6. Điền Chính Quốc, buông ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh ở trong tầm mắt ranh mãnh của các trưởng bối hai nhà cười lạnh một tiếng:

"Công việc của cháu bận rộn, không có thời gian suy nghĩ đến việc kết hôn..." Thái Hanh còn chưa nói xong, tay Chính Quốc đặt ở trên lưng Thái Hanh lại nhéo mạnh.

Biểu cảm của Thái Hanh đều bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo. Anh đưa tay nắm lấy tay Chính Quốc đang làm loạn, dùng lực nắm chặt áp chế tuyệt đối toàn bộ bàn tay của Chính Quốc trong tay, lời bên miệng cũng đã đổi hướng:

"Công việc của cháu bận rộn, không có thời gian lo liệu chi tiết trong hôn lễ, chuyện hôn lễ của chúng cháu, xin giao cho Quốc Quốc". Lúc nói đến Chính Quốc, giọng điệu của Thái Hanh đều đang nghiến răng nghiến lợi.

Những ngón tay của Chính Quốc được Alpha bao bọc trong lòng bàn tay, người ngoài nhìn vào giống như hai người đang nắm tay tán tỉnh, chỉ có Chính Quốc cảm nhận được tay mình sắp bị Thái Hanh bóp đứt.

Các trưởng bối trong nhà thấy bọn họ nắm tay như vậy thì vui mừng không chịu nổi. Nhất là ông Kim, cười đến tít cả mắt:

"Được được được! Chuyện này cứ giao cho người lớn chúng ta đi! Nhưng mà Thái Hanh, cháu và Quốc Quốc sắp kết hôn rồi, sau khi kết hôn tuyệt đối không thể vì công việc mà bỏ mặc Quốc Quốc, có nghe không?"

Thái Hanh cười hừ một tiếng không rõ là ý gì:

"Yên tâm đi, cháu làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc Omega của mình được, có phải không, Quốc Quốc?"

Chính Quốc như sắp khóc đến nơi. Cậu dùng tay kia muốn tách móng vuốt của Thái Hanh ra, khi dùng sức mới nhận ra khoảng cách thể lực khách quan giữa cậu và Thái Hanh. Alpha thối, thật khiến người ta chán ghét!

Các trưởng bối khác lại hoàn toàn xem sự tương tác của họ là tình chàng ý thiếp, trên mặt ai nấy đều nở rộ nụ cười như hoa.

Đã có hai nhân vật chính buông tay hợp tác như vậy, phần còn lại thì dễ giải quyết hơn nhiều. Tối hôm đó người Kim gia đều ở nhà Chính Quốc ăn tối, lúc ăn tối mọi người cũng ngầm hiểu để Chính Quốc và Thái Hanh ngồi cùng một chỗ.

Cổ tay Chính Quốc đã bị Thái Hanh bóp đỏ, dấu vết đặc biệt rõ ràng. Ở trên bàn ăn cơm cậu nhìn dấu tay này, ác niệm từ trong lòng nổi lên, cầm đũa gắp cho Thái Hanh một miếng cần tây mà Thái Hanh ghét nhất:

"Anh Thái Hanh, em nhớ là anh thích cái này."

Thái Hanh nhìn miếng thức ăn xanh mơn mởn trong bát, lập tức quyết định ăn miếng trả miếng. Anh cố ý tìm một miếng thịt kho tàu không có tí thịt nạc nào, không cần giải thích bỏ vào trong bát Chính Quốc:

"Cảm ơn Quốc Quốc, em gầy đi nhiều rồi, ăn nhiều thịt chút."

Chính Quốc nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ bóng loáng trong bát, cảm thấy phương thức giết địch một ngàn mất tám trăm này không thể thực hiện được.

Vì thế cậu rất nhanh điều chỉnh lại sách lược, gắp miếng thịt mỡ trong bát nhanh chóng bỏ vào bát Thái Hanh: "Ây da!"

"Ông hai, mấy năm nay cháu và ông không liên lạc thường xuyên, cháu ngồi cạnh gắp đồ ăn cho ông nhé?"

Ông Kim đang xem náo nhiệt còn chưa kịp nói gì, Chính Quốc đã bưng bát đứng dậy đi tới bên cạnh ông:

"Ông hai, cháu rất nhớ ông, cháu nhớ ông thích ăn nhất chính là thịt kho măng giòn, Quốc Quốc gắp cho ông".

Ông lão được dỗ dành vui đến mặt mày hớn hở, Chính Quốc cũng thuận lợi tránh được đòn phản kích của Thái Hanh.

Cậu ngồi xuống bên cạnh ông Kim, gắp thức ăn xong còn làm mặt quỷ với Thái Hanh còn đang trừng mắt với mình, dương dương tự đắc.

Thái Hanh nheo mắt lại, hiện tại lại không so đo Omega quỷ kế đa đoan, kết hôn chính là khởi đầu cho sự đau khổ của nhà ngươi.

Sau một bữa cơm, hai nhà Kim gia, Điền gia tiếp tục hàn huyên chuyện hôn lễ của hai người đến nửa đêm. Cuối cùng ông Kim lại quyết định ngủ lại, Thái Hanh lấy áo khoác của mình và muốn đi, cũng bị thái độ nhiệt tình của cả nhà Điền gia giữ lại.

Chỉ là trong những người này không bao gồm Chính Quốc.

Omega trong ngoài không đồng nhất này ăn cơm xong cũng không biết chạy đi đâu rồi. Đến bây giờ trong lòng Thái Hanh vẫn còn cảm thất khó chịu vì mùi Alpha xuất hiện trên người Chính Quốc, anh mặc áo khoác lấy một bao thuốc lá đi ra sân nhà Điền gia.

Kết quả là anh đã nhìn thấy Chính Quốc. Omega quay lưng về phía Thái Hanh ngồi ở trên ghế dưới đèn đường, trên người mặc một chiếc áo len dài, bóng lưng nhìn qua điềm tĩnh ôn nhu, giống như quanh thân đều toát ra khí chất Omega nhu thuận.

Chỉ có Thái Hanh biết Chính Quốc không ngoan chút nào. Nếu cậu ngoan, thì ở nhà trẻ không nên uống rượu với người khác. Nếu cậu ngoan, lúc tiểu học sẽ không nên động một chút là nói không cần anh Thái Hanh nữa. Nếu cậu ngoan, trung học không nên cười vui vẻ với các Alpha khác, không thích cũng không từ chối.

Nếu Chính Quốc ngoan một chút, năm đó không nên đi mà không lời từ biệt. Trong năm năm đó, số lần về nước có thể đếm trên đầu ngón tay, một lần cũng không liên lạc với mình.

Thái Hanh tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của Chính Quốc, Omega không có lương tâm này không chỉ không biết ơn báo đáp, mà còn bỏ đi nhiều năm.

Sau khi trở về không phải đi hẹn hò với Alpha khác, thì cũng là ở trước mặt người nhà trêu đùa lợi dụng anh. Có đôi khi Thái Hanh thật muốn hỏi Chính Quốc một chút: Ở trong mắt Chính Quốc, đến tột cùng coi Thái Hanh là cái gì?

Nhưng sự kiêu ngạo của Alpha đã ngăn cản Thái Hanh hỏi ra những lời này, nhưng trong lòng Thái Hanh rõ ràng hơn bất cứ ai: Anh có oán niệm với Chính Quốc, hơn nữa thời gian không thể làm cho oán niệm này biến mất.

Chính Quốc không biết mình bị Thái Hanh nhìn chăm chú rất lâu. Cậu nhớ rõ băng ghế này, lúc nhỏ ở chỗ này không phải là băng ghế, mà là xích đu.

Trước kia Chính Quốc rất thích chơi ở đây, sau đó lại bị tên khốn Thái Hanh cười nhạo, nói cậu chơi xích đu cực kỳ ấu trĩ, một chút cũng không giống người lớn.

Thái Hanh, người muốn trở thành một người đàn ông trưởng thành, đã nhờ ông nội tháo chiếc xích đu và biến nó thành chiếc ghế dài, trên đó còn trải một chiếc đệm mềm mại.

Khi đó, Chính Quốc thích nằm trên ghế này ngủ, có một tên nhóc Alpha khốn nạn lại thích quấy rầy Chính Quốc lúc ngủ.

Có đôi khi là nhéo mũi Chính Quốc, có đôi khi là dùng cây cỏ nhỏ chọc chọc vào mặt Chính Quốc.

Hiện tại Chính Quốc đã trưởng thành, muốn nằm ở chỗ này nghỉ ngơi cũng đã không chứa nổi cậu.

Ánh trăng đêm nay dường như rất tròn, Chính Quốc ngẩng đầu, chiếc đĩa bạch ngọc phía chân trời với vài điểm rải rác xung quanh phản chiếu vào trong mắt Chính Quốc, không biết là ánh trăng đang nhìn Chính Quốc, hay là Chính Quốc đang nhìn ánh trăng.

Chính Quốc ngẩn người nhìn mặt trăng, chăm chú đến mức tiếng bước chân cũng không lọt vào tai Chính Quốc.

Vì vậy sau khi Thái Hanh kêu một tiếng "Điền Chính Quốc", Alpha hài lòng nhìn thấy thân thể Omega đang run rẩy, như là bị dọa không nhẹ.

Chính Quốc định lại tinh thần, nghe thấy tiếng cười nhạo khinh thường của Thái Hanh. Cậu quay đầu giận dữ trừng mắt với Thái Hanh:

"Gọi hồn à?"

Alpha tính cách trầm ổn trong mắt người ngoài hiện tại lại có hơi vui mừng vì thành công hù dọa Chính Quốc. Anh đi tới bên cạnh Chính Quốc, đẩy Chính Quốc ngồi vào góc, sức lực không nhỏ chút nào, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.

Alpha đặt mông ngồi ở bên cạnh Chính Quốc, hai cái đùi thon dài tự nhiên mở ra, một người chiếm lấy hai phần ba vị trí. Chính Quốc bị đẩy vào góc tức giận nói:

"Kim Thái Hanh! Anh dám đẩy tôi!"

Thái Hanh cảm thấy những lời này của Chính Quốc quả nhiên vẫn là thuận tai hơn, Alpha ác liệt nhướng nhướng mày:

"Lúc này sao không gọi là anh Thái Hanh nữa?"

Chính Quốc liếc mắt, không để ý tới lời châm chọc của Thái Hanh. Cậu đưa tay đẩy bả vai Thái Hanh:

"Anh tránh ra, ngồi dịch qua một chút!"

"Tôi cứ không đấy, làm sao? Còn muốn véo tôi?"

Thái Hanh luôn thích nói rằng Chính Quốc khác với vẻ bên ngoài, nhưng trong mắt Chính Quốc, Thái Hanh mới thật sự là sói đuôi bự.

Ở trước mặt người lớn và người ngoài thì trưng bộ mặt trầm ổn hiểu chuyện, đến trước mặt mình chính là một tên khốn không nói đạo lý.

Nghe được lời nói của Thái Hanh ẩn giấu uy hiếp, Chính Quốc đột bắt chước theo bộ dáng Thái Hanh cười khẩy một tiếng:

"Anh có ngồi qua hay không?"

"Không ngồi, ông cả nói rồi, kêu tôi xem nơi này như nhà của mình."

"Được." Chính Quốc dùng đầu lưỡi chạm vào răng nanh của mình, cậu ghé sát vào Thái Hanh một chút, Thái Hanh xuất thần nghĩ đến: mùi Alpha trên người Chính Quốc cuối cùng cũng đã bị gió thổi bay.

Một giây sau, cách một lớp áo Chính Quốc cắn vào cánh tay Thái Hanh.

"..." Cảm giác đau đớn nhẹ nhàng khiến Thái Hanh tỉnh táo lại, anh quay đầu liền thấy Chính Quốc trợn tròn mắt nhìn mình, áo khoác của Thái Hanh còn đang nhét trong miệng. Khóe miệng Thái Hanh giật giật: "Buông ra"

Chính Quốc cơ bản biết lời của cậu không tác dụng uy hiếp gì với anh. Cậu quét mắt nhìn Thái Hanh một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên cổ Thái Hanh. Tên khốn Alpha, xem tôi có cắn chết anh không.

Chính Quốc nghĩ ngợi, nhả miệng ra. Thái Hanh còn chưa kịp kinh ngạc vì sao Chính Quốc đột nhiên nghe lời như vậy. Omega bên cạnh hơi đứng dậy, lợi dụng ưu thế về chiều cao cắn một miếng lên cổ Thái Hanh.

"Shhhh——" Không có quần áo che chắn, vết cắn thuần thục của Chính Quốc khiến Thái Hanh hít một hơi:

"Điền Chính Quốc !"

Cố Tri Niên hàm hàm hồ hồ trả lời: "Kim Thái Hanh!"

Thái Hanh không thể khuất phục, cũng chắc chắn Chính Quốc không dám cắn chết mình.

Anh đặt tay lên đầu Chính Quốc dùng sức chạm một cái, cuối cùng lại đặt tay lên trán Chính Quốc đẩy ra ngoài, nhưng không dùng sức quá mạnh:

"Có gan thì cậu cắn chết tôi đi"

Chính Quốc bây giờ còn chưa có cái gan đó. Cho nên cuối cùng cậu vẫn thu miệng lại:

"Anh tránh ra, đừng chiếm vị trí của tôi, nếu không tôi còn cắn anh."

Thái Hanh đưa tay sờ sờ cổ mình, bên trên quả nhiên có thêm một dấu răng: Nhóc xấu xa, đi theo quỷ nước ngoài học được cái gì rồi?

Tóc của Chính Quốc bị Thái Hanh làm cho rối tung. Cậu đẩy Thái Hanh một cái, học bộ dáng Thái Hanh dang rộng hai chân, dùng cái này để bảo đảm hơn một nửa vị trí của ghế dài là thuộc về mình.

Thái Hanh ghét bỏ trừng mắt nhìn Chính Quốc:

"Cậu, một Omega thì có thể ngồi dè dặt một chút được không?

"Liên quan gì đến anh?" Chính Quốc hừ một tiếng, quay đầu không nhìn Thái Hanh.

Thái Hanh nhìn chằm chằm vào gáy Chính Quốc một lát, cuối cùng lấy điếu thuốc từ trong túi ra châm.

Điếu thuốc lá trong tay Alpha lấp loé màu đỏ tươi dưới ánh đèn đường, chợt sáng chợt tắt.

Sau khi Thái Hanh hút một hơi thuốc, lòng có thêm niềm vui. Anh gọi một tiếng "Chính Quốc", quả nhiên không nhận được câu trả lời.

Vì thế Thái Hanh đưa tay nắm gáy Chính Quốc:

"Quay qua đây, nếu không chút nữa đánh cậu"

"..." Sau gáy là vùng rất quan trọng và nhạy cảm đối với Omega. Chính Quốc có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Thái Hanh đang ấn vào tuyến thể của mình.

Cậu nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nói:

Ông "Anh buông ra!"

Vừa nói xong, ác nhân Thái Hanh thổi một làn khói vào mặt Chính Quốc, cũng hài lòng với cảnh tượng Chính Quốc bị sặc đến ho khan.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết tốt, tâm trạng cũng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro