2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn, chiều tốt lành với em nữa." Yeonjun cười và Beomgyu thấy hơi chói mắt, quá nhiều năng lực tích cực và sự đẹp đẽ trên một gương mặt.

"Anh...Sao....cái gì...." Cậu ấm úng, quay trở lại chính mình phiên bản một tuổi bập bẹ tập nói. Năng lực kì diệu của Yeonjun khiến một thanh niên trưởng thành và hoàn toàn làm chủ hành vi trở về phiên bản tí hon của mình, nhỏ bé và lúng túng rụt rè.

"À, em có quên vài thứ và anh mang đến cho em." Yeonjun lôi ra một thứ mà Beomgyu còn trên cả quen thuộc: ví tiền của cậu.

"Anh thấy có thẻ phòng trong đấy nên.... Anh đã định gọi nhưng có vẻ em thay số rồi..." Cuộc trò chuyện gượng gạo nhưng cậu không lấy làm bất ngờ, phải đến ba năm rồi họ mới gặp lại. Cho dù là những người thân nhất cũng tồn tại một chút khoảng cách sau nhiều năm chia xa, đáng buồn làm sao.

"À, phải, em làm mất điện thoại một năm trước nên em cũng đã thay cả số luôn." Cậu nói, gãi đầu ngượng ngùng trước khi chợt nhận ra vấn đề.

"Nhưng, khoan đã, sao nó lại ở trong tay anh?"

"Em để quên nó trên nhà của Daniel." Ồ, vậy ra đó là tên anh ta.

"Và, Daniel là bạn học của anh. Anh nói với cậu ấy em là bạn cũ của anh, nên cậu ấy đưa cho anh và anh ở đây." À, vậy họ là học cùng nhau... Khoan đã, cái quái gì cơ? Beomgyu suýt sặc bởi chính nước bọt của mình khi nhận ra toàn bộ tình huống, cậu vừa ngủ với bạn học của crush cũ của mình. Chà, vậy mà Beomgyu cứ nghĩ mọi việc không thể trở nên xấu hổ hơn.

"Hai người có vẻ thân, anh ấy tin và đưa cho anh luôn kìa" Beomgyu cười gượng.

"Không bằng em, còn ngủ lại nhà cậu ấy còn gì." Cuối cùng cậu vẫn sặc thật, ho sù sụ, mặt đỏ bừng vì ê chề, bắt đầu hối hận tại sao mình không nhảy xuống lầu trong giây phút đó.

"Em không sao chứ?" Yeonjun có vẻ thực sự bất ngờ, không nghĩ câu đùa của mình mang đến phản ứng mạnh mẽ đến thế từ đối phương. Vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt khi anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu. Cách một lớp vải và cậu vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh áp trên lưng mình. Điều nay không hợp lí tí nào vì cậu nên là người có nhiệt độ cao hơn ở đây. Giờ thì Beomgyu không chắc mình đỏ mặt vì điều gì.

"Em ổn." Cậu đứng thẳng dậy và lúng túng kéo khoảng cách giữa họ. Ở gần anh không giúp cơn sốt của cậu tí nào, thậm chí là ngược lại, khiến nó tệ hơn.

"Xin lỗi, tại anh. Anh..."

"Không, hyung, không sao đâu. Anh đã giúp em còn gì, thậm chí chạy đến tận đây chỉ để trả đồ cho em." Sau cùng Beomgyu xứng đáng với tất cả điều đó khi dám theo người lạ trong lần đầu tiên rời khỏi thành phố. Mẹ cậu sẽ thất vọng về cậu đây, ngủ lang không phải điều bà đã dạy. Nhưng quá đủ cho việc tự nhục nhã và thất vọng về bản thân rồi, Beomgyu muốn biết một điều quan trọng hơn: anh. Nên cậu nói, cố xua đi bầu không khí ngượng ngùng giữa họ: "Xuống tầng nào, để em mời anh cà phê."

"Em không cần phải làm vậy. Đó là điều nên làm mà."

"Không, hyung, ít nhất để em làm gì đó sau khi anh đã chạy đến tận đây để trả đồ cho em. Đây toàn những thứ quan trọng mà mất là em toi. Nên, hyung, làm ơn đấy." Thật ra thì đến tận lúc Yeonjun đưa cái ví ra cậu mới nhận thức sự biến mất của nó. Công bằng mà nói, Beomgyu đã có một ngày mệt mỏi, tâm trí thì như trên mây (vì một người nào đó). Nhưng sự biết ơn của cậu là thật. Hơn nữa, đã ba năm gặp lại, cậu muốn nói chuyện với anh, không phải quá đòi hỏi mà.

Ầu, và cả việc Beomgyu thích biết Yeonjun luôn mềm lòng khi cậu xin xỏ. Sau một thời gian dài xa cách, thật tốt khi biết anh vẫn dành thật nhiều sự dịu dàng cho cậu. Vậy nên, họ ở đây, quán cà phê dưới sảnh khách sạn với Beomgyu trả tiền cho hai ly thức uống, điều mà cậu không mấy khi làm nhưng rất sẵn lòng nếu đó là Yeonjun.

"Vậy," Beomgyu mở lời, "anh thế nào?"
Đó rõ ràng là phiên bản rút gọn của "Anh khoẻ không? Anh có ngủ đủ giấc? Có còn bỏ bữa? Anh đang học gì? Có gì khó khăn không? Anh có nhớ em? Có đang quen ai?....." Đã ba năm đấy, cậu có cả tỉ thứ muốn hỏi anh nhưng Beomgyu đã đè xuống được. Cậu biết là mình không nên vồ vập quá, sau cùng, họ đã cách khoảng thời gian đó rất xa rồi.

Có những điều không cần phải nói toạc ra mới nhận thấy được, ví dụ như việc hai người họ đã tự xây dựng được một cuộc sống mà không có người kia và làm quen với điều đấy. Họ đã quen với việc có nhau và rồi lại quen với việc thiếu người kia bên cạnh. Nhưng điều đó bình thường, con người ta phải sống tiếp. Có lẽ với Yeonjun, anh không có nhiều khó khăn đến thế khi họ chỉ là bạn thân. Và, thậm chí là với Beomgyu, dù đã thật sự chật vật ở điểm xuất phát nhưng cậu cũng đã vượt qua. Cảm giác thật kì lạ khi ngồi đối diện anh như này, biết rằng họ từng rất thân thiết nhưng bây giờ lại giống như tồn tại một bức tường chắn ngăn cách cả hai. Suy nghĩ đó khiến tâm trạng cậu trùng xuống, nhận ra, à, mình đã không còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, đã bỏ lỡ quá nhiều thứ để rồi bây giờ mối chung duy nhất của họ là quá khứ sẽ sớm mờ nhạt dần. Nhưng cuộc sống mà, không phải việc gì cũng theo ý ta được.

"Anh ổn." Anh đón lấy cốc nước trên tay cậu. "Đang bắt đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp gần đây nên hơi bận. Em thì sao?"

"Ừm, bình thường thôi. Em đến đây du lịch cùng bạn. Họ vừa đi nên, yeah, em ở trong phòng. Và, rồi thì anh đến,...." Cuộc trò chuyện đột nhiên lại đâm vào ngõ cụt. Không phải cậu không có gì để nói, ngược lại, cậu có quá nhiều. Nhưng cậu không thể cứ nói mà không để ý khoảng cách giữa họ. Họ đã không còn là những cậu thiếu niên chia sẻ cho nhau mọi điều lớn nhỏ trong ngày nữa. Beomgyu phải bắt đầu lo nghĩ liệu điều mình sắp nói sẽ khiến anh bối rối hay không. Và, cậu ghét điều đó. Dường như khi Yeonjun rời đi ngày hôm đấy, không chỉ mang theo những cảm xúc đầu đời mà còn cả người bạn thân nhất của cậu nữa.

"Anh biết không...."

"Anh nhớ em." Hai người họ vang lên gần như cùng lúc và Beomgyu lại lần nữa quên mình định nói gì, nhìn anh ngây ngốc.

"À, không, anh chỉ nói....Em đang nói dở mà, em nói trước đi." Yeonjun có vẻ lúng túng, hết nhìn cậu lại nhìn xuống cốc nước.

"Em cũng nhớ anh nữa." Điều đó thốt ra như một bản năng, của rất nhiều đêm về trước khi Beomgyu đang bần thần bên cạnh chiếc điện thoại, mong chờ một cuộc gọi sẽ chẳng bao giờ đến trong hai năm đó."Sao anh không gọi cho em? Trước khi em mất điện thoại ấy. Nhắn tin cũng được. Em đã chờ anh, và em đã nhớ anh."

"Anh đã bận rộn, anh xin lỗi." Yeonjun trông có vẻ càng lúng túng hơn nữa khi Beomgyu đã bắt đầu nhìn anh với vẻ oán trách. Anh cúi đầu để tránh ánh mắt của cậu và điều này không hợp lí tí nào. Đó là một vẻ dè chừng khác hẳn Choi Yeonjun sôi nổi của cậu ngày xưa. Đây là vẻ dè chừng của một Choi Beomgyu khi cậu làm điều gì đó xấu xa và muốn giấu nó khỏi mọi người. Điều này không hoàn toàn là lỗi của anh. Choi Beomgyu cũng đã hèn nhát, không dám là người gọi trước và chỉ chờ đợi, thật ngu ngốc. Khi người ta muốn gì đó, họ nên chủ động vì nó chứ không phải chờ đợi.

"Em bị dị ứng hải sản." Beomgyu đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc với một câu không đầu không đuôi. Yeonjun khó hiểu nhưng vẫn yên lặng chờ cậu nói tiếp.

"Và, em còn ghét cà chua nữa. Em cũng ghét cần tây, rau mùi và ức gà. Em không thể ăn quá cay, không thích đồ Ấn và siro hoa quả. Về cơ bản, em là một đứa kén ăn. Anh đã luôn lấy cái này để trêu em từ hồi lớp bảy."

"Anh không thể không làm vậy, trông em hài chết mỗi lần anh bỏ một quả cà chua bi vào mồm. Trông như chính em mới là người ăn vậy." Yeonjun bật cười trước kỉ niệm nhắc lại và Beomgyu thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Được cổ vũ, cậu nói tiếp:

"Nhưng anh cũng nhớ tất cả điều đó và không bao giờ gọi sai món cho em cả. Đến lũ bạn còn bắt em viết ra giấy nhưng anh thì không. Anh luôn nhớ." Và, giờ khi Yeonjun nhìn cậu, Beomgyu nghĩ mình sẽ tan chảy ra mất với tất cả sự dịu dàng đó.

"Tất nhiên anh sẽ nhớ. Em là bạn thân nhất của anh." À, không, ít nhất là cậu đã chuẩn bị để tan chảy thì nó đến, lần nữa, luôn vậy. Hẳn nhiên là bạn thân nhất. Họ luôn là bạn thân mà, đó là sự thật, không phải vừa có một chút thất vọng len lỏi trong lòng cậu đâu.

"Em có nhớ hồi đầu chúng ta gặp nhau không? Anh đang dắt Charlie đi dạo cho đến khi cu cậu tuột xích và bắt đầu rượt Toro vòng quanh."

Charlie là tên chú cún anh ấy nuôi từ hồi ba tuổi và Toro là con vẹt của cậu. Và, tất nhiên là cậu nhớ. Cậu đã cắm đầu chạy với suy nghĩ mình sẽ chết mất nếu Toro rơi vào mồm con quái vật lông vàng đấy.

"Em đã ôm con vẹt và khóc không ngừng giữa đường."Yeonjun tiếp tục và bật cười trước hình ảnh ùa về. Một Beomgyu bé với quả đầu nấm và gương mặt lem nhem nước mắt, ôm con chim lông xanh ngơ ngác, khóc tức tưởi, nom vừa buồn cười, vừa đáng thương.

"Công bằng mà nói, con chó của anh suýt nữa ăn thịt con vẹt của em."

Beomgyu đảo mắt nhưng cũng không thể ngăn mình mỉm cười trước những hồi ức tốt đẹp.

"Em đã từng rất dễ khóc. Nhớ khi, em ngủ quên trên xe buýt và xuống nhầm bến không? Em đã không biết mình ở đâu và khi đó là một giờ chiều. Anh đã phải đạp xe khắp nơi vì tất cả những gì em miêu tả được là 'ngôi nhà có mái đỏ với cây sồi cao quá tầng hai' thay vì nói là thư viện thị trấn. Anh đã chuẩn bị để mắng em khi anh tới nơi nhưng rồi em lại nhìn anh với đôi mắt sưng húp và tất cả những gì anh nói được là 'về nhà thôi nào'."

Thật dễ dàng để tất cả kỉ niệm trở về với một, hai cái được gợi đến trước đó. Beomgyu thậm chí còn chẳng buồn che giấu nụ cười vui vẻ khi nghe anh nói. Đó đã luôn là kỉ niệm yêu thích của cậu. Beomgyu nhớ cảm giác khi ngồi sau xe của Yeonjun và biết rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng anh ấy ở đây và cậu không cần lo sợ nữa. Yeonjun đã luôn là một người đáng tin cậy để Beomgyu dựa vào. Cậu đoán điều đó chỉ khiến việc yêu anh trở nên dễ dàng hơn.

"Nhưng, chà, em không còn vậy nữa." Beomgyu nói, chẹp miệng, hất cằm đầy tự tin. Đúng vậy, Beomgyu đã không còn là đứa trẻ vừa khóc vừa gọi anh và chờ đợi sự giúp đỡ.

"Điều gì đã thay đổi em thế?" Yeonjun cười và Beomgyu ước câu trả lời không thực tế đến vậy.

"Anh," Cậu nói, "việc anh rời đi khiến em nhận ra em chỉ có thể dựa vào chính mình."

Yeonjun mím môi trầm mặc khi anh nhìn cậu xin lỗi. Và, Beomgyu ghét điều đó. Anh không làm gì sai, chưa từng hứa sẽ ở cạnh và bảo vệ cậu. Beomgyu đã luôn là đứa trẻ rụt rè và chết nhát, cậu biết mình phải trưởng thành lên. Và, cậu đã làm vậy. Cậu chỉ ước rằng cái giá không phải là sự rời đi của anh. Cậu chỉ ước là anh đã gọi.

"Em đã từng ghen tị với anh rất nhiều hồi cấp ba." Beomgyu thú thực, nở một nụ cười buồn trong lúc cúi đầu nghịch ngón tay đặt trên đùi.

"Thật sao? Kể cả khi hai phần ba số nam sinh trong trường ghét anh?" Yeonjun nhướn mày và Beomgyu đảo mắt.

"Ôi, làm ơn, đó là bởi vì anh đẹp trai đấy. Kể cả có ghét thật, anh vẫn là thành viên chủ lực của đội bóng và bọn họ dành sự tôn trọng cho anh cũng nhiều như những lời nói xấu vậy. Họ chỉ không muốn thừa nhận thôi. Mấy cô gái thì thật thà hơn."

"Vậy là em có nghĩ anh đẹp trai?" Beomgyu không thể tin nổi đó là tất cả những gì anh để ý.

"Phải, em chỉ đang thành thật, được chứ." Beomgyu khoanh tay trước ngực và đẩy lưng vào ghế khi Yeonjun nở một nụ cười nhỏ đắc ý.

"Đám con gái luôn phát điên về anh. Bọn họ lảm nhảm suốt và em khó lòng mà không nghe thấy. Yeah, nhưng bọn họ nói không sai và em công nhận điều đấy."

"Chà, anh không biết mình được chào đón như vậy." Yeonjun thành thật thú nhận và Beomgyu cảm giác mắt mình trợn sắp rớt ra rồi.

"Khoan đã, thật á? Anh không biết? Không một tí gì luôn?"

"Chà, em biết anh trông như nào mà?"

"Đẹp trai?"

"Không, ý anh là, đầu gấu. Trông anh luôn xa cách và đáng sợ, anh đã nghe thấy Soobin nói với em, và cậu ấy lo ngại cho em." Yeonjun liếm môi, trông còn ngập ngừng hơn nữa khi nhắc đến Soobin. Beomgyu chợt nhận ra họ cũng chưa chính thức trò chuyện nên mối liên hệ duy nhất giữa họ có lẽ là trung học và cậu.

"Và, em cũng đã giải thích lại là anh rất tốt? Hyung, anh không thể lấy tiêu chuẩn của Soobin để áp dụng cho mấy cô thiếu nữ ẩm ương được." Beomgyu chán chường đảo mắt, không tin được trước sự ngờ nghệch của anh. Vậy mà họ nói anh đáng sợ? Anh ấy quá ngờ nghệch để đe doạ và trấn lộn bữa trưa của ai đó. Anh ấy chỉ mặc và theo đuổi phong cách mình thích, đáng buồn là nó khác biệt và khiến mọi người dè chừng anh. Không phải lỗi của Soobin khi nhận định sai Yeonjun, anh ấy chỉ đọc các dấu hiệu nhưng không đủ thân và quan tâm để tìm hiểu nội dung. Không như Beomgyu. Cậu ước mọi người nhìn thấy sự dịu dàng của anh.

"Vậy là anh đã nổi tiếng với phái nữ ha? Nó giải thích rất nhiều cho những tiếng thét nho nhỏ của họ mỗi lần anh đi qua hành lang." Yeonjun gật gù và Beomgyu quá chán nản để tiếp tục. Cậu ngồi đây với hơn bốn năm si mê anh ta và người đàn ông này thậm chí còn chả ý thức được sức hút của mình.

"Phải, tất cả đều đổ đứ đứ anh, ngài Choi ạ."

"Vậy thì em?" Beomgyu nghĩ tim mình vừa ngừng đập khi cậu quay lại nhìn anh, nhanh đến nỗi đủ làm trật khớp cổ.

"Em có không?"

Đó là cảm giác giống như khi Beomgyu làm vỡ bình hoa yêu thích của mẹ lúc bốn tuổi và giấu nó dưới thảm trải sàn. Tất nhiên là mẹ cậu nhận ra ngay, bà cúi người và buộc cậu nhìn vào mắt bà: "Là con làm phải không?". Đó là một câu hỏi nhưng ánh mắt bà đã có câu trả lời của chính nó. Beomgyu ghét cảm giác khi bị nhìn thấu, thường là với những cảm xúc cậu đã cố giấu đi. Cậu cúi đầu nhanh chóng để tránh ánh mắt anh, e sợ đáp án trong đấy cũng là đáp án trong lòng cậu. Beomgyu luôn là cuốn sách mở với Yeonjun, cậu biết anh sẽ nhận ra tất cả kể cả nếu cậu cố nói dối. Sau ba năm, vẫn thật khó để lật mở những cảm xúc đã đóng lại. Beomgyu đã vượt qua rồi mà, đúng không? Nên chuyện chẳng có gì to tát đến vậy, nó chỉ còn là quá khứ, là kỉ niệm xưa, như tất cả những câu chuyện họ vừa kể. Nhưng có thật là vậy không? Có thật là tất cả đã qua và Beomgyu hoàn toàn không còn một chút cảm xúc nào với anh? Cậu thật sự không xao xuyến chút nào sao? Khi giờ đây những kỉ niệm sống lại chân thực như chính anh trước mắt? Tim cậu không đập nhanh với mỗi lần anh cong môi? Lồng ngực không khó thở mỗi khi anh gọi tên cậu? Beomgyu biết chữ 'bạn thân' không còn đủ lớn để ngụy trang tất cả cảm xúc từ nãy tới giờ. Nó chưa từng, cách đây ba năm hay cả bây giờ cũng thế.

"Anh chỉ đùa thôi."

"Em có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro