Không chắc chắn thì đừng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì đó vững trãi ấm ấp bao trọn, tôi vùi đầu vào bên trong, dường như còn ngửi thấy mùi hương thơm ngát tưới mới.
    "Mấ giờ rồi?" Tôi nhắm mắt, nói như kẻ mộng du.
    "Sắp 2 giờ..." Hồi lâu, một giọng khàn khàn trả lời.
    "Mới 2 giờ..." Tôi nhớ hôm qua về đến nhà đã rất muộn, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời nguyện cầu của tôi, để thời gian trôi chầm chậm thôi.
    "Không phải 2 giờ đêm, là 2 giờ chiều."
    "Ờ..." Tôi không nỡ mở mắt, tiếp tục chui rúc vào nơi ấm áp kia sờ sờ mó mó, chợ nghe thấy một tiếng rên khẽ của loài động vật giống đực.
    Hả? Cái tiến này?
    "Á!" Đây là tiếng hét của tôi, cường độ âm thanh ngang với việc bắt phải con gián trong chiếc hộp kinh dị, tôi lập tức tặng kèm một cú Phật Sơn Vô Ảnh Cước.
    "Á!" Đây là tiếng kêu đau đớn của Bưởi, nó đang trong cơn mê không hề có chút đề phòng liền bị tôi tung chân đá xuống giường, ngã vật xuống đất, toàn thân co rúm.
    Nhân đó tôi vội vàng xem xét quần áo mặc trên người, chiếc áo ngủ Hello Kitty màu hồng thường ngày hay mặc, cúc vẫn ngay ngắn chỉnh tề cài đúng vị trí, xem ra chỗ cần che đều đã được bọc kĩ, chắc không lộ đâu... Thật ra cũng chẳng có hàng để lộ nên căn bản không cần lo lắng.
    Tôi tự dưng thở phào, cũng may cũng may.
    Vương Hiểu Hạ, may cái đầu mày! Thực ra mày đang lo mình uống dau làm chuyện bậy bạ đúng không?
    "Ê, sao mày lại ở đây?" Tôi lấy ngón chân đá Bưởi.
    Nó lật người, nằm giạng tay giạng chân hình chữ đại dưới đất, đầu tóc bù xù, trên má vẫn còn in vết hằn màu hồng nhạt, mặc một chiếc áo thun đỏ cùng quần thể thao màu lam đậm. Hình bánh hamburger trên áo lên xuống dập dềnh theo đường nét cơ bắp trên ngực, vô cùng sôi động, trông thật ngon lành.
    Vương Hiểu Hạ, mày đang nghĩ gì vậy? Sao mày có thể xấu xa đến thế?
    "Hôm qua tao đưa mày về nhà, mẹ mày giữ lại ngủ qua đêm."
    "Thế sao lại ngủ trên giường tao?"
    Bưởi hứ một tiếng rs vẻ chuyện đương nhiên: "Nếu không thì tao nằm đất à?"
    Ừ, cũng có lý.
    Nhớ đến nụ hôn tối qua, tôi cảm thấy bắt buộc phải kiểm điểm lại một chút.
    "Hoá ra, hôn sẽ có cảm giác như vậy..." tôi thở dài, hơi thất vọng, giống như cắn một miếng thạch, ngoài cảm giác lành lạnh man mát, vậy còn dòng điện xẹt qua người được miêu tả trong tiểu thuyết đâu? Trời long đất lở đâu? Cánh hoa hồng tung bay ngập trời đâu?
    Không có! Chẳng có gì hết!
    Trước nặt chỉ có tên con trai bị tôi cướp gôn thành công, nhìn tôi bằng đôi mắt nheo nheo mơ màng.
    "Bưởi này, tối qua... tao hôn mày..." Con gái hỏi con trai về vấn đề này cũng thật đáng xấu hổ, do dự một hồi, tôi mặt dày nói: "Mày cảm thấy thế nào? Mặc dù tao hơi bị lỗ một chút, nhưng nể tình bọn mình từ nhỏ đến lớn bên nhau, bất kể thế nào cũng phát biểu cảm nghĩ đi..."
    "Hôn? Như thế cũng gọi là hôn à?" Bưởi ngại ngùng quay đi, dưới góc ngược nắng, tôi bắt gặp hàng lông mi nó khẽ rung rinh mãi.
    "Ừ hứ." Tôi mân mê góc chăn bông, nhấm mạnh: " Hơn nữa còn là nụ hôn đầu đấy!"
    "Mày thích tao không?" Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hỏi: "Nếu không tại sao lại hôn?"
    Lần này, chẳng ai né tránh ánh nhìn của ai, hai chúng tôi giằng co trong im lặng.
    Cảm giác càng lúc càng bất an, giống như thổi quả bong bóng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào ngăn cách giữa chúng tôi, chúng tôi luôn sợ nó sẽ nổ, luôn cẩn thận từng li từng tí giữ gìn, luôn căng thẳng phấp phỏng lo âu.
    Tôi, có thích hắn không?
    Câu hỏi này, sớm muộn tôi hoặc hắn cũng cần phải trả lời!
    Vương Hiểu Hạ, mày phải suy nghĩ thật kỹ!
    Đối với Trình Dịch, đã thất bại một lần, lần này thất bại nữa, thứ mày đánh mất không chỉ là tình yêu, mà còn cả tình bạn nữa.
    Vậy nên....

    "Còn lâu ấy!" Tôi nói.
    Ít nhất không phải trong lúc này, tôi vẫn chưa đủ dũng khí.
    Khoảnh khắc thốt ra ba chữ ấy, tôi cảm giác Bưởi có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
    Bạn thân, giữ nguyên vị trí này vẫn tốt hơn đúng không?
    Thứ trước giờ chưa từng có, sẽ không cần lo sợ mất đi.
    "Nhất thời do rượu say làm loạn thôi!" Tôi viện cớ.
    "Câu trả lời hệt như tao nghĩ." Nó phì cười, giơ tay xỉa mạnh vào trán tôi, " Này, tao cảnh cáo mày, tuyệt đối, không được thích tao đâu đấy!"
    "Tại sao?" Tôi hỏi, trước giờ truy rõ ngọn nguồn vẫn luôn là phong cách của tôi.
    "Mày thật sự thích tao rồi à?"
    "Đâu có!" Tôi trả lời chắc như định đóng cột, "Giả dụ thôi..."
    "Vậy thì đừng hỏi!" Nó nói.
    "Đồ nhỏ mọn..."
    "Muốn biết thật hả?"
    "Tất nhiên!"
    "Vậy mày nghe cho rõ đây, Vương Hiểu Hạ, nếu mày thật sự thích tao..."
    "Thì sao?" Tôi hỏi.
    "Vậy bọn mình không thể làm bạn được nữa!" Nó nhìn tôi, tắt hẳn nụ cười, giọng nó không giống uy hiếp mà như một lời tuyên cáo đã được hạ quyết tâm.
    Một câu quá thâm! Nó cảnh cáo tôi không được phép vượt ra khỏi khuôn khổ.
    Lòng giật thót, tôi chằm chằm nhìn nó, rõ ràng là một chiều nắng gắt, vậy sao người như rơi xuống hố đen, rơi xuống miền tối đen sâu thẳm trong đôi mắt nó.
    "Kinh thế à?"
    "Đúng!" Bưởi hơi nghiêng mặt, mảng bóng đổ ngược sáng sà xuống khuôn mặt nó, " Với cả tối qua, tao bảo ' hôn tao' chỉ là đùa thôi."
    Không ngờ tao lại hôn mày thật...
    Tiếng cười khô khốc phát ra tùe cổ họng, tôi cố tỏ vẻ thoải mái: " Lúc đó mày nên đẩy tao ra chứ, không nên để tao được nước lấn tới."
    "Tao xin lỗi." Bưởi tạ lỗi với tôi.
    Không sao, thật ra... tao cũng không để bụng lắm, sao mày phải xin lỗi chứ?
    Rốt cuộc ai đang xin lỗi ai?
                               ***
Tối chủ nhật, tôi lên giường từ sớm, nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được.
    Tâm sự cứ ngoằn ngoèo tầng tầng lớp lớp, giăng mắc đầy đầu, cảm giác di động rung, tôi nhấc máy.
    "Vương Hiểu Hạ, mày với Bưởi hẹn hò rồi à?" Giọng nữ cao the thé của Giang Giai Lăng vang lên, đi thẳng vào vấn đề chính.
    "Hả?" Vốn đã bày bàn cờ cùng Chu Công xong xuôi, tôi bị câu hỏi của nó doạ đến tỉnh người, "Ai hẹn hò với ai?"
    "Mày với Bưởi đó, hi hi, tao nghe nói cả rồi! Tin đồn về bọn mày phải nói là lẫy lừng vang dội, lan đến cả trường tao!" Giang Giai Lăng rất hưng phấn.
    "Mày đang nói cái khỉ gì thế..."
    "Trên BBS đăng đó, lượng người đọc sắp vượt mốc mười nghìn rồi, hàng loạt người còn đang cầu phần tiếp theo kìa!"
    Tôi trở mình, ngồi trước bàn học mở máy tính, lướt vài forum học sinh cấp ba hay vào, thấy mấy dòng tiêu đề được bôi đỏ đính trên đầu trang:

      Nhấp chuột ngay! Buổi biểu diễn báo cáo thành quả tại một trường cấp ba gây náo động! Đàn chị lớp 12 hôn đàn em là chủ tịch câu lạc bộ đầy mãnh liệt!
      Đàn chị tỏ tình bị từ chối, tức giận tặng đàn em một bạt tai!
      Cuộc tình mờ ám nơi vườn trường, ai mới là kẻ thứ ba? Nhấp chuột tìm hiểu ngay chân trướng thực sự!

    Tôi biết chuyện chị Tinh Huỷ hôn Bưởi trước mặt mọi người, nhưng, chị ấy tỏ tình bị từ chối ư? Bưởi từ chối rồi sao? Còn bị ăn tát nữa?
    Gay cấn thế mà tôi lại có thể bỏ lỡ?!
    "Tao xin, chuyện khao trương như vậy mà mày cũng tin!" Tôi ra sức gõ phím kéo xuống, bàn phím phát ra những tiếng lạch cạch đầy ai oán.
    "Không có lửa làm sao có khói, tao còn nghe nói sau đó mày với Bưởi hôn nhau say đắm trên đường, rất nhiều người đều nhìn thấy! Ủ ôi! Hôn say đắm cơ đấy, Vương Hiểu Hạ, tao không nghĩ mày ghê gớm vậy! Dư vị thế nào? Không tồi chứ? Ôi trời! Tao biết tên Bưởi ngày càng ngon nghe mà, chẳng trách đến đàn chị ở trường còn không thể kìm lòng ra tay với nó."
    Giang Giai Lăng càng nói càng luyên thuyên, tôi kiềm chế cơn kích động muốn đáo chiếc di động vào màn hình máy tính, chỉnh lại lời nói: "Mày đừng ăn không nói có, cái gì mà ' rất nhiều người đều thấy'? Lúc đó muộn lắm rồi, rõ ràng trên đường không còn ai!"
    Á! Chết dở! Quăng hộ tôi khẩu súng máy, tôi muốn bắn nổ cái miệng mình!
    "Ha ha ha! Vậy là có chuyện đó thật hả?" Giang Giai Lăng phá lên cười.
    "Haizz! Tao với Bưởi vốn không phải kiêur quan hệ như bọn mày nghĩ đâu!" Tôi cật lực biện mình:" Bạn bè, bịn tao chỉ là bạn bè thôi!"
    "Vương tiểu thư, chị tỉnh táo lại đi, chuyện giữa chị và Bưởi, không chỉ mình chị nói là xong, năm tốt nghiệp cấp hai, tao tỏ tình với nó nhưng bị từ chối, nó bảo nó có người thương rồi. Còn nữa, tên này đủ điểm vào trườn nguyện vọng một, nhưng lại học cùng trường với mày, mày nghĩ vì cái gì? Tao nói cho mày biết, nó vào học trường mày bằng điểm nguyện vọng một, không phải vì bại não mà là vì no-thích-mày!"
    Giọng Giang Giai Lăng vọng qua loa, nghe hệt như lưỡi dao sắc cứa vào cổ tôi, khiên tôi không thể nói thành lời.
    "Không thể nào!" Tôi kịch liệt phản bác.
    "Trời ạ, không phải mày vẫn còn thích Trình Dịch đấy chứ?" Kẻ ngoài cuộc luôn nói trúng tim đen.
    Tôi tắt máy tính, trốn vào trong chăn.
    "Hiểu Hạ, sao mày không nói gì?" Giang Giai Lăng hơi ngại ngần, " Có phải tao không nên nhắc đến cậu ấy không?"
    "Không liên quan tới Trình Dịch, tao buồn ngủ..." Tôi cố gắng khiến giọng mình nghe như đang ngái ngủ, chứ không phải bỗng nhiên nấc nghẹn.
    "Ngủ ngon nhé." Tôi nói, không đợi nó trả lơi bèn cúp máy.
    Không liên quan đến Trình Dịch.
     Dù cho không có cậu ấy, chuyện giữa tôi và Bưởi cũng là không thể!
    Bọn tôi là bạn bè, chỉ vậy thôi, cũng chỉ có thể như vậy.
    Bởi vì cô gái Bưởi thích... không phải tôi!
    Bất ngờ lắm đúng không? Thật ra không hề! Mọi người đều bị lừa rồi!
    Cũng may tôi thì không, hơn nữa còn sớm đã phát hiện ra từ trước.

    Ngày công bố điểm thi vào cấp ba, tôi đến trường nhận bảng điểm, qua những lời tiếc nuối của thầy cô biết được tin Trình Dịch đã ra nước ngoài. Cầm tờ bảng điểm trong tay, tôi lang thang vô định trong trường, đi tới gần lớp mình học ngày trước, chợt nghe thất tiếng cười lanh lảnh vẳng ra từ phòng học. Nhìn qua ô cửa sổ, có cô bạn lạ mặt đang ngồi trên ghế, cậu bạn ngồi ở mép bàn bên cạnh ngăn cách nhau bởi lối đi, song cửa làm hạn chế tầm nhìn, nhưng dáng hình cậu kia rất đỗi quen thuộc với tôi.
    "Tiếc quá không quen cậu sớm hơn..." Cô bé nửa nũng nịu nửa nghiêm túc, "Này, Tiểu Hựu, bọn mình cùng học một trường cấp ba được không?"
    Bưởi im lặng, cúi ngươi xuống khẽ gật đầu.
    Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh ý cười, rạng rỡ như ánh bình minh đầu tiên.
    Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, nhưng sau khi chuyện xảy ra mới sực nhớ lại.
    Là... Hà Nhược Kỳ.
    Người năm xưa chỉ có duyện gặp một lần, chưa thể coi là quen biết, về sau học cùng trường cùng lớp cấp ba với tôi.
    Đây chính là lý do Bưởi dù đủ điểm vào nguyện vọng một, nhưng lại học cùng trường với tôi.
Đây là lời hứa Bưởi dành cho Hà Nhược Kỳ, không liên quan đến tôi.
Hai người ra khỏi phòng học, nhưng không hề phát hiện tôi đang đứng dưới ô cửa sổ, đứng mãi một hồi vừa định rời đi, bỗng một ánh sáng xanh lọt vào đáy mắt, tôi cất bước vào phòng, bình nước màu lam lặng lẽ nằm trong ngăn bàn tôi, hắt ra ánh kim loại lạnh lẽo.
Không thể nào nhầm được, màu alm đậm như biển cả, còn cả vết xước trên thân bình...
Bình nước của Trình Dịch, tại sao lại ở trong ngăn bàn tôi?
Ôm lòng mong chờ ngớ ngẩn, tôi mở ra xem, trống trơn!
Chỉ có tiếng thân bình lắc lư va đập với khuyên quai đeo kim loại, vang vọng trong căn phòng trống trải không bóng người, nghe hệt như tiếng cười nhạo chói tai.
Cười nhạo niềm mong mỏi của tôi!
Đó chỉ là một chiếc bình rỗng! Trình Dịch quên không đem theo, bị người khác tiện tay vứt vào ngăn bàn tôi mà thôi.
Vương Hiểu Hạ, rốt cuộc mày còn chờ mong điều gì?
"Trình Dịch, rốt cuộc cậu có thích tớ không?"
Tôi đang chờ đợi cũng như mong mỏi đáp án cho câu hỏi này, từ đầu hạ năm ấy cho đến tận hôm nay, gạt bỏ niềm kiêu ngạo và tự tôn luôn tự cho là đúng, ngày qua ngày, thật ra tôi chỉ đang cố chấp đợi chờ... câu trả lời của một chàng trai.
Ngốc lắm đúng không?
Đến chính tôi cũng rất căm ghét thói quá khích và cố chấp của cung Thiên Yết, những thứ không thể đạt được lại khăng khăng giành bằng được! Không giành được vẫn còn liều mạng cố chấp! Để cuối cùng, ngay đến chính mình cũng chẳng phân biệt nổi, rốt cuộc thứ mình chờ đợi là ngừoi ấy? Hay câu trả lời của người ấy?
Tôi giữ lại chiếc bình nước bị Trình Dịch bỏ quên, sau khi về nhà nhét cả tấm thẻ học sinh của cậu vào, rồi cất sâu trong ngăn kéo. Để nó cùng những ký ức của quá khứ không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Không tài nào vứt bỏ, chỉ đành chôn giấu thật sâu.
Ngờ đâu hôm ấy, cuộc điện thoại của Giang Giai Lăng lật tung miền ký ức của tôi, rối ren không sao sắp xếp, nằm trên giường nhớ lại mọi chuyện trước kia, nước mắt muốn rơi nhưng bất lực, trời đêm lặng gió khiến người ta nghẹt thở đến hoảng loạn.
"Vương Hiểu Hạ, mày ngủ chưa?" Anh trai gõ cửa phòng, mở hé một khe rồi thò đầu vào hỏi: "Mày có lấy đĩa game Diablo của anh không?"
"Không có."
"Nói dối, lần trước rõ ràng thấy mày chơi."
Chán không thèm đôi co với anh, tôi nói: " Không tin tự đi mà tìm."
Anh xông vào, sau một cuộc tfm kiếm quy mô lớn trên bàn học vẫn không thấy, lại mở đến ngăn kéo, lật tung đồ đạc bên trong.
"Cẩn thận, đừng làm loạn ngăn kéo của em." Tôi bực bội.
"Ngăn kéo của mày ngăn nắp lắm à?" Anh ném cho tôi một nụ cười chẳng hiểu ẩn ý gì.
"Có chứ!" Tôi lẩm bẩm: " Chỉ có điều xác suất tìm được đồ hơi thấp chút thôi."
Cuối cùng anh cũng tìm được một chiếc đĩa từ sâu tròn ngăn kéo.
"Xác suất hơi thấp à?" Anh huơ huơ chiếc đĩa, " Đây là cái gì?"
Tôi hứ mũi: " Tìm thấy rồi thì mau biến đi, ở đâu ra lắm lời thế."
"Có thời gian thì dọn dẹp lại đi, cái ngăn kéo của mày chả khác gì bãi chôn rác!" Anh chép miệng, đóng rầm ngăn kéo, khệnh khạng bỏ đi.
Dù sao cũng không ngủ được,tôi đứng dậy thu dọn ngăn kéo bị anh đảo lộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro