Chương 1: Kí ức được viết trước khi nhớ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ tối, ngày 25 tháng 9 năm 2011
Nhà hàng Jules Verne

Nhìn qua tháp Eiffel với những thanh thép đan xen giao cắt, kiến trúc và bầu trời pha trộn thành một màu làm đậm, điểm xuyết những đốm sáng rực trời, đổ bóng xuống dòng sông Seine. Thành phố này hoa lệ đến mức chẳng thể nhìn các vì sao nữa, nhưng nếu bằng lòng, bạn có thể coi con sông xanh thẳm đang lặng lẽ trôi này là bầu trời, tưởng tượng đốn xanh rơi vãi trong lòng sông là các vì sao
Ai nói sau khi trưởng thành người ta sẽ không còn cần đến tri tưởng tượng?
Không có trí tưởng tượng, làm sao chúng ta có thể huyễn hoặc bản thân và người khác?

Tôi và Loen ngồi đối diện nhau.
Trên chiếc bàn ăn được phủ tấm vải trắng muốt, đặt một hộp nhẫn xanh thẫm như màu sông, bên trong có ánh sao nhỏ lấp lánh. Tôi thu ánh mắt đang hướng ra bên ngoài cửa sổ, cố tập trung vào ánh sáng trong hộp nhẫn.
Loen là Hoa kiều Mỹ, dáng dong dỏng khỏe khoắn, cặp mắt nâu thăm thẳm, đôi mắt hơi xếch, khi cười, một bên má anh con lúm đồng tiền sâu hút, dù đã sang tuổi ba mươi lăm, trông anh không hề già, thậm chí vẫn còn vẻ trẻ con.
Lúc anh được tổng công ty bên Mỹ cử đến châu Âu đảm nhận chức vụ giám đốc Bộ phận Thu mua, tôi vừa tốt nghiệp khoa Ngoại văn, chuyển ngành tiếng Anh, ngành phụ tiếng Pháp, còn biết một chút tiếng Đức, nhờ thầy giáo trong khoa tiến cử, tôi trở thành trợ lí cắp tráp theo anh.
Nói thật, lần đầu tiên thấy anh, tôi rất tò mò, không hiểu tại sao nhà phân phối thiết bị điện tử đứng hàng thứ ba thế giới lại cử người trẻ tuổi như vậy đảm nhiệm chức vụ giám đốc Bộ phận Thu mua vốn đòi hỏi kinh nghiệm danh dày, càng không hiểu tại sao Loen chỉ trong nháy mắt đã mạnh dạn thuê đứa lính mới tò te như tôi.
Thoắt đã 6 năm, từ một cô trợ lí gà mờ run rẩy khi phải phát biểu, đến ngày hôm nay tôi đã có thể tự mình chủ trì một cuộc đàm phán quyền đại lí sản phẩm. Công tác thường xuyên được luân chuyển, theo chức vụ ngày một tăng tiến của Loen.
Ba năm trước, chúng tôi rời khỏi London, từ đó cứ đến mỗi quốc gia anh lại thay một người phụ nữ, giống như thay chăn ga mới vậy. Cái cũ không đi cái, cái mới không đến, anh chẳng chút luyến tiếc.
Chắc người nước ngoài khá thoáng trong chuyện tình cảm nhỉ! Có lẽ phải nói là tuỳ tiện? Hay nên khen anh thủ đoạn cao minh? Khi chia tay mỗi người tình, Loen đều lí trí đến mức gần như máy lạnh, nhưng chẳng ai chỉ mặt chửi anh lòng lang đâu sói, chơi chán rồi bỏ.
Loen mỉm cười nhìn tôi chăm chú, vẫn dáng vẻ ung dung bình thản.
Tôi phải nói gì đây? Bằng tiếng Anh? Câu " Would you marry me?"(lấy anh nhé) Ban nãy anh nói là tiếng Anh mà! Hay tiếng Pháp? Dù sao cũng đang toà tháp nổi tiếng nước Pháp, nên sử dụng ngôn ngữ cho hợp cảnh một chút nhỉ.
"Tại sao?" Trong vô thức, tôi lựa chọn tiếng mẹ đẻ quen thuộc để nói chuyện với anh.
"Anh không muốn mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên là phải tính xem nên dùng ngôn ngữ nào để giao tiếp với người ở bên. Anh mệt rồi! Em không mệt sao? Hiểu Hạ?" Anh gọi tên tiếng trung của tôi bằng một cách phát âm độc đáo.
Em mệt rồi! Vâng, em cũng mệt rồi! Lúc ứng tuyển vào vị trí này, tôi nghĩ mình có thể bay ra khỏi hòn đảo nhỏ, tận mắt ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể bay xa, bay lâu đến thế.
Khi tôi nhận ra khoảng cách giữa mình với gia đình, bạn bè phải tính bằng múi giờ; khi tôi những tưởng một mình tụ do tự tại, có thể đi bất cứ đâu; khi tôi cho rằng không rơi nước mắt không thể hiện mình chín chắn dũng cảm, mà thực chất chỉ vì không muốn tỏ ra yếu đuối... Tôi biết, mình đã mệt rồi!
"Tại sao lại là em?"
"Anh sẽ về Mỹ, định cư ở New York, lâu dài, hoặc sẽ là mãi mãi." Anh đặt tay mình lên bàn tay lạnh ngắt của tôi, "Nhưng anh không muốn để em đi!"
"Vậy nên, anh thấy đây là sự sắp đặt tốt nhất sao?" Tôi phù cười, chẳng ngờ người đàn ông thay đàn bà như thay áo này, lại là một ông chủ trọng tình trọng nghĩa như thế.
"Anh không muốn mất em."
"Vậy nên, anh đang tỏ tình với em à? Loen, anh chưa từng theo đuổi em, thậm chí chúng ta còn chưa qua lại với nhau."
"Mấy bước đó quan trọng lắm sao em?" Khoé miệng anh hiện lên nụ cười sau xa khó hiểu, "Chúng ta đều là người trưởng thành, phải biết rõ mình cần làm gì."
"Nếu vậy, ý anh là...anh yêu em?" Tôi nhướn mày, cao giọng khiêu khích, "hay chỉ đang thấp thỏm về em?"
Từ " thấp thỏm" dường như quá xa lạ với anh, anh nheo mắt, suy nghĩ một hồi.
" Đừng chơi chữ với anh, Hiểu Hạ! Tiếng Trung của anh không tốt thế đâu." Anh kéo tay tôi gần môi anh, bờ môi nhẹ nhàng cọ qua coi lại, đặt lên tay tôi một nụ hôn, "Anh không thấy hai thứ đó có gì khác biệt. Chúng ta đều bên nhau lâu như vậy, không chỉ vì công việc, còn cả những thứ khác nữa...you know that! ( Em biết mà!) Hơi thở ấm nóng của anh phảng phất những dầu ngoan tay tôi, trong khoảnh khắc nào đó, tôi gần như muốn...
Bỗng điện thoại đi động trên bàn rung lên, tôi nhác thấy cuộc gọi đầu số 886 trên màn hình, bèn buộc miệng "Excuse me" rồi rụt tay lại, cần di động lên, rời khỏi chỗ ngồi như muốn chạy thoát thân.
"Vương Hiểu Hạ!" Vừa nhấn nút nghe máy, giọng Giang Giai Lăng đã oang oang bên tai tôi.
"Tháng sau tao kết hôn đấy!" Nó lớn tiếng tuyên bố,"Không lôi thôi, hạn cho mày trong ba ngày cắp mông về Đài Loan cho tao!"
"Trong vòng ba ngày?"
"Tao sắp bận chết đây, Vương Hiểu Hạ, này làm phù dâu mà này định đến ngày cưới mới ló mặt à! Mày còn phép thì xin phép, không còn phép thì xin nghỉ ốm, không giả vờ ốm được thì báo nhà có tang. Trong vòng ba ngày không nhìn thấy mặt, bà này tuyệt giao!"
"Rồi, rồi, tai hứa sẽ phi ngay về Đài Loan,nhưng ba ngày thì gấp quá, tao phải giải quyết mấy việc đang làm dở, đảm bảo trong một tuần sẽ quay về." Tôi mặc cả với đứa bạn thân, hứa dâng cho nó chiếc túi hàng hiệu mới nhất trong bộ sưu tập Thu Đông Paris, Giang Giai Lăng mới hả lòng cúp máy.
Quay về chỗ ngồi, bồi bàn đưa lên một đĩa bánh Savarin bày biện rất khéo, Loen rưới xi rô cây thích, bày sẵn thìa bạc, đẩy tới trước mặt tôi.
"How do you think?"( Em thấy thế nào?) anh hỏi.
"Tasty!" ( ngon!) Tôi xắn một thì đưa vào miệng nhấn nháp, mãi mới ta thức được điều anh muốn nghe không phải câu trả lời này.
"I think, I need to go back Taiwan for a while, maybe for a few weeks." ( Em nghĩ, em phải về Đài Loan một thời gian, có thể là vài tuần.) Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
"Anyway..." ( Dù thế nào...) Loen lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của tôi, cảm giác chạm vào kim loại lạnh ngắt khiến tôi rùng mình, định tháo ra thì anh dùng sức giữ chặt.
"No! I can't answer you right now!" ( không được! Em không thể nào trả lời anh!)
"Cứ đeo đi" Anh nhẹ nhàng ra lệnh.
"Anh không sợ..." tôi lúc lắc ngón tay, kim cương dưới anh đèn lấp lánh chói mắt, " em đao nhẫn rồi chạy trốn? Không quay lại nữa à?"
"Em sẽ làm vậy sao?" Loen mỉm cười đầy ẩn ý.

Sau đó, tôi họp hành liên niên suốt mất ngày liền, nộp đánh giá quá trình thu mua cùng phân tích doanh số, thu dọn hành lý đơn giản, tức tốc đặt vé máy bay, đáp chuyến rồi nối chuyến, một tuần sau, tôi đã ngồi trên tàu cao tốc lao vút đến Cao Hùng. Cảnh vật vụt qua cửa sổ, bị nước mưa và tốc độ làm nhoè thành từng mảnh màu ảm đạm.
Đến một đất nước xa lạ, tôi đã mất đúng 6 năm mới dứt được mình ra khỏi phía bên kia bán cầu, nào ngờ vừa đặt chân lên mảnh đất quê hương, hồi ức về những con người ấy, những câu chuyện ấy lại ùa về như sóng triều. Bao điều dang dở bỏ lại ở thời thanh xuân, hoá ra đều là sự lãng quên tôi tự lừa dối mình bao năm qua.
Hồi ức như hình với bóng, sớm đã trở thành một phần hành trang nặng nề.
Những điều cố gắng để quên, vốn sĩ chẳng thể nào thực sự quên được.


"Tàu sắp tới ga cuối, quý khách xuống tàu xin nhớ mang theo hành lý, chưa ý khẳng cách giữa tàu và sân ga, chúc quý khách chuyến đi vui vẻ." Tiếng loa báo tàu vào ga vang lên.
Bước ra khỏi sân ga,tôi bất giác nhìn đồng hồ đeo tay, chợt nhận ra kim giờ và kim phút đang chỉ 2 giờ chiều ở Pháp. Pháp và Đài Loan chênh lệch 6 núi giờ, dường như mới chớp mắt thôi, tôi của trước đây và tôi của hiện tại đã cách nhau đến 6 năm trời.
Tôi bật cười tự trào, đứng trước lối ra nơi người qua kẻ lại, chỉnh lại đồng hồ.
"Vương Hiểu Hạ?" Một giọng nữ trong trèo vui tươi thình lình rót vào tai, tôi ngẩng đầu nhìn quanh, quay về hướng âm thanh vang lên, bắt gặp một cô gái đứng ngay sau lưng.
"Hey! Đúng là cậu thật!" Lý Tuyết Nhy tủm tỉm cười:"Lâu lắm không gặp."
Cô mặc một bổ suit đen cắt may vừa vặn, để đầu bob, cặp hoa tai ngọc trai lấp ló dưới mái tóc.
"Ừ." Không bộc lộ quá nhiều kinh ngạc, tôi nhoẻn miệng theo phép lịch sự, " Lâu rồi không gặp."
"Cậu thay đổi nhiều quá suýt nữa không nhận ra..." Cô thản nhiên quan sát tôi.
Quả đúng, tôi đã thay đổi rất nhiều, đến mức ngày càng không còn giống mình. Nhưng, dù tôi có thay đổi đến đâu cũng không thể từ không thân thiết thành thân với cậu được! Vương Hiểu Hạ trước kia có lẽ sẽ buột miệng như vậy, nhưng Vương Hiểu Hạ bây giờ chỉ giữ nụ cười mỉm hoàn hảo khoé môi nhếc 15 độ, lạnh nhạt đãi bôi:" cảm ơn!"
"Nghe nói, cậu làm việc ở châu Âu suốt thời gian qua?"
"Ừ." Tôi khẽ gật đầu.
Cô ta nhìn sang chiếc Vali to bên cạnh tôi, hỏi tiếp:"vừa về à? Hay chuẩn bị đi?"
"Vừa về." Tôi đáp, nắm lấy thanh kéo Vali, nhằm tỏ ta muốn kết thúc cuộc tương phùng vô nghĩa này một cách khí khái.
"Về nghỉ phép à? Hay là?"
Liên quan quái gì đến cậu
" nghỉ phép."
"Lần này định ở Đài Loan bao lâu" dường như nhận ra ý đồ của tôi, cô ta giũ chặt chiếc Vali
"Khoảng 1 tháng." Tôi nói giọng khách sáo, cố che đậy sự sốt ruột, "Tôi đang vội, thế này đi, lúc khác bọn mình nói chuyện sau nhé."
"Vậy tốt quá!" Cô ta ngắt lời, rút trong túi ra một chiếc phong bì kiểu Âu màu hồng, đưa cho tôi, khoảnh khắc ấy mắt tôi như bị thiêu đốt bởi ánh sáng lấp lánh trên ngón áp út thon dài của cô ta.
"Đã tình cờ gặp nhau như thế này, mình gửi cậu thiệp mời luôn."
"Chúc mừng nhé!" Tôi chân thành gửi lời chúc phúc, sau đó nghe giọng mình điềm đạm: "Nhưng mà, tôi không nghĩ mình thân quen đến mức phải tiếp nhận bom hồng này của cậu!"
"Mình với cậu không thân..." Lý Tuyết Nhỉ nói, ánh mắt trượt xuống ngón áp út bàn tay trái của tôi. Theo trực giác, tôi như muốn chạy trốn khỏi cái nhìn soi mói của cô ta nên với thức nắm chặt tay lại.
Trên ngón áp út, có một tình yêu khác đang chờ tôi chấp thuận.
"Tuy nhiên, chưa rể có thể coi là thân với cậu..." Cô ta nói, chiếc phong vì màu hồng khẽ đung đưa trước mắt tôi, hương nước hoa sực nức khiến tôi chóng mặt, phải vịn vào Vali mới có thể đứng thẳng.
"Trưa thứ 7 cuối cùng của tháng." Cô chậm rãi nói, nụ cười ấm áp nơi khoé môi thực ra không hề đáng ghét, "Cậu tới nhé! Trình Dịch sẽ muốn gặp cậu!"
Không đau! Thật đấy! Trái tim đã đánh mất sao đau được nữa !
"Ừ." Tôi ngẩng đầu đôi mắt bình thản mà trống rỗng, trân trân nhìn cô ta, không quên nở nụ cười, "Được rồi!"
Thấy tay tôi vẫn nắm chặt không định nhận thiệp mời, cô ta mỉm cười vẻ thông cảm, đặt tấm thiệp lên Vali, tự nói " Hẹn gặp lại" rồi bỏ đi.
Dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí tôi còn đủ dũng khí để mở phong bì, rút tấm thiệp được thiết kế tinh xảo ra, hàng chữ Trung-Anh nhũ vàng mời dự tiệc đập vào mắt, trên thiệp đính một bức ảnh cưới hình trái tim, trong hình Lý Tuyết Nhỉ nở nụ cười xinh xắn ngọt ngào, chưa rể hướng mắt về phía cô dâu, dù nghiêng mặt nhưng nụ cười hạnh phúc đủ khiến người khác ngưỡng mộ. Tôi chưa từng bắt gặp n cười ấy trên khuôn mặt anh, hoặc có lẽ nên nói, anh chưa từng cười như vậy khi nhìn tôi.
Tình yêu của chúng tôi có khởi đầu, trong quá trình cũng có nhiều niềm vui, tại sao lại kết thúc như vậy?
Còn chưa kịp lật xem nội dung bên trong tấm thiệp, đi động trong túi áo đã đổ chuông, tôi đút tấm thiệp vào phong bì, nhét xuống túi, hít thở sâu rồi nhận điện thoại.
"Bưởi à, tao đến rồi, mày căn giờ chuẩn thật đấy." Tôi mỉm cười:" Đến đón tao hả? Tất nhiên cảm động rồi... cảm động đến phát khóc đây!"
Che đậy giỏi lắm, Vương Hiểu Hạ, mấy năm qua đúng là không hề sống phí.
"Em để quên đồ trên tàu rồi!" Đôi tình nhân mang dáng vẻ học trò đứng trước tôi, cô bé khóc thút thít, cậu bé choàng lấy vai cô bé:"không sao, nếu quan trọng thì bọn mình quay lại tìm..," nhờ cậu bé nhẹ nhàng an ủi, cô bé nhanh chóng lấy lọ nụ cười, đưa mu bàn tay quệt nước mắt vương trên má, hai người tay trong tay biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Để quên.
Hẳn cũng có thứ gì quan trọng tôi đã đánh rơi trong miền kí ức ấy...
Năm tháng thanh xuân dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới, chẳng rõ tự lúc nào đã rời xa tôi đến thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro