4. cháu đã muốn kết hôn với anh ấy từ lâu rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện đầu tiên Chính Quốc làm sau khi về nước, chính là nói cho các trưởng bối trong Điền gia rằng cậu có dự định theo đuổi sự nghiệp trong làng giải trí.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Điền gia từ ông Điền đến cha mẹ Điền không ai đồng ý. Thứ nhất là giới giải trí là một mớ hỗn tạp, Chính Quốc vốn là máu mủ nâng trong lòng bàn tay của họ, bọn họ sao nỡ để Chính Quốc đến đó cực khổ làm việc.

Điều phản đối thứ hai, là xuất phát từ lo lắng cho cuộc hôn nhân của Chính Quốc và Thái Hanh, ông Kim đối xử với Chính Quốc không tệ, Chính Quốc ra nước ngoài mấy năm nay, người ông này vẫn quan tâm đến chuyện của Chính Quốc, nghiễm nhiên hoàn toàn coi Chính Quốc như là cháu ruột của mình.

Nếu Chính Quốc lấn sân vào làng giải trí, đối với ông Kim mà nói cũng không phải là tin tốt.

Tóm lại thái độ của các trưởng bối trong Điền gia vẫn cương quyết phản đối Chính Quốc. Chính Quốc mới trưởng thành sống lưng thẳng tắp đứng trong thư phòng Điền gia, không dễ dàng thỏa hiệp:

"Ông nội, trước đây cái gì ông cũng đồng ý với cháu, bây giờ ông cũng không ủng hộ cháu sao?"

Ông Điền thở dài lắc đầu: "Quốc Quốc à, cháu cũng trưởng thành rồi, có một số việc ông cho rằng cháu hẳn là đã hiểu. Giới giải trí nào dễ lăn lộn như vậy? Huống chi cháu còn là Omega, tại sao phải vội vàng đi chịu khổ chứ?"

"Đây không phải là chịu khổ, đây là giấc mơ của cháu." Chính Quốc cố chấp nói, vẻ mặt tinh xảo vô cùng kiên định.

Ông Điền vẫn lắc đầu:

"Cháu không thể thay đổi ước mơ của mình à? Nhìn Thái Hanh nhà người ta xem, ước mơ chính là kế thừa gia nghiệp kiếm nhiều tiền, các cháu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao cháu không học được chút nào?"

Từ trong miệng ông Điền nghe được cái tên này, Chính Quốc khẽ nắm chặt tay. Cậu cúi đầu, để cho ông Điền không thấy rõ biểu tình trên mặt mình:

"Cháu vốn dĩ không so được với anh ấy".

"Nói nhảm!" Ông Điền tuy đã già nhưng lại thính tai: "Quốc Quốc nhà chúng ta từ khi nào thua kém người khác? Ông hai của cháu thương cháu như vậy, là để cháu tự xem thường mình như vậy sao?"

Cố Tri Niên không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu dùng ngón tay đan xen: "Dù sao cháu cũng muốn vào giới giải trí, mọi người không được can thiệp vào".

"Hừ —" ông Cố hừ lạnh một tiếng: "Dù sao chúng ta cũng không cho phép cháu vào giới giải trí."

"Ông còn nói đạo lý hay không?" Cố Tri Niên tức giận hỏi, ông Cố híp mắt liếc cậu: "Cho dù ông nói đạo lý, cha cháu cũng tuyệt đối không đồng ý."

Cố Tri Niên hít sâu một hơi: "Làm thế nào thì mọi người mới có thể thoả hiệp?"

"Cái này chúng ta không thoả hiệp được, cháu nghỉ ngơi vài ngày, sau đó thành thật làm việc dưới trướng cha cháu, đợi Duy Trinh đi công tác trở về, chúng ta bàn chuyện hôn ước của hai cháu, thực hiện nó càng sớm càng tốt, cũng là hoàn thành tâm nguyện của ông với ông hai của cháu"

Chính Quốc cảm thấy đầu càng đau, lại là một cuộc hôn nhân này, từ khi cậu sinh ra đến bây giờ, tất cả các trưởng bối bên cạnh đều sẽ truyền cho cậu một ý niệm, đó chính là tương lai cậu sẽ trở thành Omega của Thái Hanh.

Cậu cần làm Omega ở đằng sau lưng Thái Hanh, có đức độ quản thúc việc nhà, được Thái Hanh đánh dấu, còn có thể sẽ sinh một đứa con cho Thái Hanh trước khi lão nhân gia trăm tuổi đi về cõi tiên.

Nhưng Thái Hanh không thích mình, từ nhỏ đã không thích.

Chính Quốc bên ngoài là bảo bối của Kim gia và Điền gia, nhưng trên thực tế chỉ là một con rối gỗ hoàn toàn được sắp đặt tốt cả đời.

Chính Quốc không muốn sống như vậy, cậu muốn có quyền tự chủ quyết định.

Cậu muốn gia nhập giới giải trí từ số không, muốn dựa vào thiên phú và sở thích của mình để có một chỗ đứng.

Chính Quốc từng nói chuyện này với người nhà qua điện thoại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không đạt được kết quả mong muốn. Tất cả mọi người đều nói lời nghiêm túc với Chính Quốc:

"Niên Niên, chúng ta đều vì muốn tốt cho cháu, chỉ có giao cháu cho Thái Hanh, chúng ta mới có thể yên tâm."

Nói chuyện với ông Điền nhất định không có kết quả. Chính Quốc có chút chán nản rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình đã lâu không thể ngủ sâu, chưa quen được với việc chênh lệch múi giờ.

Đợi đến khi Chính Quốc bị đánh thức, quản gia trong nhà nói cho cậu biết, người Kim gia tới, tất cả đều là đến để tổ chức tiệc tẩy trần cho Chính Quốc.

Năm năm Chính Quốc ra nước ngoài, chỉ có hai năm đầu là có trở về. Bởi vì cơ thể của cậu vì chuyện thời trung học vẫn để lại di chứng, việc đi qua đi lại nhiều lần đối với cậu cũng không tốt, hơn nữa việc ở trong trường học cũng không ít, Chính Quốc ba năm tiếp theo cũng không trở về.

Chính Quốc điều chỉnh lại bản thân một chút, mới xuống lầu đã thấy ông Kim ngồi bên cạnh ông Điền đứng dậy:

"Ôi! Quốc Quốc, cháu ngoan của ông, cháu về rồi!

Ông nói xong liền đứng lên chạy tới trước mặt Chính Quốc, quải trượng cũng quên cầm. Chính Quốc vội vàng tiến đến đỡ lấy ông, thân thiết gọi một tiếng "Ông hai", khi cả hai người tới gần, Chính Quốc phát hiện tóc trên đầu ông Kim đã bạc trắng.

Chính Quốc cảm thấy sống mũi cay cay. Tuổi thơ của cậu tràn ngập sự yêu thương của tất cả mọi người, thuận buồm xuôi gió, bản thân cậu lại giống như không làm tròn bổn phận hiếu thảo, chỉ chớp mắt, hai ông nội đều già đi không ít, trên gương mặt cha mẹ Điền cũng có thêm mấy nếp nhăn.

Lúc Chính Quốc nhìn ông Kim, ông cũng đang đánh giá Chính Quốc — Omega nhỏ nhắn ngọt ngào xinh đẹp trong ấn tượng kia hiện tại càng thêm xinh đẹp, hơi thở ngây ngô của Chính Quốc cũng dần dần biến mất.

Đứa trẻ nhỏ đã trưởng thành rồi, cũng nên gả qua cửa làm người nhà Kim gia rồi.

Chỉ là lúc trước ông Điền đã nói qua với ông Kim, nói hiện tại Chính Quốc đối với chuyện kết hôn có chút bài xích, bảo ông Kim đừng nhắc tới, để Chính Quốc ở nhà vài ngày, cho đến khi Thái Hanh trở về rồi nói sau.

Ông Kim đương nhiên không có ý kiến gì, thương cháu trai cũng không chỉ có một mình ông Điền.

Sau vài lời chào hỏi, hai gia đình cùng nhau ngồi ăn tối. Bữa cơm sôi nổi náo nhiệt, cho đến khi cha Thái Hanh tình cờ nhắc tới công việc của Chính Quốc:

"Quốc Quốc, con muốn làm việc ở công ty nhà mình, hay là đến chỗ chúng ta để thích nghi vài ngày?"

Động tác gắp thức ăn của Chính Quốc dừng lại, cậu thu hồi đôi đũa, ánh mắt nhìn về phía ông Điền.

Ông Điền đương nhiên biết tâm tư của Chính Quốc. Ông suy nghĩ sâu xa một lát, vẫn đi ngược với mong muốn của Chính Quốc:

"Để nó đi theo Thái Hanh làm việc đi, Thái Hanh là đứa trẻ thông minh, mang theo Quốc Quốc cũng tốt."

Không đợi ông Kim vỗ tay khen ngợi, Chính Quốc đã mím môi phủ định lời ông nội:

"Ông nội, cháu nói rồi, cháu không muốn vào công ty, cháu không muốn làm kinh doanh".

Ông Điền sửng sốt, sắc mặt những người khác bên bàn cũng thay đổi.

Vẫn là ông Kim ôn hòa hỏi: "Ồ? Nói như vậy Quốc Quốc của chúng ta còn có hứng thú khác? Mau nói cho Ông hai biết, Quốc Quốc muốn làm cái gì?"

Ông Kim hết sức thiên vị Chính Quốc. Loại thiên vị này trước tiên là dựa vào giao tình hơn nửa đời người của ông và Điền gia, sau đó là xuất phát từ suy nghĩ đến bây giờ ông vẫn xem Chính Quốc là cháu dâu đáng tự hào nhất của mình.

Chính Quốc cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu có ông Kim ủng hộ, cậu cách giấc mơ sẽ gần hơn một chút. Thế là cậu kể lại cuộc đối thoại buổi chiều với người nhà cho ông Kim nghe:

"Cháu muốn làm diễn viên, muốn đi quay phim."

Nụ cười trên mặt ông Kim cứng đờ.

Ánh mắt già nua băn khoăn lướt qua trên mặt Chính Quốc, không nhìn ra nửa điểm nói đùa. Ông Kim tự cho rằng là mình hiểu Chính Quốc, lại nhìn vẻ mặt của những người khác của Điền gia, ông Kim cũng ý thức được Chính Quốc nghiêm túc.

Ông đưa tay sờ bộ râu của mình có chút chần chừ:

"Sao lại muốn lăn lộn ở đó? Làm nghề này mệt lắm."

Chiếc đũa trong tay Chính Quốc va chạm nhau, cậu nhìn chăm chú vào mặt ông Kim, vẻ mặt nghiêm túc:

"Cháu biết mệt, nhưng ông hai, cháu thật sự rất muốn đi thử một lần, trước đây ông thương cháu nhất, bây giờ nhất định sẽ ủng hộ cháu, phải không?"

Chính Quốc vừa nói ra lời này, trong lòng ông Kim nhất thời rung chuông báo động, ông đương nhiên là thương Chính Quốc nhất, nhưng ông Điền bên cạnh còn dùng ánh mắt trừng mình.

Huống chi, vì sức khoẻ cháu dâu nhà mình, ông cũng không thể nói ra hai chữ đồng ý không phải sao?

"Chuyện này, chuyện này, chuyện này...."

Chính Quốc cắn môi, nói ra biện pháp mình đã nghĩ ra từ lâu nhưng cũng không tính biện pháp:

"Nếu ông hai có thể ủng hộ cháu, cháu đồng ý gả cho anh Thái Hanh, làm cháu dâu hiếu thuận nhất của ông nội!"

"..." Thái Hanh vừa mới đi tới cạnh cửa nhà hàng, chợt nghe thấy Chính Quốc nói cậu đồng ý gả cho mình. Bước chân Alpha dừng lại, quang minh chính đại nghe lén sự tình qua góc tường.

Hai mắt ông Kim sáng ngời: "Có thật không?"

Chính Quốc kiên định gật đầu: "Cháu chưa bao giờ lừa ông, ông hai."

Hai ông lão liếc mắt nhìn nhau, các trưởng bối khác đang ngồi cũng thần sắc khác nhau, hai đứa trẻ từ nhỏ đã là oan gia, ông Kim cũng không nghĩ tới Chính Quốc sẽ vì sự nghiệp của mình mà thỏa hiệp.

Nhưng Chính Quốc hình như không phải là người biết nói dối.

"Cái này hay là chúng ta chờ Thái Hanh trở về, cùng nhau thương lượng một chút?" Ông Kim vừa thảo luận vừa nói.

"Không cần thương lượng, cháu và anh Thái Hanh là một đôi hoàn hảo, cháu gả cho anh ấy là chuyện đương nhiên, kỳ thật ra nước ngoài mấy năm nay cháu vẫn luôn rất nhớ anh ấy. Cháu đã muốn kết hôn với anh ấy từ lâu rồi!"

Thái Hanh đứng ở ngoài cửa khẽ cau mày, một bên đè nén sự rung động trong lòng, một bên tiếp tục quang minh chính đại nghe lén.

Trực giác nói cho anh biết, đây là âm mưu của Chính Quốc, quả nhiên, trực giác của Alpha về Chính Quốc luôn không thể sai.

Một giây sau, Thái Hanh chợt nghe thấy Chính Quốc chuyển đề tài:

"Nhưng tình yêu không phải tất cả trong cuộc sống, cháu cần có sự nghiệp của riêng mình, ông nội, ông hai, cha mẹ, chú Kim dì Kim, mọi người sẽ ủng hộ cháu, đúng không? Cháu tin rằng sau khi anh Thái Hanh biết cũng sẽ ủng hộ cháu"

"..." Người trong cửa lẫn người ngoài cửa đều im lặng.

Đường gân xanh trên trán Alpha ở góc tường nhô lên, bàn tay buông thỏng xuống bên người cũng nắm thành nắm đấm, uổng công anh nghe nói Chính Quốc trở về đã từ Ngọc Thành chạy về, uổng công anh còn muốn nhìn xem Chính Quốc mấy năm nay đã tàn phế hay chưa, uổng công anh còn muốn tìm một cơ hội trừng phạt cái tên khốn Omega bỏ đi mà không nói lời nào!

Quả nhiên, Chính Quốc vẫn là Chính Quốc đáng ghét trong trong trí nhớ của anh, trong miệng không có lời nào là thật!

Đứng ngoài góc tường này nghe tiếp cũng không có ý nghĩa, Thái Hanh hừ lạnh một tiếng, anh thầm thề sẽ không để Chính Quốc lợi dụng mình, càng không để Chính Quốc dễ dàng đạt được tâm nguyện như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro