Q10 C29: Giả vờ tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.........

Triển Chiêu liền vẫy vẫy điện thoại trên tay, nói, "Triệu Tước muốn nói chuyện với cậu.

Bạch Ngọc Đường nhận điện thoại, hỏi, "Làm sao vậy?"

Triệu Tước cười cười, nói, "Có người muốn tập kích meo meo nhà cậu ..."

Triệu Tước còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã lôi kéo Triển Chiêu trực tiếp lăn xuống bậc thang... Tại nơi Triển Chiêu vừa đứng, xuất hiện một vết đạn.

Cửa trại giam cũng có người gác, Bạch Ngọc Đường che chở cho Triển Chiêu phía sau. Cảnh ngục vừa nhìn liền biết trên núi đối diện có người ngắm bắn, vội vã ngồi xổm xuống, nhanh chóng báo động.

Triển Chiêu bị kéo ngã, may mà có Bạch Ngọc Đường lót ở phía dưới.

Triển Chiêu dựa vào người Bạch Ngọc Đường hỏi, "Làm sao vậy?"

"Có người muốn mạng của cậu." Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa xoay người, đem Triển Chiêu bảo hộ ở phía sau, lúc này, cảnh viên đều ào ra, Bạch Ngọc Đường biết, kẻ tập kích ở đối diện kia đã đi rồi.

........

Xe tới nơi, Mã Hán nhảy xuống, Công Tôn mang theo Mã Hân cùng nhân viên khoa giám định tới, một đám người thấy Bạch Ngọc Đường từ trên mặt đất đứng lên, còn lôi kéo Triển Chiêu từ phía sau đi ra.

"Làm sao vậy?" Công Tôn giật mình, "Ở chỗ này yêu đương vụng trộm?"

...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trên mặt có chút xấu hổ, Triển Chiêu chỉ chỉ vết đạn trên mặt đất kia.

Công Tôn nhíu mày, "Kiêu ngạo thế?"

"Muốn tập kích Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa tìm một nơi che chắn cho Triển Chiêu, không cho anh đứng lộ liễu ở bên ngoài.

........

Triển Chiêu ở cửa phòng lẳng lặng đứng một hồi, rồi hơi nhíu mày, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng xoay qua đối diện với anh.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng mở to mắt nhìn lại.

Đột nhiên, Triển Chiêu vươn tay, dùng một cây ngón tay đè ũi Bạch Ngọc Đường lõm xuống, rồi chăm chú nhìn vào mắt anh.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, có chút không giải thích được nhìn Triển Chiêu.

"Hừm hừm." Triển Chiêu đột nhiên nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường thấy được vẻ tươi cười của Triển Chiêu, trong lòng đã biết, con mèo này đã minh bạch, so với tưởng tượng của mình còn nhanh hơn.

"Nghĩ xong rồi?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, chỉ chỉ một nơi không có ai, "Qua kia đi."

Triển Chiêu còn chưa hiểu gì đã bị Bạch Ngọc Đường kéo qua một bên, không giải thích được hỏi, "Làm gì a?"

"Khụ khụ." Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu, một lát mới nói, "Cái kia... Miêu Nhi, cậu biết tôi vừa rồi không phải ý đó.

Triển Chiêu ngẩn người, rất nhanh đã có phản ứng, sau đó cười cười, xoay mặt giả vờ tức giận liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút sốt ruột, con mèo này không thật sự tức giận sao, hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn cùng nhau lâu như vậy, đấu võ mồm với cãi nhau như cơm bữa, thế nhưng thật sự tức giận thì vô cùng ít.

Bạch Ngọc Đường trong lúc nhất thời không biết làm sao để xin lỗi Triển Chiêu, nói đúng hơn là không biết mở miệng thế nào, thấy ngường ngượng, với lại lo sợ nhất là... Lỡ con mèo này giận thật thì sao?

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bối rối, liền nhịn không được bật cười.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Miêu Nhi... Cậu không tức giận sao?"

Triển Chiêu hỏi lại, "Vì sao tức giận? tức giận với ai?"

Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ, "Không tức giận là tốt rồi."

"Ai nói tôi không tức giận?" Triển Chiêu bước tới gần, "Cậu dám nói tôi không thông minh bằng Triệu Tước? Làm sao để tôi nguôi giận đây?"

"Tôi không có ý đó" Bạch Ngọc Đường vội lắc đầu, "Cậu nói xem tôi phải làm sao để cậu hết giận, tôi đều nghe theo hết."

"Có thật không?" Triển Chiêu nhướn mày, tựa hồ cảm thấy hứng thú, lập tức nhìn từ trên xuống dưới Bạch Ngọc Đường, cân nhắc xem nên ra điều kiện thế nào.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Ừ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro