2. nghiệt duyên đã được định sẵn trong bụng mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hôn nhân với Thái Hanh là một trò đùa.

Trò đùa này bắt nguồn từ lời đùa giỡn trên bàn rượu của ông Kim và ông Điền. Hai lão đầu quen biết mấy chục năm, là anh em có giao tình tốt, sau đó hai nhà đều thành thương nhân, cũng giúp đỡ lẫn nhau khắp nơi, ngày lễ ngày tết còn phải cùng nhau chung vui.

Năm đó chính là hai anh em này uống rượu say, ầm ĩ ước định sau này nhất định phải kết làm thông gia. Đáng tiếc về sau hai nhà đều sinh ra Alpha, con cái thế hệ này không có duyên phận kết hôn, ngược lại đều trở thành anh em tốt.

Hai lão đầu thấy con cái không kết hôn được với nhau, thuận lý thành chương đặt chủ ý lên thế hệ cháu trai. Thật trùng hợp, Kim gia có được cháu trai là Kim Thái Hanh.

Thái Hanh không chỉ được sinh sớm, còn may mắn phân hoá thành Alpha vào ngày trăng tròn, cấp bậc tin tức tố lại còn cao.

Ông Kim sau khi biết chuyện vui như nở hoa, từ trung tâm phân hóa đi ra chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại cho ông nội Chính Quốc:

"Cháu trai nhà tôi là đỉnh cấp Alpha, không cần biết con dâu ông sang năm sinh ra gì, hôn sự này cứ quyết định vậy đi!"

Lúc đó Chính Quốc còn đang trong bụng mẹ, giới tính còn chưa định, chồng đã định trước.

Chính Quốc ra đời dưới sự mong đợi của hai bên Kim gia và Điền gia. Bánh bao sữa nhỏ mềm mại quý như viên ngọc, từ nhỏ đã nhận hết sủng ái của hai nhà Kim Điền, ngay cả tên Chính Quốc, cũng là ông Kim tự mình đặt.

Chính Quốc cũng không phụ sự mong đợi của cả gia đình. Đứa bé vừa xinh đẹp miệng lại ngọt, từ người lớn trong nhà cho đến bạn bè cùng trang lứa, từ trong nhà cho đến nhà trẻ, trên cơ bản ai cũng yêu thích Chính Quốc.

Mà Thái Hanh chính là ngoài ý muốn.

Anh chàng đẹp trai lớn hơn Chính Quốc chưa đầy một tuổi này, dường như đã sớm ý thức được mình rất lợi hại, từ nhỏ đã rất lạnh lùng.

Dưới sự tác hợp có tâm của ông Kim, hai đứa trẻ gần như lớn lên cùng một sân, cùng nhau học ở một trường mẫu giáo. Ban đầu vốn nghĩ rằng hai đứa trẻ vô tư thanh mai trúc mã, về sau trưởng thành kết hôn lập gia đình cũng là chuyện đương nhiên.

Kết quả bạn nhỏ Thái Hanh trên mặt luôn không có biểu tình gì, cũng không giống như người khác thuận theo Chính Quốc. Chính Quốc vây quanh Thái Hanh gọi "Ca ca" một cách ngọt ngào, không những không giành được sự ưu ái của Thái Hanh, ngược lại làm cho Thái Hanh cảm thấy bánh bao sữa này đáng ghét.

Nhưng Alpha lại rất mâu thuẫn: Anh không thích Chính Quốc suốt ngày vây quanh mình kêu ong ong, nhưng cũng ghét Chính Quốc chơi đùa nhiệt tình với các bạn nhỏ khác.

Mỗi khi nhìn Chính Quốc cùng người khác đóng vai gia đình, khi có tâm trạng còn giả làm vợ của người khác, Thái Hanh luôn khoanh tay trước ngực khuôn mặt nhỏ nhắn với vẻ ủ rũ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Chính Quốc.

Chính Quốc có tấm lòng rộng hơn, cảm thấy Thái Hanh không thích mình, vậy mình cũng không cần thích Thái Hanh nữa.

Trước đây, sau khi tan học, nói không chừng sẽ vươn bàn tay nhỏ bé ra nói với Thái Hanh "Ca ca, nắm tay", năm lần bảy lượt đều không được đáp lại, Chính Quốc sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa.

Lúc đóng giả vai gia đình bị trừng mắt, Chính Quốc coi như không nhìn thấy. Alpha nhỏ hoàn toàn bị phớt lờ, ngay lập tức nổi giận khi nghe thấy một đứa trẻ khác bắt chước người lớn gọi Chính Quốc là "Em yêu à".

Thái Hanh nhặt bọt bùn trong nhà trẻ lên ném lên mặt đứa bé: "Cậu không được gọi!"

Đứa bé bị ném bùn sửng sốt, sau khi khôi phục lại tinh thần bắt đầu há to miệng oa oa khóc lớn. Bạn nhỏ Chính Quốc từ nhỏ đã được ông nội hai nhà dạy phải hiểu được dũng cảm chính nghĩa, lập tức đứng lên chắn trước mặt đứa bé: "Tại sao anh lại bắt nạt cậu ấy!"

Thái Hanh vừa thấy Chính Quốc che chở đứa bé này, lập tức giận càng thêm giận. Alpha nhỏ không nói đạo lý, nhặt bùn cát dưới mặt đất lên, nhưng không ném lên mặt Chính Quốc, mà ném lên gấu quần nhỏ của Chính Quốc đang mặc.

Đây là chiếc quần yếm Chính Quốc mới bốn tuổi thích nhất.

Đôi mắt Chính Quốc bé nhỏ tức đỏ bừng vì tức giận, nhặt cát lên ném về phía Thái Hanh, vừa ném vừa khóc: "Đồ xấu xa, anh là đồ xấu xa!"

Vẫn là bạn nhỏ Chính Quốc không biết nên mắng cái gì, tới tới lui lui chỉ có vài câu, tiếng khóc lại hoà lẫn với tiếng khóc của cậu bé kia, thực sự có thể nói là vang rung trời.

Thái Hanh cũng bị ném không ít, nhưng điều khiến anh không vui, chính là Chính Quốc từ đầu tới cuối vẫn luôn bảo vệ một đứa trẻ khác. Vì thế hai đứa trẻ cứ như vậy ném cát qua lại làm bẩn lẫn nhau, cho đến khi truyền đến tai giáo viên nhà trẻ.

Giáo viên thấy nhân vật chính của sự việc này là hai tiểu bảo bối của Kim gia và Điền gia, vội vàng gọi điện thoại cho người lớn hai nhà đến xử lý.

Người đến là cha của Kim Thái Hanh, cha Kim cũng là người thiên vị, vừa tới, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chính Quốc đỏ bừng vì khóc, lập tức đem món nợ thối nát này tính lên đầu con trai của mình.

Sau khi an ủi đứa bé vô tội bị liên lụy, cha Kim một tay ôm lấy Chính Quốc, một tay xách cổ áo phía sau của Thái Hanh, đưa hai người về nhà.

Trên đường trở về, Chính Quốc khóc thút thít: "Cháu không cần anh trai nữa, chú Kim, cháu không cần nữa!"

Cha Triệu mềm lòng, xoa đầu Chính Quốc an ủi: "Không khóc không khóc, Quốc Quốc không khóc."

Suy nghĩ xem tối nay nên giải thích như thế nào với cha mình và người nhà họ Điền, cha Kim cũng không biết cách nào giải quyết, ông quay đầu, thấy con trai mình cho dù mặt mày lấm lem, trên mặt vẫn lạnh lùng, nhất thời cũng không biết đứa con ngốc này rốt cuộc là giống ai.

Để an ủi Chính Quốc, cha Kim đành phải đưa tay nhéo nhéo lỗ tai con trai mình, lực không mạnh, lời nói có ý trách móc: "Thái Hanh, sao con có thể bắt nạt Quốc Quốc? Mau xin lỗi Quốc Quốc!"

Thái Hanh bĩu môi hừ lạnh một tiếng. Vốn dĩ thấy Thái Hanh bị nhéo lỗ tai, tâm tình Chính Quốc tốt hơn một chút, sau khi nhìn thấy thái độ này của Thái Hanh, cậu "Oa" một chút khóc càng lớn.

Cha Kim cảm thấy mình không có thiên phú chăm sóc con cái, cắn răng đưa hai đứa nhỏ về nhà. Vốn định kêu bảo mẫu mau dẫn hai đứa nhỏ đi tắm rửa trước cho xong việc, nhưng thật trùng hợp, hôm nay ông Kim không những không ra ngoài câu cá, còn hẹn ông Điền đến chơi cờ.

Ngay trong sân nhà mình.

Lần này thì tốt rồi, ông Điền còn chưa tức giận, ông Kim đã thổi râu trừng mắt, vỗ bàn đứng lên: "Kim Thái Hanh! Xem cháu làm ra chuyện tốt gì!"

Chính Quốc lau toàn bộ bùn cát trên mặt lên quần áo ông Kim, cũng thành công khiến Thái Hanh bị ông nội mắng mỏ, còn bị dùng roi hù dọa hai cái.

Sau đó, hai đứa nhỏ vốn đã không giao tiếp với nhau, cuối cũng đã hoàn toàn kết thù.

Học vẫn cùng học, nhưng Chính Quốc không muốn gặp Thái Hanh, Thái Hanh cũng nhìn Chính Quốc với đôi mắt hình viên đạn. Lúc đi học bọn họ gần như là những người xa lạ, thỉnh thoảng xảy ra chút ngoài ý muốn, nói không chừng hai người còn có thể đánh nhau.

Chỉ là Chính Quốc thật sự quá âm hiểm, mỗi lần đánh được một nửa là khóc, không chỉ khóc còn phải đi nói cho ông Kim biết trước, cho dù hiện tại Thái Hanh chiếm chút tiện nghi, sớm muộn gì cũng bị ông nội ruột của mình xử lý.

Cuộc sống như vậy kéo dài đến khi hai người vào trung học.

Chính Quốc  vẫn chưa phân hóa, nhưng người lớn ở Kim gia, đứng đầu là ông Kim vẫn luôn trân trọng cậu như bảo bối — biểu tượng xinh đẹp như vậy, áo bông nhỏ miệng còn ngọt ngào, tuyệt đối không thể để Alpha nhà khác hưởng lợi!

Một đêm trước khi lên trung học, ông Kim còn gọi cháu trai của mình đến thư phòng nói chuyện rất lâu. Thái Hanh lớn nhanh, mới học trung học đã cao hơn lão gia tử vài cm.

Lão đầu đánh giá Thái Hanh vài lần, cuối cùng hài lòng gật đầu: "Không tệ, không hổ là Alpha mạnh nhất của Kim gia ta."

Tính cách Thái Hanh ngược lại không thay đổi, nghe những lời này của lão đầu, chỉ coi như đánh rắm là được. Quả nhiên, sau khi khen hai câu lão đầu đã hiện nguyên hình:

"Ông sắp xếp cho cháu và Quốc Quốc học cùng một lớp, cháu thấy thế nào?"

"Ông đã sắp xếp xong xuôi rồi, còn hỏi cháu?" Thái Hanh cau mày, vừa nghĩ tới Chính Quốc đã thấy phiền lòng, dấu tay bị Chính Quốc cào trên lưng anh đến bây giờ vẫn còn hơi đau, tên Chính Quốc  đáng giận này!

"Ồ, cháu nói gì vậy, dù sao ông cũng phải nghe ý kiến của cháu ngoan của ông chứ." Lão đầu sờ sờ chòm râu của mình:

"Kỳ thật a, ông biết mấy năm nay, cháu vẫn luôn bao dung đối với Quốc Quốc."

Lỗ tai Thái Hanh giật giật.

"Tốt xấu gì cũng là người của Kim gia chúng ta, không đến mức hèn nhát bắt nạt vợ mình chứ?"

"..." Thái Hanh giật giật khóe mắt: "Cậu ấy không phải vợ cháu"

"Quả thật." Lão đầu ý vị thâm trường gật đầu: "Qua nhiều năm như vậy rồi, cháu cứ nhường nhịn Quốc Quốc thêm mấy năm thôi?"

Thái Hanh bĩu môi: "Lần này còn phải nhượng bộ thêm mấy năm nữa?"

"Ba năm." Lão đầu nửa thật nửa giả nói: "Nghe lão Cố nói, sau này có dự định cho Quốc Quốc ra nước ngoài bồi dưỡng."

Thái Hanh hoài nghi liếc ông nội mình: "Ông có đồng ý không?"

Ông cười một phen kéo lên đầu Thái Hanh: "Đó là cháu ruột của người ta, ông không đồng ý thì có thể làm gì chứ? Cháu đừng thấy Niên Niên gọi ông một tiếng "Ông hai" thân thiết, trong lòng người ta cũng biết thân sơ khác biệt."

"Vậy sao ông còn không vội đi thương cậu ấy, tự mình thương thì thôi đi, còn bảo cháu cùng nhau nhường cậu ấy"

Lão gia tử không đồng ý liếc Thái Hanh: "Chúng ta thương nó với cháu thương nó có thể giống nhau được sao?"

"Có chỗ nào không giống a?"

Lão gia tử lắc lắc đầu: "Sau này cháu sẽ biết, tóm lại cháu nghe lời ông trước, chăm sóc Quốc Quốc cho tốt."

"Lúc nhỏ các cháu đánh nhau cũng không sao, đi học trung học cháu cũng đừng để cho nó bị người khác bắt nạt, nghe không?"

Đối mặt với ông Kim không ngừng đánh đố, Thái Hanh cũng không thể hiểu được ý, chỉ là trong đại sảnh nhà bọn họ còn viết chữ "Hiếu" mà tổ tiên Kim gia để lại, Thái Hanh đã sớm dưỡng thành thói quen hiếu thuận.

Vì thế đầu tiên anh lẩm bẩm một câu "Cậu ấy bắt nạt cháu cũng không ít", còn nói: "Cháu biết rồi, cháu sẽ xem chừng."

Kết quả tiếng lẩm bẩm này bị ông Kim nghe thấy được, lão đầu đối với thanh niên Alpha chỉ số thông minh cao này phỉ nhổ:

"Nhìn chút tiền đồ của cháu đi, tốt xấu gì cũng là đỉnh cấp Alpha, còn có thể thật sự bị vợ bắt nạt sao?"

"Cậu ấy không phải vợ cháu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro