Chúng ta chờ đợi tình yêu, nhưng lại để mất nhau (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Có!" Cơn giận bùng nổ, nó quát: " Mẹ mày tìm mày! Bảo mày không nghe điện thoại! Nên phải gọi cho tao đấy!                                                                                                                                                                "Tao... quên không mang di động..." Tôi yếu ớt giải thích.                                                                                  "Quên không mang di động?" Nó vỗ vào sau đầu tôi, "Quên không mang theo não luôn đúng không?"
  Bị đau, tôi rất không vui: " MÀy cứ nói với mẹ tao không thấy người đâu là xong, sao phải nghe lời thế, khăng khăng đi tìm bằng được, không thấy tao với anh Nhân Kỳ đang nói chuyện rất vui vẻ à...
    "Đang nói chuyện rất vui vẻ?" Nó nghiến chặt răng, "Tao không nhận ra hai người đang nói chuyện đấy!"               "Đúng thế! Mày sớm không đến muộn không đến, cứ phải xuất hiện đúng lúc ấy, mày có biết suýt chút nữa tao..." Tôi suýt hỏi được bí mật động trời.               
"Mày suýt nữa sao?"                                    "Tao suýt nữa hỏi(1) ..." Tôi nhất thời run giọng, vội lấy tay che miệng, không được kể... không được kể, đây là một quả lựu đạn thàn cấp, còn chưa hỏi rõ ràng không thể tùy tiện loan tin.        "Hôn á?" Giọng nó cứng ngắc, "Không ngờ mày cũng biết chủ động thật đấy, tự ngả vào lòng người ta. Đồ không biết xấu hổ!"
" Cái gì mà ngả vào lòng cười ta? Đuọc rồi, mặc dù cũng từng có ý bổ nhào vào anh Nhân Kỳ, nhưng tao đã rất mạnh mẽ kiềm chế, giữ gìn trinh tiết quí giá của mình! Mày không khen thì thôi, lại còn mắng tao 'không biết xấu hổ'?"                                                                                                                           "Thế mày muốn tao nói gì? Xin lỗi đã làm phiền hai vị, xin mời tiếp tục à?"                                            

1. Trong tiếng Trung, hỏi và hôn phát âm gần giống nhau.                                                                                  ________________________

"Đúng thế!" Tôi hùng hổ đáo trả, "Làm phiền người khác nói chuyện rất mất lịch sự!"

    "Vương Hiểu Hạ!" Giọng Bưởi oang oang trên đỉnh đầu, "Mày hám trai hay ngớ ngẩn hả! Nói chuyện? Như thế gọi là nói chuyện à? Nói chuyện đến mức anh ta đè lên cả người mày à? Nhìn bộ dạng vừa nãy, tao mà đến muộn chút nữa mày đã bị hắn xơi tái rồi!"  

    "Bị xơi thì sao? Mày có tư cách gì nói tao, không phải mày cũng bị chị Tinh Hủy xơi gọn à!"

    Con người này làm sao vậy nhỉ! Chuyên đến để cãi nhau với bà đây mà!

    Không kiềm chế được cảm xúc kèm theo men say xộc lên tận đỉnh đầu, thêm việc vừa trải qua nỗi khiếp sợ từ sư huynh, giờ đây chút lý trí còn sót lại cũng nói lời tạm biệt, giống như những con ma men khác, tôi nắm lấy cổ áo Bưởi, xộc xệch rối bù, miệng lè nhè quát tháo những lời đến chính mình cũng không rõ đầu cua tai nheo.

    "Mày với chị Tinh Hủy đứng hôn nhau giữa bàn dân thiên hạ, khoa trương như thế tao cũng có nói gì đâu, mày không muốn nhìn tao thân thiết với anh Nhân Kỳ, cứ thích đến phá hoại! Dương Tông Hựu, mày suốt ngày làm hỏng chuyện của tao, chỉ một chút nữa thôi là tao đã hỏi được rồi! Mày nói đi mày tính đền bù thế nào đây? Mày lấy gì ra đền? Mày nói đi nói đi nói đi..." Haizz, dù sao cũng bị ma men nhập.

    Nếu đã vậy, đứa bị dồn ép chỉ đành chó cùng rứt giậu.

    Bưởi bị dồn đến phát cáu, buột miệng nói: " Hôn tao đi! Mày muốn hôn trai như thế, vậy hôn tao đi! Tao đền cho mày!"

    Hôn tao đi!

    Vẫn khoảnh khắc câu nói ấy vang lên, thế giới dường như trống rỗng trong tích tắc.

    Đầu nặng trĩu...

    Hai đứa đang cãi vã như ma nhập, tại soa lại thốt ra câu này?

    Hôn tao đi!

    Hôn tao đi!

    Hôn tao đi!

    "Hôn tao."Giọng nói thấp trầm mạnh mẽ như vọng tới từ sâu thẳm nhất, trong lành nhất dưới hồ nước, mê hoặc đến mức chỉ muốn nhảy ào xuống.

    "Là tự mày nói đấy!" Tôi tiến lên trước một bước ngẩng cao đầu, "Đừng tưởng tao không dám..."

    Dưới ánh trăng, Bưởi cụp mắt nhìn xuống, đôi mắt đen sâu lắng, mặt đối mặt với tôi ở khoảng cách rất gần khiến nó đánh mất tập trung, đôi môi hé mở phả ra hơi thở nóng rực tưới đẫm khuôn mặt tôi. Nó có vẻ căng thẳng, cơ bắp căng cứng, xương quai xanh hoàn mỹ nằm bên dưới cổ áo sơ mi đen để mở cũng nặng nhọc nhấp nhô theo từng hơi thở. Còn nữa, dính bên khoé môi căng mọng, ướt át, là đôi lúm đồng điếu nhỏ xinh hút hồn chết tiệt.
   
    Tôi ra sức chớp chơp mắt, rồi lại tiếp tục chớp chớp mắt, chàng trai đứng trước mặt tự như chiếc bóng in trên mặt nước, lắc lư xiêu vẹo, rung chuyển đến độ khiến tôi căng đầu nhức óc.
   
    Bưởi quay mặt đi, từ giữa những kẽ răng thốt ra một câu: "Mày say rồi!"

    "Đừng có động đậy..." Tôi bưng lấy mặt nó, "Mày cao lên nhiều đấy..."

    Tôi kiễng chân, nhằm chuẩn môi nó mà ngoạm.

    "Ê, mày ăn vụng thạch lúc nào đấy, lại còn có mùi coca..." Nới rộng chút khoảng cách, tôi hỏi vẻ khó hiểu.
   
    "Đó là lưỡi tao." Có chút thở dốc, nhưng giọng vẫn khá bình tĩnh, nó trả lời.
   
    Tôi thầm hứ một tiếng, sau đó...

    Không còn sau đó nữa.

    Tôi không nhớ nổi...

    Thật sự quên rồi, bạn định cắn tôi chắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro