5. đã lâu không gặp, Điền Chính Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch của Chính Quốc vẫn thành công.

Người của Kim gia, Điền gia tính toán, nghĩ thầm Chính Quốc có lẽ cũng chỉ là ba phút nóng nảy, cũng không thể gây ra bao nhiêu sóng gió, hơn nữa cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, người của hai nhà cũng có cách giúp cậu giải quyết.

Điều quan trọng hơn lúc này là Chính Quốc chủ động đồng ý kết hôn. Ông Kim nằm mơ cũng muốn Chính Quốc nhanh qua cửa làm cháu dâu, sau khi cơm nước xong ông đã gọi điện thoại cho Thái Hanh, thúc giục cháu trai của mình nhanh chóng trở về.

Giọng Thái Hanh ở đầu dây bên kia vô cùng không tốt:

"Công việc của cháu rất bận, không rảnh."

"Công việc quan trọng hay vợ quan trọng hơn? Hôm nay Quốc Quốc trở về, không phải lúc trước cháu còn thường xuyên nhắc tới nó sao? Còn không mau trở về gặp mặt đi?" Ông Kim vừa dứt lời, Alpha từ trước đến nay tự xưng là một soái ca lãnh khốc thiếu chút nữa xù lông:

"Cháu không có thường xuyên nhắc tới cậu ấy!"

Ai muốn nhắc đến tên khốn Omega kia chứ!

Ông Kim cười hừ một tiếng, nhưng cũng không có tiếp tục làm rối rắm chuyện này:

"Tiểu tử, ông nội cháu hôm nay đã nhìn thấy, vài năm không gặp, so với trước đây Quốc Quốc lớn lên xinh đẹp hơn rất nhiều, cháu mà không nắm lấy cơ hội, cẩn thận về sau được lợi cho người khác."

Thái Hanh nhíu chặt mày, xinh đẹp có ích lợi gì, Chính Quốc vẫn là Chính Quốc khiến người ta chán ghét.

"Trên đời này nhiều Omega như vậy, vì sao ông nhất định phải bắt cháu kết hôn cùng cậu ấy?"

"Được rồi, vậy ngày mai cháu mang một người về đây cho ông, mang một người lớn lên xinh đẹp hơn Quốc Quốc, miệng ngọt hơn Quốc Quốc, gia thế tương đương với Quốc Quốc, quan trọng nhất là, tên của người đó phải là ông tự mình đặt."

"..." Thái Hanh cảm thấy lão đầu này là đang càn quấy, nhưng sự giáo dục anh được dạy không có hạng mục cúp điện thoại của trưởng bối. Alpha xoa xoa mi tâm:

"Đợi cháu làm xong việc rồi nói sau."

Ông thấy thái độ của Thái Hanh đã có phần mềm mỏng, cũng không ép anh nữa. Dặn dò hai câu mới cúp điện thoại.

Đợi đến khi Thái Hanh hoàn thành xong cái gọi là công việc trở về nhà, đã là chuyện một tuần sau khi Chính Quốc về nước.

Hôm nay Chính Quốc hẹn bạn cùng trường ở nước ngoài là Trương Lâm ra ngoài ăn cơm, lúc hai người ở nước ngoài du học nên quen biết, lần đầu gặp mặt đã phát hiện là đồng hương của nhau. Quen biết một thời gian thì nhận thấy hai người có cùng sở thích.

Vì vậy, mặc dù một người là Alpha và người kia là Omega, cả hai cũng vẫn trở thành bạn tốt của nhau.

Trương Lâm hỏi Chính Quốc sau này có dự định gì không, Chính Quốc cúi đầu khuấy ly cà phê có hơi ngọt trước mặt:

"Tôi đã thuyết phục người nhà, cho tôi vào làng giải trí rồi."

Trương Lâm có chút kinh ngạc: "Bọn họ không phải vẫn rất lo lắng cho cậu sao? Cậu làm sao thuyết phục được bọn họ thế?"

"..." Chính Quốc suy nghĩ một chút, vẫn không nói chuyện của Thái Hanh cho Trương Lâm:

"Chỉ trao đổi một điều kiện với bọn họ mà thôi."

Trương Lâm thấy Chính Quốc không muốn nói, cũng không hỏi thêm:

"Có thể nhận được sự ủng hộ của người nhà là chuyện tốt, có chú Điền giúp đỡ lót đường, sau này con đường diễn xuất của cậu khẳng định thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây."

Chính Quốc lắc đầu: "Tôi không muốn họ nhúng tay vào sự nghiệp của tôi, tôi muốn tự mình làm."

Trương Lâm kinh ngạc nhìn Chính Quốc: "Cậu..."

Chính Quốc gật đầu, khẳng định suy đoán của Trương Lâm. Trương Lâm bình tĩnh nhìn Chính Quốc thật lâu, cuối cùng mới có chút bất đắc dĩ nở nụ cười:

"Được rồi, mặc kệ thế nào, tôi đều ủng hộ quyết định của cậu, nếu cần cứ việc tìm tôi."

Chính Quốc nhìn hắn với ánh mắt cảm kích, cậu đang chuẩn bị hỏi Trương Lâm sau này tính toán như thế nào, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại di động trong túi đã rung lên. Chính Quốc lấy di động ra nhìn, là ông Kim gọi tới.

Chính Quốc dùng đầu gối ngẫm lại cũng biết ý đồ của ông Kim khi gọi cuộc điện thoại này, có lẽ là Thái Hanh cuối cùng cũng đi công tác trở về.

Nghĩ đến Thái Hanh, tim Chính Quốc đập thình thịch. Cậu nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nói "Xin lỗi" với Trương Lâm rồi nhận điện thoại: "Alo, ông hai?"

"Quốc Quốc à, sao không ở nhà? Đi đâu chơi sao?" Ông cụ ở đầu dây bên kia cười ha hả nói. Chính Quốc lại mơ hồ nghe được giọng nói của những người khác trong điện thoại, xem ra ông Kim đã dẫn Thái Hanh đến nhà mình.

"Hôm nay cháu đi ăn cơm với bạn, ông tìm cháu có chuyện gì không?" Chính Quốc biết rõ cố ý hỏi. Ông Kim cười ha ha hai tiếng:

"Còn không phải là Thái Hanh đã trở về rồi, nên muốn cho hai đứa các cháu gặp mặt sao?"

Chính Quốc mấp máy đôi môi xinh đẹp, đồng ý trở về trước bữa cơm tối. Ông lão tâm tình vô cùng tốt cúp điện thoại, cũng không hỏi Chính Quốc đi với ai.

Trương Lâm vẫn quan sát phản ứng của Chính Quốc. Trong lúc nghe điện thoại, đáy mắt Chính Quốc hiện lên sự giằng co và mất mát đã bị Trương Lâm nhìn thấy. Alpha suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng:

"Ông hai này của cậu, có phải chính là người mà cậu nhắc đến trước kia không?"

Chính Quốc khôi phục lại tinh thần, khẽ gật đầu với Trương Lâm: "Đúng vậy, một người rất yêu thương tôi."

Trương Lâm không hỏi thêm:

"Vậy có phải cậu nên về sớm một chút, chơi bóng thì để hôm khác?"

Chính Quốc quả thật rất nóng lòng muốn về nhà, vừa rồi cậu nghe được giọng Thái Hanh trong điện thoại.

Alpha thối đã trưởng thành, giọng nói cũng thay đổi, trước kia thời gian dậy thì bị đổi giọng, rất nhiều lần bị Chính Quốc trêu chọc là nghe giống con vịt đực, không nghĩ đến bây giờ đã trở nên trầm thấp dễ nghe hơn so với trước kia.

Mà cho dù Chính Quốc có không tình nguyện thế nào đi nữa, cậu cũng chỉ có thể thừa nhận rằng muốn về nhà ngay bây giờ, nhìn xem tên khốn đó trở thành bộ dáng gì.

Chỉ là cậu và Trương Lâm đã có hẹn từ trước, Chính Quốc không có thói quen huỷ hẹn. Vì thế cậu lắc đầu:

"Không sao, tôi về trước bữa tối là được, đến sân bóng đi."

Trương Lâm chú ý đến biểu cảm của Chính Quốc, cuối cùng vẫn làm theo mong muốn của Chính Quốc. Hai người cùng nhau đến sân bóng, đây là một trong những sở thích chung của bọn họ.

Kết quả lúc này đây, Chính Quốc rõ ràng có chút lơ đãng, có đôi khi Trương Lâm phải lặp lại hai lần Chính Quốc mới có thể nghe được.

Vì thế chưa đến nửa giờ, Trương Lâm đã bảo nhân viên thu dọn dụng cụ. Hắn hất cằm về phía Chính Quốc:

"Được rồi, muốn về nhà thì về nhà trước đi, sau này chúng ta hẹn cũng không muộn."

Chính Quốc có chút áy náy: "Xin lỗi, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra."

Trương Lâm buồn cười: "Giữa chúng ta cũng cần nói những lời khách sáo như vậy? Đi thôi, tôi đưa cậu về, lần sau mời tôi ăn cơm đền tội là được."

Chính Quốc cũng nhếch khóe môi: "Được."

Trương Lâm lái xe đưa Chính Quốc đến biệt thự của Điền gia, hai người chào tạm biệt rồi mỗi người đi một ngả. Chính Quốc ở trước cửa nhà hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới điều chỉnh lại tâm trạng bước vào nhà.

Mới bước vào phòng khách, Chính Quốc đã có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện cười đùa, loáng thoáng từng câu, thỉnh thoảng xen lẫn giọng nói của Thái Hanh, tên khốn này ở trước mặt phụ huynh vẫn luôn là cái dáng vẻ không thích nói chuyện.

Chỉ có Chính Quốc biết, trước kia Thái Hanh còn đi học luôn cố tình tìm mình nói chuyện, ngay cả chim sẻ trên cột điện ngoài cửa sổ trường học, Thái Hanh cũng muốn chỉ cho Chính Quốc xem.

Mục đích chính là để phân tán sự chú ý của Chính Quốc, tốt nhất là có thể làm cho Chính Quốc thi cuối kỳ không tốt.

Nhưng đó đều là chuyện trước kia. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, sau khi Chính Quốc bị cưỡng chế phân hóa, sau năm năm họ không liên lạc với nhau.

Chính Quốc sắp xếp lại suy nghĩ, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Khách khứa ngồi trong phòng không nhiều lắm, cũng chỉ có Alpha đời thứ ba của Kim gia mà thôi.

Sau khi Chính Quốc xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn sang. Trong đó có cả Thái Hanh.

Alpha ngồi ở vị trí đối diện Chính Quốc, ánh mắt sâu thẳm đánh giá Chính Quốc từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng sau khi Chính Quốc chào hỏi trưởng bối xong nhìn qua, anh mới cúi đầu thu lại ánh mắt.

Một giây sau, anh chợt nghe thấy Chính Quốc dùng giọng nói mềm mại nói với mình: "Anh Thái Hanh, đã lâu không gặp."

"..." Thái Hanh một lần nữa ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt vừa quen thuộc vừa xa lạ trên mặt Chính Quốc. Anh kiềm chế cảm xúc khó hiểu trong lòng, thản nhiên trả lời:

"Đã lâu không gặp, Điền Chính Quốc."

Thái độ của Thái Hanh bị những người khác chú ý đến, sau khi ông Kim và ông Điền liếc nhau, ông Điền hiểu ý ho nhẹ một tiếng:

"Gặp bạn xong rồi sao? Không có chỗ ngồi, ngồi bên cạnh Thái Hanh đi"

Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu, bước vài bước đi tới bên cạnh Thái Hanh ngồi xuống, nở nụ cười với Thái Hanh, ngoài cười nhưng trong không cười.

Thái Hanh nhíu mày lại, trên người Chính Quốc có mùi Alpha khác, là mùi gỗ đàn hương ôn thuận, nhưng Thái Hanh không thích, vô cùng không thích. Kết quả áp suất không khi bên người Thái Hanh càng ngày càng thấp.

Chính Quốc lại hiểu phản ứng của Thái Hanh thành ý khác. Cậu véo đầu ngón trỏ, rũ mắt xuống để giấu đi sự chua xót và mất mát trong lòng.

Thái Hanh đã thay đổi rất nhiều. Anh đẹp trai hơn trước, giọng nói êm tai hơn trước, khí chất cũng dè dặt hơn trước rất nhiều. Thái Hanh chỉ có sự chán ghét của Thái Hanh đối với mình là không thay đổi, giống như từ khi sinh ra đã tồn tại thành kiến với Chính Quốc.

Kim gia đến đây đơn giản chính là muốn bàn chuyện hôn ước của Chính Quốc và Thái Hanh. Chính Quốc trước đó đã chủ động cam đoan sẽ kết hôn với Thái Hanh, bây giờ điều bọn họ muốn cân nhắc, cũng chính là ý định của Thái Hanh mà thôi.

Thái Hanh nghe cuộc trò chuyện qua lại giữa hai gia đình, trong đầu lại tràn ngập là mùi tin tức tố từ người bên cạnh thoát ra, vừa cay mũi vừa tức giận, mới về nước đã đi ra ngoài hẹn hò với Alpha khác, thậm chí còn luôn miệng nói muốn gả cho mình, tên lừa đảo Chính Quốc, một chút cũng không thay đổi.

Hai nhân vật chính của chủ đề đều có tâm sự riêng, cho đến khi ông Kim trực tiếp điểm danh:

"Hai ngày trước Quốc Quốc còn nói, nó đã muốn kết hôn với Thái Hanh từ lâu. Tháng sau ngày lành tháng tốt, không bằng tháng sau chọn ngày thực hiện, mọi người đều có thể đạt được tâm nguyện của mình, thấy như thế nào a, Quốc Quốc, Thái Hanh?"

Hai tay Chính Quốc đặt trên đùi quấn lấy nhau thành vòng tròn, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Thái Hanh, lại phát hiện người này cũng đang nhìn mình.

Chỉ là ánh mắt Thái Hanh càng lạnh càng hung dữ hơn trước kia, lông mày cũng gắt gao nhíu chặt.

Chính Quốc quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn ông Kim nói:

"Cháu đều nghe theo sự sắp xếp của Ông hai"

Cậu vừa dứt lời, Alpha bên cạnh hừ lạnh một tiếng khinh thường. Chính Quốc không thể nhịn được nữa, cố ý ghé sát vào Thái Hanh một chút, dùng ngón trỏ và ngón giữa uốn cong nhéo lấy một miếng da nhỏ trên lưng Thái Hanh, rồi dùng sức kéo ra.

Sống lưng Thái Hanh cứng đờ, anh quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía Chính Quốc cuối cùng có vẻ tức giận. Chính Quốc vô tội chớp mắt, còn lè lưỡi với Thái Hanh:

"Anh Thái Hanh, Ông hai đang hỏi anh đấy, đừng nhìn chằm chằm em nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro