Chương 1( phần 5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ nghỉ trưa, tên Bưởi ngồi kế bên sớm đã ngủ say như chết, lại còn ngáy khò khò. Tôi quay người,  với một tư thế rất không tự nhiên, rất không phù hợp với công thái học, gối đầu lên cánh tay, ngoẹo cổ nằm rạp ra bàn, mắt mở thật to nhìn về phía sau bên trái.

Cặp mi dài của Trình Dịch tựa như chiếc quạt giấy màu đen đính trên khuôn mặt đường nét ngay ngắn, trắng trẻ tinh tươm của cậu, đôi môi khép chặt, hơi thở đều đều.

cậu chàng đẹp trai này không biết lớn lên sẽ ra sao nhỉ? Có mọc râu quai nón không? Có cao lớn,rẳn rỏi như mấy anh người mẫu không? 

Mải mê ngắm nhìn, đầu óc tôi quẩn quanh với nhưng ảo tưởng màu hồng trong truyện tranh thiếu nữ.

Lớp phó kỷ luật đi đi lại lại giữa các dãy bàn, mỗi lần ngang qua lại gõ lên bàn 1 cái, tôi vội vàng nhắm mắt, cúi gằm mặt yên phận được 1 lúc,đến khi len lén mở ra lại bắt gặp Trình Dịch đang ném một ánh nhìn khinh khỉnh về phía mình ... Bị phát hiện rồi !

Cơ thể bỗng như hàng ngàn hàng vạn con kiến bò lên. Tôi hoảng loạn định xoay đầu lại, nào ngờ khắp người tê dại, không tài nào cử động , cả 2 cứ căng mắt lườm nhau như vậy 1 lúc, Trình Dịch cau mày, đưa tay vuốt mặt ý nói:'' Nhìn cái gì? Mau ngủ đi ''

Tôi đàng gắng gượng điều chỉnh lại tư thế, nào ngờ dùng sức quá mạnh, chiếc bàn rung lắc làm lon Coca uống dở để trong ngăn bàn cứ thế đổ ồng ộc xuống sàn, nghe đặc biệt âm vang trong phòng học tĩnh lặng, và rồi chiếc lon bắt đầu lăn lông lốc.

Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn nó lăn tới chân ghế phía sau bên trái, dừng lại, một thứ chất lỏng màu hổ phách chảy ra từ miệng lon. Thuận theo chân ghế nhìn lên trên, đôi mắt Trình Dịch ngùn ngụt lửa, như muốn giết thịt tôi.

Lớp phó kỷ luật vừa dùng ánh mắt sắc bén hạ gục đám học sinh đang nhốn nháo, vừa nhanh chóng di chuyển tới hiện trường xảy ra vụ việc, chỉ vào lon Coca màu đỏ vô tội dưới đất, nhìn tôi, nhìn sang Trình Dịch, điểm đầu ngón tay xuống bàn 2 chúng tôi, tiến hành xét xử theo im lặng, mọi thứ đề lấy '' yên lặng '' làm nguyên tắc chỉ đạo tối thương.

cuộc xét xử thử thách nhân tính con người ta !

Tôi đang định mở lời thì Trình Dịch bỗng khom lưng nhặt lon Coca lên,đi ra ngoài phòng học đứng chịu phạt .Tôi thề tôi không phải là đứa vô tâm đâu , nhưng giây phút này, nhưng trong lòng tôi lại trào lên một niềm sung sướng khó tả, không phải kiểu ''nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may có người chịu tội giúp mình'' , mà giống như tình tiếp trong truyện võ hiệp, nam chính quyết không chùn bước đỡ hộ nữ chính một nhát dao, một mũi tên, một loại ám khí, chính là cái cảm giác mỹ nhân được anh hùng cứu đó.

Tôi biết suy nghĩ này cực kì đáng xấu hổ, nhưng... tôi thật sự rất sung sướng!

Hết giờ nghỉ trưa, Trình Dịch lấy cây lau nhà đi lau chỗ Coca còn đọng lại trên sàn.

''Lớp trưởng... để tớ lau cho!'' sau khi được anh hùng cứu, nàng thiếu nữ vặn vẹo chiếc giẻ lau nói.

''Không cần'' Có lẽ anh hùng muốn nói đến chuyện nhỏ nhặt đâu đáng nhắc đến chăng? Được rồi được rồi , Trình dịch kiệm lời, hai chữ ấy cũng mang nghĩa na ná vậy thôi.

''Sao thế được chứ...'' Thiếu nữ mặt ửng hồng.

''Tráng xa tớ ra !'' 

Lấy lon Coca làm mốc, cậu lau hết một lượt, trái phải trước sau xung quanh chỗ ngồi, sau đó lấy chiếc khăn đã nhúng qua nước khử trùng chùi thêm lần nữa, cuối cùng tiếp tục dùng giấy vệ sinh thấm những chỗ nước đọng chưa khô. Dường như thứ chảy tới địa bàn câu học sinh giỏi kia không phải một lon Coca, mà cả vũng nước bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro