Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh ra trong một gia đình giàu có, bố thì điều hành một công ty khá lớn ở thành phố, mẹ thì xinh đẹp, đảm đang, em trai thì thông minh và nghe lời, có thể nói cuộc sống của Park Jae-hyuk  không có gì để bàn cãi. Chỉ là...

"Jae-hyukie à, mau há miệng..." Mẹ Park Jae-hyuk đưa đến bên miệng anh một miếng thịt thật thơm ngon. Nhưng đổi lại anh chẳng thèm liếc nhìn.

"Con 18 tuổi chứ không phải 8 tháng tuổi đâu mẹ." Ngay với cả mẹ mình anh cũng không thích nói nhiều, không như các bạn luôn làm nũng mè nheo gì đó.

"Khổ cái thân tôi, đẹp trai, học giỏi thông minh để làm gì cơ chứ? Chả có đáng yêu tí nào" Bà Park buồn rầu, nước mắt rơm rớm nói.

"Con nói này mẹ à, đã hơn 40 đừng như mấy cô nàng 18 mà giả nai khóc, thật khó nhìn" Em trai của Park Jae-hyuk, tên Park Ji-min , năm nay 15 tuổi thở dài nhìn mẹ mình.

"Tôi thật đau lòng khi có hai đứa con vô tâm vô phế, chồng à..." Bà Park quay sang vũ khí bí mật, đó là chồng bà, lấy nhau hơn 20 năm nhưng ông luôn yêu chiều bà hết mực.

"Vậy bà mau bón cho tôi, tôi sẽ ăn hết" Bên ngoài ông là một người lạnh lùng, khó gần nhưng chỉ cần ở nhà liền trở thành một người chồng yêu vợ, người bố thương con.

Khó khăn lắm cả nhà mới trải qua bữa sáng, hai anh em đi học, tâm tình anh hôm nay vốn không vui, thời tiết quá nóng, tuy không biểu hiện ngoài mặt, nhưng trong thâm tâm anh không ngừng mắng chửi.

Đi bộ 5 phút là đến được trường, đang đi thì có người chắn trước mặt anh, đưa đến lá thư loè loẹt, nhìn thật trướng mắt.

"Mau tránh ra!" Anh bực mình nói, thấy người kia giật mình rồi lui sang bên cạnh thì anh lướt qua, thật là một ngày khó chịu.

Sau đó là cả ngày anh bị mọi người đồn thổi với người kia, quá phiền.

"A, tao nói này Park Jae-hyuk, mày có cần phũ với ta thế không?" Bạn thân của anh, Han Wang-ho cười cợt nói.

"Đừng làm phiền tao, đang khó ở" Anh mắt vẫn chăm chú vào sách, giọng lạnh tanh không cảm xúc.

"Đồ quỷ lạnh lùng, thật không hiểu sao tao có thể chơi thân với mày" Han Wang-ho chán nản không thèm để ý đến anh, hậm hực bỏ đi.

Anh mới không thèm để ý, hay nói đúng hơn là anh lười để ý, người bị anh từ chối không biết bao nhiêu người, anh chính là chán ghét yêu đương hay gì đó, cả ngày chỉ muốn yên tĩnh làm những điều mình thích mà thôi.

Ngay từ hồi còn nhỏ, mẹ có kể lại anh ít khi cười nói, lúc nào cũng dùng gương mặt lạnh tanh nhìn người khác, yêu ghét không thích thể hiện, có người nói biểu cảm của anh bị liệt, anh cũng mặc kệ.

Chỉ là anh không biết rằng, sau này có người luôn đi theo sau làm phiền, anh cũng chính là bị sự phiền phức đó mà không ngừng để ý một người.

Cuộc sống mỗi ngày của Kim Kwang-hee vẫn trải qua như trước kia, dần dần mọi người cũng không còn đem chuyện của cậu ra bàn tán nữa, nhưng cậu vẫn luôn nhớ tới anh, phần tình cảm này muốn buông bỏ cũng không đơn giản.

"Kwang-hee, hôm nay ba gặp được chú Park đó, con còn nhớ chú ấy không?" Ông Kim đang chuẩn bị bữa tối, cậu đứng bên cạnh phụ giúp.

"Chú Park sao ạ?" Cậu mơ hồ có nhớ hồi nhỏ từng rất quen thuộc cái tên này. Còn có bạn nhỏ tên gì đó rất đáng yêu luôn lạnh lùng cùng cậu chơi trò chơi, à không, phải là cậu luôn bên cạnh bám theo người ta. Sao bỗng dưng cậu có cảm giác hình như đã bỏ qua một chuyện gì đó quan trọng, nhưng là gì thì cậu không nghĩ ra.

"Con chỉ nhớ mang máng thôi ạ, hình như là hàng xóm, cũng là bạn thân của ba" Cậu nghĩ một lúc mới nói.

"Đúng rồi, ba thật không ngờ lão Park vẫn phong độ như ngày xưa, nghe nói mở công ty đào tạo ca sĩ gì đó, ông ấy mời ba con mình cuối tuần sang ăn cơm đó" Ông Kim không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến ông bạn già bao năm không gặp.

"Vậy cuối tuần ba con mình đi ạ" Cậu gật đầu nói, thật tò mò không biết bạn nhỏ kia giờ ra sao rồi.

Thứ bảy, là ngày mọi người muốn ngủ nướng trên giường, hoặc là nghỉ ngơi khi cả tuần đã làm việc mệt mỏi, mọi khi nhà Park Jae-hyuk cũng như bao gia đình, cuối tuần đều ra nhà hàng ăn để thay đổi không khí, nhưng hôm nay lại khác.

Biết tin hôm nay ông bạn già của chồng và con trai sang chơi, bà Park sáng sớm đã đi chợ mua đồ ăn ngon về chuẩn bị. Bà rất thích con ông Kim, đáng yêu mà lại ngoan ngoãn, nhưng hơn chục năm không gặp, không biết còn đáng yêu như ngày xưa không.

"Tôi nhớ ngày nhỏ bé Kwang-hee thường bám theo Jae-hyuk nhà mình, đòi chơi cùng mặc dù thằng con mình luôn lạnh lùng mặc kệ nó" Bà Park vừa chuẩn bị món ăn vừa nhớ lại ngày trước, nói với chồng mình bên cạnh.

"Tôi còn cho rằng con mình không thích nó, cho đến lần Kwng-hee bị mấy đứa trẻ con bắt nạt, Jae-hyuk không phải là đứng ra cho chúng nó một trận sao?" Ông vẫn không quên ngày đó con mình mặt xanh tím về nhà, theo sau là Kim Kwang-hee khóc lóc chạy theo.

"Ừ, thật là không biết nó giống ai, cứ thích mặt lạnh như thế, không ghét bé Kwang-hee nhưng cứ tỏ ra không hài lòng với nó, làm thằng bé không dám bắt chuyện cùng, chỉ yên lặng đi theo"

Kính coong

Tiếng chuông cửa cắt đứt hồi tưởng của hai vợ chồng ông, ông Park vội bỏ tờ báo trên tay, đi mở cửa.

"Ông tìm được nhà tôi cũng thật giỏi nha ông bạn già" Ngoài cửa là bố con ông Kim, còn mang theo giỏ hoa quả và bó hoa thật to.

"Cháu chào bác" Kim Kwang-hee cúi đầu chào ông Park.

"Kwang-hee đây sao? Lớn từng này rồi cơ à?" Ông Park ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, ngày nhỏ đứa bé này rất nhỏ con, mặt búng ra sữa, đáng yêu lắm, bây giờ tuy không khác gì nhưng lại cao lớn hơn, có khi phải cao hơn 1 mét 8, khuôn mặt vẫn tuấn tú và thu hút lắm, tạo hạo cảm rất tốt.

"Thằng con tôi đó, nhà ông đúng là khó tìm thật, mãi tôi mới đến được đấy." Hai người phải tìm mãi mới ra, vì là khu biệt thự, đường đi ít người lại toàn nhà to, thật khó tìm.

"Mau vào nhà mà nói chuyện, sao lại đứng cửa thế này?" Bà Park mãi chưa thấy chồng vào bèn ra cửa nhìn thử, thấy cảnh ba người đứng nói chuyện.

"Cháu chào bác, bó hoa này xin tặng bác ạ." Kim Kwang-hee đưa tới bó hoa hướng dương, cậu vẫn nhớ bà Park vẫn luôn thích loại hoa này.

"Bé Kwang-hee càng lớn càng đáng yêu nha, không ngờ con lại biết cách làm người khác yêu thương đến vậy" Bà Park nhận bó hoa rồi kéo tay cậu vào bếp, kệ hai ông già ngồi nói chuyện.

"Để bác lấy bánh ngọt cho con, chắc con vẫn thích ăn bánh kem dâu tây nhỉ?" Bà để cậu ngồi trên bàn ăn, quay ra tủ lạnh lấy bánh trong tủ.

"Bác vẫn nhớ sở thích con sao ạ?" Cậu thích nhất là dâu tây.

"Sao không nhớ, con mau ăn đi, để bác làm cơm"

"Để cháu giúp ạ" Cậu vội đứng lên định giúp.

"Để bác tự làm là được, con là khách mà, à đúng rồi, con mau lên phòng chơi với Jae-hyuk đi, hai đứa hơn chục năm không gặp rồi còn gì, không biết còn nhớ mặt nhau không."

"Nhắc mới nhớ, đúng là lâu cháu không gặp cậu ấy" Cậu còn không nhớ nổi mặt, chỉ nhớ mang máng là rất đẹp trai. Đang suy nghĩ thì có giọng nói cắt ngang.

"Nhà mình có khách à mẹ?" Giọng nói khá trầm, nghe còn quen quen tai. Cậu vội đứng dậy, quay ra chào hỏi.

"Là bạn bố con, bác Kim và con trai bác ấy tên là Kwang-hee, con còn nhớ không? Hồi nhỏ hay chơi với con đó" Bà Park nhiệt tình giới thiệu.

Cậu nhìn thấy người kia mà không khỏi giật mình, là Park Jae-hyuk, trách sao cậu thấy quen quen, chính là bạn hồi nhỏ, cũng là người cậu thầm thích mấy năm nay, không ngờ là cùng một người, cũng khó trách, anh căn bản không giống hồi nhỏ, càng lớn càng đẹp trai chứ không đáng yêu như hồi nhỏ, chỉ có tính lạnh lùng ít nói là không thay đổi.

Cậu biết phải làm sao đây? Khó lắm mới bớt nhớ đến anh mà hôm nay lại gặp anh ở đây, cậu không biết nên khóc hay cười nữa.

"Chào cậu, tớ là K-Kim Kwang-hee..." Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cậu vừa sợ vừa lo.

"Chào" Anh cũng hơi giật mình, là người lần trước tỏ tình bị anh phớt lờ, không ngờ lại là cậu bé hồi nhỏ bám theo anh, chả trách lần đó nhìn thấy cậu anh thấy hơi quen mắt.

Kim Kwang-hee nghe giọng anh lạnh lùng nói mà tim đập hẫng nhịp, có cần xa cách vậy không? Có khi không nhớ ra cậu đâu, cậu cũng mong anh không nhận ra, không thì thật không biết nói sao, cậu thật sự hối hận khi hôm đó quá vội vàng đi tỏ tình với anh.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro