Chương 1 (phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vô tình mà cũng công bằng lắm, bất kể bạn cao thấp béo gầy, thông minh tuấn tú hay tầm thường ngốc nghếch, cũng bất kể bạn có hay không một loại từ mới bằng Tiếng Anh chưa học thuộc, bảng tuần hoàn các nguyên tố hoá học chưa nhớ hết... hoặc sớm hoặc muộn, đến một lúc thích hợp, nó sẽ tặng bạn món quà khiến bạn khó lòng mở miệng, chào mừng bạn bước vào tuổi thanh xuân.

Trình Dịch cũng nhận được món quà bí mật ấy - vỡ giọng tuổi dậy thì.

Trong tiết âm nhạc, tôi phát hiện cao âm của cậu căng như dây đàn . Khi hô khẩu lệnh đầu giờ, giọng cậu không thể vút cao ở cuối câu mà thậm chí còn hơi khàn khàn.Trước khi nói chuyện cậu phải hắng giọng, chốc chốc lại lén uống nước, thỉnh thoảng cắn môi ho không ra hơi.

Một người không thích nói chuyện như cậu, giờ lại càng trầm lặng hơn.

''Lớp trưởng, cậu bị cảm à ?'' Tôi hỏi nhỏ.

''Đâu có.''Cậu lập tức phủ nhận.

Có nhận ra những thay đổi nho nhỏ ấy, tôi cũng chẳng liên tượng ra đây chính là giai đoạn vỡ giọng của đám con trai. Mà hoàn toàn nhờ công ông anh trai tôi vừa hay cách đây không lâu cũng đón nhận món quà này. Anh vui nổ trời, gõ trống khua chiêng chỉ sợ cả làng không biết, tuyên bố tin này cho cả nhà vào giờ ăn tối.

'' Con sắp trở thành đàn ông rồi''! Anh khấp khởi thông báo, vạch cho chúng tôi xem cái yết hầu hơi nhô lên giữa cổ, cùng thứ anh hay kêu ráo là''vết râu quanh cằm mà có lẽ phải dùng đến kính hiển vi mớ thấy.

Nhà có đứa con trai mới lớn, mẹ tôi vui mừng khôn xiết, tối đến còn đun nồi trà giúp ''dài xương dưỡng họng''.

''Con trai, đây đây, mai mang cái này đên trường uống, bà ngoại bảo con trai lúc 'trổ gò' uống thứ này là tốt nhất đấy.'' Mẹ đổ đầy một bình chất lỏng đen đặc đưa anh.

Tôi ngồi bên cạnh ra sức hít hà, đánh hơi thử mùi vị kì dị bay ra từ trong nồi.

Hôm sau là thứ Hai, kết thúc buổi chào cờ, Trình Dịch đứng trước cửa lớp, chân chưa kịp bước ra ngưỡng cửa, đã thấy tôi cầm bình nước của cậu há miệng thật to.

''Vương Hiểu Hạ! đấy là bình nước của tớ chứ!''

Tôi mặc kệ, cầm bình lên tu ừng ực, chớp mắt bình nước chỉ còn lại một nửa.

''Cậu...cậu...'' Trình Dịch lao tới, lắp ba lắp bắp chỉ vào mặt tôi.

Tôi hả lòng hả dạ xuỳ một tiếng.

''Trời nóng thật đấy!Lớp trưởng, đây là nước khoáng đúng không ! Vừa mát vừa ngon!'' Tôi chép chép miệng tỏ ý chưa đã, dấu bình nước của cậu ra sau lưng.

Mặt Trình Dịch rúm ró.

'' Con người tớ trước giờ nhận của người giọt nước, nhất định khơi trả cả dòng suối. Thế này đi, tớ không thích trục lợi từ cậu, cũng không thích hôn gián tiếp với cậu!'' Tôi hào phóng lôi bình nước của mình ra, chìa trước mặt của Trình Dịch:''Hôm nay cậu uống của tớ đi''

Trình Dịch nhìn tôi, rồi nhìn sang chiếc bình Hello Kitty màu hồng trên tay tôi, lại tiếp tục nhìn tôi, trong lòng đến tám phần mười là đấu tranh nội tâm vì ba chữ '' hôn gián tiếp ''.

Cuối cùng cậu cũng nhận lấy bình nước, bộ dạng khi vặn bình nước như kiểu muốn vặt đứt đầu tôi. Cậu tu ừng ực một hơi, mắt bỗng mở to, như vừa uống phải thuốc độc, muốn nôn ộc ra ngoài .

Tình hình này vẫn tiếp diễn vào ngày hôm sau, sắc mặt Trình Dịch còn khó coi hơn cả ngày hôm trước .

Sáng ngày thứ Ba, vừa đến lớp Trình Dịch liền mang chai nước ''dấu'' vào tủ đựng dụng cụ vệ sinh phía sau phòng học. Tôi đổ hết nước trong chai đi, thay bằng nước dài xương dưỡng họng đặc chế gia chuyền của nhà họ Vương mà hễ ai '' trổ giò'' đều buộc phải uống.

Ngày thứ tư, cậu mang chai nước nhờ Bưởi giữ, tôi dùng một chai Coca để đổi lấy chai nước từ tay Bưởi. Mỗi lần uống một ngụm trà trong bình nước của tôi, Trình Dịch đều trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán.

Ngày thứ năm, nhân lúc cậu không để ý, tôi trộm phắt bình nước mang về. Trước khi ngủ còn mang ra nghịch trước ánh đèn

Bình nước của tôi thật ra là bình dữ nhiệt màu lam đậm, dưới ánh đèn sáng trắng ánh lên màu xanh của biển, trên thân bình có vài vết xước nông, lật ngược lại xem, dòng chữ màu đen dưới đáy đã hơi mờ nhưng vẫn nhìn rõ tên chủ nhân- Trình Dịch. Tôi khẽ sờ lên cái tên ấy, ngẩn ngơ cười, nghĩ đến đồ cậu luôn mang bên mình giờ nằm trong tay tôi, lòng lại trào dâng niềm hạnh phúc khó tả. Hạnh phúc nhỏ nhoi ấy chỉ kéo dài được vài ngày cuối tuần, thứ Hai đi học tôi thấy cậu mang theo một bình nước mới tinh cũng màu lam đậm.

'' Lớp trưởng, cậu thay bình nước mới à ? '' Tôi biết mà vẫn cố tình hỏi.

''Cái cũ bị cậu lấy trộm rồi ! '' Cậu ngồi vào chỗ, chẳng buồn ngẩng đầu lên, mắt dính chặt lấy cuốn sách giáo khoa, còn không quên nhấn mạnh từ '' trộm''.

Tôi lặng người.

Thấy tôi không lên tiếng, cậu bèn ngẩng đầu lên lừ mát nhìn.

''Bị phát hiện thì đâu coi là ' trộm'... '' Tôi cùng lắm lí sự cùn, thường xuyên đổi trắng thay đen.

Tôi lấy bình nước cũ từ trong cặp ra trả cậu, tất nhiên đã trút đầy thứ nước gia truyền nhà họ Vương, nhân tiện lên lớp cậu một bài :'' Mẹ tớ bảo làm người không được lãng phí, cái cũ còn dùng được sao phải mua cái mới ?''

'' Vừa hay bình nước của tớ bị hỏng, cho tớ mượn bình mới của cậu dùng tậm đi !'' Nói đoạn tôi liền vơ lấy chiếc bình mới tinh của cậu.

'' Cậu...cậu...'' Cậu chỉ thẳng mặt tôi, không thốt nên lời.

'' Giờ cậu có thể oán trách tôi, nhưng sau này cậu phải cảm ơn tôi đấy!'' Tôi thốt ra những lời mẹ thường hay nói.

Đương nhiên phải cảm ơn tôi! Trình Dịch cậu là đồ thằn lằn lập dị mắc bệnh sạch sẽ vô địch lại còn cuồng thể diện! Nếu không làm vậy liệu cậu có chịu uống thứ nước này không? Suốt ngày ho không ra hơi sau lưng tôi ! Ho nhiều hỏng hết cổ họng, sau này sao còn chất giọng êm ái, bắt tai làm tôi mê đắm nữa? Sao có được chiều cao tăng nhanh như thổi, để đại sát trốn tình trường nữa ?

Về sau, mẹ đun thêm trà Đỗ Trọng, trà Quyết Minh Tử giúp sáng mắt, trà Thanh Xuân dưỡng gan, còn cả Tứ Vật Thang mà con gái đến tuổi dậy thì đều cần phải uống, trà kỉ tử táo tàu...Tôi không từ thứ gì, có gì mang nấy, nghĩ đủ mọi cách để đổ vào bụng Trình Dịch.

Sau đó, tôi cũng thầm hồ nghi, không biết có phải vì khoảng thời gian đó bị tôi ép uống một bụng toàn trà với nước, nên sau này tính cách của Trình Dịch ngày càng khó đỡ, kì quặc quái gở hay không.

Nhưng, giờ cậu cứ uống mãi, uống mãi, coi thuốc đắng như thuốc bổ, chút khuyết điểm nhỏ trong tính cách ấy thôi chẳng so đo nữa!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro