VỀ CHUYỆN TỚ THÍCH CẬU, VẪN CÒN LÀ BÍ MẬT (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nếu nói, trái tim mỗi chàng trai đều có một nữ thần Thẩm Giai Nghi, vậy thì, trong lòng mỗi cô gái đều có chàng hoàng tử Lớp trưởng. Từ nhỏ đến lớn, lớp trưởng trong ấn tượng của tôi đều là những sinh vật tỏa sáng lấp lánh.

       Anh trai tôi là lớp trưởng, tên Vương Hiểu Phong, hơn tôi hai tuổi. Từ nhỏ đến lớn, cúp và bằng khen của anh nhiều đến mức phải mang vào kho cất, còn phân môn chia loại đủ kiểu! Có lẽ khuyết điểm duy nhất trong đời anh chính là đứa em gái kém cỏi tôi đây. Các thầy cô trong trường hay nhìn tôi rồi nói: " Vua Thuấn là người thế nào? Ta là người thế nào? Nếu như lập chí cố gắng thì chúng ta cũng được thế","Trời đã sinh ra ta ắt có đất dụng."

       Tôi nghĩ họ có ý cổ vũ tôi. Vậy nên, tôi hỏi anh, làm sao để làm được lớp trưởng? Hoặc, làm thế nào mới trở thành học sinh ưu tú trên con đường rộng lớn thênh thang?

       " Không cần quá chăm chỉ đâu!" Anh tôi nhíu mày như thể chưa từng nghĩ tới câu hỏi này, " Nhìn qua là nhớ rồi!"

       Khó trách đời tôi chẳng thể nào làm nổi lớp trưởng.

       Tôi thường nghi ngờ, liệu có phải mình được nhặt ngoài đường hay đột biến gien, hoặc thuộc dạng bị bệnh viện trả thầm không, nếu cùng bố mẹ sinh ra, tại sao đầu óc lại khác nhau đến thế?

       Có lần cả nhà đi du lịch, tôi say xe nôn vào người anh, anh chỉ thẳng mặt tôi quát: " Vương Hiểu Hạ! Bố mẹ mày sinh ra mày không có tiểu não à? Đường bằng phẳng thế cũng nôn."

       Sao vậy? Lẽ nào bố mẹ em không phải bố mẹ anh?

       Nỗi hoài nghi này tồn tại trong lòng lâu dần, cộng với trí tưởng tượng thêm mắm giặm muối, tôi đi đến kết luận: " Mình có lẽ không phải do bố mẹ sinh ra."

       Vừa lên tiểu học, một hôm sau khi ăn trưa xong, bàn tay yếu ớt vụng về của tôi đang nỗ lực làm bài thì, " Mày viết thể loại giun dế gì thế kia!" anh tôi vơ lấy cục tẩy xoẹt, xoẹt, xoẹt ba tiếng, vụn tẩy bay tứ tung, vở bài tập ngữ văn của tôi trắng xóa cả mảng.

       " Não mày để ở trường không mang về hả? Quên sạch những gì thầy dạy rồi! Câu này cả câu này nữa, sai hết!" Lại ba tiếng xoẹt, xoẹt, xoẹt vang lên, vụn tẩy vung vãi, vở bài tập toán của tôi cũng trắng trơn.

       "Vương Hiểu Phong thối! Anh quản chuyện bài vở của em làm quái gì!" Tôi tức giận nhảy lên ghế, túm bút chì, vở bài tập, sách giáo khoa trên bàn, đập vào người anh.

       " Mày ngu chết được, nói mày là em gái tao chẳng ai tin!" Anh vừa né vừa gào lên, không chịu lép vế.

       " Ai thèm làm em anh! Mặc kệ em! Mặc xác em!" Tôi cũng gào lên.

       "Được thôi! Vậy mày đừng làm em ao nữa! Tao kệ mày! Mặc, xác, mày!" Trước khi đóng rầm cửa phòng, anh tôi còn giơ tay hình cái kéo ra hiệu cắt đứt quan hệ.

       Được! Em không phải em gái anh!

       Lã chã lã chã, nước mắt rơi trên những trang giấy trắng.

       Nhân lúc mọi người không chú ý, tôi nhét vội ít đồ ăn vặt cùng bánh mì, quyết định xách túi bỏ nhà ra đi.

       Bước ra khỏi căn nhà cuối ngõ, tôi men theo đường cạnh ray tàu hỏa, đi về phía trung tâm thành phố. Chẳng nhớ được bao lâu, bao xa, đến lúc thấm mệt, tôi bắt gặp một công viên không rõ tên, bên trong có chiếc xích đu lẻ loi cô độc, tôi bước tới ngồi lên xích đu, thi thoảng đu qua đưa lại, thẫn thờ ngắm trời xanh.

       Một chú cún đen ngồi từ xa nhìn tôi.

       Tôi quẳng cho nó miếng bánh vòng đang ăn dở, nó hít hà một hơi, tợp ba miếng đã chén sạch, rồi từ từ tiến lại gần hơn.

       Tôi tiếp tục vứt cho nó chiếc bánh mì dứa, nó ăn ngấu nghiến, lại tiến sát hơn chút nữa. Đến khi nó chỉ còn cách tôi chưa đầy ba bước chân, giương cặp mắt to tròn long lanh ngây thơ nhìn về phía tôi, tôi đã vứt hết lương thực trong cái túi mang theo.

       " Cún con, em cũng đang tìm mẹ đúng không?" Nước mắt tôi hệt như vòi nước, một khi đã mở van thì chẳng tài nào đóng lại.

       Đương lúc nước mắt dàn giụa, tôi chợt nhớ ra hôm nay Người máy siêu đẳng sẽ có trận quyết đấu với Robot quái thú của Người hai mặt, không biết kết quả thế nào; nhớ tới vỏ hộp sữa bột đựng đầy bi giấu dưới gầm giường, kho tàng sau bao nhiêu năm chinh chiến của tôi! Còn cả nồi chân giò khoai tây mẹ hầm trong bếp, lúc tôi đang đi bốc khói thơm phức, sau này chẳng được ăn nữa rồi...

       tôi ngồi xoa đầu cún con, nó lăn lưng ra, để lộ cái bụng đen tròn ủng. Một bóng đen phủ xuống,  tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp một tên nhóc trạc tuổi đang đứng trước mặt, chân giẫm quả bóng thích thú ngắm nhìn chú cún.

       "Nó tên là gì?" Tên nhóc hỏi.

       " Tiểu Bạch." Tôi trả lời

       "Tiểu Bạch? Nhưng, nó màu đen mà." Cậu ta tỏ vẻ khó hiểu.

       " Chỗ này màu trắng!' tôi ôm cún con lên, chỉ vào đám lông tơ màu trắng hình trái tim trên bụng nó.

       " Ra thế." Cậu ta sực hiểu, ngồi thụp xuống đưa tay ra gọi: " Tiểu Bạch, đến chỗ anh nào..."

       Cún con liếm tay cậu ta.

       " Tớ chưa gặp cậu bao giờ, cậu mới chuyển đến à?"

       " Không, tớ từ một nơi rất xa, rất xa tới đây..."

       "Rất xa rất xa cơ à? Xa đến mức phải ngồi máy bay không?"

       Nhất thời tôi không biết cách trả lời sao, chỉ lắc đầu.

       " Tiểu Bạch là chó của cậu à?"

       " Không, Tiểu Bạch bị lạc đường, không tìm thấy mẹ."

       "Vậy, người từ rất xa rất xa tới đây, cùng với chú chó lạc đường..." cậu ta cười vô cùng rạng rỡ", cậu ta cười vô cùng rạng rỡ, " có muốn chơi bóng cùng tớ không?'

       Chiều hôm ấy, chúng tôi chạy nhảy chơi đá bóng trong công viên nhỏ.

       Tên nhóc rất phấn khởi, chạy mãi chạy mãi, phá lên cười khanh khách.

       Công viên không lớn lắm, chúng tôi chạy hết vòng này đến vòng khác, ánh mặt trời rọi đỏ ửng khuôn mặt. Hai đứa đùa nghịch chạy nhảy, cố ý đẩy nhau ngã ra đất, sau đó cười không ra hơi. Cún con quấn quýt bên cạnh vừa sủa vừa nhảy cẫng lên.

       Mặt trời lặn xuống phía chân trời xa, vàng rực tựa như lòng đỏ trứng gà, bụng tôi bắt đầu sôi òng ọc.

       "Ê, bạn sống ở đây ôi, tớ phải về nhà rồi!" Tôi nói.

       Cậu bé tắt ngấm nụ cười.

       " Tạm thời Tiểu Bạch có thể sống ở nhà cậu không?" Tôi nhờ cậu ta tạm thu nhận con chó.

       " Nếu như, tớ đưa cún con về nhà..." cậu ta im lặng hồi lâu, nhìn chú chó, rồi lại nhìn sang tôi,rụt rè hỏi: " ngày mai, cậu có tới nữa không?"

       " Có chứ nhất định tớ sẽ tới tìm cậu!" Tôi trả lời.

       " Ngôi nhà ở đằng kia, qua ba cây cột điện rẽ phải, có cánh cổng sắt màu xanh chính là nhà tớ đấy!" Cậu ta chỉ ra sau lưng, tôi nhìn theo hướng ấy thấy 1 dãy biệt thự kiểu nhật, bề ngoài gần như giống hệt nhau.

       " Đúng rồi, ông nội tớ trồng rát nhiều loại cây này, cậu ngửi thấy mùi này sẽ biết đó là nhà tớ." Cậu bé lấy 1 nắm cỏ từ trong túi áo, vò bằng đầu ngón tay rồi đưa lên sát mũi tôi.

       Thứ hương thơm không rõ tên ùa tới, thoang thoảng, phảng phất mùi chanh.

       " Cây gì đây?''

       " sả chanh"

       Thấy tôi vẫn ngơ ngác, cậu ta bật cười nói: " Hay là, mai tớ đợi cậu ở công viên này."

       "Ừ! NGoắc tay nào, ai xỏ lá là con cún!" Tôi ngoắc tay với cậu ta, thận trọng đóng dấu ngón cái.

       Toi men theo đường cũ chạy về nhà, chạy được một lúc thì bắt gặp anh trai đang đứng bên vệ đường nước mắt giàn giụa đợi tôi. Thấy tôi lại gần, anh mệt quá, xách cổ tôi đi về.

       Chuyến bỏ nhà ra đi đầu tiên của tôi đã kết thúc chẳng mấy hào hùng trước cả khi nhạc hiệu chương trình hoạt hình lúc 6 giờ chiều vang lên. Bữa tối mẹ còn gắp miếng chân giò to nhất vào bát tôi coi như an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro