Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ở nhà anh khó khăn ăn một bữa cơm, không dám nhìn vào anh, chỉ lặng lẽ ngồi ăn, thỉnh thoảng nói chuyện với ông bà Park hai ba câu. Cậu còn được gặp em trai của Park Jae-hyuk, thực sự là cậu bị shock, giống anh trai y đúc, từ tính cách đến khuôn mặt.

"Em ăn thử món này đi, rất ngon đó." Kim Kwang-hee có lòng tốt gắp cho nó miếng thịt, nhưng nhận lại được chỉ là khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, tiếng cảm ơn cũng không có.

"Cái thằng bé này, mọi khi đâu có ít nói vậy đâu, cháu đừng để ý nhé, nó hẳn là đang cãi nhau với bạn gái nên khó ở ấy mà." Bà Park cười giải thích.

"Không sao đâu ạ" Kim Kwang-hee cũng có thể hiểu được, anh em nhà này thật giống nhau, cậu đã quen với lạnh nhạt rồi, thế này chưa là gì so với Park Jae-hyuk đâu.

"Con không có bạn gái, ai thèm để ý mấy thứ tầm thường đó chứ." Park Ji-min bực mình nói, nó ghét nhất mấy cô gái cứ thích lượn lờ quanh mình suốt ngày, quá phiền.

"Được rồi, mau ăn đi" Ông Park khẽ nói, quay sang tiếp tục uống với ông bạn già. Hai người cứ anh một chén tôi một chén, kết quả là hôm ấy hai người say khướt, đến tận tối muộn, cậu không biết làm gì, đành phải ngủ lại.

"Vậy thì bé Kwang-hee à, con ngủ chung phòng với Jae-hyukie nha?" Bà rất thích Kim Kwang-hee, hai đứa mà yêu nhau có phải tốt không, bà luôn mong có đứa con ngoan hiền lại dễ thương như vậy. Ngay từ khi chúng nó còn bé tí, bà đã chấm Kim Kwang-hee làm con dâu rồi.

"Dạ con ngủ ở phòng khách cũng được ạ." Kim Kwang-hee vội nói, còn lén nhìn Park Jae-hyuk một cái, làm sao dám ở chung một phòng với Park Jae-hyuk cơ chứ.

"Sao lại thế được, ai lại để khách ngủ ở phòng khách chứ?" Bà vội nói, phải cho hai đứa ở chung, củi khô lửa cháy mới được.

"Nhà mình có phòng cho khách mà mẹ." Anh ngắn gọn nói, phòng cho khách thì đầy ra, tại sao cứ phải phòng anh làm gì.

"Phòng cho khách lâu không dọn, bụi bặm như thế, sao mà ở được."

"Còn phòng của Ji-min mà" Park Jae-hyuk vẫn không chùn bước.

"Sao có thể ở chung? Ji-min nó đang tuổi phát triển, cần không gian riêng tư nữa chứ."

"Con có thể ngủ ở phòng khách được mà, không sao đâu ạ." Cậu không muốn anh thấy mình phiền phức, hẳn anh đã rất ghét cậu rồi.

"Vậy con có thể ngủ với bác cũng được." Bà Park tung ra đòn cuối cùng.

"Cậu nằm đất, tôi nằm giường, ngủ đừng có mà gây ra tiếng ồn đấy." Anh bực mình đứng dậy lên phòng.

"Tớ..có thể ngủ phòng khách cuzng được mà." Kim Kwang-hee thật sự rất sợ ánh mắt kia của anh, nó làm trái tim cậu quặn lại đau lắm, ánh mắt của sự chán ghét, như nhìn một cái gì đó rất phiền vậy.

"Tôi không muốn nói lại một câu đến hai lần đâu." Anh đi đến cầu thang rồi dừng chân nói, sau đó đi lên phòng, chính là không cho cậu cơ hội từ chối.
Đêm đó cậu thật khó khăn vượt qua, nghĩ đến cậu cùng anh ngủ chung phòng, mặc dù anh nằm giường, cậu nằm đất, nhưng là vẫn gần gũi, nghe tiếng anh thở nhẹ nhàng làm cậu hồi hộp. Có lẽ tình cảm này sâu nặng hơn cậu nghĩ.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, không còn quá nóng bức, không khí mát mẻ này làm con người ta thấy thoải mái.

"Kim Kwang-hee, tớ thích cậu"

Kim Kwang-hee đang cùng Ryu Min-seok và Kim Hyuk-kyu xuống canteen mua đồ ăn trưa, thì bị một chàng trai chặn lại, đưa ra một bó hoa dâu tây thật to, nhìn là biết muốn tỏ tình.

"Tớ..." Kim Kwang-hee không ngờ mới đi tỏ tình người khác, bây giờ lại được người khác tỏ tình bất ngờ thế này.

"Tôi nói này bạn đẹp trai, sao cậu biết được Kim Kwang-hee thích dâu tây vậy? Chỗ này phải đến hơn trăm quả đó" Ryu Min-seok nhìn bó dâu tây mà loá mắt, đỏ rực và mọng nước.

"Tớ là Bae Young-jun, tớ rất thích cậu, hãy cho phép tớ theo đuổi cậu." Job lớn lên cao lớn, mặt góc cạnh, Bae Young-jun giọng cũng trầm ấm từ tính, không đẹp trai đến mức người gặp người yêu, nhưng lại làm người khác rung động vì có nụ cười rất đẹp.

"Tớ.. tớ.. cậu biết đấy..." Kim Kwang-hee rất muốn nói cậu cũng có người cậu thích, và mới bị từ chối.

"Tớ biết, nhưng tớ sẽ làm cậu quên tên Park Jae-hyuk đó đi, cậu cho tớ cơ hội chứ?" Từ trong ánh mắt kia, cậu có thể thấy được Bae Young-jun là thật lòng thích mình, cậu không biết nói gì, từ chối thì quá ác độc, vì cậu đã nếm trải cảm giác này, nhưng cậu cũng không muốn cho cậu ấy cơ hội để rồi làm cậu ấy đau lòng.

"Mau tránh đường, muốn yêu đương thì tìm chỗ khác mà làm, ở nhà ăn như vậy làm phiền người khác dùng bữa." Park Jae-hyuk từ đâu xuất hiện, làm Kim Kwang-hee giật mình.

"Vậy trước hết chúng ta có thể làm bạn, tớ sẽ từ từ làm cậu quên đi hắn và yêu tớ." Bae Young-jun không thèm quan tâm đến Park Jae-hyuk, quay sang cười nói với Kim Kwang-hee, rồi kéo cậu đến bàn ăn gần đó ngồi xuống, rất tự tin.

Bae Young-jun tự nói với lòng mình, Park Jae-hyuk không biết trân trọng Kim Kwang-hee, tôi sẽ làm cậu ấy yêu tôi, đúng là đồ ngạo mạn.

Từ sau lần ngủ nhờ nhà Park Jae-hyuk, anh và cậu đã hơn tháng không gặp lại nhau, cũng phải thôi, một người ở lớp A, một người học lớp F, lại không cùng một toà nhà, cậu vẫn là qua bạn bè biết chút tin tức của anh.

"Tớ thấy Bae Young-jun tốt như thế, sao cậu vẫn luôn nhớ nhung tên mặt liệt máu lạnh kia vậy?" Kim Hyuk-kyu ngồi ăn bim bim, thở dài nhìn cậu bạn thân.

"Tớ có nhớ đến cậu ấy đâu." Kim Kwang-hee phủ nhận.

"Cậu có biết là mỗi khi lớp mình bàn tán chuyện về Park Jae-hyuk là cậu luôn vểnh tai nghe ngóng hay không, cậu nghĩ là bọn tớ không biết à?" Ryu Min-seok bốc bim bim bỏ vào mồm nhai, khẽ nói, ăn chùa ngon thật.

"Này tên kia, tự mua mà ăn" Kim Hyuk-kyu trong lúc không để ý bị ăn trộm bim bim, vội giật lại.

"Cậu thật là, tôi là nghĩ cho cậu thôi, nhìn cậu xem, suốt ngày ăn vặt, còn không sợ là sắp lăn rồi à" Ryu Min-seok quay ra đáp trả.

Hai người này cứ tí lại cãi nhau, cũng may quên đi chuyện của cậu, cậu thật sự không muốn hai người này nhắc đến anh, tưởng bản thân lặng lẽ quan tâm anh, ai ngờ bị phát hiện, thật sự có chút chột dạ.

"Kwang-hee à, tớ mang đồ ăn đến cho cậu đây" Bae Young-jun xuất hiện, từ một tháng nay, ngày nào cũng cắm cọc ở đây trong giờ giải lao, mang toàn đồ ăn ngon, báo hại hai tên kia béo lên một vòng, ai bảo cậu ăn mãi không béo đâu.

"Ôi, dâu tây nhìn ngon quá đi" Kim Hyuk-kyu nhìn đống đồ ăn ngon thì mắt sáng lên, lại cùng Ryu Min-seok tiếp tục tranh giành đồ ăn.

"Cậu mau ăn đi, không là nhịn đói đó" Bae Young-jun đã quá quen cảnh này, nhanh tay lấy một ít đưa Kim Kwang-hee ăn.

"Cảm ơn cậu nhé, Young-jun" Cậu thật sự rất cảm động tấm lòng Bae Young-jun dành cho mình, nhưng chỉ là cảm động, cậu chỉ có thể coi là bạn, có lẽ hình bóng của anh trong cậu quá lớn, khó mà buông bỏ ngay được.

Đang ăn thì cậu có điện thoại, là bố cậu gọi. Cậu vội cầm điện thoại chạy ra ngoài nghe.

"Con nghe đây ạ"

[Kwang-hee à, hôm nay con về sớm nhé, chúng ta sẽ chuyển nhà]

"Chuyển nhà ý ạ? Sao tự dưng lại chuyển đi ạ?"

[Nhà kia quá chật chội, ba vốn luôn tìm mua nhà mới, đến tận hôm nay mới được thông báo đã tìm được, chúng ta chỉ cần đến ở, nhà cũng rộng rãi, còn gần nhà ông Park, chỉ cách một con phố thôi.]

"Sao ba tìm được ạ? Con nghe nói chỗ đấy giá không hề rẻ." Cậu chỉ biết ba mình buôn bán rất được vì ông nấu ăn vừa ngon vừa nhiệt tình, khách rất đông, nhưng để dành tiền mua được nhà ở khu nhà bác Park thì không phải đơn giản.

[Ông Park tìm hộ ba đó, nhà đó cũng không còn mới nên giá khá rẻ so với nơi khác, ông ấy còn quen chủ nhà, nên người ta giảm giá cho, vậy tan học con về sắp đồ nhé, ba làm đã]

"Vâng" Cậu tắt máy, thật sự phải cảm ơn ông Park, chỗ kia cũng gần trường cậu, lại cùng một đường đi học, biết đâu hôm nào may mắn thì có thể gặp Park Jae-hyuk trên đường, với cậu thế đã mãn nguyện lắm rồi.

Sau khi tan học, cậu tạm biệt bạn bè để về, nhưng bị hai người kia tra ra được, thế là đòi theo phụ giúp, trên đường đi còn gặp Bae Young-jun, cuối cùng là cả 4 người cùng đi.

"Cháu chào chú ạ, cháu là Bae Young-jun, đang theo đuổi Kim Kwang-hee ạ" Bae Young-jun nhìn thấy ông Kim, chạy đến chào hỏi.

"Cái gì cơ?" Ông Kim giật mình, theo đuổi con trai ông?

"Cậu ấy trêu bác đó ạ, haha" Trong khi Kim Kwang-hee còn đang ngơ ngác không biết nói gì, Kim Hyuk-kyu vội lên tiếng giải thích.

"Phải đó ạ, cậu ta nhìn vậy thôi chứ hay nói đùa lắm ạ, chú cần giúp gì không ạ?" Ryu Min-seok cũng nói hùa theo, liếc mắt đến Kim Kwang-hee rồi lườm Bae Young-jun một cái, tên ngốc to xác này, định doạ chú Kim sợ à.

Nhưng là họ đâu biết ông Kim shock vì lí do khác, chuyện là lần trước bà Park có cùng ông nói chuyện, muốn tác hợp Park Jae-hyuk và Kim Kwang-hee yêu nhau, ông cũng không phải người cổ hủ, đương nhiên không kì thị hay giật mình, vì ông biết bà Park vốn là hủ nữ hay gì đó, ông chỉ mong con trai mình hạnh phúc. Xem ra con trai ông cũng được khá nhiều người yêu thích, ông đang tính xem có nên báo cho bà Park hay không.

Năm người cùng dọn đồ, vì nhiều người nên rất nhanh đã xong, sau đó lên xe để đến nhà mới. Ngôi nhà mới này của cậu mang nét gì đó cổ kính, cây leo bám trên tường màu xanh nhạt, có khu vườn nhỏ lát sỏi, cây hoa hai bên đường đi, có hai tầng, 3 phòng ngủ, 1 phòng bếp, 1 phòng khách, có sân thượng, nói cho cùng thế này là quá rộng với hai người ở.

Dọn dẹp và sắp đồ vào nhà xong, cũng đã gần 8 giờ tối, ông Kim giữ người ở lại ăn cơm, ông vào bếp là một bàn cơm ngon miệng, chuẩn bị ăn thì có chuông cửa. Kim Kwang-hee vội đứng dậy ra mở cửa, mới chuyển nhà mà sao ai lại đến tìm nhỉ?

"Bé Kwang-hee ơi." Bà Park thấy cậu ra mở cửa, trên người mặc bộ ngủ nhân vật hoạt hình, quá mức đáng yêu vội ôm chầm lấy cậu.

"Bác Park, sao bác biết nhà mà đến ạ?" Cậu bị ôm bất ngờ giật mình, không để ý có người ở sau bà.

"Ông Park nói cho bác, nên bác vội đến xem thử, đi bộ mất có 10 phút nên tiện đến luôn, nhà đang ăn cơm sao?" Bà liếc thấy có mấy người khác.

"À vâng, mời bác vào chơi ạ." Cậu đứng sang nhường đường, nhưng lại giật mình khi thấy Park Jae-hyuk đứng sau bà Park.

"À đúng rồi, Jae-hyukie sợ ta đi đường nguy hiểm nên đi theo cùng ta đó." Bà Park cười nói, nếu đã nhắm con dâu, phải ra sức quảng cáo con trai mới được. Bà phải mất rất nhiều sức lực để dụ dỗ anh theo cùng.

"Chị Park, mời chị dùng cơm cùng chúng tôi luôn." Ông Kim thấy bà Park đến, ông coi bà như chị gái vậy, trước đây ông và vợ chồng ông Park chơi rất thân với nhau.

"Cũng được, tôi đúng là đang đói bụng." Bà không có nói vừa mới ăn lúc 6 giờ 30 tối.

"Con không đói." Park Jae-hyuk cũng lười vạch mặt mẹ mình, đi đến sopha ngồi.

"Kia là Park Jae-hyuk sao?" Ryu Min-seok bây giờ mới chú ý đến Park Jae-hyuk.

"Còn ai vào đây, Kwang-hee à tớ không ngờ cậu quen cậu ta đấy?" Kim Hyuk-kyu cũng không khỏi ngạc nhiên, trước tỏ tình bị bơ cơ mà, sao bây giờ lại quen nhau rồi?

"Hừ không sao cả Kwang-hee à, có tớ ở đây, cậu không cần đau lòng khi gặp hắn" Bae Young-jun ôm cậu nói.

"Cháu là..." Bà Park nhìn Bae Young-jun đánh giá, là ai mà dám cướp con dâu của bà.

"Cháu là Bae Young-jun, cháu hiện tại đang theo đuổi Kwang-hee ạ" Bae Young-jun không dấu diếm nói, không để ý sắc mặt mọi người có bao nhiêu biến đổi.

End chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro