Chương 7: Trên Bàn Ăn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Thái Linh ngồi trên bàn ăn vặn vẹo mông, nàng không biết trên mặt bàn có bị làm ướt bởi dâm thuỷ của mình hay không, vì thế hơi nâng mông, đây là bàn ăn, nếu như không cẩn thận bị phát hiện thì sẽ xấu hổ chết mất. 

Thế nhưng, ngoại trừ Lý Thái Linh mang theo cái tính cách mỏng manh như tờ giấy đến gõ cửa nhà Thân Lưu Trân thì không còn ai khác. Kể cả em trai Thân Lưu Trân và ba mẹ còn chưa từng đến đây, bởi vì cô bận rộn công việc, thời gian cũng không có để tiếp đãi mọi người.

Thân Lưu Trân nhìn thấy nhũ hoa sưng, còn in lên dấu răng của mình mới hài lòng. Đương nhiên cô sẽ không dừng lại, nhìn bộ dáng vặn vẹo nâng mông của mà. Thân Lưu Trân nhoẻn miệng cười, em dâu của mình sau khi kết hôn không được âu yếm, cho nên bây giờ mới bộc lộ bản chất thật.

"Tiểu Linh, em ngồi yên một chút." 

"Không, không được, đây là bàn ăn, nếu làm ở đây sẽ bẩn nó mất."

Thân Lưu Trân buồn cười nhìn nàng, đây là bàn ăn nhà cô, ngoại trừ cô đi ra đi vào thì không ai đến nhà cô cả. Cho nên bàn ăn này có làm bao nhiêu lần cũng sẽ không bị ai phát hiện. Huống chi Lý Thái Linh lại ngây thơ nghĩ rằng sẽ có người ngửi cái mặt bàn này, làm cho cô muốn cười thật lớn. 

"Ngoại trừ tôi và em ở đây, cũng không có ai dám đến nhà tôi đâu."

Thân Lưu Trân để nàng đứng xuống sàn nhà, nửa thân trên nằm xuống bàn ăn, thân dưới thì đững xuống. Thân Lưu Trân vén vạt áo sơ mi trên người Lý Thái Linh ra, từ khi nào mà cô cảm thấy cái áo của mình thật rườm rà, cô tròn mắt, yết hầu di chuyển lên xuống, nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vài vòng ba của con gái nhà người ta không ngừng.

Cô hận không chính mình không thể gặp Lý Thái Linh sớm hơn Thân Trí Nhân, trực tiếp cầm sính lễ đến hỏi cưới nàng, tại sao có thể nuôi nấng một tiên tử như vậy. Từ ngực, đến eo, đến mông,  thân thể từ đầu đến chân đều mê người, tất cả đối với con người gần hai mươi bảy cái nồi thịt kho hột vịt mới có thể nhìn ra em dâu không phải là người bình thường.

Chính là cực phẩm!

"Em dâu, em nhìn cái mông của em này, thật mềm nha ~"

Thân Lưu Trân vừa nói, cánh tay dừng lực một chút xoa nắn mông Lý Thái Linh, xem nó như một cục bột mềm mịn, xoa nắn không muốn rời tay.

Lý Thái Linh trừng mắt, nàng ưỡn người, cơ thể  run rẩy nhè nhẹ, mông nâng cao để Thân Lưu Trân tuỳ ý nhào nặn. Thân thể xinh đẹp nóng bỏng thật khiến người ta dao động, nếu đổi lại là nam nhân khác ở đây, Lý Thái Linh sớm bị vấy bẩn rồi.

"Lưu Trân.. Mm.. chị đừng như vậy, em thật khó chịu.."

Nàng cứ tưởng Thân Lưu Trân sẽ đi vào, thế nhưng Thân Lưu Trân lại không, cô để thân thể cường tráng của mình đè lên lưng Lý Thái Linh, mái tóc của nàng đều bị vén sang hai bên, tiếp đó Thân Lưu Trân hôn lên bờ vai nàng, dùng đôi mắt si mê đầy dục vọng nhìn lấy nàng. 

"Em khó chịu? Tiểu Linh khó chịu ở đâu, em cầm côn thịt của tôi 'gãi ngứa' cho em đi."

"Hoa huyệt.. hah.. bên trong thật ngứa ngáy, em muốn côn thịt của thịt cắm vào,thao chết em.."

Lý Thái Linh trừng mắt, nàng chưa bao giờ nói lời này, nhưng Thân Lưu Trân lại ôn nhu mang nàng đi vào dục vọng đê mê thế này, thì cái gì nàng cũng không nhớ, chỉ nghe theo Thân Lưu Trân.

Nàng đưa tay xuống phía dưới, nơi côn thịt to lớn  đang ma sát với da thịt của nàng, Lý Thái Linh vừa chạm vào đã trừng mắt, bàn tay của nàng rất nhỏ, nên vừa chạm vào, cái đầu khấc như quả trứng gà ấy truyền vào lòng vào tay nàng cái nóng hừng hực.

"Trân.. của chị thật lớn, thật nóng ~"

Lý Thái Linh thích thú vân vê côn thịt cương cứng như sắp bùng nổ của Thân Lưu Trân, nhưng Thân Lưu Trân bị sự trêu đùa này của nàng mà không chịu nổi, cô thẳng lưng đứng, cô thật chịu không nổi nữa. 

"A..!"

Thân Lưu Trân đột ngột bấu vào mông nàng, hai ngón cái tách hai cánh mông to tròn của nàng ra, hậu huyệt cùng hoa huyệt đều tự động mở ra rồi thít chặt lại. Thân Lưu Trân không nói trước, đem bao quy đầu tím đỏ hướng vào hoa huyệt còn hơi sưng kia của nàng, lại khó khăn đem côn thịt đâm sâu vào bên trong.

"Á.. Trân..  chị đừng như vậy.. Ưm..ha.. em chịu không nổi.."

Lý Thái Linh bị kéo ra phía sau một chút, Thân Lưu Trân thật quá đáng, đem côn thịt đâm vào nơi sâu nhất, mẫn cảm nhất của nàng. Chính là Lý Thái Linh không kịp trở tay, Thân Lưu Trân vừa đi vào, đã gắt gao đẩy hông.

"Đúng vậy, thỏ con, khép chặt chân lại, để hoa huyệt thít chặt lấy côn thịt của tôi."

Thân Lưu Trân mỗi cái đẩy đều đỉnh vào nơi mẫn cảm bên trong hoa huyệt ấm áp, khiến cho Lý Thái Linh thất thanh rên rỉ. Mặc dù bên trong Lý Thái Linh vừa chặt lại ấm áp như vậy làm cho Thân Lưu Trân không muốn rời đi chút nào. Thế nhưng Lý Thái Linh bị dục vọng này hung hăng đánh chiếm, nàng ngoan ngoãn khép chân lại. 

Lúc mở chân có lẽ rất dễ dàng, nhưng Lý Thái Linh vừa khép chân, Thân Lưu Trân cũng không còn nể tình, côn thịt và hoa huyệt giao nhau kịch liệt, dâm thuỷ từ hoa huyệt chảy xuống sàn nhà thành một bãi nước.

"..Mm.. Trân, em buồn tiểu.. A.. chúng ta dừng lại, em muốn đi tiểu.."

"Dừng lại? Thỏ con, em như vậy còn muốn dừng lại."

"Em, em không phải.. Á.. a.. chị đáng ghét.."

Lý Thái Linh thút thít, nàng cảm thấy phía dưới đang bị côn thịt mạnh mẽ đâm lút cán, nhưng hoa huyệt thật sự rất buồn tiểu. Nàng giật nảy người, nàng sắp không chịu được nữa rồi..

"..A!"

Thân Lưu Trân trừng mắt, động tác đẩy hông nhẹ dần rồi dừng lại hẳn, em dâu của cô cư nhiên bị sự kích thích này không chịu được, liền tiểu tiện tại đây! Thân Lưu Trân nhếch môi cười, cô đánh vào mông nàng một cái, sau đó tiếp tục công việc của mình.

"Em dâu thật giống trẻ con, bảo bối, bên trong em thật nóng." 

"Trân.. nhanh, nhanh quá.. A.. ngô.. Chậm lại đi mà.."

Lý Thái Linh tiểu tại đây đương nhiên rất xấu hổ, bàn chân nàng đang giẫm lên nước tiểu của chính bản thân, còn có dâm thuỷ của cả hai. Nhưng Thân Lưu Trân không dừng lại, hơn nữa còn cuồng loạn trên cơ thể nàng. Tiếng va chạm lại vang rất lớn, nàng vừa sướng, vừa xấu hổ.

Đến khi Thân Lưu Trân rút tinh khí run rẩy của mình ra bên ngoài, đem tinh dịch như sữa bò đun nóng bắn đầy lên tấm lưng áo sơ mi nàng vẫn đang mặc. Lý Thái Linh rất mệt mỏi, hai chân không còn đứng vẫn nữa, để Thân Lưu Trân tuỳ tiện bế nàng về phòng.

"Lưu Trân là đồ đáng ghét, đồ háo sắc, đồ chết tiệt.."

Thân Lưu Trân bế nàng về phòng, trong lúc đi Lý Thái Linh không ngừng mắng nàng là đồ này đồ kia, làm cô dở khóc dở cười.

"Em dám mắng nữa, tôi đem em về phòng em tiếp tục làm."

Như vậy Lý Thái Linh mới ngoan ngoãn im lặng, Thân Lưu Trân ôm nàng vào phòng tắm cọ rửa một lúc, sau đó Thân Lưu Trân lại ôm nàng đi ra ngoài, Lý Thái Linh tiếp giường rồi chỉ quấn mình trong chăn, không thèm nhìn mặt cô.

"Bảo bối, một lát tôi nhờ bạn tôi mua giúp em một cái váy, sau đó chúng ta về nhà ba mẹ. Lúc nãy mẹ có gọi, rất lo lắng cho em, nói rằng tôi đưa em về nhà lấy một ít đồ của em dọn đến nhà tôi ở."

Điệu bộ của Thân Lưu Trân vô cùng hào hứng, bởi vì có thể cùng em dâu ngày đêm ân ái trên giường.

Lý Thái Linh có vẻ rất mệt, ậm ừ trả lời cô rồi thiếp đi. Thân Lưu Trân mỉm cười, cô đi ra ngoài cầm điện thoại gọi cho Tầm Xến.

"Alo."

"Tầm Xến, mày xem nhà mày có cái váy nào đẹp đẹp mà đáng yêu không, cho tao mượn một cái. Rồi bảo trợ lý của mày đem qua nhà tao đi."

"Được, ơ mà khoan, váy đẹp đẹp đáng yêu? Mày cũng biết mặc váy à?" Tầm Xến cầm điện thoại, mắt trợn tròn.

"Cho em dâu của tao, nhanh nhanh đi con điên khùng này!"

"Rồi rồi, ôi chao, tao sẽ lựa cái váy nào đó thật đáng yêu ~"

Tầm Xến thề là bản thân cô không có nghĩ bậy đâu a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro