Chúng ta chờ đợi tình yêu, nhưng lại để lỡ mất nhau(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tháng ngày rong ruổi giữa ba việc lên lớp, học phụ đạo, sinh hoạt câu lạc bộ, chớp mắt đã sang học kỳ hai lớp mười một.
    Đối với anh Nhân Kỳ, tôi luoin tuân thủ đúng bổn phận "yêu thầm", yên lặng lắng nghe anh nói chuyện, ca hát, đánh đàn, không làm phiền, không chủ bụng lôi kéo chú ý, lẳng lặng, bí mật, chỉ đơn thuần... thích anh thôi.
    Giang Giai Lăng nói tôi đã thay tính đổi nết.
    "Vương tiểu thư, từ khi nào mà tiểu thư lại suy nghĩ thông suốt không sát sinh nữa vậy?" Nó chọc vào trán tôi, "Nhớ khí thế năm xưa tiểu thư tỏ tình với Trình Dịch đi đâu mất rồi? Càng lớn gan mày càng bé lại à..."
    "Từ ngày tao phát hiện ra mình kết nhầm bạn đểu, nên muốn tích thêm chút công đức." Tôi đáp với vẻ ủ ê, trong lòng hối hận vô bờ, hối hận không nên tỏ tình với Trình Dịch, càng hối hận không nên kể với con bé to mồm Giang Giai Lăng!
    Tháng tư, bước chân của mùa xuân còn đang lưu luyến chưa nỡ rời, mặt trời Cao Hùng đã hăng hái báo hiệu mùa hạ sắp tới. Hoạt động ở câu lạc bộ kết thúc, trên đường về nhà, mặt Bưởi ủ ê.
    "Ăn kem không Bưởi?"
    "Ừ..."
    Tôi mua hai cây kem, hai đứa đứng trước cửa hàng tiện lợi, vừa ăn vừa kiếm chuyện để nói.
    "Ê, mày có thấy anh Nhân Kỳ trông rất giống Trình Dịch không?"
    "Bình thường." Giọng điệu qua quýt.
    Anh Nhân Kỳ hay đeo một cặp kính gọng lớn, lúc nào cũng loà xoà mái tóc rối tung, mới nhìn sẽ thấy khác hẳn dáng vẻ trắng trẻo thanh tú của Trình Dịch.
    "Nếu anh ấy không đeo kính, tóc ngắn hơn một chút, nhất là khi nghiêng mặt... cực giống!" Tôi thuyết phục nó.
    "Ừ, cũng hơi giống." Bưởi nghĩ ngợi một hồi.
    "Nhưng mà, anh ấy với Trình Dịch là hai tính cách khác hẳn nhau! Một người nóng một người lạnh!"
    "Ừ, anh ấy rất lạc quan."
    "Lạc quan? Hài hước mới đúng! Này, mày biết không? Anh ấy từng nói muốn lập nhóm với anh Đông Niên đấy, đoán xem tên nhóm là gì?"
    "Là gì?"
    "Là ' Đông đến thì tiêu' ! Ha ha ha!" Tôi cười vang.
    Anh Nhân Kỳ thích pha trò nhạt nhẽo, thường xuyên nhạt đến mức mọi người hận nỗi không đem thêm ít muối.
    "Hôm nay anh ấy hỏi bọn tao, có ba con gà, vịt, chim bị nhốt vào một cái kho đông lạnh, một tuần sau chỉ còn con chim sống sót, mày biết tại sao không?"
    "Tại sao?"
    "Bởi vì... đấy là chim cánh cụt! Ha ha ha!"
    Bưởi lườm tôi, hai ba miếng ăn hết veo cây kem.
    "Nghe nói một hôm rảnh rỗi, gấu Bắc Cực định ngồi đếm xem mình có bao nhiêu sợi lông, bứt một sợi đếm một sợi, bứt hết lông trên mình nó liền bảo: 'Trời! Hoá ra Bắc Cực rét cóng thế này!' Ha ha ha! Buồn cười nhỉ! Rét cóng nhỉ!"
    Không thể không thừa nhận, tôi là đứa rất dễ cười.
    Sắc mặt Bưởi càng lúc càng ủ rũ, tôi liền kể mấy chuyện cười mà sư huynh từng kể, vừa nói vừa minh hoạ giữa đường, lại còn tự cười như nắc nẻ, khiến ai đi qua cũng phải liếc sang.
    Bỗng, Bưởi túm lấy cổ tay tôi, bấy giờ tôi mới nhận ra trên tay mình chỉ còn lại que tre trơ trụi, kem sữa dâu tan chảy rớt xuống bộ đồng phục trắng tinh của nó.
    "Á! Tao xin lỗi!" Tôi ngay lập tức lấy tay phủi, nào ngờ kem chảy quá nhanh, thoáng cái đã thấm vào vải áo đồng phục.
    "Gay to rồi, càng kau càng bẩn..." Tôi lẩm bẩm, lấy khăn giấy ra chùi, càng chùi vệt bẩn càng loang thành một mảng hồng nhớp nháp trước ngực, xuyên thấu làn da vàng sậm dưới lớp áo đồng phục mùa hè.
    Hơi thở nó vảng vất trên đỉnh đầu, hương sữa dâu thoang thoảng xộc vào mũi, tôi chợt nhận ra hai đứa đang dựa sát nhau thế nào, ngón tay tôi ghì chặt tờ giấy ăn lên ngực Bưởi, dưới lớp áo đồng phục, tim Bưởi đập thình thịch.
Dường như bị nhịp đập của trái tim đó làm rối trí, đầu óc tôi cũng dần rối tung. Con người này đối với tôi vô cùng thân thuộc, từ nhỏ đến lớn, thời gian tôi quen hắn có thể nói dài bằng cả đời mình! Hồi nhỏ, tôi gọi hắn là Bưởi, bởi hắn béo tròn trắng trẻo, đáng yêu phúng phính hệt như trái bưởi đã gọt vỏ. Bắt đầu từ khi nào, tên nhóc phiền phức từng tè dầm vào ngày đầu tiên đi học, thi vẽ quên mang màu, suốt ngày lẽo đẽo sau tôi đã lớn đến nhường này?
Giờ đây, hắn mười bảy tuổi đứng ngang trước mắt, cao hơn tôi cả cái đầu, da rám nắng, cặp mắt hai mí hẹp dài, yết hầu giữa cổ dập dềnh lên xuống, đôi nôi căng mọng, bờ vai rộng lớn dần bắt đầu ra dáng đàn ông, thiws duy nhất không thay đổi, chính là đôi lúm đồng điếu hằn trên khoé miện mỗi khi nở nụ cười.
Có chút thân thuộc, lại đôi chút lạ lẫm.
Giống như cây kem dâu tan chảy, dù cho vẫn phảng phất mùi hương, nhưng đã chẳng còn hình dạng ban đầu. Trưởng thành thực chất là một cuộc đổi thay chậm rãi, khiến ta hoàn toàn không cảm nhận được mình đang sánh bước cùng thời gian đi về phía trước, đợi đến một thời điểm bất chợt nào đó, mới kinh ngạc nhận ra nhiều chuyện đã khác xa so với ngày xưa, thời điểm ấy sẽ trở thành cột mốc, đánh dấu những thứ chỉ có thể để lại trong quá khứ xa xôi, có những chuyện xảy ra trong thực tại mà ta vẫn mơ mơ màng màng, còn tương lai luôn đếm vào ngày mai khiên ta trở tay không kịp. Sau khi đã hơi hiểu chuyện, lại bắt đầu sợ hãi ngày mai, cùng với những ẩn số đang tới quá nhanh.
Tôi vội ngẩn phắt đầu, tóc tung lên theo sượt qua đôi môi đang khép hờ của Bưởi, nhìn thẳng vào thứ ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nó.
Bưởi nhanh chóng quay mặt đi, hệt như cậu bé phạm lỗi bị bắt quả tang.
"Này, Vương Hiểu Hạ, duyên dáng tí được không? Mày làm ơn cẩn thận chút! Bẩn chết đi được!" Nó cau mày.
"Duyên dáng? Với mày thì không cần!" Tôi dúi cả túi khăn giấy vào tay Bưởi: "Tự lau đi!"
"Nhoe nhoét hết cả rồi, còn lau cái quái gì!" Bưởi tức tối vứt túi giấy xuống đất.
"Sao phải làm toáng lên! Tao có cố ý đâu!" Tôi cáu.
"Tất nhiên không phải cố ý, mayd chỉ cố tình thôi! Cũng không nghĩ xem buổi biểu diễn báo cáo thành quả của câu lạc bộ sắp đến rồi, tao thấy hợp âm của mày chả thuộ được bao nhiêu, đánh có mỗi bài cũng rời rạc nghe chán chết đi được, thế mà chuyện cười của anh Nhân Kỳ thì nhớ rõ mồn một! Chuyện cười gì chẳng buồn cười tẹo nào, lại còn một điều 'anh Nhân Kỳ nói' hai điều 'anh Nhân Kỳ nói', thật hết chịu nổi!"
"Tao thích kể lại mấy chuyện cười anh Nhân Kỳ kể đấy, không được à? Không chịu nổi thì đi đi! Chẳng ai ép mày nghe!" Khoé mắt nóng bừng, tôi quay lưng đi.
Vương Hiểu Hạ, không được khóc! Mày khóc là thua đấy!
"Đi thì đi! Từ sau tao không bao giờ đi về cùng mày nữa!" Giọng giận dỗi của Bưởi từ sau lưng truyền tới.
"Tao-thèm-vào!" Tôi hét lên.

Tôi bắt đầu đi về một mình.
Tất nhiên, tôi nhanh chóng biết được, dù cho chúng tôi không giận nhau, Bưởi cũng sẽ không thể đi cùng tôi đoạn đường về nhà nữa.
Nó bận chuẩn bị buổi biểu diễn báo cáo thành quả của câu lạc bộ.
Lần này còn có câu lạc bộ ghita của trường khác tới giao lưu học hỏi, nên không thể thiếu màn đọ tài cao thấp. Bưởi là chủ tịch câu lạc bộ nên rất coi trọng việc này, hùa chị Tinh Huỷ, anh Nhân Kỳ, anh Đông Niên cùng mấy thanh viên lớp mười một lập nhóm biểu diễn, đảm nhiệm tiết mục đinh.
Anh Nhân Kỳ lấy lí do bài vở lớp mười hai nặng nề nên từ chối, về sau rất ít khi đến câu lạc bộ. Sau khi tan học, hầu như Bưởi đều chạy đến văn phòng câu lạc bộ, luyện tập đến tối muộn mới về, sáng sáng lại bưng hai con mắt thâm quầng xuất hiện ở trường. Quãng thời gian luyện tập quá gấp rút, có vẻ làm dấy lên mấy lời đơm đặt trong câu lạc bộ, lan truyền ầm uz giữa các thành viên.
Vài tuần sau, để thể hiện tấp lòng rộng lượng bao la, không so đo với nó mấy lời lẽ ác độc trước kia, tôi đặc biệt xách đồ ăn khuya đến tiếp sức cho Bưởi. Nào ngờ văn phòng câu lạc bộ vắng tanh khoing một bóng người.
Tên này nói luyện nhóm mà, không biết chạy đi đâu ăn chơi trác táng cùng ai rồi! Tôi cầm ghita lên, lòng dạ rối bời gẩy bừa vài tiếng.
"Lệch âm hết rồi kìa."
Tôi ngẩng đầu, ngực thắt lại, bắt gặp Trình Dịch... là anh Nhân Kỳ đứng trước cửa.
"Anh Nhân Kỳ? Sao anh lại đến đây?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Vừa chơi bóng rổ xong, anh tiện đường qua câu lạc bộ ngó nghiêng một chút, uống cốc nước mát!" Anh cười với tôi, đi tới tủ lạnh tìm đồ uống.
Tôi nhận ra anh đã cắt tóc ngắn, cũng không đeo kính nữa.
"Anh cắt tóc ạ?"
"Trời nóng lên rồi, tóc dài quá phiền phức lắm." Anh cào trán , hớt cao phần tóc mái ngắn, để lộ đôi mắt và cặp lông mày.
"Thế kính của anh đâu?"
"Lúc chơi bóng rổ không cản thận giẫm hỏng rồi." Anh nheo mắt, mũi hơi sun lại, " Mà hình như anh ngửi thấy mùi gà viên chiên."
"Anh qua ăn đi!" Tôi cười, ngồi dịch sang bên.
"Hay quá! Anh còn đang nghĩ xem đi đâu mua đồ ăn khuya? Chẳng ngờ đã có Hiểu Hạ đáng yêu mang đến cho mình!" Anh mở lon bia, vui vẻ nói: " Gà viên chiên ăn cùng bia lạnh mới đúng điệu! Em cũng uống nhé!"
Bọt bia trắng trào ra từ miệng lon, tôi lắc đầu: " Các anh giấu bia trong tủ lạnh câu lạc bộ từ bao giờ thế? Không sợ giáo viên phát hiện à?"
Anh nhún vai, cầm lon bia lên tu ừng ực.
"Đẻ cảm ơn đồ ăn khuya, anh sẽ chỉnh dây ghita cho em!" Anh ôm cây ghita của tôi, gảy vài tiếng không bấm dây, dỏnh tai lắng nghe, xoay xoay bộ khoá, rồi gảy đàn, lặp đi lặp lại những động tác đó vài lần.
"Anh lợi hại thật, cảm âm đúng là hết sảy!" Tôi buột miệng khen.
"Vì nhiều nguyên nhân như va phải bộ khoá đàn, hoặc nhiệt độ, độ ẩm đều khiến ghita khó tránh khỏi tạo ra âm thanh không chuẩn, vậy nên mỗi khi đàn, nhất định phải luyện thành thói quen điều chỉnh âm trước!" Mặc dù ra vẻ tiền bối, nhưng giọng anh nói lại rất dịu dàng.
"Xin lỗi, em không biết..." Tôi lè lưỡi.
Thực ra không phải không biết, mà là tôi không rõ cach chỉnh âm, dù Bưởi từng dạy, nhưng đáng tiếc chẳng thể nào thay đổi sự thật tôi bẩm sinh đã là đứa mù nhạc, sau khi Bưởi phát điên mấy lần, đã đưa ra đề nghị chân thành:
"Vương Hiểu Hạ, mày có muốn dùng điện thoại chỉnh âm không?"
Tôi hỏi: "Điện thoại chỉnh âm được hả? Cao siêu vậy sao? Điện thoại hãng nào?"
Bưởi tự chỉ mình, nói oang oang: " Gọi điện thoại cho tao!"
"Không sao, giờ anh sẽ dạy cho em." Sư huynh nắm tay tôi chỉ, " trước hết đánh thử dây số một buông, nghe xem có giống cai âm dây số hai phím năm không, từ đó cứ suy theo cạc tương tự..."
"Đây gọi là phương pháp chỉnh âm tương đối, nguyên lý rất đoen giản, em sẽ học được nhanh thôi!" Anh gảy đàn.
Anh Nhân Kỳ uống bia nên có phần chếnh choáng, đôi mắt đang chăm chsu nhìn tôi lơ đễnh mơ màng, hệt như hai viên trân châu đen láy chìm dưới biển xanh sâu thẳm.
"Đàn thử xem, có khác với lúc trước không?" Anh trả ghia lại cho tôi.
Tôi gảy thử vài dây, âm sắc trong trẻo lảnh lót của ghita thùng tuôn ra từ những ngón tay, không còn vẩn đục nặng nề như trước.
"Đúng là khác thật!" Tôi kinh ngạc nói, tay không thể nào ngừng lại, cuối cùng đánh ra bài hát vương vấn trong lòng đã lâu, giai điệu không thể que thuộc hơn được nữa.
Anh Nhân Kỳ lấy một chiếc đàn khác, hoà âm giúp tôi.
Tôi khép hờ mắt, hát rất khẽ, gần như lí nhí:

Some say love, it is a bunger, an endless aching need
I say love, it is a flower
And you, it's only seed...

Tôi đang làm gì vậy? Nhân cơ hội bày tỏ tình cảm ư?
Với Trình Dịch sao? Hay với anh Nhân Kỳ?
Giữ dây đàn, len lén nhìn sang anh, tôi không hát nữa, mặt bắt đầu đỏ ửng lên.
"Sao em không hát tiếp?" Anh hỏi.
"Em quên đoạn sau rồi..." Tôi cúi đầu.
"Em có muốn luyện thêm không, hôm biểu diễn bái cáo có thể biểu diẽn bài này." Anh khẽ gảy đàn, tiếp tục đánh những nốt tôi bỏ dở.
    "Em không hợp hát the rose, đây là bài em không thể nào xử lý được." Tôi lắc đầu.
Bài hát này vốn do Bette Midler hát, giọng hát trầm ấm động lòng người, còn giọng tôi lại mỏng đến mức chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.
    "Nhưng anh thấy, em rất hợp bài hát này! Không phải theo cách của Bette Midler, mà theo phong cách của riêng em, phong cách của Vương Hiểu Hạ! Nếu nói Bette Midler hát về những trải nghiệm tình yêu, thì em..." Ngừng một lúc, anh đưa tay nâng cằm tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
    "Thì em, em hát về... chờ đợi! Sự chờ đợi tình yêu của cô gái!"
    Anh nói, lớp sương mờ nơi khoé mắt chẳng rõ khi nào đã tan biến, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
    Chờ đợi?
    Tôi bất giác thu mình về sau, dãn rộng khoảng cách với anh.
    "Bài này... em không muốn hát giữa đám đông xa lạ nơi công cộng, bởi vì bài hát này... em chỉ muốn hát cho người em thích nghe" Tôi quay mặt đi, nói khẽ.
    "Người em thích?" Lông mày sư huynh rướn lên, như cười như không.
    Chợt nhận ra câu nói này có thể khiến anh Nhân Kỳ hiểu nhầm, tôi vội vàng giải thích; "Anh đừng hiểu nhầm, ý em là bài hát này có ý nghĩa rất lớn với em..."
    Tôi thuật lại ngắn gọn chuyện giữa mình và Trình Dịch, nhìn qua giống như một mối tình đơn phương dài đằng đẵng nhiều năm, thực ra chỉ hai ba câu đã kể hết.
    "Vậy nên, em tham gia câu lạc bộ ghita, chỉ vì nhìn anh giống Trình Dịch sao?" Trên gương mặt anh thoáng vẻ khó hiểu.
    Tôi gật đầu.
    "Anh cũng khá tự tin về ngoại hình của mình, cũng biết nhiều bạn nữ vì anh nên mới gia nhập câu lạc bộ, tuy nhiên, vì anh giống một ai đó nên mới tham gia, thì em là người đầu tiên!"
    "Em xin lỗi..." Bản thân lỡ kể chuyện này ra, tôi cảm thấy thật xấu hổ.
    "Đừng nói xin lỗi." Anh xoa đầu tôi, thoáng cười, " Là anh chẳng may biết được bí mật của em, đang lẽ anh phải xin lỗi mới đúng."
    Anh Nhân Kỳ quả là một người chín chắn tâm lý, khác hẳ với ai kia ấu trĩ hẹp hòi chỉ biết sinh sự vô cớ!
    Lúc này, không biết tên ấu trĩ kia lù lù xuất hiện từ lúc nào, hầm hầm đứng sau tôi.
    "Anh Nhân Kỳ sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế này?"
    Còn hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi.
    "Anh cắt tóc ạ? Sao lại không đeo kính?"
    Phì! Nghe tới câu này, tôi liền phì cười, nhưng anh Nhân Kỳ có vẻ không được thoải mái.
    "Sao hôm nay nhiều người quan tâm đến kính và tóc anh thế nhỉ?" Anh xoa sống mũi rồi lại cào tóc, nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực.
    "Xem ra anh phải mau chóng khôi phục nguyên dạng mới được. Muộn quá rồi, anh đi đây!" Anh Nhân Kỳ cầm lon bia rỗng không lên, đứng dậy.
    "Em chào anh!" Tên ấu trĩ vội nói, như chỉ mong ngóng đàn anh biến đi cho mau.
    "Anh Nhân Kỳ!" Tôi gọi với theo, anh quay đầu lại, tôi tặng anh một nụ cười ngọt lịm, "Cảm ơn anh nhé!"
    "Về nhà sớm đi." Anh vẫy tay chào chúng tôi, bước khỏi cửa.
    Tôi thu dọn đống giấy ăn bóng mỡ trên bàn, tên ấu trĩ khoanh tay trước ngực đứng bên nhìn, mưa gió xầm xì trên mặt.
    "Tại sao..." Nó lên tiếng: " Tại sao gà viên chiên của tao bị ăn hết sạch rồi?"
    Mặc kệ nó.
    "Sao không phần tao miếng nào?"
    Cứ mặc kệ nó.
    "Coca, món khoái khẩu của tao đâu?"
    Khốn kiếp, giận dỗi mấy tuần liền, câu đầu tiên mở mồm ra lại hỏi tôi sao gà viên của tao bị ăn hết? Coca đâu?
    "Cái gì là gà-viên-chiên của mày? Đấy là gà-viên-chiên-tao-mua-cho-anh-Nhân-Kỳ!" Tôi đập tay xuống bàn, túi giấy nẩy lên.
    "Hơn nữa, vừa nãy mày cũng thấy rồi đấy, anh ấy uống bia! Khônh uống coca cái thứ nước đường chỉ bọn ranh con ấu trĩ mới uống..."
    Không cãi lại được tôi, Bưởi bèn rút di động trong túi quần ra, gọi một cuộc điện thoại, nói oang oang: " Con chào cô Vương! Cô cho con gặp Hiểu Hạ ạ. Vâng, cậu ấy tắt di động, không có nhà ạ? Vẫn chưa về sao ạ? Hoạt động ở câu lạc bộ? Nhưng hôm nay bọn con có hoạt động nào đâu, cũng không có tiết phụ đạo! Cậu ấy đàn đúm ở đâu rồi ạ? Con không rõ, chắc đi uống bia với mấy anh khoá trên chăng!"
    Câu cuối cùng, nó nói chậm rãi từ tốn còn không quên nhấn mạnh, sợ mẹ tôi không nghe rõ.
    Tôi giật lấy chiếc di động, hét lớn trong điện thoại: "Mẹ! Mẹ đừng nghe Dương Tông Hựu nói linh tinh, làm gì có anh lớp mười hai nào? Uống rượu... ôi trời con nào dám, cũng đâu phải thích ăn đòn! Con... đang ở thư viện! Bọn con đều đang ở thư viện..."
    Tràng cẳn nhằn của mẹ truyền tới từ đầu dây bên kia, giống như lời niệm chú kim cô của Đương Tam Tạng không thể dừng lại trong chốc lát.
    Tôi lườm Bưởi, tay bịt chặt điện thoại, bảo nó: "Mau nghĩ cách đi!"
    Nó hắng giọng hát nhạc nền: "Thư viện đã đến giờ đóng cửa, đề nghị các bạn học sinh hợp tác đúng 9h ra về..."
    "Mẹ, mẹ nghe thấy chưa.... Thôi không nói nữa, thư viện sắp đóng cửa rồi, sao ạ? Bảo nó đưa con về á?"
    Tôi một bụng ấm ức nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Bưởi giật lại chiếc di động, đắc ý nói: " Cô không phải lo đâu ạ, con sẽ đưa cậu ấy về." Vừa nói vừa lè lưỡi với tôi.
    Ấu trĩ!

    Trên đường về, chúng tôi kẻ trước người sau lững thững bướcc, ai cũng nang tâm sự riêng, sự im lặng kéo dài thêm khoảng cách.
    "Này, nói chuyện gì đi chứ!" Tôi mở miệng.
    "Nói chuyện gì?" Nó hỏi.
    "Chuyện gì cũng được!"
    "Chẳng có gì để nói..." Nó khẽ đáp gọn lõn.
    Chẳng có gì để nói? Nhưng sao tôi nghe người khác bàn tán nhiều thế?
    "Vậy đổi lại mày nói chuyện gì đi!" Bưởi bỗng dừng lại, kéo quai cặp sách tôi.
    "Chằng có gì để nói!" Tôi bắt chước nó, giật lại quai cặp, tiếp tục đi về phía trước.
    "Sao lại không có chuyện gì để nói? Không phải mày rất thích kể chuyện anh Nhân Kỳ sao? Mày với anh ấy..."
    "Như những gì mày thâyd, tiến triển rất tốt." Không muốn tỏ vẻ yếu thế, tôi cố ý nói.
    "Vương Hiểu Hạ," giọng nó rất hung dữ, "anh Nhân Kỳ không phải Trình Dịch."
    "Tao biết!"
    "Mày biết, vậy tao hỏi mày, mày có thực sự thích anh ấy không? Mày có định ở bên anh ấy không? Nếu một ngày Trình Dịch quay về, mày sẽ thế nào? Đá anh ấy đi à?" Nó ép tôi quay người nhìn thẳng vào mắt nó, hùng hổ xổ ra một tràng những vấn đề tôi chưa từng suy nghĩ tới.
    "Mày nghĩ quá rồi thì phải! Tao thừa nhận tao từng thích Trình Dịch, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Dù cho cậu ấy có quay lại, cũng chẳng liên quan đến tao!"
    "Không liên quan sao? Vậy sao mày lại tham gia câu lạc bộ ghita? Chỉ vì anh Nhân Kỳ rất giống Trình Dịch còn gì?"
    "Tao chưa bao giờ vì anh Nhân Kỳ giống Trình Dịch mà có ý định đặc biệt gì với anh ấy." Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, trả lời rành rọt từng câu: "Tuy nhiên, đó là suy nghĩ trước đây, giờ tao thấy, nếu như mày muốn ở bên chị Tinh Huỷ, thì tao cũng có thể quan minh chính đại thích anh Nhân Kỳ!"
    "Đừng quàng sang chuyện tao với chị Tinh Huỷ!" Bưởi quay mặt đi, giọng nói rành mạch bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, "Tao với chị ấy chỉ đơn giản nói chuyện rất hợp nhau thôi."
    "Nói chuyện rất hợp? Lừa ai thế! Dương Tông Hựu, mày dám làm không dám nhận, mày có biết chị Tinh Huỷ là bạn gái anh Nhân Kỳ không? Chuyện mày với chị ấy tao nghe nói cả rồi, mày biết những hành động ấy, người ngoài nhìn thấy rất-mờ-ám không? Chủ tịch câu lạc bộ có quan hề mờ ám với bạn gái của đàn anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro