3. tôi đau quá, Kim Thái Hanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời trung học, chính là tuổi dậy thì xuân tâm nảy mầm. Chính Quốc và Thái Hanh đều được rất nhiều người theo đuổi.

Đáng tiếc cuộc đời Thái Hanh thích nhất là trêu chọc và bắt nạt Chính Quốc, đối với chuyện yêu đương này một chút hứng thú cũng không có, người dám tỏ tình với anh cũng rất ít.

Tuy nhiên rất ít không có nghĩa là không có, trong suốt thời gian trung học, Thái Hanh được nhiều người thuộc nhiều giới tính khác nhau tỏ tình, nhưng dù là một người Thái Hanh cũng không có đồng ý.

Người tỏ tình là Omega, Thái Hanh cảm thấy cái tên họ Điền trong nhà mình đã đủ khó tính đủ phiền rồi, không cần phải tìm một đối tượng Omega làm cho cuộc sống của mình thêm rắc rối.

Người tỏ tình là Alpha và Beta, Thái Hanh lại nhịn không được nghĩ: Chính Quốc đẹp như vậy anh còn thấy chướng mắt, sao phải bàn tới với những người này, sinh con ra cũng khó coi.

Vì vậy suốt thời trung học, Thái Hanh mặt lạnh từ chối tất cả những người theo đuổi mình, ở độ tuổi yêu sớm lại chưa từng trải qua mối tình nào.

Cuộc sống đi học hằng ngày của Thái Hanh chính là chơi bóng rổ và trêu chọc Chính Quốc.

Có đôi khi là nhét con sâu đồ chơi vào cặp sách của Chính Quốc, có đôi khi là lừa Chính Quốc giúp mình làm bài tập, có đôi khi đột nhiên muốn trốn học đi quán net, còn phải lừa gạt học sinh tốt Chính Quốc đi cùng mình - như vậy thì ông Kim mới không có ý kiến gì.

Trình độ thượng thừa khiến người ta giận sôi máu. Phản kích của Chính Quốc chính là đi tố cáo, Thái Hanh nhét con sâu vào cặp đi tố cáo, Thái Hanh trốn học chơi bóng đi tố cáo, Thái Hanh chạy tới quán net có thể không cần tố cáo - bởi vì cậu cũng thích đi xem phim hoạt hình.

Cùng lắm thì nếu như bị giáo viên bắt được gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh, Chính Quốc nhất định sẽ đổ lỗi cho Thái Hanh, tóm lại không thể ảnh hưởng đến thiết lập tính cách ngoan ngoãn của cậu trong mắt Ông hai.

Hai người tới tới lui lui lợi dụng lẫn nhau gần như trong suốt thời gian trung học, thẳng đến trước kỳ nghỉ hè cuối cùng của trung học, Chính Quốc đã trải qua một lần ngoài ý muốn.

Lúc đó Chính Quốc vẫn chưa phân hóa, nhưng miệng cậu lại ngọt ngào thích cười, tính cách cũng tốt, xung quanh người theo đuổi rất nhiều.

Đối với những người theo đuổi này, Chính Quốc thường thường đều cười rồi từ chối, hơn nữa cậu không thối tha như Thái Hanh, cho dù tỏ tình thất bại, Chính Quốc vẫn sẳn sàng làm bạn với bọn họ.

Chỉ là gần đây Chính Quốc gặp phải một Alpha theo đuổi có chút điên cuồng. Người này đưa cho Chính Quốc rất nhiều thư tình, đại đa số đều bị Thái Hanh bắt được rồi xé đi.

Sau khi xé đi Kim đại thiếu gia vô cùng lãnh khốc:

"Nếu cậu dám yêu sớm, trở về tôi sẽ mách hai ông nội."

Chính Quốc tức giận đến đỏ mặt, lúc Thái Hanh đang ngủ trong lớp dùng kẹp sách kẹp mũi Thái Hanh cho hả giận.

Người theo đuổi kia lại cho rằng những bức thư tình này là Chính Quốc xé, Alpha cảm thấy bị nhục nhã, đợi thời gian tan học chặn Chính Quốc lại trong hẻm nhỏ cuối đường trường học.

Trong lòng Chính Quốc biết không ổn, nhưng tên Thái Hanh chết tiệt kia hôm nay lại trốn học sau lưng mình để đi quán net, góc tường chỉ có Chính Quốc bị Alpha này chặn lại, nghe Alpha chất vấn vì sao xé thư tình của hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Chính Quốc vội vàng xin lỗi:

"Tôi không cố ý, thư tình bị xé là ngoài ý muốn, tôi rất xin lỗi, nhưng cậu có thể tránh xa tôi một chút được không!"

"Không thể!" Alpha nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Chính Quốc, cảm giác xung động muốn cướp đoạt bao vây lấy hắn, vươn tay, chuẩn bị sờ mặt Chính Quốc, Chính Quốc đột nhiên né tránh:

"Bạn học, cậu đừng như vậy, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói."

Alpha nghe không lọt lời Chính Quốc, hắn chỉ biết Chính Quốc không chỉ xé thư tình của mình, bây giờ còn cự tuyệt sự đụng chạm với mình. Hắn phẫn nộ tới cực điểm, tin tức tố cũng tràn ra ngoài:

"Cậu dám trốn tôi! Cậu dựa vào cái gì trốn tôi!"

Một trận gió thổi qua, trong mũi Chính Quốc đột nhiên tràn vào không ít tin tức tố khó ngửi của Alpha - Trước đây cậu không cảm nhận được sự tồn tại của tin tức tố, bởi vì cậu còn chưa phân hóa.

Tin tức tố này làm cho thân thể Chính Quốc vô cùng khó chịu, cậu dùng sức lắc đầu đẩy Alpha trước mặt:

"Cậu, cậu tránh ra, tránh ra!"

Alpha bị đẩy càng thêm tức giận, hắn đưa tay ra dùng sức bóp cổ Chính Quốc, chiếc cổ thanh tú mềm mại đều đã bị siết ra thành những vết đỏ. Chính Quốc bị ép ngẩng đầu, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Ngay khi Alpha chuẩn bị cưỡng hôn Chính Quốc thì một thân ảnh cao lớn mãnh liệt lao vào - là Kim Thái Hanh.

Thái Hanh vốn định quay lại cùng Chính Quốc về nhà, không tìm được Chính Quốc ở trong trường học, nhưng khi đi qua đầu hẻm thoáng nhìn thấy cảnh Chính Quốc bị bóp cổ.

Đỉnh cấp Alpha nổi cơn thịnh nộ một bước dài lao tới, dùng sức chế trụ cổ tay Alpha kia một cách mạnh bạo.

Alpha gần như sắp bị Thái Hanh vặn đến trật khớp xương, trước khi hắn phục hồi tinh thần lại, Thái Hanh đã dùng lực áp chế tuyệt đối đẩy hắn ra, khiến hắn đập vào bức tường đối diện.

Cơn giận Thái Hanh hoàn toàn bùng phát sau khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và dấu vân tay trên chiếc cổ trắng nõn của Chính Quốc, tin tức tố Tequila áp đảo xông thẳng vào hơi thở của Chính Quốc và Alpha xa lạ, mang theo cảm giác áp bách đến từ kẻ mạnh.

Thái Hanh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Alpha cả gan dám động vào Chính Quốc này, sau khi nặn ra mấy chữ "Con mẹ nó mày chán sống rồi", không chút khách khí đem nắm đấm đánh mạnh vào mặt Alpha.

Một quyền này đánh quá mức chân thực, sức mạnh thể lực của Thái Hanh vô cùng vượt trội, hơn nữa đẳng cấp tin tức tố của anh cũng cực cao, đối với Alpha này mà nói đích thực là tra tấn thể xác lẫn tinh thần.

Alpha cảm thấy xương gò má trên mặt hình như đều bị đánh cho lệch vị trí, Thái Hanh vẫn cảm thấy không đủ.

Ngay khi anh chuẩn bị tiếp tục quyền đấm cước đá cho hả giận, phía sau Thái Hanh vang lên một thanh âm suy yếu: "Kim, Kim Thái Hanh".

Thái Hanh dừng động tác, quay đầu lại mới phát hiện Chính Quốc đã ngã khuỵu xuống đất men theo góc tường.

Chính Quốc ngày thường giương nanh múa vuốt với Thái Hanh, hiện tại sắc mặt tái nhợt, thân thể đều cuộn thành một vòng tròn.

"Tôi đau quá, Thái Hanh" môi Chính Quốc run rẩy, miệng vẫn lầm bầm tên Thái Hanh.

Thái Hanh ngồi xổm xuống, một đỉnh cấp Alpha không sợ trời không sợ đất, lần đầu phát giác ngón tay của mình đều đang run rẩy:

"Làm sao vậy? Cổ đau hay chỗ nào, Chính Quốc, Quốc Quốc?"

Chính Quốc nghe không rõ Thái Hanh đang nói cái gì, cậu cảm thấy bốn phía đều huyên náo rét lạnh đến cùng cực, toàn bộ cơ thể đều đau đớn kịch liệt như bị xé rách, ngoại trừ tên Thái Hanh, Chính Quốc cái gì cũng không nói nên lời.

Thái Hanh không dám chậm trễ nữa, càng không có thời gian quan tâm sống chết của tên Alpha kia. Anh vững vàng bế Chính Quốc lên, quay đầu bước nhanh rời khỏi ngõ, lúc gần đi anh còn một cước đá vào bụng Alpha:

"Chờ đó cho lão tử."

Vừa dứt lời, mũi Thái Hanh lại đột nhiên tràn vào một mùi hương anh đào ngọt ngào tươi mát thấp thoáng.

Bước chân Thái Hanh dừng lại, anh cúi đầu nhìn Chính Quốc trong ngực: Nước mắt đã tràn ngập trên khuôn mặt Chính Quốc, Chính Quốc khóc nức nở, thân thể vẫn run rẩy không ngừng.

Khi Thái Hanh cúi đầu, anh cảm nhận được mùi vị anh đào càng thêm rõ ràng.

Chính Quốc đây là -

Thái Hanh không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, anh chạy ra khỏi hẻm, mới vừa đi ra ngoài đã gặp tài xế của Kim gia đến tìm hai người: "Thiếu, thiếu gia? Điền thiếu gia đây là".

"Cậu ấy phân hóa, lái xe đến trung tâm cứu trợ Omega." Hơi thở lúc nói chuyện của Thái Hanh có chút bất ổn, không phải bởi vì mệt mỏi, mà là bởi vì hoảng loạn.

Mùi anh đào toả ra từ người trong ngực ngày càng nồng đậm, nhưng trạng thái lại càng ngày càng suy yếu, Thái Hanh chưa từng thấy Chính Quốc yếu ớt như vậy, trong lòng lo lắng cùng đau đớn làm cho trạng thái của Thái Hanh cũng không được tốt.

Tài xế cũng không dám chậm trễ nữa, hắn mở cửa xe chuẩn bị giúp Thái Hanh đỡ người, Thái Hanh lại bình tĩnh nói một câu "Lái xe". Tài xế sửng sốt, vội vàng chạy tới ghế trước khởi động xe.

Trên đường Chính Quốc vẫn không ngừng khóc, miệng vẫn lặp lại "Thái Hanh tôi đau quá".

Lần đầu tiên Thái Hanh cảm thấy nước mắt Chính Quốc không khiến người ta chán ghét, anh đưa tay vuốt ve đầu Chính Quốc trấn an:

"Nhịn một chút, Chính Quốc, nhịn một chút."

Đường đến trung tâm cứu trợ trở nên cực kỳ xa xôi, Thái Hanh cúi đầu dùng gò má của mình áp lên Chính Quốc để truyền hơi ấm cho cậu:

"Chính Quốc, nghe lời một lần, nhịn một chút."

Lúc nhanh lúc chậm, tài xế cuối cùng cũng lái xe đến trung tâm cứu trợ, Thái Hanh ôm Chính Quốc chạy vào bên trong, nếu không phải y tá beta kéo lại, Thái Hanh nhất định theo cậu đến phòng cấp cứu.

Trên hành lang trung tâm cứu trợ rất nhanh trở lại yên tĩnh lại, Thái Hanh đứng ở trong hành lang hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho hai nhà Kim gia và Điền gia.

Rất nhanh người hai nhà đều tới, Thái Hanh cúi đầu xin lỗi ông Điền:

"Cháu xin lỗi Ông cả, là cháu không bảo vệ tốt Quốc Quốc."

Lúc tới đã nghe tài xế nói lại ngọn nguồn sự việc, ông Điền vỗ bả vai Thái Hanh:

"Đứa nhỏ ngoan, đừng nói như vậy, hôm nay nếu không có cháu, còn không biết Quốc Quốc phải trải qua những gì".

Ông Kim vẻ mặt âm trầm: "Đi điều tra xem là tên khốn kiếp nào, dám bắt nạt Quốc Quốc nhà chúng ta như vậy, lão tử cho dù thế nào cũng phải dạy dỗ hắn một bài học!"

Ánh mắt Thái Hanh lạnh lẽo một chút, nhưng không nói gì.

Thật lâu sau, cửa phòng bệnh được người từ bên trong mở ra, bác sĩ Omega đeo khẩu trang từ bên trong đi ra, sau khi cô quét mắt nhìn mọi người một vòng, ánh mắt khóa ở trên người Thái Hanh:

"Cậu ấy bị Alpha kích thích dẫn đến cưỡng chế phân hóa."

Thân thể cao lớn của Thái Hanh cứng đờ. Cưỡng chế phân hóa đối với Omega mà nói là thương tổn cực lớn, hơn nữa loại thương tổn này không thể khắc phục được.

"Cũng may tin tức tố của cậu đã ổn định được tâm tình của cậu ấy, nếu không tình trạng hiện tại của cậu ấy sẽ càng tệ hơn." Bác sĩ bổ sung những lời này, chính là phủ nhận việc Thái Hanh kích thích Chính Quốc.

Nói cách khác, Chính Quốc phân hóa sớm không phải bởi vì Thái Hanh, mà là bởi vì cái tên Alpha đã bóp cổ Chính Quốc kia.

Tin tức này làm cho người Kim gia, Điền gia đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng những người này không bao gồm Thái Hanh.

Đỉnh cấp Alpha này từ khi còn nhỏ đã luôn tự hào về sức mạnh của mình, nhưng ngay cả Chính Quốc cũng không thể bảo vệ được, để cho cậu bị thương ngay dưới tầm mắt của mình.

Cảm giác thất bại và tự trách khiến cả người Thái Hanh đều rất sa sút, loại sa sút này những người lớn trong nhà không thể trấn an giảm bớt được.

Chính Quốc nằm trong bệnh viện trọn vẹn một tuần, trong một tuần này có hai ngày cậu đều hôn mê.

Sau khi tỉnh lại cậu chỉ có thể thông qua lớp kính trong suốt của phòng cách ly nhìn ra bên ngoài, để tránh nguy cơ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố lần nữa.

Ngoài phòng cách ly lại không có bóng dáng Thái Hanh - cho dù biết người này có thể cứu mình chỉ như là rủ lòng thương xót, Chính Quốc vẫn không nhịn được mà muốn khóc.

Hôm đó là lần đầu tiên cậu ngửi thấy mùi tin tức tố của Thái Hanh. Rượu tequila tinh khiết thơm dịu, rõ ràng phải là tin tức tố khiến người ta nghẹt thở, nhưng đối với Chính Quốc mà nói lại phảng phất là mùi hương dễ ngửi nhất trên thế giới này.

Cậu vẫn còn nhớ rõ cái ôm ấm áp mạnh mẽ của Thái Hanh, nhớ rõ Thái Hanh gọi mình là "Quốc Quốc", dùng giọng nói vội vàng hoảng loạn hơn bình thường của Thái Hanh.

Sau khi Chính Quốc tỉnh lại, tất cả dường như chỉ là một giấc mộng - Thái Hanh một lần cũng không tới thăm mình, Chính Quốc  cũng biết cấp bậc tin tức tố của mình: Cấp S, có lẽ cao hơn Omega bình thường một chút, nhưng so với Thái Hanh lại kém hơn rất nhiều.

Triệu Duy Trinh vốn không thích cậu, hiện tại đã biết tin tức tố của cậu, chỉ sợ trong lòng càng thêm xem thường cậu.

Thái Hanh khốn kiếp, tôi cũng không muốn thích anh nữa, Chính Quốc nằm trong chăn giường bệnh nghĩ thầm.

Điều mà Chính Quốc không biết chính là, mỗi buổi tối Thái Hanh đều sẽ tới, im lặng đứng ở bên ngoài phòng cách ly nhìn một quả bóng phồng nhô lên trên giường bệnh.

Ban ngày anh thay Chính Quốc lên lớp nghe giảng bài, sợ Omega coi trọng thành tích học tập này bỏ lỡ nội dung giảng bài của giáo viên.

Sau khi tan học anh muốn đi đánh tên Alpha khốn kiếp kia, nhiều lần đều chọn những chỗ đánh không chết nhưng có thể làm cho hắn đau đến kêu cha gọi mẹ, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Nếu không phải là Ông nội đã dặn dò trước đừng làm lớn chuyện, Thái Hanh hận không thể đánh tên khốn kiếp này vào nhập viện, để cho hắn chịu khổ một chút.

Đợi đến khi Chính Quốc xuất viện, cậu lại không đến trường nữa.

Đây là lời dặn dò của bác sĩ: tuy rằng thân thể Chính Quốc có chuyển biến tốt, nhưng sự phát triển tuyến thể của Omega lại bị tổn thương, hiện tại chính là giai đoạn kỳ phát tình.

Trong trường lại có nhiều nhân tố không xác định như vậy, điều này đối với Chính Quốc mà nói rất không an toàn.

Chính Quốc là buộc phải bắt đầu nghỉ hè sớm, lựa chọn từ bỏ kỳ thi tuyển sinh, sau đó Alpha Thái Hanh không có cách nào gặp được cậu.

Ba tháng sau, dưới sự bảo vệ của những vệ sĩ Beta, Chính Quốc lên máy bay bay ra nước ngoài, vừa đi chính là năm năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro