Chúng ta chờ đợi tình yêu, nhưng lại để lỡ mất nhau(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Mày nghe thấy chuyện này ở đâu?" Nó cau mày, tôi bắt gặp vẻ bàng hoàng sượt qua mắt nó, nhưng ngay lập tức được chủ nhân che đậy rất khéo.
    Thân làm "chị Bưởi", ưu điểm lớn nhất là những việc liên quan đến mày, tao đều không mất công đi nghe ngón, ắt có người vô tình hữu ý đến nói cho nghe.
    Nghe nói, mày có vẻ đối xử với chị Tinh Huỷ rất đặc biệt? Mỗi buổi luyện tập nhóm, bất kể muộn đến đâu cũng đưa chị ấy về tận nhà! Mấy lần liền mày cùng chị ấy ở lại tập đến tận trời sáng, chỉ duy có hai người! Sinh nhật chị Tinh Huỷ, mày còn tặng nhẫn bạc cho chị ấy. Đời mày lần đầu tiên cúp học, cũng là vì chị Tinh Huỷ, tâm trạng chị ấy không vui, mày đưa chị ấy đi ngắm biển. Luôn miệng nói " Giữa tao và chị Tinh Huỷ không có gì", cứ nói không có gì thực chất mới là có điều mờ ám đấy!
    Không rõ tại sao mình lại tức giận đến thế, suy cho cùng là bởi phẫn nộ trước sự đổ vỡ của tỉnh bạn, đôi bên không còn chuyện gì cũng kể cho nhau nghe nữa, hay thực chất tôi đang sợ hãi nguyên nhân sâu xa khiến cho tình bạn chúng tôi sụp đổ kia?
    Nhẫn nhịn rồi chịu đựng, những cảm xúc bị đè nén lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ, tôi hét lên, trên con đường dần chìm vào đen tối, âm thanh vang vọng vô cùng chói tai.
    "Chị Tinh Huỷ và anh Nhân Kỳ là cặp đôi được cả trường công nhận, còn chuyện giữa mày và chị ấy lại đang lan truyền ầm ĩ, mày cố gắng che đậy không muốn ai biết, điều này tao có thể hiểu được, nhưng sao phải sợ tao biết thế? Bạn bè thân thiết chẳng lẽ đến chuyện này cũng khoing được quan tâm à?" Tôi gào vào mặt nó, mỗi câu hỏi đều như dùng hết toàn bộ sức lực.
    "Tao đã nói tao với chị Tinh Huỷ không có gì cả!" Nhìn bề ngoài nó rất bình tĩnh, nhứng giọng nói lại lộ vẻ kiềm chế.
    "Có hay không không phải mày nói là được! Mày có từng nghĩ, anh Nhân Kỳ sẽ nghĩ thế nào? Người khác sẽ nghĩ thế nào? Hiện giờ gần như hơn nửa trường đang nói mày cướp bồ người khác! Còn bảo anh Nhân Kỳ nghỉ tập chính vì mày và chị Tinh Huỷ! Sao hai người có thể ích kỷ như thế! Liệu mày có từng nghĩ sẽ có người bị tổn thương không?"
    "Vương Hiểu Hạ, đứa ích kỷ là mày! Mày chỉ đang lợi dụng anh Nhân Kỳ để quên Trình Dịch!" Nó nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, và nhiều hơn cả là một nỗi buồn không tên. "Tao cảnh báo mày, đừng đem tình cảm dành cho Trình Dịch dòin sang anh Nhân Kỳ, đến cuối cùng người bị tổn thương chính là mày đấy!"
    Tôi chỉ lợi dụng anh Nhân Kỳ để lãng quên Trình Dịch sao?
    Tôi đã làm thế sao?
    "Dù là vậy, thì sao nào? Mày dựa vào cái gì mà quan tâm đến chuyện tình cảm của tao?" Tôi lùi lại mấy bước, lẩn tránh ánh nhìn của nó.
    Mày là ai chứ? Chẳng qua là bạn học thôi mà!
    Chỉ vừa khéo học cùng lớp nhiều năm, lại trùng hợp sống trên cùng một con phố nên mới cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, nói "thanh mai trúc mã" tao còn cảm thấy buồn nôn!
    Còn nữa...
    Tao chẳng để bụng chuyện giữa mày và chị Tinh Huỷ tẹo nào!
    Một-chút-cũng-không!
    "Mày đúng thật là..." Nó thoáng thở dài, khẽ nói: "Không mạnh mẽ như tao nghĩ."
    "Đừng nói như mày hiểu tao lắm ấy!" Tôi cắn môi, đến đau điếng:" Mày chưa từng thích một ai đó giống như tao, năm năm trời trong lòng chỉ có duy nhất một người, mày cũng chưa từng phải trải qua việc dù mình cốnganwgs đến đâu, cuối cùng cũng vẫn bị coi là trò cười, nỗi đau ấy..."
    "Ai bảo tao chưa từng..." Nó như phải kỉm nén không bật ea những lời muốn nói, ngoảnh mặt đi.
    "Tuỳ mày, tao không muốn nói chuyện với mày nữa!" Ngay cả lời tạm biệt cũng không buồn nói, Bưởi quay người bỏ đi, để lại tôi phía sau, xa dần.
    Tôi chợt nhớ tới đoạn ranh giới mình tự tay khắc lên bàn khi xưa.
    Không được vượt qua ranh giới! Anh bạn!
    Hoá ra đường giới hạn đó, vẫn rõ rệt đến thế.
    Vương Hiểu Hạ, không được khóc! Mày khóc chứng tỏ thực chất mày chỉ là con ngựa non háu đá...
                                 ***
    Cuối cùng buổi biểu diễn báo cáo thành quả cũng tới, tổ chức vào tối thứ sáu.
    "Hiểu Hạ, cậu có biểu diễn tại buổi báo cáo không?" Hết tiết cuối, Hà Nhược Kỳ hỏi tôi.
    "Không, tớ chỉ làm chân sai vặt, nhưng Bưởi biểu diễn đấy, cậu đến nghe không?"
    "Ừ, cậu ấy có mời tớ..." Cô ấy lấy ra một tấm thiệp màu hồng, bên trên viết hàng chữ rồng bay phượng múa:" Dear Hà: hãy đến cổ vũ cho tớ nhé! Mong chờ-ing! Bưởi", bên cạnh còn vẽ trái tim đỏ thắm đang ngoác miệng cười.
    Lại còn trái tim đỏ thắm! Tên này đúng là hết thuốc chữa, tà lưa hết người này đến người khác, chẳng trách thị phi ngập trời.
    "Nhưng mà, tớ khoing đi được, mẹ tớ bảo phải về sớm..." nói đến đây Hà Nhược Kỳ dừng lại, lấy trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ thắng nơ vàng."Cậu chuyển cái này cho Bưởi giúp tớ được không?"
    Tôi do dự hồi lâu.
    "Chỉ là món quà nhỏ thôi, không có ý gì khác đâu, chúc cậu ấy biểu diễn thành công." Cô ấy nói, lè lè lưỡi, vẻ mặt đáng yêu khiên người khác khó lòng từ chối, "Cậu cũng biế tớ không thể tặng hoa cho cậu ấy, bị mek phát hiện chắc chắn lại một trận hoảng hồn."
    "Được rồi!" Mặc dù đồng ý, nhưng tôi lại gật đầu vô cùng nặng nề.
    "Yeah! Hiểu Hạ cậu là tốt nhất..." Cô ấy vỗ tay hoan hô, nói tiếp: " Vậy phiền cậu nhé, nhất định phải đưa cho cậu ấy đấy!"
    Buổi biểu diễn bắt đầu bằng tiết mục của nhóm nhạc trường bạn.
    Tôi cùng với mấy em lớp dưới bận tối mắt tối mũi, kêu gọi các bạn ổn định vị trí, phát danh sách tiết mục biểu diễn, chụp ảnh, làm chân lon ton đi mua đồ ăn và nước uống, chẳng mâu sau áo thun đã ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bời dính bết trên mặt, cực kỳ nhếch nhác.
    "Cho em này." Anh Nhân Kỳ đứng sau cánh gà kéo tôi lại, đưa cho một chai nước khoáng.
    Tôi nhận lấy, uống ừng ực, vừa buông chai nước xuống, bỗng tay anh vòng qua mặt tôi, theo bản năng tôi vội lùi lại sau một bước.
    "Đừng cử động!" Anh nói nhỏ, rồi càng xích lại gần hơn, những ngón tay thon dài lạnh giá nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi, giúp tôi buộc chiếc đuôi ngựa sau gáy.
    Tôi không dám động đậy, mặt cúi gầm.
    "Được rồi, làm việc đi!" Anh vỗ nhẹ đầu tôi, mỉm cười.

    Cuối cùng cũng được dừng lại nghỉ ngơi, chợt nhận ra đến lượt Bưởi lên biểu diễn. Thứ âm nhạc heavy metal ồn ào mặc ý tuôn trào qua loa, làm màng nhĩ của tôi rung lên bần bật, đau nhói. Nhưng vì xung quanh sớm đã bị đám đông chen chúc đến một hạy bụi cũng không thể lọt qua, tiền thoái lưỡng nan, tôi đành đứng yên tại chỗ, hơi ngước đầu lên, Bưởi đang đứng trên sân khấu cách tôi không xa.
    Khác hẳn bộ dạng lúc luyện tập mặc độc cái áo thun ghẻ, hôm nay nó diện sơ mi đen, phóng túng cài vài chiếc cúc, để lộ làn da rám vàng trước ngực, quần bò màu đen bó sát đôi chân thon dài, tóc mái thường ngày vẫn nằm im lìm trước trán, giờ được tạo mẫu, nhìn hệt như ngọn lửa đen tuyền đang rừng rực cháy. Tôi chưa từng thấy Bưởi trong bộ dạng này, nhất thời có phần không quen, suýt nữa không nhận ra nó.
    Một đoạn độc tấu vang lên, mắt nó nhắm hờ, vẻ mặt lạnh lùng rất phiêu, phảng phất chút đau khổ, bàn tay đeo chiếc nhẫn bạc ra sức gảy đàn, ánh lên lấp lánh dưới ngọn đèn sân khấu, tôi chụm tay bắc loa hét thật to: " Bưởi ơi, cố lên!" Nó như nghe thấy, hơi quay đầu, hai ánh mắt bắt gặp nhau, đôi lúm đồng điếu hiện lên bên má, khoé môi hơi nhếch lên thành nụ cười.
    Chị Tinh Huỷ chịu trách nhiệm hát chính, vốn rất cao lại xỏ thêm đôi giày cao gót, giống hệt nữ vương toả hào quang bốn phương. Chất giọng trong trẻo cao vút, khả năng bùng nổ tràn trề sau vài bài tiết tấu nhanh đã đốt cháy cảm xúc của khán giả, tiếng "encore" vang lên không ngớt.   
    "Cảm ơn các bạn! Ban nhạc thành lập rất vội vàng, bọn mình chỉ tậo được vài bài, tối nay đều đã mang ra biểu diễn rồi!" Chị mỉm cười, vẻ như khó xử, tiếng hô yêu cầu hát tiếp vẫn tiếp tục như sấm rền.
    "Thế này đi, thêm một bài..." chị ấy ghé vào tai Bưởi thì thầm, Bưởi gật đầu, đổi sang ghita thùng.
    Chị Tinh Huỷ hát một bài nhạc trữ tình, tiếng ghita trong trẻo, ấm áp, dịu dàng ôm trọn bài hát rung động lòng người của chị, hai người phối hợp vô cùngg ăn ý, lúc mỉm cười nhìn nhau, lúc khe khẽ hoà âm, trời sinh một cặp, tưởng như bài hát được dành riêng cho họ vậy.
    Tôi cúi đầu, chuẩn bị quay người bỉ đi thì xung quanh nghe thấy tiếng la hét bất thường, ngẩng đầu lên nhìn, chị  Tinh Huỷ quàng tay qua cổ Bưởi, hôn lên môi nó!
    Giây phút ấy, trái tim tôi như bị ai đó bố nghẹn.
    Liên quan gì đến tôi! Tại sao lại buồn đến mức chỉ chực rơi nước mắt...
    Vương Hiểu Hạ, khoing được khóc!
    Khóc sẽ chứng tỏ... dường nhue mày, dường như... đang ghen!
    Ghen chứng tỏ mày thích tên đó rồi?
    Mẹ kiếp! Ai ghen chứ!
    Môi mọc trên mồm Bưởi, nó thích hôn ai thì hôn, liên quan quái gì đến mình!
    Nhìn bạn gái của đàn anh ôm ấp kẻ khác, hơn nữa còn trước mặt bàn dân thiên hạ, người có lòng chính nghĩa, hay chút đạo đức đều sẽ bất bình chẳng tha! Dù cho phái nữ chủ động ngả vào lòng, nam tử hán đường đường chính chính phải biết cất lời cự tuyệt chứ. Lại còn làm bộ nửa muốn nửa không, đồ dâm tặc như mày hẳn đã thè cả đống lưỡi ra rồi đúng không?
    Tức đến mức đau quặn bụng, tôi yếu ớt vịn tay lên tường đì vào sau cánh gà, bắt gặp anh Nhân Kỳ đang lấp sau tấm màn che, không rõ đã đứng đó bao lâu, ánh mắt mơ hồ trống rỗng.
Anh cũng nhìn thấy rồi, có lẽ trong lòng rất khó chịu!
"Anh Nhân Kỳ! Anh Nhân Kỳ!" Tôi gọi liền mấy câu, kéo áo anh, " Buổi diễn kết thúc rồi."
"Kết thúc rồi à?" Anh định thần lại, gượng gạo cất tiếng, "Đi thôi, bọn mình đi ăn mừng!"
"Ăn mừng? Nhưng lát nữa câu lạc bộ cũng tổ chức tiệc mừng mà?" Tôi chưa nói hết câu, anh bỗng nắm lấy tay tôi, cái lạnh giá truyền tới từ đầu ngón tay khiến tôi rùng mình.
"Ăn mừng cùng anh... được không?" Giọng anh mang cảm giác cầu xin, khiến người ta khó lòng từ chối.
Một đêm đầu hạ, rời xa khỏi đám đông, mới nhận ra có phần se lạnh.
Anh Nhân Kỳ đã quên mất câu mình từng nói, "Bia ăn cùng gà chiên viên mới đúng điệu". Anh chỉ mua bia, ngồi trên bậc thềm nhà thể chất, uống hết lon này đên lon khác.
Tôi ngồi bên cạnh, bật một lon bia, uống vài ngụm, bia đọng lại trong miệng dư vị đắng chát, roiif troiibdaafn xuống bụng, chầm chậm trào lên một luồng khí ấm áp.
"Anh đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa, nào nào nào, em kính anh!" Tôi hào khí ngất trời.
"Chị Tinh Huỷ hôn Bưởi? Anh nói xem tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy cơ chứ?" Để bày tỏ sự phẫn nộ của mình, tôi biểu diễn một tay bóp rúm lon bia, chiếc lon cũng rất biết phối hợp phát ra tiếng răng rắc.
Anh Nhân Kỳ rướn mày, ngửa đầu uống bia.
"Bạn gái mình ngay trước mặt mình, à không, ngay trước mặt học sinh tìan trường hôn kẻ khác! Trắng trợn như thế chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của anh! Trong mắt chị ấy còn có anh không chứ!" Tôi vơ lấy chiếc lon rỗng trong tay anh, đưa cho anh một lon bia mới.
Anh trầm ngâm, móc ngón trỏ vào khoen nắp bia rồi thả ra, hết lần này đến lần khác, tạo thành tiếng kim loại va đập. Vài lần nắp lon phát ra thứ âm thanh chát chúa, tưởng như sắp đứt kìa nhưng rồi lại bị ghì chặt
Rắc! Cuối cùng cũng đứt.
"Thực ra, anh với Tinh Huỷ... đã chia tay rồi." Anh nói.
"Chia tay rồi?" Não tôi vẫn chưa kịp định hình, vội hỏi:" Chuyện từ khi nào? Tại sao? Cãi nhau à?"
"Từ học kỳ trước," anh nói, ánh mắt rầu rĩ, "còn về tại sao..."
"Cô ấy nói hết yêu rồi, không còn cảm giác, như vậy có được coi là lý do không?" Sư huynh cười đau khổ.
Hết yêu rồi...?
Có trăm ngàn lý do để chia tay, hoá ra tất cả đều là ngụy biện, hai người chẳng thể kiên trì bên nhau, thật ra chỉ vì một ký do voi cùng đơn giản, chính là - hết yêu rồi! Đáng tiếc số đông đều khoing dám thừa nhận, chẳng thà bịa ra một lý do phức tạp nào đó, lừa mình và cũng lừa người.
"Nóng quá..." Tôi kéo cổ áo, bỗng cảm thấy một luồng khí nóng cuồn cuộn trong người.
"Em uống nữa sẽ say đấy..." anh Nhân Kỳ giàng lại lon bia, tôi giữ chặt không buông, anh mạnh tay kéo cả người tôi sà vào lòng.
    "Hiểu Hạ," anh nhìn xuống, ánh mắt mơ màng nguy hiểm, "em đừng có uống say khướt, anh không biết nhà em ở đâu đâu."
    "Chưa say chưa say, tửu lượng của em ngàn ly không say, càng uống càng tỉnh." Tôi xua tay, cười lớn.
    "Em chưa say, nhưng anh say rồi..." Ngón tay thon dài lạnh giá của anh lướt qua mặt tôi, dừng lại trên bờ môi.
    Tôi bỗng thấy khó thở.
    "Em biết loài động vật nào nguy hiểm nhất trên đời không?"
    "Anh đang kể chuyện cười nhạt à?" Tôi cười ngô nghê.
    "Là thằng đàn ông đang thất tình lại say rượu, Hiểu Hạ, em phải cận thận, đàn ông, không được tuỳ tiện an ủi họ đâu..."
    Anh không ngừng ép sát, tôi không ngừng lui về sau, cho đến khi cái lạnh lẽo của bức tường xuyên qua lớp áo thun mỏng dính chặt lưng, tôi mới nhận ra không còn đường lùi nữa!
    Tôi ra sức vùng vẫy, hai tay ghì chặt sang hai bên, môi anh gần như sắp chạm vài tôi
    "Giống như thế này, đàn ông rất dễ được nước lấn tới"
    "Anh Nhân Kỳ, anh, anh định làm gì? Em, em không phải loại người tuỳ tiện đâu." Mặc dù khi tôi tuỳ tiện thì chẳng còn giống người nữa
    "Em nói xem?" Anh lật ngón tay vuốt nhẹ qua má tôi, những xúc cảm truyền tới từ vết chai tay giữa cac khớp xương khiến tôi suýt nữa hét lên.
    "Mặc dù, anh rất giống cậu ấy..."Tôi mím chặt môi, ngoảnh mặt đi.
    "Trình Dịch sao? Vậy hôm nay em hãy coi anh là cậu ấy!" Anh mời gọi: " Em muốn làm gì với cậu ấy, giờ có thể làm hết với anh, anh sẽ không giận đâu..."
    Tôi trừng mắt nhìn.
    "Không dám sao?" Anh khẽ cười, "Đáng yêu quá, mặt đỏ rồi, hay để anh chủ động nhé?"
    Bờ môi đỏ hây ướt át còn phảng phất men bia nồng, đôi mắt đen sâu lắng được bao phủ một làn sương mù, mức độ đẹp trai không thua kém Trình Dịch, nhìn đầy vẻ cám dỗ.
   Không được, tôi săps không kiềm chế được nữa!  
    Mặc dù thuộc thành phần mê trai điên dại, tôi cũng biết nụ hôn đầu vô cùng quý giá. Mối tình đầu đã trút cả lên Trình Dịch, tôi không còn lời nào để nói, nhưng ngay cả nụ hôn đầu cũng ù ù cạc cạc dành cho một người giống cậu ta sao? Nếu vậy chẳng phải tôi lỗ lớn ư!
    Chút lí trí còn sót lại nói với tôi hãy dũng cảm từ chối.
   "Anh Nhân Kỳ, trước giờ em chưa từng coi anh là người thay thế Trình Dịch, tuy nhiên, nếu như anh cũng thích em, em không ngại để anh theo đuổi em, khi nào em bị cưa đổ, anh mới được hôn em."
    Như vậy có được coi là tỏ tình không? Tôi thật sự muốn hoan hô cho độ mặt dày của chính mình!
    "Hiểu Hạ, anh thích em..." Anh nở một nụ cười gian tà đầy mê hoặc, từng hơi thở ngập tràn sự quyên rũ.
    "Anh Nhân Kỳ.." Tôi bất giác nhắm mắt.
    "Hiểu Hạ, anh thích em, nhưng anh không thể theo đuổi em, cũng không thể hôn em..." Anh ghé sát tai tôi, thì thầm: "Bởi vì..."
    "Người em thích là Trình Dịch, em trai anh." Anh nói.

      Đùa phải không? Sao có thể như vậy?
    Hai người khác họ, trước giờ chưa từng nghe nói Trình Dịch có một người anh trai!
    Hỡi ôi... tại sao có thể xảy ra chuyện xấu hổ như thế này? Vương Hiểu Hạ, việc mày cua trau tạm cho qua, không ngờ lại còn cua phải anh trai người ta!
    Bà đây sống đến ngày hôm nay, mua xổ số chưa từng trúng mấy số cuối, cào mãi, cào mãi chỉ được mỗi số kế bên, mở nắp lon cũng toàn mấy lời cảm ơn chúc may mắn lần sau, lần này ông trời có cần yêu mến tôi hết mực vậy không!
    Không thể nào! Không thể nào!
    Nhất định do tôi uống say nên nghe câu nọ xọ câu kia.
"Nói dối!" Nhân Kỳ, anh chỉ đang lấy em làm trò tiêu khiển chứ gì, dường như trong khoảnh khắc nào đó tôi nghe thấy nhanh nói: Ha ha! Vương Hiểu Hạ, em dễ bị lừa thật đấy...
"Vốn dĩ anh tên là Trình Kỳ, Trình Kỳ và Trình Dịch, ngay cả tên bọn anh cũng có liên quan đến nhau."
Đâu chỉ kinh ngạc, tôi sợ hãi đến mức chẳng tài nào suy nghĩ, đầu óc quay cuồng, như muốn lên tiếng hỏi mà miệng há mãi không thốt được thành câu.
"Đừng kể với ai." Anh áo ngón trỏ lên môi tôi, tôi mở mắt thật to, toàn thân run rẩy.
"Tại sao..." Còn chưa kịp hỏi, bỗng cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, một đôi bàn tay to lớn từ trên trời chụp xuống, túm lấy cổ áo anh Nhân Kỳ từ phía sau, quẳng anh lên không trung, ngã liểng xiểng một bên.
Mẹ ơi! Trong trường có ma!
Xem ra tôi không những say, mà còn thấy xuất hiện cả ảo giác.
Anh Nhân Kỳ co rúm người, nằm rên rỉ dưới đất.
"Hai người đang làm gì đấy?" Bóng đen mở miệng hỏi, cơn giận bùng nổ, khuôn mătj hung dữ, ánh nhìn thiêu đốt chẳng khác nào tia laser đang hận nỗi không thể xuyên thủng hai lỗ trên người tôi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, đưa lon bia ra lấy lòng: "Ha ha, bọn tao đang uống bia! Mày cũng uống nhé..."
Bưởi cầm lấy, bật nắp, tu cạn một hơi đầy khí phách, sau đó quẳng lon rỗng sang một bên, lon nhôm đập xuống đất bật nẩy lên liền mấy cái.
"Còn không?"
"Còn một lon coca..."
"Đưa đây!" Không một lời thừa thãi, nó chìa ta.
Lúc này, Bưởi hừng hực khí thể, chỉ dựa vào ánh mắt cũng đủ hạ gục tôi, tôi vội vàng dâng coca cho nó bằng cả hai tay, nó một tay cầm coca, tay kia nắm chặt cổ tay tôi, giống như tóm gọn một con thỏ non, thừa cơ kéo tôi qua bên cạnh.
Tôi gắng sức vùng ra, muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của nó, nhưng chỉ đổi lại được ánh mắt uy hiếp đáng sợ, cùng cổ tay đau nhức thấu xương.
"Đã uống hết, đi được rồi chứ!" Nói đoạn, nó kéo tôi bỏ đi.

"Bưởi, mày đến buổi tiệc ăn mừng rồi chứ? Vui không? Chị Tinh Hủy đâu? Sao không đi tăng hai?"
   Con đường vắng vẻ chìm vào đêm tối, giọng tôi lé xé rạch tan bầu không khí tĩnh lặng xung quanh, Bưởi xốt ruột lôi xềnh xệch tôi đi, như sợ thứ quái quỷ gì đó đuổi theo sau lưng. "Vì chạy đi tìm mày, nên tao không hề tới buổi tiệc!"
    Nó đột nhiên quay ngoắt lại, khiến tôi nhất thời đứng không vững, ngã nhào vào lòng nó.
"Tìm tao có việc gì à?" Tôi ôm chiếc mũi đang đau điếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro