịt, báo hiệu một ngày nắng gắt có thể sẽ đến. Cây cối trong vườn biệt thự của Bungah đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió sớm, tạo nên âm thanh xào xạc yên bình. Tuy nhiên, không khí bên trong ngôi nhà nguy nga ấy lại không mang cùng một sự yên ả.

Trong phòng ngủ rộng lớn của Bungah, không khí ngột ngạt vì sự lo lắng và mệt mỏi. Bungah nằm trên giường, mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra khắp trán. Cơn đau âm ỉ trong lồng ngực khiến chị cảm thấy như bị xiết chặt từng hơi thở. Mặc dù đã cố gắng giữ cho mình mạnh mẽ trước mặt Tarn, nhưng Bungah biết tình trạng của mình đang ngày một tồi tệ.

Yo ngồi bên cạnh giường, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng nhưng vẫn cố giữ cho mình bình tĩnh. "Mẹ, mẹ ổn chứ?" Giọng nói của Yo nghẹn ngào.

Bungah gật đầu nhẹ, nở một nụ cười yếu ớt để trấn an con trai mình. "Mẹ ổn. Mẹ chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi."

Yo không thể che giấu được sự lo lắng trong đôi mắt của mình. "Mẹ, con nghĩ chúng ta nên nói chuyện với bác sĩ một lần nữa. Có thể họ sẽ đưa ra một phương án điều trị tốt hơn."

Bungah nhìn Yo, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Không cần đâu Yo. Mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thôi."

Yo biết rõ tính cách của mẹ mình, nên không dám ép buộc thêm. Yo chỉ biết nắm chặt tay mẹ, hy vọng rằng sự hiện diện của mình sẽ phần nào làm mẹ yên tâm hơn.

Tuy nhiên, trong lòng Yo, một lo lắng khác lại đang dâng trào. Từ khi Bungah yêu cầu Yo không nói gì với Tarn về tình trạng bệnh của mình, Yo luôn cảm thấy mình đang giấu một điều gì đó vô cùng quan trọng. Nhưng Yo cũng hiểu rằng đây là quyết định của mẹ và anh phải tôn trọng.

Buổi chiều hôm đó, khi Yo đi ra ngoài để lo vài công việc, Bungah nằm lặng lẽ trên giường, đôi mắt mệt mỏi hướng về cửa sổ. Ánh nắng mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi mạnh mẽ, làm cho không gian trong phòng trở nên chói lóa. Bên ngoài, cây cối tiếp tục rung rinh theo từng cơn gió nhẹ, nhưng Bungah không cảm nhận được sự yên bình đó.

Từng đợt đau như những con sóng vỗ bờ, dồn dập và không báo trước. Bungah nắm chặt lấy tấm trải giường, cố gắng chịu đựng. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Tarn hiện lên trong tâm trí chị. Những kỷ niệm ngọt ngào, những lần hai người ở bên nhau, và cả những lời hứa hẹn yêu thương. Tarn chính là liều thuốc giảm đau hiệu quả nhất với Bungah. Nhưng Bungah không muốn Tarn phải chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Chị muốn bảo vệ Tarn khỏi sự đau khổ mà chị đang gánh chịu.

Nhưng rồi, Bungah cảm thấy một nỗi sợ hãi khác đang len lỏi vào trong tâm hồn mình. Nếu Tarn biết được tình trạng này qua người khác, liệu Tarn có nghĩ rằng Bungah không tin tưởng mình? Chị sợ Tarn giận, sợ cô nghĩ lung tung.

"Thật ra là mình đang muốn cái gì vậy chứ?" Chị tặc lưỡi thở dài khi dòng suy tư miên man cứ thay phiên nhau dắt chị đi lòng vòng trong tâm trí. Chị yêu Tarn, đó không còn gì để lảng tránh, chị muốn ở bên cô, chị biết cô cũng mong chờ điều này nhưng mà chính tình yêu ấy đang cản chị lại với giải pháp cuối cùng giữ cho chị tiếp tục sống. Một phương án điều trị hoặc mất hoặc còn trong gang tấc. Còn nếu để như hiện tại, chí ít thì Tarn vẫn có thể đến gặp Bungah, chị vẫn còn có thể ôm Tarn vào lòng, yêu chìu cô một chút. Chị biết Tarn chưa sẵn sàng cho nỗi mất mác quá lớn, điều này quá tàn nhẫn với cô, Bungah vì thế mà đắn đo trước quyết định của mình. Còn bản thân chị ư? Với tính cách của Bungah, chị hoàn toàn không muốn trở thành bệnh nhân bị căn bệnh của mình dắt mũi như vầy một chút nào! Từng ngày trôi qua phải sống với những cơn hành hạ của bệnh tật, với những nỗi đau âm ỉ vô cùng khó chịu, nếu không phải vì đôi mắt len lỏi hy vọng nhỏ nhoi của Tarn, chị làm sao nỡ tước đi nụ cười ấy cơ chứ.

Tối hôm đó, khi Yo trở về nhà, Bungah đã quyết định sẽ tiếp tục giữ bí mật về tình trạng bệnh của mình với Tarn. Tuy nhiên, chị cũng không thể ngờ rằng Tarn đã bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.

***

Vài ngày sau, khi Yo đang ở công ty, Tarn tình cờ gặp một người bạn chung của mình và Yo ở quán cà phê. Họ tình cờ nhắc đến Bungah và tình trạng sức khỏe của chị một cách vô tình, mà không biết rằng Tarn không hề biết gì về điều này.

"Yo lo lắng về mẹ cậu ấy lắm," người bạn đó nói. "Nghe nói sức khỏe của Bungah dạo này không tốt lắm, chắc cậu ấy phải thường xuyên đưa mẹ đi khám bệnh."

Tarn cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào ngực mình. Tại sao Yo lại không nói gì với cô về chuyện này? Và Bungah, tại sao chị ấy lại giấu giếm? Một loạt những câu hỏi dồn dập trong tâm trí Tarn, khiến cô không thể tập trung vào bất kỳ điều gì.

Tarn lập tức quay trở lại biệt thự của Bungah. Trên đường đi, cô không ngừng nghĩ về tình trạng của chị. Cảm giác tội lỗi và lo lắng hòa lẫn với nhau, tạo nên một cơn bão tâm lý trong lòng Tarn. Cô nhất định phải đối diện với Bungah và hỏi rõ mọi chuyện.

Khi Tarn bước vào nhà, trời đã bắt đầu chạng vạng, những tia nắng cuối ngày dần lịm tắt, nhường chỗ cho màn đêm u tối. Cô bước nhanh về phía phòng của Bungah, lòng nặng trĩu những suy nghĩ mâu thuẫn. Đứng trước cửa phòng, cô dừng lại một chút, hít thở sâu trước khi gõ cửa.

Bên trong phòng, Bungah đang cố gắng ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, chị mở mắt, cảm nhận được sự hiện diện của Tarn từ phía bên kia. Trái tim chị đập nhanh hơn, không biết Tarn sẽ phản ứng thế nào khi biết được sự thật.

"Tarn, em vào đi," Bungah nói, cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh.

Tarn bước vào phòng, đôi mắt nhìn thẳng vào Bungah. "Chị Bungah, em vừa nghe từ bạn của Yo rằng chị đã phải thường xuyên đến bệnh viện hơn một tuần nay. Tại sao chị không nói gì với em?"

Bungah nhìn Tarn, cảm nhận rõ sự lo lắng và giận dữ trong ánh mắt của cô. Chị biết rằng giây phút này rồi cũng sẽ đến, nhưng nó vẫn khiến chị bất ngờ và không biết phải trả lời thế nào.

"Tarn, tôi... tôi không muốn làm em lo," Bungah nói, giọng run run. "Tôi nghĩ rằng em đã chịu đủ áp lực và đau khổ rồi. Tôi không muốn em phải chịu thêm bất kỳ gánh nặng nào nữa."

Tarn nhìn Bungah một lúc lâu, trong lòng đầy mâu thuẫn. Cô hiểu rõ sự lo lắng của Bungah, nhưng cảm thấy đau đớn khi bị giấu diếm. "Chị nghĩ em không thể chịu đựng được sự thật sao? Chị nghĩ em yếu đuối đến mức đó à? Chị nghĩ rằng em không xứng đáng biết những gì đang xảy ra với chị sao?"

Bungah cảm thấy lúng túng, không biết phải trả lời sao.

"Chính vì em đã tổn thương quá nhiều nên em không thể chịu thêm một lần bị bỏ rơi nữa, chị Bungah!" Tarn hét lên, nước mắt chảy dài trên má. "Em yêu chị, và em muốn biết mọi thứ về chị, kể cả những điều đau đớn nhất. Em muốn là người cùng chị đối diện với tất cả, không phải là người bị gạt ra ngoài!"

Bungah không thể kìm nén được nữa, nước mắt cũng bắt đầu rơi. Chị hiểu rõ rằng mình đã sai khi cố giấu Tarn. "Tôi xin lỗi, Tarn. Tôi thật sự xin lỗi."

Tarn bước lại gần giường, nắm lấy tay Bungah. "Em sẽ không để chị một mình, chị hiểu không? Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ ở đây, bên cạnh chị. Chị cũng không được bỏ rơi em."

Bungah cảm nhận được sự kiên định và tình yêu từ Tarn, trái tim chị như được tiếp thêm sức mạnh. Đưa tay lau nước mắt cho Tarn, "Được rồi, em đừng khóc nữa, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa."

Tarn cúi rạp người xuống để cả khuôn mặt cô nằm trên bụng Bungah như thể làm vậy cô sẽ có cảm giác được chị yêu thương nhiều hơn. "Chị đừng gạt em ra khỏi cuộc sống của chị, làm ơn đừng làm như vậy với em. Thương hại em cũng được, chỉ cần cho em được bên cạnh chị."

Bungah sững người trước lời nói như thể là đường cùng của Tarn. Chị đau lòng khi cảm nhận được cô phải sợ hãi đến mức nào mới thốt lên như thế. Chị vuốt mái tóc của cô, xoa đầu Tarn rồi nói. "Em đừng nghĩ vậy. Tôi chắc chắn là muốn em ở bên cạnh tôi rồi, em chính là nguồn động viên lớn nhất của tôi Tarn à."

Trong khoảnh khắc ấy, giữa những cơn gió mùa thu nhẹ nhàng lướt qua, Bungah biết rằng mình đã tìm thấy một nguồn sức mạnh, một lý do để chiến đấu và tiếp tục sống. Đêm đó, khi bóng tối bao trùm khắp không gian, trong căn phòng của Bungah, một ngọn lửa nhỏ nhưng ấm áp đã được thắp lên. Đó là ngọn lửa của tình yêu, của hy vọng, và của sự kiên định giữa hai người phụ nữ, quyết không để bất cứ điều gì tách rời họ. Những cơn sóng ngầm trong lòng mỗi người bắt đầu dịu lại, để lại một biển cả yên bình, nơi tình yêu và lòng tin cậy dẫn đường.

Tarn sau ngày hôm ấy trở nên lì lợm hơn hẳn, cô không dễ bảo như trước với những lời trấn an lấp liếm của Bungah nữa. Hay là cả những lúc chị muốn cô về nhà nghỉ ngơi cũng không còn được vâng lời, nói trắng ra là Tarn cứng đầu bất tuân, cô ngang nhiên trở thành kẻ xâm chiếm căn phòng của Bungah, không cần biết có hợp pháp hay không. Chị cũng chỉ biết bất lực cười trừ với cái đuôi nhỏ bám riết lấy mình không thôi, dù ở bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào.

---

Tarn không rời mắt khỏi chị, luôn quan sát từng cử động, từng thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt của Bungah. Điều này làm Bungah vừa thấy cảm động vừa có chút ... bối rối. Chị chưa từng nghĩ mình sẽ là người cần được chăm sóc đến mức này.

Mỗi buổi sáng, Tarn thức dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho Bungah. Cô biết Bungah không thích ăn uống nhiều khi sức khỏe yếu, nhưng cũng không thể để chị bỏ bữa. Tarn kiên nhẫn dỗ dành từng muỗng cháo, từng ngụm nước hoa quả. Ánh mắt lo lắng của cô dõi theo Bungah không rời, sẵn sàng dừng lại bất cứ lúc nào để lắng nghe chị.

Một lần, khi Bungah cố gắng ngồi dậy, chị cảm thấy chóng mặt. Tarn lập tức chạy đến bên giường, vòng tay ôm chặt lấy chị, ngăn chị ngã. "Chị phải cẩn thận hơn chứ," Tarn thì thầm, một chút hờn trách nhưng vừa xong thì lại nghe ra âm thanh nghèn nghẹn ở cổ họng với làn nước mỏng ở khoé mắt. Ôm Bungah trong tay mà cứ ngỡ như một tờ giấy, cơ thể gầy gò nhẹ tênh, Tarn sợ!

Bungah nhẹ nhàng cười, xoa dịu cô. "Tôi chỉ muốn tự mình làm một chút thôi. Em không cần lo đến thế đâu."

"Không cần lo sao? Chị nghĩ em có thể không lo lắng khi thấy chị thế này sao?" Tarn đáp lại, giọng đầy cảm xúc. "Chị phải nghĩ đến em nữa chứ, Bungah. Em không thể chịu nổi nếu có chuyện gì xảy ra với chị."

Tarn hạ mình xuống ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Bungah, cúi đầu đặt lên vai chị. Trong khoảnh khắc đó, Bungah cảm nhận được từng giọt nước mắt của Tarn thấm vào vai áo chị, ấm áp và nặng trĩu cảm xúc. Bungah chỉ biết ngồi im lặng, vỗ về cô gái nhỏ đang chẳng thể tỏ ra kiên cường được nữa rồi.

Ban đêm, Tarn không chịu rời Bungah nửa bước. Trong bóng tối, khi Bungah thỉnh thoảng tỉnh giấc vì cơn đau, chị thấy Tarn vẫn thức, đôi mắt đăm đăm nhìn mình, ánh nhìn tràn đầy yêu thương và bảo bọc.

"Em phải ngủ đi Tarn," Bungah thì thầm, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tarn. "Em sẽ kiệt sức mất nếu cứ như thế này."

"Em không ngủ được khi chị còn đau," Tarn đáp lại, giọng nghèn nghẹn. "Làm sao để em gánh lấy tất cả những điều này thay chị."

Những lời ấy, tuy đơn giản nhưng đủ để Bungah hiểu rằng mình không đơn độc, bên cạnh Tarn, chị có một người luôn sẵn sàng cùng chị đối mặt với mọi khó khăn. Và vì điều đó, Bungah cảm thấy mình có đủ sức mạnh để tiếp tục.

Sáng ra, khi ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ, Tarn đang cẩn thận lau mặt cho Bungah. Cô dừng lại một lúc, nhìn sâu vào mắt chị. "Chị biết không, em luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Dù có khó khăn thế nào, chỉ cần chị đừng từ bỏ."

Bungah mỉm cười yếu ớt. "Có em ở đây, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ."

---

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro